Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 246: Chương 246




Đan tháp tại Trung Châu.

Cát Nghị nhìn bức thư trên tay, vẻ mặt muốn cười lại chỉ có thể cố nén.

“Ông nội,có chuyện gìmà ngàibuồn cười như vậy?!Đều cườitoe toét.” Cát Tiểu Điệp tò mò hỏi.

“Là như vầy,không phải lúctrước Hà Hiềntừngtới hỏilàcó ngườinàođượctruyền tốngtớiđan tháp chúng takhôngsao?” Cát Nghị nói.

Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Đúng là cóchuyệnnhư vậy, nghe nóiông takhôngchỉhỏiđan thápchúng ta,mà cảphù tháp, minh văn thápvàluyện khí tháp cũng đi hỏi thăm.”

“Hình như ông ấymuốntìmmột ngườitớitừ nước ngoàitên làMộ Thần, nghe nói Mộ Thầnchưađến hai mươi tuổiđã rànhluyện đan, chế phù, minh văn, luyện khí, thậm chícảtrận pháp, không gìhắnkhông giỏi, tùy thờiđều cókhả năng thông qua mộtlinh tháp truyền tống đến Trung Châu.”

“Môn học thuật nàoMộ Thầncũngtinh thông, cũng không biết hắn sẽ lựa chọn tháp truyền tốngnào.” Cát Tiểu Điệp nói xong lời cuối cùng, nhịn không được ha ha nở nụ cười.

“Công hộitrận pháp sư bị áp chế nâng không nổi đầu,lúc đó lạithuđượcmột thiên tài nhưDiệp Thạch, Hà Hiền liền nơi chốn tunghứng. Diệp Thạch có chứng vọng tưởng, Hà Hiền lại còn thật sự nghe theo Diệp Thạch.” Cát Nghị lắc lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ.

“Điều này cũng không có biện pháp, aibảocông hội trận pháp sư càng ngày càng nghèo túng.” Cát Tiểu Điệp cười hì hì nói.

Cát Nghị vuốt râu mép: “Ban đầu tatưởng rằng,người ngu ngốc nhưHà Hiền chỉ có một, kết quảkhông ngờ…”

Cát Tiểu Điệp vui vẻ hỏi: “Kết quả saoạ?”

Cát Nghị giảo hoạt cười cười với Cát Tiểu Điệp: “Kết quả, Bạch Thần Tinhvậy mà lạitrịnh trọnggửithư lại đây hỏi, có tu luyện giảnàotên làMộ Thần bị truyền tốngtớiđây hay không! Bạch Thần Tinhcũng khôngchỉhỏi đan tháp chúng ta, Bách Dưcủaminh văn tháp– ông ngoại congửi thư,nóingay từ đầu nhận được thư củaBạch Thần Tinh,ông tacòn tưởngthư nàylà giả mạo.”

“A!” Cát Tiểu Điệp chớp chớp mắt, trong mắt đong đầy ý cười.

Tuy rằng Hà Hiền có tới hỏi thăm tình huống, nhưng cũng nhìn ra, ông ta đối với người tên Mộ Thần cũng không có bao nhiêu tin tưởng, chỉ là có lệ với Diệp Thạch mà thôi. Nhưng mà, Bạch Thần Tinh lại không giống vậy! Bạch Thần Tinh là trịnh trọng hỏi, giống như thực sự có một tuyệt thế thiên tài như Mộ Thần ấy.

Diệp Thạch có chứng vọng tưởng, chẳng những Hà Hiền quyền cao chức trọng phải giúp có lệ, hiện tại cả Bạch Thần Tinh cũng đều trịnh trọng hỏi thăm, thật sự là…

“Ông nội,connghe nói Diệp Thạch làcon trai củaBạch Thần Tinh.” Cát Tiểu Điệp nói.

Cát Nghị gật đầu: “Đúngthế.Ta nóimà, Diệp Thạchkia quákỳ quái, một tu luyện giả nước ngoài không đến hai mươituổi đãlà cường giả võ hoàng,lại cònlà trận pháp sư thất cấp, trong thế hệ trẻTrung Châu khôngcó mấyngười có thể cùng đánh đồngvới y.Tư chất nghịch thiênnhư thế sao giốngngười nước ngoàiđược.Không ngờ dĩnhiên là huyết mạch lưu lạc bên ngoàicủaBạch Thần Tinh.”

“Nghe nóiBạch Thần Tinhsốngcô độc nhiều nămnay, là bởi vì hắnbịmẫu phụ Diệp Thạch từ bỏ.” Cát Tiểu Điệp cười tủm tỉm nói.

Cát Nghị lắc đầu nói: “TênBạch Thần Tinhkiasâu không lường được, con không nên nói lung tung.”

Cát Tiểu Điệp thè lưỡi nói: “Hắntuy sâu không lường được,nhưng mà vừagặp được Diệp Thạch liềntrở nên ngu ngốc.”

“AibiểuDiệp Thạch là huyết mạch thân sinhcủaBạch Thần Tinhcơ chứ.Hắn vừa mới nhậnlạinhi tử, phối hợpcon mìnhmột chútthì có sao đâu.” Cát Nghị cười ha hả nói.

… …

Trận pháp tháp.

“Ông nội, Bạchtiền bốitới làm gìvậy?” Hà Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi.

Hà Hiền cười với vẻ bất đắc dĩ: “Hắn tới hỏi tình huốngcủaDiệp Thạchtrong thời gian qua,rằngcóaiđắc tộiy chưa, cóai chọc cho ykhông cao hứnghay không,còncóaiđánh chủ ýtớiDiệp Thạchkhông.”

Hà Tĩnh Nguyệt sửng sốt, chẳng lẽ Bạch Thần Tinh đang tính giải quyết hết? Nghe nói Bạch Ly Phong đã bị Bạch Thần Tinh phế đi khí hải, trở thành phế nhân. Đây chính là anh trai ruột của Bạch Thần Tinh đấy!

“Đúng vậy.Hắn còn trịnh trọng hỏichuyện vềMộ Thần.” Hà Hiền lắc đầu nói.

“Mộ Thần?” Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt có chút quái dị.

Hà Hiền gật đầu, cười bất đắc dĩ nói: “Phải.”

Vì đáp ứng Diệp Thạch, ông đã mấy lần đi tới mấy tháp chủ kia hỏi thăm tình huống của Mộ Thần, tới mức khiến những tên tháp chủ kia đều cảm thấy đầu óc ông xảy ra vấn đề, bây giờ cuối cùng cũng có người chung với ông.

Hà Tĩnh Nguyệt nhăn mày hỏi: “Ông nội, ngài nói thế nào với Bạch Thần Tinh?”

Hà Hiền bất đắc dĩ: “Ta có thể nói như thế nào đây!”

Hắn cũng không thể nói với Bạch Thần Tinh rằng, con của ngươi có chứng vọng tưởng, y đắp nặn cho mình một tình nhân hoàn mỹ không gì không làm được, lại vô cùng si tình. Nên ông đành phải lặp lại những lời Diệp Thạch từng nói qua với Bạch Thần Tinh, nói Diệp Thạch kể Mộ Thần lợi hại như thế nào như thế nào, thiên hạ vô địch như thế nào như thế nào, rồi tài hoa hơn người như thế nào như thế nào, rồi không gì không làm được như thế nào như thế nào…

… …

Bạch gia.

“Không có tin tứccủaMộ Thần saoạ?” Diệp Thạch suy sụp hỏi.

Bạch Thần Tinh áy náy gật đầu: “Đúng vậy.Ta đềuđãhỏithăm cả bốn tháp chủ,nhưng họ đều nói làkhông cóaibị truyền tốngtớiđây.”

Diệp Thạch mím môi nói: “Không có lýnào.”

Bạch Thần Tinh: “Linh tháp lànơi thuật sư phảilĩnh ngộ thuật pháp đến thất cấp trung kỳmới cóthểphát động truyền tống trận. Mà thất cấp trung kỳ cũng không phải dễ lĩnh ngộ, có rất nhiều thuật sư lục cấp cả đời đều không thể bước vào lĩnh vực thất cấp.”

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không đúng, Mộ Thần thông minhhơn ta,tađềuđãtruyền tốngtớiđây, không có khả năngnào màhắn không truyền tốngtớiđâyđược!”

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu,conkhông biếtlàthiên phú trận phápcủa contốtcỡ nào sao.”

Diệp Thạch kể Mộ Thần rất là nghịch thiên, nghịch thiên tới mức Bạch Thần Tinh cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thực của Mộ Thần.

Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc: “Thiên phú trận phápcủa ta rấttốt?”

Bạch Thần Tinh gật đầu nói: “Đương nhiênrồi.TrongBạch gia,ngườitrẻ tuổi, xuất sắc nhất chính là Bạch Nghị,thế nhưng,ngay cảhắncònbịconquăng mấyconphố.”

Nghe được cái tên Bạch Nghị, Diệp Thạch nhất thời cảm thấy không thoải mái, “Bạch Nghị sao có thể sovớiMộ Thầnđược!Trận pháp thuậtcủaMộ Thần khôngkhác talắm, lúc ấybọn tađồng thời khởi động truyền tống trận,nhưng donguyên thạch không đủ, Mộ Thần mới để chotatớiđâytrước.Nếu khôngphải doBạch Nghị, sao Mộ Thầncó thể tới giờ vẫn chưatruyền tốngtớiđâychứ!”

Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch: “Tình huốngcủaMộ Thần,chúng ta đinước ngoài một chuyến sẽ biết.”

Bạch Thần Tinh híp mắt, vô luận có chuyện của Mộ Thần hay không, hắn đều muốn đi nước ngoài một chuyến. Hắn muốn biết, Diệp Tầm có phải còn sống hay không, hắn còn muốn đi tới mộ địa Khúc Tâm Dương nhìn xem.

Diệp Thạch gật đầu: “Được,nhưng chúng tađi quanhư thế nào?”

Bạch Thần Tinh thản nhiên: “Ta biếtđượcmộtcáitruyền tống trận có thể nối thẳngtớiHuyền Phong đế quốc.”

Diệp Thạch gật đầu hỏi: “Ồ,thếcó phảicần dùngrất nhiều nguyên thạchkhông?”

Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Cũng khôngcần quánhiều,cỡbachục triệunguyên thạch trung phẩm một lầnthôi,conkhông cần lo lắng.”

Diệp Thạch: “…”

Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch đều vội vã đi tới Huyền Phong, hai người không có chậm trễ, cầm nguyên thạch bước đi.

Tới Huyền Phong đế quốc.

“Ngươi xem người kiakìa,nhìngiống nhưđúc Diệp thiếuvậy, không phải làDiệp thiếuđó chứ?”

“Không có khả năng làDiệp thiếuđâu, nghe nóiDiệp thiếuđã đượcLinh Tháp Châu truyền tống đến địa phương khácrồi.”

“Diệp thiếu chính là đại anh hùng tuổi trẻ đầy hứa hẹnđó nha! Nhớ năm đó Huyền Phong đế quốcgặp phảithú triều, nếu khôngnhờ cóMộ thiếuvới Diệp thiếu ngăn cơn sóng dữ,vậy có thểHuyền Phong đế quốcđã không còn tới bây giờ rồi.”

“Còn không phải sao,mấynhân vậtnhưMộ thiếuvớiDiệp thiếuấy, đó làphảimấy ngàn năm mới xuấthiệnmộtngười đó!”

“Mấy ngànnăm mớicó thể xuấthiệnmộtngười á? Là mấy chục ngàn năm mới xuất hiện một người mới đúng!”



“Thạch Đầu,conlà anh hùngđó nha!” Bạch Thần Tinh nghe đám người xung quanh nghị luận, cười cười, cảm thấy vô cùng tự hào.

Diệp Thạch lắc đầu: “Chủ yếu đều là công laocủaMộ Thần.”

“Công laocủa conkhẳng định cũng không nhỏ.” Bạch Thần Tinh híp mắt nghĩ, người tên Mộ Thần kia chẳng những là tồn tại chân thật, hơn nữa, địa vị trong mắt dân chúng Huyền Phong đế quốc cũng rất cao, hẳn là có chút bản lĩnh.

Diệp Thạch và Bạch Thần Tinh ngồi nói chuyện, một giọng nói chợt vang lên.

“Diệp Thạch, thật làđệ sao! Có người nóilànhìn thấy một người rất giốngđệ, ta còn tưởng là ngườikiahoa mắtấy chứ.” Tân Như Ca tươi cười sán lạn nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch quay đầu nhìn Tân Như Ca, vui vẻ hỏi: “Sư tỷ,tỷcó tin tứccủaMộ Thầnkhông?”

Tân Như Ca bất đắc dĩ bĩu môi, thằng nhóc Diệp Thạch này trừ Mộ Thần ra thì cái gì cũng không biết.

“Sau khiđệrời khỏi, Mộ Thầnliềnbắt đầu tiến vàomấyđan tháp,nhưnghắn thay đổi một cái lại một cái tháp, mỗi tháp đềuđiđến tầng thứ bảy,tốnkhông ít thời gianở trongtầng thứ bảy mỗi tháp, nhưnghắn lạikhôngđượctruyền tống đi,tacũng không biết là xảy ra chuyện gì,còntình huống gần đâythìta không rõ lắm.” Tân Như Ca nhún vai nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, “à” một tiếng.

Tân Như Ca đánh giá Bạch Thần Tinh vài lần, tiến đó đi tới bên cạnh Diệp Thạch, đè thấp thanh âm trêu chọc: “Diệp Thạch, đệ tóm được tiểu bạch kiểm từ nơi nào vậy, dịên mạo rất soái nha.”

Sắc mặt Diệp Thạch đổi đổi, cẩn thận liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái, nhăn mặt nói với Tân Như Ca: “Sư tỷ, tỷ không nên nói lung tung.”

Tân Như Ca nhún vai nói: “Ta nói giỡn thôi, ta biết đệ sẽ không làm chuyện không phải với Mộ Thần.”

Diệp Thạch thật cẩn thận liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh, thấy Bạch Thần Tinh đang bình tĩnh uống trà, tựa hồ không có tức giận, y mới yên lòng.

Diệp Thạch âm thầm nghĩ, phụ thân tu dưỡng thật tốt, bị người ta nói là tiểu bạch kiểm mà cũng không tức giận.

“Thạch Đầu, Trung Châu có dễ sống không? Sao đệ lại đột nhiên quay lại đây?” Tân Như Ca tùy ý ngồi cạnh Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch mím môi nói: “Ở Trung Châu cũng tốt, nhưng mà Mộ Thần tới giờ vẫn chưa truyền tống qua, đệ lo cho hắn.”

Tân Như Ca gật đầu: “Là vậy à. Đúng rồi, ông ngoại của đệ mới từ Linh Tháp Châu quay lại, nếu đệ muốn biết tình huống mới nhất của Mộ Thần thì có thể gặp ông ấy hỏi thử.”

Tân Như Ca chợt nhíu mày, nàng sắc bén cảm giác được, khi nhắc tới ông ngoại của Diệp Thạch, sắc mặt của người bên cạnh Diệp Thạch nhất thời thay đổi, khí tức trở nên có chút khẩn trương.

Tân Như Ca thầm nghĩ, uy thế của Khúc tiền bối quả nhiên lớn! Ai nghe thấy tên của ông cũng khẩn trương.

“Ông ngoại trở lại rồi sao?” Diệp Thạch liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái, hỏi Tân Như Ca.

Tân Như Ca gật đầu: “Ừ.”

“Ông ngoạivẫntốt sao?” Diệp Thạch hỏi.

“Khúc tiền bối chính là võ tôngđó!Là thiên hạ vô địchmà, sao lại không tốtđược?” Tân Như Ca nói với vẻ đương nhiên.

Diệp Thạch run rẩy khóe miệng, nói: “Sư tỷ, thiên hạ vô địch nào có dễ dàng như vậy.Tỷkhông nên nói lung tung.”

Vào Trung Châu, nhãn giới của Diệp Thạch đã lớn hơn rất nhiều, biết phía trên võ tông còn có võ tôn. Võ tông ở Trung Châu tuy cũng coi như lợi hại, nhưng ở trước mặt võ tôn thì cũng không là gì.

Vì tránh cho Tân Như Ca nói ra câu gì kinh thế hãi tục hơn, Diệp Thạch như không thể chờ mà mang Tân Như Ca đi ra ngoài.

“Thạch Đầu, ngườiđệmang đếnlàaivậy?Thực lựcmạnh hơn đệ hay là kém hơn?” Tân Như Ca tò mò hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch hướng lên lầu nhìn nhìn, nói: “Mạnh hơn đệ rất nhiều.”

Tân Như Ca sợ hãi than mà nói: “Hắn tới từ Trung Châu phải không, Trung Châu quả thật không giống người thường, tùy tiện một người đều có thực lực vượt qua đệ.”

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Đệ ở Trung Châu cũng không lợi hại bao nhiêu.”

“Không sao cả, tuy đệ đánh không lại hắn, nhưng ông ngoại của đệ nhất định có thể đánh thắng được. Nếu hắn ta dám làm bộ làm tịch, đệ nên kêu ông ngoại cho hắn nhìn thử một chút nhan sắc.” Tân Như Ca giơ giơ nắm tay nói.

Diệp Thạch đầy bất đắc dĩ nhìn Tân Như Ca: “Sư tỷ, tỷ đừng nói lung tung mà.” Bạch Thần Tinh là võ tôn đó, ông ngoại sao có thể là đối thủ được.“Nếu tỷ không có việc gì khác thì tỷ đi trước đi.”

Tân Như Ca nhún vai nói: “Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.