Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 195: Chương 195




Quản sự khu đấu giá tiến lên, cung kính chắp tay nói: “Diệp thiếu, đồ vậtmàngài muốn, ta đã mang đếnrồi.”

Diệp Thạch thấy quản sự mang đến Hỏa Tiên, trong lòng vui mừng, “Thật tốt quá,nhanh đưacho ta đi.”

Quản sự chần chờ một chút, do dự nói: “Diệp thiếu, ngàixem… Đan dược.”

“À! Đúng rồi, đan dược… Sinh ýtất nhiên làmột tay giao tiền, một tay giao hàng, ngươi chờđã, ta đi tìm Mộ Thần.” Diệp Thạch cười cười, nhanh nhẹn đi vào biệt viện.

Nhìn thấy thân ảnh Diệp Thạch đã biến mất, quản sự xấu hổ cười cười với Mạc Phong, chân thành xin lỗi nói: “Mạt tiền bối, hai ngày trước Mộ ThầnvàDiệp Thạchcó tớikhu đấu giágửibán đan dược lục cấp, ta chođó làđan dược lục cấpmàbọn họcó được trongbí cảnh, cho nênmới…Không nghĩ tới…Cũng mayDiệp Thạch coi trọngHỏaTiên, nếu không…tathật có lỗi với ngài rồi.”

Ai có thể nghĩ đến, Mộ Thần tuổi còn trẻ mà đã là luyện dược sư lục cấp, hơn nữa, Băng Phách Giải Độc Đan cũng không phải là luyện dược sư lục cấp nào cũng có thể luyện chế!

Thiên tư của Mộ Thần như vậy, xác thực quá đáng sợ.

“Mộ Thần luyện chế đan dược là vìmuốnđổiHỏaTiên?” Mạc Phong chộp bả vai vị quản sự kia hỏi.

Quản sự gật đầu nói: “Đúng vậy! Diệp thiếu nhìn trúng Hỏa Tiên, cực kỳ thíchnó,Mộ thiếu liền đồng ý.”

Lúc ấy hắn hỏi Mộ Thần có Băng Phách Giải Độc Đan phải không, Mộ Thần nói “Không có,nhưng sẽcósớm.”, Mộ Thần cũng đã nói rõ vầy rồi, nhưng hắn lại thật sự không ngờ.

Nghe nói, trận pháp thuật của Mộ Thần là lục cấp, không ngờ đan thuật cũng đã đến lục cấp.

Mạc Phong gật đầu, lẩm bẩm: “Thì ra là thế, vậy là tốt rồi.”

“Nè.” Diệp Thạch chỉ đi vào một lát liền đi ra, lấy ra một bình đan dược đưa cho quản sự.

Quản sự không tiếp, giới thiệu với Diệp Thạch: “Diệp thiếu, vị này chính là Mạc Phongđạisư,cây roi màngàicoi trọngchính làdo vị nàyủy thác cho khu đấu giá.”

Diệp Thạch nghe vậy thì gật đầu, giao đan dược cho Mạc Phong.

“Đa tạMộ thiếu,Diệp thiếu, đại âncủahai vị,takhắc sâu trong tâm, ta thiếu hai vị một cái nhân tình.” Mạc Phong cảm kích nói.

Diệp Thạch không cho là đúng: “Giao dịch mà thôi, tiền bối,ta thấyngươirấtlo lắng, có phảiđangđợi cứu mạngđúng không? Mau đi đi, đừng chậm trễviệccứu người.”

“Nhưvậy,hôm nay ta đi trước, ngày khác lại đếnbái phỏng.” Bởi vì Mạc Vân vẫn còn đau đớn ở nhà, Mạc Phong không nói thêm gì nữa, xoay người vội vã ly khai.

“Diệp thiếu chớ trách, Mạc Vân thiếu giađangphát bệnh, cho nên Mạc Phong tiền bối mới vội vàngnhư vậy.” Quản sự giải thích.

Diệp Thạch gật đầu, không để ý nói: “Ta hiểu, Mạc Vân thiếu giacó một vị phụ thân suy nghĩ cho hắn như vậy, hắnrấtmay mắn.”

“Diệp thiếu,Mộ thiếu thế nàorồi? Hắncòntốtchứ?” Quản sự hỏi thăm về Mộ Thần.

“Mộ Thầnrấtkhỏe!Nhưngcònphảinghỉ ngơi một chút.” Diệp Thạch thưởng thức cây roi trên tay, đôi mắt đảo quanh, Mộ Thần đã luyện đan xong, giai đoạn nguy hiểm nhất đã vượt qua, tuy rằng tu luyện giả quanh đây không ít, võ vương cũng có vài người, nhưng không có võ hoàng, Diệp Thạch không lo lắng lắm.



Lúc một đám đệ tử Diệu Thiên học viện đi tới, Diệp Thạch đang ngồi trên mái nhà, nâng cằm, đung đưa hai chân, lười biếng nhìn mọi người phía dưới.

Tuy rằng đan đã luyện xong, nhưng chung quanh vẫn còn rất nhiều người đứng xem náo nhiệt chưa tán.

“Là ngươi?” Lâm Nhạc nhìn Diệp Thạch, kinh ngạc nói.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Là ta.Lại gặp mặt.” Tiểu bạch kiểm, chào ngươi ha! Diệp Thạch nói thầm trong lòng.

Lâm Nhạc không dám tin mà nói: “Chẳng lẽ ngườiluyện chế đan dược chính là…”

“Đúng vậy,chính là Mộ Thầnđó!” Diệp Thạch nói đương nhiên.

“Sao có thể?” Sắc mặt Lâm Nhạc tái xanh, đều là tư chất bát cấp, đối phương chẳng những trên tu vi mạnh hơn hắn nhiều, không ngờ lại còn là một luyện dược sư lục cấp.

Hồng Lăng tránh ở phía sau mấy đệ tử, xa xa nhìn Diệp Thạch, không ngờ Mộ Thần lại là luyện dược sư lục cấp, nàng thế mà lại đánh chủ ý tới trên người người yêu của một vị luyện dược sư lục cấp.

Diệp Thạch trêu tức lộ ra răng nanh trắng noãn về phía Hồng Lăng, mặt Hồng Lăng nhất thời đỏ lên.

“Mộ thiếu quả nhiên khôngphảilà vật trong ao,thế mà lạilà luyện dược sư lục cấp.” Một vị đạo sư của Diệu Thiên học viện bước ra nói.

Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng, Mộ Thần khôngphải là vậttrong ao, hắn là long phượngtrong loài người.”

Đạo sư của Diệu Thiên học viện thấy bộ dáng nghiêm trang của Diệp Thạch thì không khỏi có chút buồn cười, Diệp Thạch này đúng là một chút cũng không khiêm tốn, chẳng qua lấy bản lĩnh của Mộ Thần, khen ngợi một câu long phượng trong loài người cũng không quá đáng.

“Diệp thiếu, chúng ta có thểgặpMộ thiếukhông?” Một vị đạo sư hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu từ chối: “Mộ Thầnvừa mới luyện đanxong,đangnghỉ ngơi.”



Khu đấu giá, mấy nữ nhân viên tụ lại nói chuyện trên trời dưới đất.

“Biết chưa? Trong thànhcómộtvịluyện dược sư lục cấp,vị ấyluyện chế rađượcmột viên đan dược lục cấp.”

“Có nghenói,vịluyện dược sưkialuyệnraBăng Phách Giải Độc Đan, độctrong ngườiMạc Vân thiếu giađãđượcgiải, Mạc Phong đại sưcoinhư có thể yên tâmrồi.”

“Ông trờithấy đáng thươngnênchoMạc Vân thiếu giahết bệnh.”

“Các ngươicóbiếtkhông,vịluyện dược sư lục cấpkiachính làmột trong haithiếu niên ngày đótớiđâygửibán Linh Hoàng Đan.”

“A!Ngày đóta đangtiếp đãi một võ linh,không códuyênnhìnthấy mặthai người, thật sự đáng tiếc.”

“A! BíchPhù, ngày đó là ngươi tiếp đãi Mộ ThầnvàDiệp Thạch!Diện mạo bọn họ như thế nào? Có phải đặc biệt soáikhông?”

Bích phù cười nói: “Diện mạo cũng được.” Nhưng không phải là rất xuất chúng, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không coi hai người họ là hai tên quỷnghèo.

Chết tiệt, ai mà biết vận khí lại nghịch thiên như vậy, không ngờ lại có luyện dược sư lục cấp tới cửa, khu đấu giá trong đế đô cũng khó có luyện dược sư lục cấp xuất hiện đâu.

“BíchPhù, vận khícủangươi thật tốt.” Một thiếu nữ hâm mộ nói.

Bích Phù cười nói: “Cũngkhông tệ lắm.” Bởi vì không biết thân phận bọn họ, thái độ lúc đầu của nàng đối với họ cũng không cung kính lắm, tựa hồ quản sự đại nhân rất có thành kiến với nàng.

Bích Phù bất đắc dĩ cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

“BíchPhù, ngươi làm sao vậy?” Một thiếu nữ hỏi thăm.

Bích Phù lắc đầu: “Không có gì.” Bích Phù rũ mắt nghĩ, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước bể không thể đo bằng đấu được, không nên coi thường bất luận kẻ nào.



Diệp Thạch lăng không bay xuống bên người Mộ Thần, Mộ Thần mở mắt ra, thấy tay Diệp Thạch đang cầm cây roi, cười nói: “Đổi được rồi?”

Diệp Thạch gật đầu, vui vẻ trên mặt còn chưa tán đi, “Đã đổi rồi.Mộ Thần,ngươi khôi phụcsao rồi?”

“Đãtốt.” Mộ Thần cười nói.

“Nếu đãtốtrồi,vậychúng ta rờiđi thôi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần nghiêng đầu không hiểu: “Sao vậy?”

“Cái tênngu ngốcbên ngoài kianóibiệt việnhắnchochúng tathuêcó bảo bối, nói chúng ta bụng dạ khó lường, đoạt bí bảo tổ truyềncủanhà hắn, nói không cho chúng ta thuênữa.” Diệp Thạch không vui nói.

Mộ Thần phì cười, nhìn nóc nhà đã bị phá ra một cái lỗ lớn, “Vốn ta cònmuốncho hắn mộtchút nguyên thạchđểhắn tusửa lạinóc nhà,nhưngnếu hắn muốn tầm bảothìchắc biệt viện này sẽ bị phá thôi, cũng không cầnchúngtatrả tiền bồi thường.”

Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Phải như vậy!” Một tên gia hỏa ngốc như vậy, có cho hắn nguyên thạch thì hắn cũng phá hết.

“Chúng ta đi thôi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Đi thôi!”



Mộ Thần vừa mở cửa ra, nhất thời bị đám người bên ngoài làm cho hoảng sợ.

“Nhiều người như vậysao?” Mộ Thần nhịn không được mà nhíu mày.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Ta cũng không biếtlàm sao.”

“Mộ đại sư, chủ nhân nhà ta ngưỡng mộ ngài đã lâu,muốnmời ngàitớilàm khách.”

“Mộ đại sư, thu ta làm đồ đệ đi.”

“Mộ đại sư, nhận ta đi, bưng trà dâng nước, giặt quần áo nấu cơm,chuyệngì tacũng có thể làm.”

“Mộ đại sư, tiểu thư nhà ta nămnayvừa mới mười tám,diệnmạotựathiên tiên, hâm mộ ngài đã lâu.”

“…”

Diệp Thạch nghiến răng, căm tức nắm chặt cây roi, y còn ở đây vậy mà lại có người làm mai mối cho Mộ Thần trước mặt y, đúng là không biết sống chết!

Diệp Thạch vươn tay, gắt gao ôm lấy cánh tay Mộ Thần, như là một con sóc đang bảo vệ thức ăn của mình.

Mộ Thần nghiêng đầu nhìn Diệp Thạch, cười mắng yêu một câu, “Bình dấm chua.”

“Mộ thiếu, lại gặp mặt.” Đạo sư Diệu Thiên học viện tiến lên phía trước nói.

“Xin chào.” Mộ Thần chắp tay nói.

“Không nghĩ tớiMộ thiếulạilà luyện dược sư lục cấp,đãthất kính.”

“Chút tài mọn mà thôi.”



Quản sự khu đấu giá nhịn không được mà tiến lên nói: “Mộ thiếu, ngài cónguyệný tớikhu đấu giá ở tạmkhông?Khuđấu giáđãdọn gọn gàng phòng cho ngài,Mộ thiếu thíchở nơithanh tịnhhaylà náo nhiệtthì khu đấu giá đều có thể an bài,nếumuốn muathứgìhoặc làtìm hiểu tin tứcgì, khu đấu giá đều có thểgiúp đỡ.”

Mộ Thần híp mắt cười, đồng ý: “Cũng tốt.”

Hắn luyện ra đan dược lục cấp, lúc này đang rất nổi bật, ở lại nơi này cũng không thích hợp.

Khu đấu giá tin tức linh thông, hắn có thể tìm hiểu một chút về tin tức Huyền Phong đế quốc.

“Hai vị,mời.” Quản sự vội mời.

Mộ Thần và Diệp Thạch đi theo, mấy quản gia đại gia tộc khác thấy một màn này thì không khỏi ghen tị.

Mộ Thần hiện giờ chính là luyện dược sư lục cấp, thành tựu ngày sau có thể tưởng tượng, mượn sức một người như vậy có bao nhiêu là chỗ tốt.



Trong phòng, Mộ Thần cầm một ít linh thảo tính luyện chế vài viên đan dược ngũ cấp, bỗng Diệp Thạch mở cửa đi vào.

“Sao sắc mặtlạikhông tốtvậy?” Mộ Thần lo lắng hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhíu mày nói: “Huyền Phong đế quốc đã xảy ra chuyện.”

Mộ Thần sửng sốt, lập tức vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thạch cắn môi nói: “Tin tức nói là đã xảy ra thú triều, cũng khôngchỉ ởHuyền Phong đế quốc,màFred đế quốc, Huyết Nguyệt đế quốc,Thiên Khôngđế quốccũngđều xảy ra thú triều, tứ quốc kết thành liên minh, lần thú triều nàycókhả năngliênquantớisinh tử tồn vongcủaquốc gia,tới mứccác quốc gia thếmàbất kể hiềm khích lúc trước, liên hợpvới nhau.”

“Sao có thể như vậy?” Mộ Thần nhíu mày.

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chúng ta tốt nhấtnên nhanhchóng chạy về.”

“Vốn đang muốnđimột chuyếntớisông UHuyễn,nhưnghiện tại sợ là không còn kịp rồi.” Mộ Thần cắn răng nói.

Diệp Thạch nhíu mày: “Vậy chúng ta không đitới đó?”

Mộ Thần vuốt ve đầu ngón tay, nhắm mắt trầm tư một hồi, rồi mở mắt ra nói: “Không đi cũng khôngcó nghĩa làHồn Thủykhôngtớitayđược.”

“Ý của ngươi là?” Diệp Thạch có chút khó hiểu.

“Tasẽluyệnthêmmột viên đan dược lụccấp, haiviênđan dược, một viên đổi nguyên thạch, một viên đổi Hồn Thủy.” Mộ Thần nói.

Cùng với việc bỏ gần cầu xa, ngàn dặm xa xôi chạy đến sông U Huyễn, còn không bằng trực tiếp lấy đan dược để đổi, như vậy hẳn là có hiệu suất cao hơn tự hắn ra tay nhiều.

Diệp Thạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũngđược.Vịquản sựkianói đan dược lục cấp rất lợi hại, rất được hoan nghênh.Đã có vàivị võhoàngđi tới Lê Thànhrồi.”

Mộ Thần mỉm cười, đan dược lục cấp tất nhiên là rất được hoan nghênh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.