Chủ dược luyện chế Băng Phách Giải Độc Đan, Mộ Thần đã ngẫu nhiên sớm chiếm được trong núi rừng, lại đi tới dược điếm mua sắm mấy loại phụ dược,hai người thuê tạm một căn nhà ở ngoài thành, Mộ Thần liền chuẩn bị bắt tay vào luyện chế Băng Phách Giải Độc Đan.
“Thạch Đầu, một hồi taphảiluyện đan, ngươiởbên ngoàicanh chừng, đừngđểcho ngoại nhân tiến vào.” Mộ Thần dặn dò.
Diệp Thạch gật mạnh đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ta biết.”
Nếu như trong quá trình luyện dược sư luyện đan bị người khác quấy rầy, sẽ rất dễ đan hủy người vong, thực lực Mộ Thần mới chỉ là võ vương, luyện chế đan dược lục cấp càng phải thêm cẩn thận.
Mộ Thần mỉm cười với Diệp Thạch rồi đi vào luyện đan thất.
Mộ Thần không có dặn dò nhiều với Diệp Thạch, Diệp Thạch luôn coi trọng an nguy của hắn, tuy rằng bình thường Diệp Thạch rất cẩu thả, nhưng khi đề cập tới hắn, Diệp Thạch nhất định sẽ làm hết sức chu toàn.
Mộ Thần vừa đi, Diệp Thạch liền nhanh chóng bày ra tầng tầng cấm chế chung quanh biệt viện.
Trải qua hơn một năm này, Diệp Thạch càng ngày càng lĩnh ngộ sâu hơn về trận pháp lục cấp, lúc bố trí trận pháp lục cấp cũng càng ngày càng thuần thục.
Diệp Thạch bày ra ba cái trận pháp lục cấp chung quanh tòa biệt viện, sau khi xác định cả biệt viện đều đã bị trận pháp bao phủ, võ hoàng cũng khó đánh vào, y mới thở ra một hơi.
Khi đan dược lục cấp thành đan sẽ sinh ra dị tượng kinh người.
Trước đó ở dã ngoại, lúc Mộ Thần luyện chế đan dược lục cấp đã đưa tới hai con yêu thú hoàng cấp, nếu không phải là bọn họ chạy nhanh, nói không chừng đã bị yêu thú ăn luôn rồi.
Diệp Thạch bố trí cấm chế xong, lại tỉ mỉ kiểm tra thêm một lần mới yên lòng.
…
“A!!!!” Trong biệt viện của Mạc Phong, Mạc Vân ôm đầu, thảm thiết hét lên.
Mạc Phong thấy thảm trạng của Mạc Vân, lòng liền quặn đau.
“VânNhi,conthế nàorồi?” Mạc Phong vội vàng hỏi thăm, thời gian Mạc Vân phát tác càng ngày càng thường xuyên, xem ra loại độc này càng ngày càng kéo dài.
Mạc Vân ôm đầu cố nén đau đớn, cắn răng, có chút gian nan nói: “Phụ thân,conkhông sao.”
Mạc Phong thấy bộ dáng Mạc Vân đau cơ hồ muốn ngất, lại mạnh mẽ chống đỡ nói không có việc gì, tâm càng đau dữ dội.
Mạc Vân luống cuống tay chân móc ra một viên đan dược ngũ cấp Băng Vân Đan, cho Mạc Vân phục dụng nó, tuy rằng đã dùng đan dược, nhưng tình trạng của Mạc Vân lại không cải thiện được bao nhiêu.
Ngay từ đầu, Băng Vân Đan vẫn còn có thể giảm bớt một chút độc trong thân thể Mạc Vân, nhưng liên tục dùng nhiều lần, thân thể Mạc Vân từ từ sinh ra kháng tính, Băng Vân Đan dần dần không còn hiệu quả.
Bỗng một mùi đan dược truyền đến, Mạc Vân hít một hơi, cảm thấy cơn đau giảm bớt không ít.
“Đây là…” Mạc Phong mở to mắt, đây là… khí tức của Băng Phách Giải Độc Đan!
Năm đó hắn tìm được một vị luyện dược sư lục cấp để luyện chế Băng Phách Giải Độc Đan, khi vị luyện dược sư kia luyện chế sắp tới một bước thành đan thì liền có loại mùi hương thế này truyền ra, chỉ tiếc là người nọ ngưng đan thất bại trong gang tấc.
Sao lại có thể? Làm sao có thể? Luyện dược sư lục cấp ở Lạc Nguyệt đế quốc chỉ có ba vị, một vị ở tuốt Đan Sư Công Hội, một vị đang bế quan, còn một vị khác thì chỉ vừa mới bước vào trình độ luyện dược sư lục cấp, căn bản không luyện chế được Băng Phách Giải Độc Đan.
“VânNhi, con cảm thấythế nàorồi?” Mạc Phong lo lắng hỏi Mạc Vân.
Mạc Vân ôm đầu thở hổn hển, vẻ mặt dịu đi vài phần, “Tốt hơn nhiềurồi ạ.”
“Conởlại đây, phụthânđi ra ngoài xem tình huống.” Mạc Phong vội vàng nói.
Mạc Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Mạc Phong dàn xếp cho Mạc Vân xong, lập tức không đợi được liền đi ra ngoài.
Đại lượng nguyên khí điên cuồng tụ về phía biệt viện.
Toàn bộ Lê Thành đều có thể nhìn thấy dị tượng ở chỗ Diệp Thạch, lúc này Diệp Thạch đang ngồi trên nóc nhà, đầy đề phòng nhìn đám người đang tụ tập chung quanh.
Số lượng tu luyện giả tụ tập chung quanh nhiều hơn Diệp Thạch tưởng tượng, cả đàn Thôn Thiên Phong vây quanh Diệp Thạch, trong khoảng thời gian này lại có thêm hai con Thôn Hỏa Trùng tiến vào vương cấp, thực lực Diệp Thạch lại tăng lên một đường.
Ánh mắt của Diệp Thạch lại thỉnh thoảng đề phòng nhìn chung quanh, chung quanh mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không có bao nhiêu cao thủ, tình huống cũng không tính là kém.
“Tiểu ca, rốt cuộc bên trongđangxảy ra chuyện gì?Có phảilàtrongbiệt việncủa ta có bảo bối,đang chuẩn bịkhai quật, đúng không?” Chủ nhân biệt viện, ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Thạch, hỏi.
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, bảo bối á? Ý nghĩ của người này đúng là kỳ lạ, lúc trước sao y lại có thể hỏi thuê biệt viện của người này vậy nhỉ?
“Không có, đâu ra mà bảo vật.” Diệp Thạch nói.
“Sao lại không phải là bảo vật! Dị tượng này rõ ràng là có dị bảo sắp xuất thế! Không phải là các ngươi đã sớm biết trong biệt viện ta có bảo bối, cho nên cố ý thuê biệt viện của ta đúng không!” Chủ nhân biệt viện nổi giận hét lên.
Diệp Thạch tức giận nghiến răng, hung hăng trừng chủ nhân, “Nào có bảo bối, ngươi nằm mơ đi, mau cút!”
Chủ nhân biệt viện tức giận nói: “Tiểu ca, ngươi đây là muốn chiếm đoạt bảo bối nhà ta sao?!”
“Nhà ngươi chỉ là một tòa biệt viện rách rưới, đâu ra bảo bối mà chiếm! Ngươi đừng càn quấy, ta đã thuê viện này bảy ngày.” Diệp Thạch bất mãn nói.
“Khôngchothuê, khôngchothuênữa!Ta khôngcho các ngươithuênữa, các ngươi nhanh chóng cút đi đi!” Chủ nhân biệt viện tức giận la lên.
Ánh mắt Diệp Thạch phát lạnh, nói: “Cút!”
Một con Thôn Thiên Phong bay tới người chủ nhân biệt viện, đánh bay chủ nhân biệt viện ra ngoài, chủ nhân biệt viện bị đánh bay liền oa oa gọi bậy.
Thôn Thiên Phong cắn một hơi lên cái mông chủ nhân biệt viện, cắn xuống một khối thịt lớn.
Diệp Thạch phất tay gọi Thôn Thiên Phong về, y chỉ thả ra một con Thôn Thiên Phong tứ cấp, tên kia ngay cả Thôn Thiên Phong tứ cấp cũng không đối phó được, còn bày đặt làm bộ làm tịch với y, đúng là không biết sống chết.
Thôn Thiên Phong lay động cánh, nó muốn ăn người kia.
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, đàn ong ngu ngốc này, cái gì cũng muốn ăn.
“Lão ca,đâythậtsựkhôngphảilànhà ngươikhai quậtrabảo bối, đây là đan dược lục cấpsắpxuất thế.” Một vị tu luyện giả thấy vậy thì nói.
Chủ nhân biệt viện không cho là đúng: “Không có khả năng,ngườithuê phòng chỉlà haitên nhóc, làm sao có thểlàluyện dược sư lục cấpđược,nếuthực sựlà cóđan dược lục cấpsắp xuất thế,vậycũng có thể làdonguyên bản biệt việnnhà tacógiấunó, hiện tạilại bịkhai quật.A! Ta nhớ ra rồi,Ôngcốnộicủa tađã từng nói,trongbiệt viện cógiấu trọng bảo.”
Đám người chung quanh nghe được lời chủ nhân biệt viện nói, có mấy người đang rục rịch.
Sáu cái trận pháp đồng thời sáng lên, nồng đậm sát khí gào thét vang trời.
Diệp Thạch vung tay lên, chung quanh biệt viện lập tức có thêm một vòng vạch đen.
“Ai dám bước quavạch đen, tagiết người đó.” Diệp Thạch thản nhiên đứng yên trên nóc nhà, khí thế trên người mãnh liệt xuất ra, có cỗ khí thế quân lâm thiên hạ.
Trong nhất thời, nguyên bản vài tên lòng mang kế hoạch nham hiểm khi thấy Diệp Thạch tướng mạo non nớt đều không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Làvõvương?”
“Nhìn còn rấttrẻmà?”
“LạcNguyệt đế quốcchúng ta từ lúc nàolại có một vịvõvươngtrẻ tuổinhư vậy thế?”
Không ít người xem náo nhiệt đều tràn đầy kinh sợ nhìn Diệp Thạch.
…
“Đạo sư, đó là cái gì?” Một đám đệ tử Diệu Thiên học viện vừa đi ra khỏi rừng cây, liền thấy được dị tượng do Mộ Thần dẫn dắt ra.
“Đó là dị tượngđượcsinh rakhi cóđan dược lục cấp xuấtthế.”
“Đan dược lục cấp? Không thể nào, khôngcónghe nói cái thành trìnàycóluyện dược sưlục cấpmà?”
“Nhìn tình hình này,hẳn đây không phảiđan dược lục cấp phổ thông.”
“Có mộtvịluyện dược sư lục cấpởđây, chúng ta đitớibái phỏngđi!” Một đệ tử đề nghị.
“Cũng tốt, cơ hội nhìn thấy luyện dược sư lục cấp cũng không phải là thường có, nếu kết bạn được thì có thể cho bọn họ ích lợi không nhỏ.” Đạo sư dẫn đầu đồng ý.
…
Một nam nhân hôi bào nhanh chóng đi tới đây, dừng lại trước mặt Diệp Thạch.
Nhìn thấy người này, Diệp Thạch liền đề cao cảnh giác, vẻ mặt người này vô cùng lo lắng và kích động, là một vị võ hoàng.
Diệp Thạch mím môi, y và Mộ Thần liên thủ thì võ hoàng cũng phải kiêng kị, nhưng bây giờ Mộ Thần đang luyện đan, nếu để một mình y đối phó với một võ hoàng thì có hơi giống trứng chọi đá, mà sau khi Mộ Thần luyện chế xong đan dược còn có một đoạn thời gian bị suy yếu.
“Tiểu ca,có phải làbên trong có ngườiđangluyện chế đan dược?” Mạc Phong chắp tay cung kính hỏi.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Đúng vậy, đangluyện chế.Ánh mắtngàikhông tồi, không giốngtênngu xuẩnkia.”
Diệp Thạch nhìn bộ dạng tên chủ nhân biệt viện kia đang tràn đầy thịt đau, vẻ mặt y liền bất đắc dĩ, tên mập mạp chết bầm này muốn phát tài tới điên rồi, tòa biệt viện rách rưới này đâu ra mà có trọng bảo.
Diệp Thạch biết người chung quanh đang rục rịch, không phải thật sự không biết trong kia đang có một luyện dược sư lục cấp, mà sau khi luyện dược sư lục cấp luyện chế đan dược lục cấp xong, sẽ có một đoạn thời gian suy yếu, những người này đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mạc Phong kích động hỏi:“Có phải là đang luyện chế Băng Phách Giải Độc Đankhông?”
Diệp Thạch gật đầu: “Phải.”
Chợt một tiếng đan thành réo rắt truyền đến, linh khí nồng đậm tận trời tụ tới, nóc nhà nơi luyện đan thất bị phá ra một cái động lớn, cột ánh sáng màu lam chiếu thẳng lên trời.
Một viên đan dược phi lên cao, lại bị một người thu lại.
Mạc Phong nhìn một màn này, tâm tình kích động, “Tiểu ca,vịluyện dượcsưtrongđólà ai?Cóthểđể vị ấy bánđan dượcchotakhông?”
Diệp Thạch nhún vai, lắc lắc đầu: “Không đượcrồi.”
“Tạisao?” Mạc Phong vội vàng hỏi.
“Bởi vìnó có ích với ta.” Diệp Thạch nhíu mày nói.
Mạc Phong vội vàng nói: “Tiểu ca, van cầu ngươi bán đan dượcchota, ta cóviệccần dùng gấp, ngươi muốn nó làm gì?Ta sẽ giúp ngươinghĩ biện pháp.”
Diệp Thạch nghiêng đầu nghĩ, nhìn bộ dáng người này hình như thật sự có việc cần dùng gấp, đắc tội một vị võ hoàng cũng không thỏa đáng, còn cây roi, có thể để sau rồi đổi, đan dược thì luyện thêm một viên là được, cũng không rắc rối.
“Ngài tínhrabao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch hỏi.
Mạc Phong nhất thời ngây ngẩn cả người, mặt trướng đến đỏ bừng, những năm gần đây, hắn tốn rất nhiều nguyên thạch để tìm kiếm Băng Phách Giải Độc Đan, hiện giờ đan dược đã đặt ở trước mặt, nhưng hắn lại… không có tiền.
Diệp Thạch quan sát sắc mặt Mạc Phong, trừng mắt nhìn, chần chờ hỏi: “Ngài…khôngcónguyên thạch?!”
“Sẽ có!Trướctiênngươi đưađan dược cho ta,rồicho ta một đoạn thời gian, tasẽđimượn đủnguyên thạch, được không?” Mạc Phong hỏi.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Mạc Phong, thầm nghĩ không phải là người này đang muốn tay không bắt bạch lang chứ?
Sắc mặt Mạc Phong không khỏi hơi xấu hổ, yêu cầu của hắn thật sự là có chút quá phận, nhưng chuyện đã như vậy, hắn cũng không có biện pháp nào khác.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Thực xin lỗi, tiền bối, tavà đồng bạn sẽnhanhrời khỏiđây, chỉ sợ không đợi ngàimượn đủnguyên thạchđược.”
Diệp Thạch cúi đầu thầm nghĩ, võ hoàng cũng không chỉ có mình Hùng Uy nghèo, người này ăn mặc nhìn sáng sủa ngăn nắp thế này không ngờ cũng nghèo rớt mồng tơi, nhìn bộ dáng người này cũng không giống người mới vào võ hoàng.
“Nhưng…” Mạc Phong siết chặt tay, sắc mặt tái nhợt.
“Đếnrồi.” Diệp Thạch hưng phấn nhìn người đang vội vàng bay tới phía sau Mạc Phong, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.