Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 245: Chương 245




“Không có hứng thúthìkhông có hứng thú.Conkhông có hứng thúvới nam nhân,vậy vớinữ nhânthì sao, có hứng thú không?”Bạch Thừa Phong tươi cười lấy ra một chồng bức họa khác.

Diệp Thạch xị mặt, tràn đầy rối rắm nhìn Bạch Thừa Phong.

Kỳ thật người này cố ý tới đây để khiến y ghê tởm phải không? Thiếu nam Bạch gia thì tờ đầu tiên là Bạch Nghị, thiếu nữ Bạch gia thì tờ đầu tiên vậy mà là Bạch Cẩm Nhạc.

Trong hơn nửa năm nay, mấy lần y đi ra ngoài đều gặp phải Bạch Cẩm Nhạc, Bạch Cẩm Nhạc cũng như Bạch Nghị, đều có thái độ khinh thường y.

“Quỷ nghèo, tên nhà quê, keo kiệt, tên nhát gan…” Vẻ mặt Bạch Cẩm Nhạc luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi khi nhìn y, giống như y là con gián không làm được trò trống gì ấy. Thế mà giờ này, Bạch Thừa Phong lại muốn giới thiệu một nữ nhân như vậy cho y.

Diệp Thạch cau mày tức giận: “Tiền bối, ta cũng không có hứng thúvớinữ nhân.”

Bạch Thừa Phong trừng mắt nhìn: “Quả nhiên là phụ tử.Con vớilão cha ma quỷ kiacủa con cótính tìnhy chang nhau,đềukhông có hứng thúvớinữ nhân,màcũng không có hứng thúvớinam nhânluôn.Ta vốn đangnghĩ có lẽ dohắn khôngcương được,chắc là phảiđoạn tử tuyệt tônrồi, kết quảbây giờlại nhảy ramộtđứa conlớn như vậynha.”

Diệp Thạch: “…”

“Nhưng conthật sự không suy xét một chútnào hả? Người này thế nào, nha đầu đó ban đầu là nghĩa nữ của phụ thân con, tư chất trong thế hệ trẻ Bạch gia cũng rất nổi tiếng, diện mạo cũng xinh đẹp.” Bạch Thừa Phong tươi cười nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch cười lạnh: “Quý nữ Bạch gia sao có thể xứng đôi với tên nhà quê như, ta thấy tiền bối ngài vừa lúc xứng đôi với nàng ta đấy.”

Bạch Thừa Phong sáng mắt, “Ai da, con với phụ thân thật y như nhau nha. Ta làm mai mối cho phụ thân con, hắn cũng đều đổ lên đầu ta hết, nói ta xứng với người này, xứng với người kia. Tuy rằng ta biết mình rất có mị lực, nhưng mà nha, ta thật không cần tức phụ như vậy đâu…”

Diệp Thạch nói: “Chuyện của ta, không cần tiền bối phiền lòng.”

Bạch Thừa Phong nhún vai: “Vậy được rồi. Mà sao con có thể học được luyện trận nhập thể thế? Có cái bí quyết gì không?”

“Cứ học là biết thôi!” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.

“Cứ học là biết thôi?” Sắc mặt Bạch Thừa Phong có chút vặn vẹo nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch cau mày, quả thực y học luyện trận nhập thể rất thuận lợi, thuật pháp đó như là lượng thân làm theo yêu cầu của y vậy, y vừa học liền hiểu. Nhưng tới khi y đến Trung Châu rồi mới biết được, luyện trận nhập thể rất nguy hiểm, hơn nữa cũng rất khó học.

Nếu nói về bí quyết, vậy có khả năng chính là do thể chất của y sau khi luyện thể đã cao hơn những võ hoàng khác rất nhiều.

Diệp Thạch từng đưa Bách Quyết Luyện Thể cho Bạch Thần Tinh nhìn thử, Bạch Thần Tinh nói, Bách Quyết Luyện Thể thập phần bất phàm, tuy rằng quyển sách này là từ nước ngoài, nhưng mà chỉ sợ ở Trung Châu cũng không tìm thấy bao nhiêu quyển sách có thể đánh đồng về thuật luyện thể. Bạch Thần Tinh còn kêu y phải bảo quản tốt Bách Quyết Luyện Thể.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta đúng thật là học liền biết.”

Bạch Thừa Phong tràn đầy ghen tị nhìn Diệp Thạch, thầm nghĩ Bạch gia lại sắp có thêm một tên quái thai. Mệnh Bạch Thần Tinh thật tốt! Thiên phú của hắn đã tốt rồi, cả sinh ra con trai cũng có thiên phú tốt.

“Phụ thân con đâu?” Bạch Thừa Phong hỏi.

“Hắn nói muốntớiThầnToánCácmột chuyến, hẳn làđãđirồi.” Diệp Thạch nói.

“ThầnToánCác?” Trên gương mặt Bạch Thừa Phong lộ ra nghi hoặc.

Diệp Thạch không hiểu nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Bạch Thừa Phong: “Có gì không đúngsao?”

Bạch Thừa Phong nhún vai nói: “Cũng không có gì,chỉ là phụ thân con trước giờ vẫn đềukhông tin số mệnh, cho rằngmấy thầy đoánmệnh đều là hạng người lừa đời lấy tiếng, giả danh lừa bịp.Không ngờ hôm nayhắnlạiđột nhiên muốntớiThầnToánCác,đúng làngoài ý muốn.”

“Vậy à…” Diệp Thạch lẩm bẩm.

… …

Tại Thần Toán Các.

Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng đứng trước mặt Hồn Thiên, lạnh lùng hỏi: “Thế nào?”

Bạch Thần Tinh rất chán ghét Hồn Thiên, cảm thấy người này chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ gạt người, nhưng Bạch Thần Tinh không nghĩ tới, chính hắn lại có một ngày đi tới cầu người này.

“Linh tộc là thiên địa dị tộc,màhuyết mạchcủatiểu thiếu giacũngđặc biệt,nênta không thể bói toánra mệnh đồcủay.” Hồn Thiên thản nhiên nói.

Bạch Thần Tinh nhíu chặt mày, mỉa mai: “Nói như vậy, ngươi không biếtcái gì hết?”

Hồn Thiên lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra mấy phần tà khí, “Bạch thiếu an tâm một chút chớ nóng,thật sự thì, ta phát hiệnđượcmột ítchuyệnrất thú vị.”

“Nói.” Bạch Thần Tinh có chút không kiên nhẫn.

“Bát tựcủa tiểu thiếu giavớibát tựngười lúc trướcBạch Nghị thiếu giađưatới,chúng nó vậy màhoàn toàn tương khắc.” Trên gương mặt Hồn Thiên hiện lên vẻ hưng phấn.

Bạch Thần Tinh đột nhiên co mắt lại, “Có ý gì?”

“Trên đời nàycórất nhiều người tương khắcnhau, có khắc nhẹ, cũng có khắcnặng.Nhưngmàđây làlần đầu tiên ta nhìn thấy mệnh cáchcủahai ngườilạikhắc đến loại tình trạng này, quả thực chính là không chết không ngừng, ngươi chết ta sống.” Trên khuôn mặt Hồn Thiên là vẻ điên cuồng nồng đậm.

Có vài vị luyện dược sư khi luyện ra đan dược cực phẩm thì sẽ điên cuồng; có vài vị luyện phù sư khi luyện chế ra phù chú đặc biệt thì sẽ điên cuồng; cũng giống vậy, có vài mệnh thuật sư khi phát hiện ra người có mệnh cách đặc biệt, thì họ cũng sẽ điên cuồng. Hồn Thiên chính là đang trong trạng thái điên cuồng này.

“Trang Du khắc con ta?” Bạch Thần Tinh ngẩng đầu hỏi, trong mắt tràn đầy sát ý khiến người ta kinh hãi, “Trong hai người bọn họ,mệnh cách của ai mạnh hơn?”

Hồn Thiên cười cười, cũng không trả lời ngay mà chậm rãi hỏi: “Bạch Nghị thiếu gia sở dĩ điranước ngoài,hẳnlàdonghe được có thiên mệnh chi tử xuất thếởnước ngoàiđúng không?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Khôngsai.”

“Cái gọi là thiên mệnh chi tử,chính là trời sinh đã được bansố mệnhtốt, làđứa con cưng của trời.Lúc thiên mệnh chi tử tu luyện cơ hồ thuận buồm xuôi gió,trong khitrưởng thành sẽgặp đượcvô số kỳ ngộ.Vàngườithân cận vớithiên mệnh chi tử đều có thể từ trên ngườithiên mệnh chi tửđạt được chỗ tốt thật lớn.”

Có được đến tin tức của thiên mệnh chi tử cũng không chỉ có Bạch gia, mà gia tộc ra tay cũng không chỉ có Bạch gia, thế nhưng, do Bạch gia nắm giữ con đường đi thông qua nước ngoài, cộng với động tác cũng quá nhanh, nên khi những gia tộc khác còn chưa kịp phản ứng, Bạch Nghị cũng đã mang người tới đây. Thế nên lúc Trang Du mới vừa được Bạch Nghị mang tới đây, quả thật khi đó chính là vạn chúng chú mục.

Tuy rằng Bạch Thần Tinh không tin đồn đãi thiên mệnh chi tử gì, nhưng mà hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của trưởng bối Bạch gia mà tẩy kinh phạt tủy cho Trang Du, khiến Trang Du thiếu nợ Bạch gia một phần nhân tình.

Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lời đồn về thiên mệnh chi tử thì ta đã sớm nghe qua, nhưng có vẻ…” Hơi phóng đại.

“Đúng thế, tin tưởng tiền bối đã phát hiện. Tư chất Trang Du đúng là không tồi, nhưng mà hắn cũng không có được số mệnh nghịch thiên như trong lời đồn, biểu hiện của hắn quá bình thường, bình thường đến mức căn bản không giống thiên mệnh chi tử.” Hồn Thiên híp mắt.

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Khôngsai.”

Trang Du coi như cũng không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, trong Bạch gia có rất nhiều người có tư chất vượt qua hắn.

Mà bởi vì biểu hiện của Trang Du quá mức bình thường, nên những thanh niên tài giỏi lúc trước tranh đoạt Trang Du với Bạch Nghị cũng từ từ yên lặng lại.

Có rất nhiều người trong Bạch gia đều đang hoài nghi, rằng có phải Bạch Nghị đã tìm lầm thiên mệnh chi tử rồi hay không, những gia tộc khác cũng có nghi hoặc y như thế.

“Giữa mệnh cách của tiểu thiếu giavớiTrang Duthìaimạnh hơnsao?Tấtnhiênđólà Trang Durồi,cái danhthiên mệnh chi tửcũng không phải là đùa.” Hồn Thiên lộ ra ý cười khác lạ.

Bạch Thần Tinh nhíu mày, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt lại.

“Bạch tiền bối, ngài biết không? Theo lý mà nói, tiểu thiếu gia hẳn đã sớm bị Trang Du khắc chết,vàngười đối nghịchvớithiên mệnh chi tử, bình thường đều sẽ…chếtrấtthảm.” Hồn Thiên nở nụ cười.

Bạch Thần Tinh nhìn nụ cười trên mặt Hồn Thiên, trong lòng buồn bực không thôi, hắn ghét những tên mệnh thuật sư, đúng là không biết sống chết.

“Thế nhưng,y vẫncòn sống,lại cònsốngrất tốt.” Bạch Thần Tinh lạnh lùng nói.

Hồn Thiên gật đầu: “Đúng, tiểu thiếu gia còn sống, sống thực chói mắt,cũng mạnh hơn cảTrang Du.”

“Tavẫn luônhoài nghirằng có phảiBạch Nghị thiếu giađãtìm lầm thiên mệnh chi tửrồi không, nhưng, hiện tại tađãbiết, Bạch Nghị thiếu gia không sai,chỉ làcó ngườiđãthay đổi mệnh đồcủatiểu thiếu gia.Màngười tương khắc lẫn nhau,họcũng có thể tranh đoạt số mệnh lẫn nhau.”

“Số mệnhcủaTrang Duđãbị tiểu thiếu gia đoạtđi, cho nên, biểu hiện của hắnmới như thế này.Nhưngban đầu thìtiểu thiếu giakhông tranh nổi vớiTrang Dumới phải.”

Hồn Thiên nhìn qua Bạch Thần Tinh, vẻ điên cuồng trong mắt càng tăng lên, “Bạch tiền bối, mẫu phụ sinh ratiểu thiếu giachính làlinh tộc, nhưnghẳn là tư chất tu luyện củayrất kém cỏi đúng không?”

Bạch Thần Tinh trầm mặt một lát mới gật đầu: “Quả thật.”

“Ông trờirấtcông bằng,sẽ khôngchomột ngườiquánhiều,nếu những tộc nhânlinh tộccótư chất tốtthìhọsẽ không nhìn thấuđượcvận mệnh, nhưngnếu họ cótư chất kém,thì họ có thể sẽnhìn thấyđượctương lai, thậm chílànghịch thiên cải mệnh. Mà người có thiên phú nghịch thiên cải mệnh trong linh tộc nhất, chính là song nhi sau khi sinh con.”

Bàn tay Bạch Thần Tinh không tự giác mà siết chặt.

“Ta đang nghĩ, nếu như số mệnh của tiểu thiếu gia không đủ mạnh thì sẽ như thế nào? Tộc nhân Mệnh tộc cực biết ngụy trang huyết mạch, máu của bọn họ có thể hấp thu máu huyết của những gia tộc khác, mà máu của tiểu thiếu gia chính là có thể mở ra quyển sách tổ truyền của Bạch gia…” Hai mắt Hồn Thiên sáng quắc nhìn Bạch Thần Tinh, ý cười trong mắt cơ hồ sắp tràn ra ngoài.

Bạch Thần Tinh nhìn ánh mắt đầy ý cười của Hồn Thiên mà tâm huyết sôi trào.

Bạch Thần Tinh mãnh liệt đứng dậy, nếu, nếu như Diệp Thạch bị Trang Du khắc chết, rồi máu của y dung hợp cùng với máu của Trang Du…

Như vậy, hắn sẽ xem Trang Du thành con trai ruột của chính hắn sao?

… Sẽ. Tựa như hiện tại hắn muốn đưa tất cả của hắn cho Diệp Thạch vậy. Vì vậy, nếu hắn nhận nhầm Trang Du thành con trai của hắn, chắc chắn hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để giữ Trang Du lại.

Hồn Thiên híp mắt, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, “Nếu vị kia của ngài thật sự như ta suy đoán là thấy được mệnh đồ, như vậy rốt cuộc y đã nhìn thấy chuyện gì? Cái giá để nghịch thiên cải mệnh là cực lớn, cho dù tộc nhân linh tộc có được năng lực như thế, nhưng họ cũng sẽ không dễ dàng vận dụng nó. Vậy y đã nhìn thấy gì mà phải vận dụng năng lực này đây?”

Sắc mặt Bạch Thần Tinh đột nhiên biến, có phải Tâm Dương đã nhìn thấy, con trai của mình bị Trang Du hại chết, mà hắn lại coi Trang Du thành con trai ruột…?

“Đủrồi.” Bạch Thần Tinh chịu không nổi, tông cửa xông ra.

Hồn Thiên nhìn theo bóng dáng Bạch Thần Tinh, biểu tình trên mặt tràn ngập tà mị.

“Đithậtnhanh.” Hồn Thiên nhìn theo, thầm nghĩ, nghịch thiên cải mệnh ắt gặp trời phạt, nghe nói mẫu phụ Diệp Thạch đã qua đời, hoặc có lẽ là gặp trời phạt.

Tên Bạch Thần Tinh kia trước giờ không tin số mệnh, mà người không tin số mệnh đã định trước sẽ bị vận mệnh trêu cợt.

Bạch Thần Tinh thẫn thờ đi trên đường, làn gió lạnh thấu xương thổi lên gương mặt Bạch Thần Tinh, mặt Bạch Thần Tinh lạnh như băng.

Tên điên Hồn Thiên kia chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, hắn căn bản không nên tới tìm tên kia.

Giả! Là giả! Tuy rằng trong lòng kêu gào như vậy, nhưng Bạch Thần Tinh lại ẩn ẩn có suy đoán, suy đoán của hắn có khả năng đã tiếp cận chân tướng.

Nếu hết thảy đều như lời Hồn Thiên nói, như vậy, thứ gì đã cải biến hết thảy?

Bạch Thần Tinh bỗng siết chặt tay, nghĩ tới một người —— Mộ Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.