Thánh Tinh học viện.
“UyểnBạch, ngươiđã nghe chưa? Mộ ThầnvàDiệp Thạch trở lạirồi,giờđãởThiên Khôngđế quốc, hẳn là họ sẽ cùngquay về vớiHùng Uy tiền bối.” Tạ Đan Yên vung cây roi trong tay, nói.
Tạ Đan Yên âm thầm thở dài trong lòng, hơn ba năm nay, nàng dốc hết toàn lực tu luyện, đã trở thành võ linh tam tinh, thành tựu này cũng coi như nổi tiếng trong học viện, nhưng khi đem so sánh với Mộ Thần Diệp Thạch, thật sự rất không đủ nhìn.
Trình Uyển Bạch cười nói: “Sao có thểchưanghechứ?Bây giờ hai người nàymàcó chút gió thổi cỏ laycũng sẽlàm mọi ngườihuyên náomột hồi ấy.”
Bởi vì thú triều, bầu không khí ở quốc nội có hơi căng thẳng, mà tin tức vài ba thành trì bị yêu thú công phá và người trong thành bị giết hại càng khiến nhân tâm hoảng sợ.
Mộ Thần Diệp Thạch đều là võ vương cửu tinh, có thực lực cao cường, tin tức hai người quay về đối với thần dân Huyền Phong đế quốc mà nói, không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc trợ tim.
Loạn thế xuất anh hùng, quốc gia cũng cần có anh hùng để ổn định nhân tâm, vì thế, Mộ Thần và Diệp Thạch liền cứ vậy mà thành anh hùng.
Cái gì mà đại công vô tư, thương quốc thương dân, vô tư kính dâng, rồi còn cái gì mà đạo đức tốt, trọng tình trọng nghĩa… Các loại từ ngữ khen ngợi cứ thế bộp bộp nện lên đầu Mộ Thần và Diệp Thạch, Mộ Thần Diệp Thạch bỗng dưng trở thành đại thánh nhân.
“NgheđồnMộ Thần đã là luyện dược sư lục cấp,hắn ngay tại Thiên Khôngđế quốc luyệnrađại lượng Linh Hoàng Đan,toàn bộnhững vịvõ hoàngkiađềucungMộ ThầnnhưBồ Tát.” Trình Uyển Bạch nhún vai.
Lúc mới gặp mặt, Trình Uyển Bạch chỉ coi Mộ Thần là một thiếu niên có chút tiềm chất, nhưng lúc này, Mộ Thần lại chạy lên trên đỉnh thế giới này, hiện giờ, địa vị của hiệu trưởng đại khái cũng không cao bằng Mộ Thần.
“Mộ Thần Diệp Thạch đều đã là võ vương cửu tinh, thật không biết hai bọn họ tu luyện làm sao.” Trình Uyển Bạch lẩm bẩm.
Tạ Đan Yên đảo mắt nói: “Ta đoán,nhất định làbọn họsong tumớinhanhđượcvậy.”
Trình Uyển Bạch tức giận trừng mắt nhìn Tạ Đan Yên: “Ngươi đừng có nói bậy bạ!”
Tạ Đan Yên nhún vai: “Cũng có thể mà!Mỗi ngày Mộ ThầnvàDiệp Thạchđều ở chung với nhau, saocó thểkhông song tu, trừ philà, Mộ Thần khôngcương được.”
Trình Uyển Bạch liếc mắt trừng Tạ Đan Yên: “Đã như vậy, không bằngngươi đi tìmmột người nào đósong tuđi.”
“Tacũng có nghĩ tới, chỉ tiếclàkhông cóaithích hợp, nếucónamnhân nàođượcmột nửanhưUyểnBạch ngươi, ta lấy thân báo đápthìcó ngạichi.” Tạ Đan Yên tràn đầy ai oán nói.
Trình Uyển Bạch tức giận trừng Tạ Đan Yên, “Ngươiđừng có mà nói bậy!”
“Hùng tiền bối,cóngười đưa thiệp mờihội nghịtới.” Lâm Nam đi tới nói.
“Cuối cùng thì hội nghị tứ quốccũngmởra.” Hùng Uy chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa nói.
“Diệp thiếu, đây là thiệp mờiđưacho ngài, còn có một phần làđưacho Mộthiếu.” Lâm Nam nói.
Diệp Thạch kinh ngạc nhìn, “Ta cũng có sao? Ta nghe nóilàhội nghịchỉ có võ hoàngmới đượcmờimà?!Saota cũng có phần?”
“Vốn chỉ có võ hoàngmới đượcmời,nhưng Diệp thiếungài cóthực lực cao cường,nhữngvõ hoàngbình thườngcăn bản không phải đối thủ của ngài, huống chi, ngàicũnglà trận pháp sư lục cấp, mời ngài cũng làchuyện đương nhiên.”
Lâm Nam đầy sùng bái nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Không tồi, không tồi, ngươi rất có ánh mắt.”
“Diệp thiếu quá khen.” Lâm Nam cười cười.
Diệp Thạch nghiêng đầu, vẻ mặt tràn đầy trêu tức hỏi Lâm Nam: “Nè, ngươithấyHùng tiền bối là võ hoàngbình thường hả?”
Sắc mặt Lâm Nam nhất thời biến đổi, vấn đề này của Diệp Thạch, thật đúng là…
Hùng Uy bực mình trừng Diệp Thạch: “Cái đồ vô liêm sỉ,chỉ vớiđiểmđạohạnh nàycủangươimàcòn muốnso sánh vớitaà!”
Diệp Thạch cười cười không để ý, nếu cứng đối cứng, y tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của Hùng Uy, nhưng nếu như y dùng Thôn Thiên Phong đối phó với Hùng Uy, phần thắng liền lớn hơn, nếu như y lại dùng thêm phù chú công kích, như vậy bắt được Hùng Uy chính là chuyện nắm chắc, tưởng tượng thấy bộ dáng chạy trối chết của Hùng Uy khi bị Thôn Thiên Phong đuổi theo, khóe miệng Diệp Thạch nhịn không được mà cong lên.
Hùng Uy nhìn thấy biểu tình của Diệp Thạch, trong lòng một trận lạnh lẽo, “Ngươinghĩ gì màcười gianvậy?”
Diệp Thạch đảo mắt nói: “Không có gìhết!”
Hùng Uy hừ lạnh một tiếng: “Ngươiđừng cóđắc ý vênh váo, khôngphải làmỗi conyêu thú lục cấpđềudễ đối phó giống nhưconyêu xàmàngày đó ngươi gặp đượcđâu.”
Diệp Thạch nghe lời gật đầu: “Ta biết.”
‘Ầm ầm’, một tiếng động thật lớn đột nhiên vang lên, Diệp Thạch biến sắc, lập tức nhảy ra ngoài, Hùng Uy cũng theo sát y.
Trong luyện đan thất, đan lô bị nổ tung chia năm xẻ bảy, ba viên đan dược lơ lửng giữa không trung, còn Mộ Thần ngồi một bên thở dốc.
“Mộ Thần, ngươi không sao chứ?” Diệp Thạch lo lắng đi tới hỏi.
Mộ Thần lắc lắc đầu, cười nói: “Không cósao, chỉlàdođan lôbị sử dụng quánhiềunênxảy ra vấn đề, không nghĩ tớilạibị nổ,nhưng cũng may là vàolúccuối cùng,đan dượcđãbị talấyra, đan dược khôngbị sao,nhưng lạitổn hại một cái đan lô.”
Hùng Uy: “…” Đan dược không sao!? Đều đã nổ đan lô, Mộ Thần còn băn khoăn tới đan dược! Sao trước kia hắn lại không biết tên nhóc này vậy mà lại giống như Diệp Thạch, đều là một kẻ muốn tiền không muốn sống.
Từng tiếng rít truyền đến, bảy tám vị võ hoàng xuất hiện ở chung quanh.
“Đan lô nổ làm ra động tĩnh quá lớn, rướctớikhông ít người.” Hùng Uy nói.
Mộ Thần cười nói: “Xem rabây giờcó không ítngười lo lắngchota.”
“Còn không phải à.” Hùng Uy gật đầu.
Hội nghị tứ quốc rốt cục cũng bắt đầu trong vạn chúng chú mục.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi theo Hùng Uy vào phòng nghị thính.
Mộ Thần vừa bước vào cửa, các võ hoàng liền sôi nổi đứng dậy chào hỏi Mộ Thần.
Thực lực luyện đan của Mộ Thần rõ như ban ngày, ngay cả võ hoàng cũng sẽ không khinh thường một người tuổi còn trẻ mà luyện đan thuật lại siêu phàm nhập thánh như này.
Ánh mắt Diệp Thạch quét chung quanh một vòng, có ba võ hoàng tới từ Fred đế quốc, ánh mắt Diệp Thạch dừng lại trên một vị võ hoàng, Diệp Thạch cũng không biết người đó, nhưng Diệp Thạch lại biết người ở phía sau người đó, chính là Mộc Minh Phong.
Năm đó bọn họ từng gặp mặt Mộc Minh Phong trong bí cảnh, Mộc Minh Phong có nói rằng cần tu luyện Bách Quyết Luyện Thể tới tử kim bích mới có thể mở ra mật quật do võ tông Kim gia lưu lại.
Nếu như y và Mộ Thần có thể tu luyện Bách Quyết Luyện Thể tới tử kim bích, Mộc Minh Phong sẽ tự nói ra phương pháp mở ra mật quật với họ.
Cảm nhận được tầm mắt từ Diệp Thạch, Mộc Minh Phong âm thầm cắn răng, nghĩ tới năm đó ở bí cảnh, Diệp Thạch là võ linh, hắn là võ sư, tuy chênh lệch hơi lớn, nhưng cũng sẽ không khiến người ta tuyệt vọng như bây giờ.
Mới chỉ ba năm ngắn ngủn, không ngờ Diệp Thạch và Mộ Thần lại đều đã là võ vương cửu tinh, cho dù ông nội hắn có là võ hoàng ngũ tinh thì cũng phải cung kính với hai người.
Cũng cảm nhận được tầm mắt Diệp Thạch đang trên người mình, Mộc Minh Phong thản nhiên gật đầu với Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắn môi, y đã tu luyện tới kim bích, nếu muốn tu luyện tới tử kim bích, chỉ sợ cần phải tìm máu yêu thú lục cấp để luyện thể, yêu thú lục cấp ngày thường khó có thể gặp, nhưng có vẻ lần thú triều này sẽ có rất nhiều yêu thú lục cấp xuất hiện. Diệp Thạch thầm nghĩ, nếu có yêu thú lục cấp xuất hiện, y nhất định phải nghĩ biện pháp giết hai con lấy máu.
Diệp Thạch cúi đầu suy nghĩ miên man bất định.
May mà cả đám võ hoàng ở đây không biết được Diệp Thạch đang suy nghĩ chuyện gì, nếu như mọi người biết Diệp Thạch coi yêu thú lục cấp thành kho máu, chỉ sợ sẽ đều hộc máu.
Mộ Thần và Diệp Thạch ngồi kế bên Hùng Uy.
Thiên Không đế quốc là chủ nhà, chủ sự chính là một vị võ hoàng bát tinh tên là Ngụy Tuyên.
“Thập phần cảm tạmọi người đãtiếntớithamdựhội nghịtứ quốc lầnnày!Tin tưởng mọi người đãbiết, thú triềusắp bắt đầu, trước mắt đãlàthời khắcliên quan tớisinh tử tồn vongcủatứ quốc,tronglần hội nghị này, đề tài thảo luận thứ nhấtchínhlàviệcbảo vệ phòng tuyếnThiênLan,tatin mọi ngườiđềubiếttầm quan trọngcủađạophòng tuyếnnày,đạophòng tuyếnnày màbị phá, yêu thútrongrừng rậmlập tức sẽtiến quân thần tốc,vậy nên,hy vọng mọi ngườicó thểcoi trọngđạophòng tuyếnnày.”
“Mộc huynh, Minh Nguyệt đế quốccủahuynhtính phái aitớicanhgiữ phòng tuyến?” Ngụy Tuyên hỏi.
“Minh Nguyệtchúng tasẽ phái ra ba vị đạo hữu:Đan Thừa, Lữ Trình PhongvàPhương Vân.” Mộc Chiến thản nhiên nói.
Ngụy Tuyên gật đầu: “Như thế rất tốt, Đan huynh là võ hoàng thất tinh, cóhuynh ấyđóng giữ, còn có hai vị Lữ Trình PhongvàPhương Vân tương trợ, có thể vô tư ứngphó.Hùng huynh,cònHuyền Phong đế quốccủa huynh thì sao?”
“Ta cũngđi vớiMộ Thần.” Diệp Thạch mở miệng nói.
Ngụy Tuyên sửng sốt hỏi: “NgươivớiMộ Thần?”
Diệp Thạch gật đầu: “Phải!Tuy rằng cấp bậccủa tavàMộ Thần không bằng võ hoàng, nhưng tavớiMộ Thần đều là trận pháp sư lục cấp, có thểdùngtrận pháp gia cố phòng tuyến.Có tavàMộ Thầnở đó, sẽ không kémhơnvõ hoàng!”
Ngụy Tuyên chần chờ nói: “Vềnăng lựccủa hai vị,bọnta đương nhiên là tin tưởng,nhưng mà…” Mộ Thần chính là luyện dược sư đó!! Mọi người còn cần hắn luyện đan đấy!!
“Cho dù có tới biên giới, ta vẫn như cũ có thể rút ra thời gian luyện đan, sẽ không chậm trễ chuyện của các vị tiền bối.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Đã như vậy, vậy thì làm phiền Mộ thiếu và Diệp thiếu.”
Phòng tuyến Thương Lan.
Vài võ hoàng hội tụ lại với nhau.
“Cấp trên nghĩ thế nàovậy!Vậy mà lạipháirahaitên võ vươngtớicanhgiữ phòng tuyếnThươngLan, bọn họcoinhiệm vụ phòng thủnàylàtrò chơisao?” Đan Thừa tức giận nói.
“Cũng không thể nói như vậy, tuy rằng chỉlàvõ vương, nhưng haingười này đều làvõ vương cửu tinhđấy.” Đoạn Ly nói.
“Cho dù là võ vương cửu tinhthìcũngchỉlà mộttênvõ vương mà thôi!” Đan Thừa tức giận phản bác.
“Đan huynh khôngcần phảitức giậntớinhư vậy,tanghe nói, mộtmìnhDiệp Thạchđã từnggiếtchếtmộtconyêu thú lục cấp,hẳn làsẽ không cản trở.” Phương Vân nói.
Đan Thừa âm trầm nói: “Ta đã thấy đoạn hình ảnh kia,conyêu thúđóhẳnlàchỉvừa mớivàolục cấp, cũng khôngđược xem làquá mạnh mẽ, Diệp Thạch làcóvận khí tốt,nếu lại thêmmột lần…”
“Nếu lạithêmmột lần, không chừngvận khí của yvẫn sẽ tốtnhư thế.” Đoạn Ly cười nói.
Đan Thừa tức giận nói: “Chẳng lẽ chúng taphảiký thác an nguycủatứ quốc trênvận khí sao?”
“Cũng không thể nói như vậy.Cho dùthực lực Mộ ThầnvàDiệp Thạch khôngmạnh, nhưng hai ngườiđóđều là trận pháp sư lục cấp,tanghĩhẳnlà có thể giúpđượckhông ít.” Đoạn Ly không để tâm, nói.
Đan Thừa lạnh lùng hỏi: “Trận pháp sư lục cấp?Ai có thể chứng thực?”
“Được rồiĐan huynh, ta biếthuynhvàLâm Mặc Uyên là bạn cũ, lòng vẫn luôn có khúc mắcvớiMộ ThầnvàDiệp Thạch, nhưng hiện giờchúng ta đangđối đầuvớikẻ địch mạnh,mọi ngườinên đồng tâm hiệp lựcmới đúng.” Đoạn Ly không mặn không nhạt nói.
Đan Thừa hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉthảoluận mà thôi.”
“Đủ rồi, hai vịđừng cãi nữa.Làlừa hay là ngựa,cuối cùng cũngsẽ biết.Đợihaibọn họ tới đây rồixem bản lĩnhcủabọn họ,nếuthật sự không đượcthì chỉcó thể yêu cầu thay đổi ngườithôi.” Phương Vân lạnh lùng nói.
“Chuyện thay đổi người nào có dễ dàngvậy.” Lâm Lạc Phong nói.
“Địa phương quỷ quái này nguy hiểm như vậy, nếu nhưđưahaitêncản trởtới đây, còn khôngchota thay đổi người, lão nương liền mặc kệ!” Phương Vân lạnh lùng nói.