Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 202: Chương 202




“Sư phụ, con nghe nói thú triều lần này sẽ có quy mô rất lớn?” Sắc mặt Mộ Thần nghiêm túc hỏi Hùng Uy.

Hùng Uy gật đầu khẽ thở dài: “Phải. Ta nghe nói rằng, quy mô thú triều lần này lớn chưa từng có, lúc này hai đứa trở về đây cũng không biết là đúng hay là sai.”

Nếu như biết tứ quốc đã định trước sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, kỳ thật, trốn một người cũng là một, con kiến còn ham sống, huống chi là người.

“Vậy tình trạng bây giờ ở Huyền Phong đế quốc thế nào?” Diệp Thạch mím môi, bất an hỏi.

“Huyền Phong đế quốc đất nhỏ, bởi vì nhỏ, cho nên ít nhân khẩu, cao thủ cũng ít, nhưng cũng bởi vì nhỏ, cho nên địa phương chúng ta phải bảo hộ cũng tương đối nhỏ, bây giờ vẫn còn tốt, hiện nay mới chỉ bắt đầu thú triều, cục diện còn có thể khống chế, nhưng…” Hùng Uy dừng lại.

“Nhưng sao ạ?” Mộ Thần hỏi.

Hùng Uy cười bất đắc dĩ, nói tiếp: “Nhưng, lần thú triều này chỉ vừa mới bắt đầu mà đã liên tục có yêu thú lục cấp xuất hiện, chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện càng nhiều yêu thú lục cấp.”

Diệp Thạch không để tâm, huy động tay chân nói: “Như vậy à? Nhưng cũng không sao, không phải chỉ là yêu thú lục cấp thôi sao, tới một con thì giết một con, tới hai con thì giết một đôi!”

Hùng Uy nhìn Diệp Thạch đang hưng trí bừng bừng, lắc lắc đầu, thằng nhóc Diệp Thạch này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

“Ông ngoại của con là võ hoàng bát tinh, thực lực hùng hậu, ngài ấy chém giết ở tuyến đầu làm gương cho binh sĩ, nếu không phải thế thì tình trạng của Huyền Phong đế quốc cũng không tốt như vậy.” Hùng Uy cảm thán. Khúc Khôn biến mất nhiều năm, giờ lại nguyện ý trở về Huyền Phong tham gia chống lại thú triều, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài dự đoán.

Diệp Thạch kỳ quái hỏi: “Võ hoàng bát tinh? Thời gian đã qua lâu như vầy mà ông ngoại còn chưa thăng cấp võ hoàng cửu tinh sao ạ?”

Hùng Uy liếc mắt xem thường, ‘thời gian lâu như vầy’? Cũng chưa có qua bao lâu đâu! “Con cho rằng ở cảnh giới võ hoàng muốn thăng cấp là chuyện dễ dàng như vậy sao?”

“Rất khó sao?” Diệp Thạch khó hiểu hỏi.

Hùng Uy tức giận nói: “Rất rất là khó!” Thằng nhóc Diệp Thạch này tự mình tu luyện nhanh nên liền cảm thấy người khác tu luyện chậm, thằng nhóc chết bầm!

“Viên Linh Hoàng Đan này vẫn nên lưu cho ông ngoại con thôi, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.” Hùng Uy lẩm bẩm.

“Sư phụ, ngài cứ giữ đan dược đi, còn đan dược cho Khúc tiền bối, con đã sớm chuẩn bị rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Hùng Uy liếc mắt trừng Mộ Thần, chua chua nói: “Đúng nhỉ, ta sao lại quên chứ, con quên ai chứ sẽ không có khả năng quên ông ta.” Khúc Khôn chính là ông ngoại của Diệp Thạch, tên Mộ Thần này sợ vợ như vậy…

Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, do dự hỏi: “Hùng tiền bối, ngài có biết Trang Du và Lục Nghiêu thế nào rồi không?”

Nghe Diệp Thạch hỏi vậy, Mộ Thần cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

Từ sau khi hắn xuyên qua đây, Trang Du liền vẫn cứ quấy rối hắn, trong khoảng thời gian này không thấy được Trang Du, Mộ Thần thật sự có chút ngoài ý muốn.

“Hai bọn họ sao? Hình như biến mất rồi.” Hùng Uy nói.

“Biến mất?Sao lạigọi làbiến mất?”Diệp Thạch không hiểu.

Hùng Uy nhún vai nói: “Không biếtnữa! Dù saothì cũngbiến mất, phỏng chừngđãcất bướcrời đi rồi, Lục Hành Phong đãmangcảLục gia rakhỏiMinh Nguyệt đế quốc.”

“Hả?!” Diệp Thạch há hốc mồm, trước kia y thật sự nhìn không ra Lục Hành Phong lại là một con rùa đen rút đầu!

“Một đámgia hỏakhông có can đảm.” Diệp Thạch không vui nói.

Hùng Uy gật đầu đồng ý: “Đúng thế.”

“Sư phụ,còn phụ thân củaconthì sao?” Mộ Thần hỏi.

Sắc mặt Hùng Uy hơi đổi, thở dài nói: “Hắnđang ởLiễu thành!”

Da đầu Mộ Thần tê rần, trong mắt hiện lên hàn quang, “Sư phụ,chẳng lẽýngài làLiễu thành tiếp giáp biên giới?”

Hùng Uy gật đầu: “Chính là nó.”

“Saophụ thân lại đitớinơi đó?Nếu như bùng nổ thú triềuthì chỗđósẽ rất nguy hiểm!” Mộ Thần nhíu mày nói.

Hùng Uy bất đắc dĩ nói: “Phụ thânconkiên trì muốn đi,cóngăn cũng không được.Nhưng mà conyên tâm, mấy năm nay thực lựccủaphụ thâncontiến cảnh nhanh chóng, đã làvõvương, hắncũngcó năng lực tự bảo vệ mình.”

Mộ Thần mím môi, nhẹ hít một hơi: “Nếu vậythì cứ theo ýphụ thân đi.”

“Ta nghĩ hội nghị ngày mai sẽ thảo luận tuyểnngườiđóng giữ phòng tuyếnThiênLan, phòng tuyếnThiênLan làdosaukhithú triều bùng nổ, tứ quốc liên minhlạilập lên một đạo phòng tuyến,đạophòng tuyếnnày rấtquan trọng, tứ quốc đều phải pháirahai võ hoàngtớiđóng giữ.”

“Nhưng mà, quốc gia chúng tacóquá ít võ hoàng, vả lại mỗi người đềulà nhân vậtbất đồng, lần hội nghị nàyta sẽtranh thủ một chútđểmộtmình tađithôi.” Hùng Uy nói.

Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói: “Để con vàDiệp Thạch điđi.”

Phòng tuyến Thiên Lan cách Liễu thành không xa, nếu như hắn đi tới đó thì hẳn là có thể thuận tiện chiếu cố phụ thân.

“Được đóđược đó!” Diệp Thạch gật mạnh đầu.

Hùng Uy nhíu mày nói: “Mộ Thần,conphải suy nghĩrõ ràngđã.”

Mộ Thần híp mắt nói: “Nếucon đãtrở lạithì cũngbiếttrước có thể sẽ gặp được chuyệnnguy hiểm, thừa dịp hiệngiờthú triều còn chưa tràn ra, vừa lúc đitớitiền tuyến luyện tay, miễn cho đến lúc bạo phát thú triều quy môlớn lạikhông đối phó được.”

Hùng Uy nhìn Mộ Thần, có chút chần chờ: “Nhưng mà...”

Mộ Thần nói: “Sư phụ, ngài yên tâm đi,conbiết đúng mực.”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Đúng vậy.Hùng tiền bối, ngài không biếtchứ,lúctrướccon chỉ cần chém hai ba nhát liềngiếtchếtmộtconyêu thú hoàng cấp,dễ như là cắt rau ý,conrấtlợi hại đó.”

Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch: “Hình ảnhconchiếnđấutađãxemrồi,conđừng tưởng rằng ta ngốcnghếch nhưmấyvõvươngkia mànhìn không ra, sau khigiết xong conyêu thúkia,con chỉlà nỏ mạnh hết đàthôi.”

Diệp Thạch nhíu mày, chần chờ hỏi: “Ngài đã nhìn ra?”

Hùng Uy trừng mắt với Diệp Thạch: “Vô nghĩa,connghĩta ngốcà?Con mớichỉ là võvương,phảikhống chế nhiều Thôn Thiên Phong vương cấpnhư vậy cũng khôngdễ.”

Mộ Thần híp mắt, mặc dù Thôn Thiên Phong đúng là lợi khí, nhưng đích thật là rất hao linh hồn lực, hắn phải nghĩ ra biện pháp khắc phục chuyện này. Kỳ thật, gần đây hắn cũng đã nghĩ ra được một chủ ý, thực lực những con Thôn Thiên Phong của hắn luôn đều đều nhau, hẳn là hắn nên bồi dưỡng ra một con đầu đàn, như vậy đến lúc đó chỉ cần khống chế con đầu đàn, để con đầu đàn khống chế tiểu binh, như vậy sẽ có thể tiết kiệm đại lượng linh hồn lực.

Diệp Thạch xoa xoa mũi, giải thích: “Lúc congiải quyếtconyêu xàkai thìmớichỉlàvõ vương bát tinh,nhưng bây giờđã làvõ vương cửu tinh, thực lựccon cũngtăng trưởng rất nhiềurồi.”

“Lại nói, làmthế nàomà con có thểthăng cấpvõ vương cửu tinhthế?Cái khảm từ võ vương bát tinh đếnvõ vương cửu tinh cũng khôngdễqua.” Hùng Uy vuốt cằm, tò mò hỏi.

Đôi mắt Diệp Thạch mơ hồ liếc trái liếc phải, từ đầu giường lăn đến cuối giường, tự nhiên cứ vậy mà thăng cấp thôi!

“Concũng không biếtnữa.Cũng không có gì khó, cứ tựnhiên mà thăng cấpthôi,rấtđơn giản.”

Diệp Thạch trả lời bâng quơ.

Hùng Uy nhìn biểu tình của Diệp Thạch, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Mộ Thần nói với Hùng Uy: “Sư phụ, ngài nhìn chằm chằm Thạch Đầulàm gì vậy?Thạch Đầubị ngài nhìn tới mứcngại ngùngrồi kìa.”

Hùng Uy liếc mắt nhìn Mộ Thần, bỡn cợt hỏi: “Sao thế?Luyến tiếc?”

Mộ Thần gật đầu: “Vâng,luyến tiếc!”

Hùng Uy tức giận nghiến răng, bỗng nghĩ tới gì, “À đúng rồi, Diệp Thạch, tờ phù chú lục cấp mà con dùng là từ đâu ra?” Chẳng lẽ giống như bên ngoài đồn đãi, Mộ Thần cũng đã là phù sư lục cấp?

Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, Mộ Thần lấy ra hai tờ phù chú lục cấp giao cho Hùng Uy, “Cái này tặng ngài phòng thân.”

Hùng Uy lăng lăng trừng mắt nhìn, hơn nửa ngày mới hồi thần lại, run rẩy đưa tay tiếp nhận thứ Mộ Thần hiếu kính.

Liễu thành.

“Mộ tiền bối, Mộ tiền bối.” Phùng Diệp cao hứng đi đến.

Mộ Viễn Phong thấy sắc mặt Phùng Diệp vui mừng thì cười hỏi: “Saolại cao hứng như thế?”

“Mộ tiền bối,đãcó tin tứcvềcon trai ngài–Mộ ThầnvàDiệp ThạchDiệp thiếu, họ đã tớiThiên Khôngđế quốc, đã hội hợpvớiHùng tiền bối.” Phùng Diệp kích động thông báo.

Mộ Viễn Phong híp mắt: “Như vậy à!”

“Mộ thiếuvàDiệp thiếuđều đã làvõ vương cửu tinh.” Phùng Diệp sùng bái nói.

Mộ Viễn Phong cười nói: “Đã làvõ vương cửu tinhà? Thậtnhanh!”

Nếu hai đứa nó chọn trở về lúc này thì chính là đã quyết định tham gia chống lại thú triều, như vậy, nhiều thêm một phần thực lực thì sẽ nhiều hơn một phần cơ hội bảo mệnh.

Thấy thần sắc mờ mịt lo lắng của Mộ Viễn Phong, Phùng Diệp theo bản năng thu hồi biểu tình vui mừng trên mặt, “Mộ tiền bối,ngàiđanglo lắngchoan nguycủaMộ thiếuvàDiệp thiếu sao?”

Mộ Viễn Phong cười khổ: “Tasao có thể không lo lắngđược!”

Lần thú triều này ngàn năm khó gặp, nghe nói ở biên giới, Khúc Khôn tiền bối đã giết hai con yêu thú lục cấp có ý đồ xâm lấn, nếu không phải có Khúc Khôn tiền bối tuần tra ở tiền tuyến, chỉ sợ khối địa phương này của bọn họ đã sớm giữ không được.

“Mộ tiền bối, ngươiđừnglo lắng, nghe nóilần trước Diệp thiếungayngoài thànhThiên Khôngđế quốcgặp đượcmột conyêu xà lục cấp,conyêu xàkia liền bịDiệpthiếunhanh gọnlẹđánh chết.” Phùng Diệp cười an ủi.

Mộ Viễn Phong sửng sốt, lập tức tràn đầy kinh nghi hỏi:“Lờiđồn có thật không? Diệp Thạch có lợi hại như vậysao?”

Phùng Diệp vội vàng gật đầu nói: “Tuyệt đối là sự thật.”

Mộ Viễn Phong cảm thấy ngoài ý muốn: “Không thể tưởngtượngđượclàthực lựcDiệp Thạchlạixuất chúng như thế.”

Phùng Diệp gật đầu:“Đúng là rất khó tin.”



Thiên Không đế quốc.

Ánh mắt vô số người đều tập trung tới cư xá cho khách, thấy cư xá Hùng Uy toát ra dị tượng thì nhăn chặt mày.

Mộ Thần mới chỉ tiến vào cư xá ở ba ngày, mà dị tượng thành đan đã xảy ra lần thứ tám rồi!

Mộ Thần làm ra động tĩnh quá lớn, các võ hoàng đều đang nhìn chằm chằm.

Đại chiến sắp diễn ra trước mắt, ai cũng không dám mạo hiểm động tâm tư xấu với Mộ Thần.

Mấy ngày qua, Hùng Uy đã đưa ra hơn mười viên Linh Hoàng Đan.

Theo lý mà nói, sau khi luyện dược sư luyện ra được đan dược lục cấp thì hẳn phải đi nghỉ ngơi một hồi thật tốt để khôi phục linh hồn lực.

Thế nhưng, Mộ Thần có Hồn Thủy trong tay, linh hồn lực khôi phục cực nhanh, nghỉ ngơi một hồi là có thể đầy lại.

Hùng Uy nhìn Diệp Thạch trong phòng, nhíu mày, “Mấy ngày nay luôn thấy con nuôi nấng Thôn Thiên Phong. Conđốivới đám ong nàythật tốt.”

Thằng nhóc Diệp Thạch hỗn đản này, thứ tốt không đưa cho hắn, toàn lấy đi muôi ong, cung phụng một đám ong như tổ tông ấy, nào là nguyên thạch, đan dược, linh vật, Diệp Thạch rõ ràng rất keo kiệt, nhưng đối với đám ong này lại rất hào phóng.

Diệp Thạch liếc mắt nhìn Hùng Uy một cái, nói: “Trước khi Mộ Thầnbế quan luyện đan đãkêu connuôidưỡng ramấyconThôn Thiên Phong lợi hại chútđểtrở thànhconđầuđàn, như vậy về sautụi conkhống chế Thôn Thiên Phongthìchỉ cầnkhống chế conđầuđànlàđược.Mộ Thần khócó khiđưa nhiệmvụ chocon,connhất địnhphảinghiêm túc hoàn thành mớiđược.”

Hùng Uy sửng sốt, tiếp đó gật đầu nói: “Bồi dưỡngconđầuđàn?Biện phápnày đúng là rấttốt!”

Diệp Thạch gật đầu, trả lời đương nhiên: “DoMộ Thần nghĩ ra,đótấtnhiên là biện pháp tốtrồi.”

“MàMộ Thầnvẫncòn đangluyện đansao?” Diệp Thạch hỏi.

Hùng Uy gật đầu nói: “Phải.Mấy ngày nay,võ hoàng tới cửa cầuđannối liền không dứt, Mộ Thầnrấtvội,màcũngcó không ít võ hoàng tới cửa cầu các loại đan dượckhác.”

“Vậy sao?Mộ Thầnrấtđược hoan nghênhnhỉ?” Diệp Thạch nói.

Hùng Uy: “Chứ gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.