Vân sơn vắng lặng, bỗng có mười mấy tu luyện giả trẻ tuổi bước vào khu núi rừng này.
Tư chất của đoàn người này đều không tồi, đều là đệ tử của Diệu Thiên học viện ở Lạc Nguyệt đế quốc.
“Không thể đi tới phía trước nữa, phía trước chính là vùng cấm, nơi đó có yêu thú vương cấp, quá nguy hiểm.” Đi đầu là một thiếu niên bạch y, hắn nghiêm túc nói.
“Học trưởng, ta nghe nói vùng cấm đó có một con Bạch Văn Hổ Vương rất kiêu ngạo!”
Thiếu niên bạch y gật đầu nói: “Đúng thế. Con hổ kia rất hung dữ, một khi có người bước vào lãnh địa của nó, nó sẽ không chút do dự mà xông tới ăn thịt người, trước kia có mấy vị võ giả xâm nhập lãnh địa của nó, sau đó đã bị nó ăn thịt.”
Vài người đang nói chuyện, bỗng truyền đến một trận hoan hô.
“Lâm sư huynh giết được một con Song Vĩ Báo kìa!”
“Woa! Lâm sư huynh thật là lợi hại.”
“Lâm sư huynh đúng là kỳ tài ngút trời!”
Những tiếng bàn luận vang lên bên tai mọi người.
Thiếu niên bạch y quay đầu lại, hơi hâm mộ nói: “Lâm Nhạc sư đệ thật là lợi hại! Mới chỉ mười bảy mười tám tuổi mà đã là võ linh thất tinh rồi.”
“Đúng là Lâm Nhạc sư đệ rất lợi hại, nhưng ta thấy, Mộ Thần và Diệp Thạch của Thánh Tinh học viện mới đúng là nghịch thiên, hai bọn họ năm ngoái được võ tông truyền thừa, còn trẻ mà đã thăng cấp lên võ vương, những cao thủ khác đều theo không kịp.” Một nữ tử thanh y đầy sùng bái lên tiếng.
“Ta cũng có nghe tới, nghe đồn là hai người họ dưới sự vây công của một đám võ hoàng, vẫn như cũ có thể chạy thoát.”
“Ta nghe nói, bởi vì bọn họ đắc tội rất nhiều người, ngay cả Thánh Tinh học viện cũng không dám về, sau khi ra khỏi bí cảnh thì liền đi loạn, năm hồ bốn biển đều là nhà.” Một nữ tử lục y tiến lên nói.
“Hai người họ được truyền thành vô cùng kì diệu, nghe nói lúc họ biến mất, Mộ Thần đã là võ vương tam tinh, hơn nữa lại là trận pháp sư lục cấp, hiện giờ cũng không biết đã là trình độ gì rồi.”
“Lúc trước Mộ Thần và Diệp Thạch giết không ít võ hoàng, nghe đồn là mấy năm nay cũng có võ hoàng đuổi giết bọn họ, nhưng đều thất thủ.”
“Ta cảm thấy lời đồn hơn phân nửa là nói quá sự thật, Thánh Tinh học viện chẳng qua chỉ là học viện trong một quốc gia nhỏ, diện tích còn không lớn bằng một phần năm Lạc Nguyệt đế quốc của chúng ta, cái loại quốc gia như thế thì có thể có được nhân tài gì chứ.” Một thiếu nữ hồng y lắc cây roi trên tay, khinh thường nói.
“Hồng Lăng, ngươi đừng có nói như vậy, tuy rằng Huyền Phong đế quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng có được một, hai thiên tài thì cũng là chuyện có thể.”
Vài người đang nói chuyện, bỗng có một con hổ màu trắng từ từ bước tới.
Trên lưng con hổ có một vị thiếu niên, trên đỉnh đầu y có một đám ong màu vàng kim đang ong ong bay loạn.
“Con hổ này thật đáng yêu!” Thiếu nữ lục y mở to mắt nói.
Ở thế giới này, loại yêu thú như hổ có cấp bậc càng cao thì thể hình càng lớn, nhưng cũng không phải tất cả đều như vậy, sau khi yêu thú tiến vào ngũ cấp thì có năng lực tự do biến ảo lớn bé.
“Nhìn hình thểcủa con hổnàythì chắc nólàmột conhổcon,hìnhnhưnó rất làsợ hãi,thật đáng thương! Vận khí của người này thật tốt, không ngờ lại bắt được một con hổ con.” Thiếu nữ hồng y đầy ghen tị nhìn Diệp Thạch.
Loại yêu thú như hổ này đều là kiệt ngạo bất tuân, nhưng nếu là hổ con được bồi dưỡng từ nhỏ thì có thể có khả năng thu phục được.
Diệp Thạch nhìn lên đám Thôn Thiên Phong đang không ngừng bay quanh trên đỉnh đầu mình, y ủ rũ nói: “Đừnglàm ồn,đừng làm ồnnữa! Ta biết, muốnnguyên thạchchứ gì.”
Y đã nuôi ra hơn mười con Thôn Thiên Phong tiến vào vương cấp, khi tiến vào vương cấp, đám Thôn Thiên Phong này có thể truyền lại ý thức mơ hồ, khái niệm mà đám Thôn Thiên Phong này truyền lại cho y nhiều nhất chính là, nguyên thạch, nguyên thạch, nguyên thạch…
Một năm nay, Mộ Thần và Diệp Thạch vì nuôi cái đám Thôn Thiên Phong này mà hao phí biết bao nhiêu nguyên thạch, chắc cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi ấy.
Diệp Thạch nghiến răng, một năm nay y và Mộ Thần đều phải xoay sở chung quanh, lúc bắt đầu hay gặp được mấy vị võ hoàng đuổi giết mình, đám Thôn Thiên Phong này đúng là bất khả chiến bại, có mấy lần trợ giúp bọn họ chạy thoát.
Mấy thiếu nữ bên kia đầy tò mò nhìn con hổ dưới thân Diệp Thạch.
Diệp Thạch nghiến răng, y bị lạc đường trong khu rừng này, đã hai tháng chưa gặp được người nào, nguyên thạch trên người đều đã đem cho Thôn Thiên Phong gặm sạch rồi, trái lại trong thẻ nguyên thạch vẫn còn nguyên thạch, nhưng đó chẳng qua chỉ là một chuỗi con số, không thể ăn.
“Hình như conhổrất sợ thiếu niêntrênđỉnh đầutoàn là ong kia.”
“Thật kỳlạ,chỉ làmấycon ong mà thôi,có gìmàsợnhì?”
“Hình như conhổkia đangrun.”
“Thiếu niênnàyvừara khỏivùng cấmđúng không?Người này thật may,không ngờ lạikhông bịlàm sao.”
… …
Diệp Thạch phất phất tay đuổi đám ong này ra, “Đừngồn ào nữa,conhổnàykhông thể ăn, đây là tọa kỵta mới tìm được đấy,tụi bây mà gặmnó rồi thìtaphải làm sao?”
Đám Thôn Thiên Phong bay lên cao một tí, nhưng vẫn còn lưu luyến bay quanh đầu con hổ.
Con bạch hổ đầy sợ hãi nhìn đám ong này bay tới bay lui trên trời.
“Conhổnàycó chút vấn đềđúng không?Sao ta lạicảmthấychânnó đangrun rẩyvậy!”
“Tiểu huynh đệ, ngươicóbáncon hổ nàykhông?” Hồng Lăng nhìn con hổ dưới thân Diệp Thạch, ánh mắt ngập tràn sự nóng bỏng hỏi.
Diệp Thạch vỗ vỗ đầu con hổ, nói: “TiểuBạch, có người muốn mua ngươikìa!Vừa lúcta có hơicần tiền,giờbán ngươicó đượckhông?”
Hồng Lăng thấy Diệp Thạch phối hợp như thế thì không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ thì ra đây là một tên không não. Mơ mơ màng màng chạy tới vùng cấm, có vận khí tốt thoát ra được.
“Nha đầu, ngươi tínhrabao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch ngây ngô hỏi Hồng Lăng.
“Một trăm vạnthì sao?” Hồng Lăng đảo mắt ra giá.
Thiếu nữ lục y bên cạnh liếc mắt nhìn Hồng y thiếu nữ một cái, âm thầm nghĩ Hồng Lăng đang muốn tay không bắt bạch lang đó sao? Nếu con hổ này bán qua tay thì năm sáu trăm vạn chắc chắn sẽ không thành vấn đề, dù sao hổ con rất được hoan nghênh, hổ đã thành niên thì đúng là kiệt ngạo bất tuân, nhưng nếu còn nhỏ thì có thể thu phục, có rất nhiều đại gia tộc bồi dưỡng mấy con yêu thú từ nhỏ.
Diệp Thạch vỗ vỗ đầu bạch hổ, “TiểuBạch, người ta ra một trăm vạn mua ngươikìa, ngươicócao hứng không nào?”
Bạch hổ há to mồm kêu ngao ngao, tuy rằng thanh âm nó tràn ngập phẫn nộ, nhưng lại giống như đang kiêng kị thứ gì đó, thanh âm được áp xuống thấp.
“Tiểu huynh đệ, thế nào?Một trăm vạnđã làkhông ítrồi.” Hồng Lăng đánh giá Diệp Thạch.
Nàng thầm nghĩ, cũng không biết là tên này từ đâu nhảy ra, chắc là một gia hỏa không kiến thức từ tiểu gia tộc nào đó, cho một trăm vạn cũng không tồi rồi.
“TiểuBạch, nha đầu kia không biết sự lợi hại của ngươi, chỉ ramột trăm vạn đãmuốnbắtngươi, cho nàngtanhìnthửmột chútmàusắcđi,đừngkhách khí.” Diệp Thạch chỉ vào Hồng Lăng rồi nói.
Hồng Lăng nghe vậy, trong lòng bực mình một trận.
Tiểu Bạch nghe lời Diệp Thạch nói thì thân hình bắt đầu to lên cứ như bơm hơi, lập tức từ thân hình cao nửa mét biến thành thân hình cao hơn mười mét, bạch hổ rống một tiếng về phía Hồng Lăng, mãnh liệt trút xuống một thân uy áp.
Hồng Lăng bị tiếng rống của bạch hổ dọa tới mức hồn phi phách tán.
Đám đệ tử bên cạnh cũng thất kinh, ngã trái ngã phải, ánh mắt nhìn Diệp Thạch tràn đầy kinh sợ.
Đâu ra mà thú con, đây rõ ràng là một con yêu thú khủng bố vương cấp!
Người này có lai lịch gì? Sao y lại có thể cưỡi trên người một con yêu thú vương cấp? Không phải là yêu thú vương cấp đều rất hung dữ hay sao? Sao giờ nó lại nghe lời như vậy?
“Xin tiền bối chớ trách, sư muội có mắt không tròng, mong tiền bối thứ lỗi.” Thấy vậy thiếu niên bạch y liền xuất động nói.
Diệp Thạch nghiêng đầu trừng mắt nhìn thiếu niên bạch y, hơi suy nghĩ rồi hỏi: “Có nguyên thạch không?”
Sắc mặt thiếu niên bạch y nhất thời thay đổi, “Có.”
“Có bao nhiêu?” Diệp Thạch hơi hơi hưng phấn hỏi.
“Một trăm vạn.” Thiếu niên bạch y cố gắng nói, một trăm vạn đã là toàn bộ gia tài của hắn.
“Thẻ nguyên thạchhaylà nguyên thạch?” Diệp Thạch tiếp tục hỏi.
Thiếu niên bạch y sửng sốt một chút rồi trả lời: “Thẻ nguyên thạch.”
Diệp Thạch cắn môi, “Tachỉmuốn nguyên thạch.” Diệp Thạch và Mộ Thần đã đi vòng vòng trong rừng cây ba tháng, nguyên thạch đã xài sạch, nhưng trong thẻ nguyên thạch lại vẫn còn rất nhiều.
Thiếu niên bạch y nghe vậy, chịu đựng đau lòng nói: “Tasẽlập tứcđưa cho tiền bối.”
“Nhanh lên, nhanh lên.” Diệp Thạch ngửa đầu nhìn đám ong đang ong ong bay loạn trên đỉnh đầu, bực bội nói: “Tổ tông à!Đừng ồn đừng ồn, ta đây khôngphảilàđangsuy nghĩ biện pháp sao?”
Thiếu niên bạch y nhanh chóng gom một trăm vạn nguyên thạch rồi giao cho Diệp Thạch.
Nguyên thạch vừa xuất hiện, đám ong màu vàng kim bay quanh người Diệp Thạch lập tức hành động, một ngọn núi nhỏ nguyên thạch liền bị ăn sạch, mọi người bị khẩu vị của đám ong này làm cho kinh hãi.
“Thật đáng sợ.” Một thiếu nữ che miệng nói.
“Ăn nguyên thạch?Đây làloại onggì vậy?Có loại ong nàoăn nguyên thạchhả?”
“Trong đàn ong nàytựa hồ có mấy conlà vương cấp.” Một thiếu niên bỗng nói.
“Cái gì? Không có khả năng.”
“Không có gì không có khả năng, nếu khôngphảivương cấpthì saoconyêu thúbạchhổkialại sợ thành như vậy.”
Đám đệ tử khe khẽ nói nhỏ.
… …
“Thạch Đầu, ngươiđangphágìđấy?” Bỗng một giọng nói thanh lãnh truyền tới.
Nghe được lời Mộ Thần nói, Diệp Thạch hơi ngượng ngùng thè lưỡi.
Đám đệ tử chợt nhìn thấy một con phi điểu lửa đỏ đang chậm rãi vỗ cánh, dừng lại trên không trung, trên lưng phi điểu có một nam tử diện mạo tuấn dật nhưng vẻ mặt thanh lãnh đang đứng.
“Conchimkiacó phảilà conyêu thúXíchViêmĐiểu vương cấp trong khối lãnh địa bên cạnh không?”
“Không sai, chính làconXíchViêmĐiểunày, nghe nóicon XíchViêmĐiểukialà doPhượngLinhsinh ra, là dị chủng.”
“Hai ngườinàyrốt cuộclàai?Thuần thú sư ư?”
“Hai người này nhìnthậttrẻ!”
Phi điểu lửa đỏ chậm rãi hạ cánh, Mộ Thần nhảy xuống từ trên lưng Xích Viêm Điểu.
Diệp Thạch gãi đầu nhìn Mộ Thần, có hơi ngại ngùng nói: “Tụi tiểu Kimkhôngcónguyên thạchđểăn,lúc nào cũngồn ào, tacũng không có cách nào,chỉ có thể tìm ngườikhácmượnmột chútnguyên thạch.”
Mộ Thần nhìn đàn Thôn Thiên Phong kia, hít nhẹ một hơi, “Khẩu vịcủa tụi nólạilớn hơn rồi.”
Diệp Thạch vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng.”
Một trăm vạn nguyên thạch trong phút chốc đã Thôn Thiên Phong gặm sạch sẽ, Mộ Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thạch.
Có mấy thiếu nữ đang đánh giá Mộ Thần, phát hiện thấy bộ dáng Mộ Thần cũng không giống như là thật sự trách cứ Diệp Thạch, mà sủng nịch lại chiếm đa số.
Mộ Thần thảy một bình đan dược cho thiếu niên bạch y, “Viên đan dược kia cho ngươi, hẳn làđủtrả phầnnguyên thạchvừa nãy rồi nhỉ.”
Thiếu niên bạch y quét mắt nhìn vào bình đan dược, thấy trong đó là một viên Trúc Linh Đan tứ cấp, hẳn là có thể trợ giúp hắn đột phá lên võ linh tứ tinh, lúc này liền mừng rỡ, vội cảm tạ: “Đa tạ tiền bối.”
“Gần đâycó thành trấnnào không?” Mộ Thần hỏi.
“Có, xuyên qua phiến rừng rậm nàylàcó mộtthịthànhlớn.” Thiếu niên bạch y vội vàng gật đầu trả lời.
Diệp Thạch mở to mắt, vui vẻ nói: “Tốt quá!Tìm được thành thị,chúngta có thể tìm cửa hàngrútnguyên thạchra.”
Mộ Thần gật đầu nói: “Phải.”