Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 247: Chương 247




Diệp Thạch quay lại phía trên tửu lâu, chỉ thấy Bạch Thần Tinh đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thản nhiên.

Diệp Thạch do dự, có chút khẩn trương mà nhìn Bạch Thần Tinh nói: “Xin lỗi, sư tỷ nàng không biết, cho nên nói không lựa lời…”

Bạch Thần Tinh miễn cưỡng cười: “Khôngsao, tahiểu mà, nữ hài kiarấtđáng yêu.”

Bạch Thần Tinh rũ mắt xuống, trong lòng có chút ảm đạm, Diệp Thạch đang lo lắng cái gì chứ? Lo hắn gây bất lợi với nữ hài kia sao? Đến hiện tại Diệp Thạch đều chưa từng mở miệng gọi hắn một tiếng phụ thân, y chưa bao giờ toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, hắn có đáng sợ tới vậy sao?

Chỉ tới khi nhắc tới Mộ Thần, Diệp Thạch mới có thể thân cận với hắn một tí, còn bình thường, lúc Diệp Thạch ở trước mặt hắn luôn sẽ không tự chủ mà trở nên câu nệ.

Nếu không phải do bất đắc dĩ, nếu không phải bởi vì Mộ Thần, có lẽ, Diệp Thạch căn bản không muốn phản ứng tới hắn.

Bạch Thần Tinh siết chặt tay, đây hết thảy đều do bản thân hắn tạo thành, hắn căn bản chẳng trách được ai.

“Tađãbiếtnơiông ngoạiđang ở, chúng ta đi tìm ông ngoại trước đi.” Diệp Thạch đề nghị nói.

Trong mắt Bạch Thần Tinh hiện lên vẻ dị thường, gật đầu: “Cũngđược.”

Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, không khỏi thầm nghĩ, khi gặp được ông ngoại, y nên giới thiệu thân phận Bạch Thần Tinh thế nào đây? Y nên trực tiếp nói cho ông ngoại rằng đây là phụ thân của y sao?

Diệp Thạch cắn chặt răng, quyết định đi một bước tính một bước.

… …

“Thạch Đầu, tại saoconlạitrở về?” Không đợi Diệp Thạch đi tìm Khúc Khôn, Khúc Khôn đã tìm lại đây.

“Do con thấyMộ Thầnlâu vậy mà vẫn chưa qua,cho nêncon quaylạitìm.Ôngngoại, ngài có biết Mộ Thầnđang ở đâu không?” Diệp Thạch không chờ đợi được, mở miệng hỏi.

Khúc Khôn nhíu mày nói: “Mộ Thần hắn…Ài, nơi này khôngphảilà chỗ nói chuyện, chúng ta đổinơi khác rồinói.”

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.”

Khúc Khôn thấy Bạch Thần Tinh đi theo thì quay lại hỏi Diệp Thạch: “Người kia là ai?”

“Hắn…” Diệp Thạch nhíu mày, y vẫn luôn suy nghĩ phải giới thiệu Bạch Thần Tinh thế nào, nhưng còn chưa đợi y nghĩ xong, Khúc Khôn đã hỏi ra.

Bạch Thần Tinh có chút do dự, vấn đề mà Diệp Thạch nghĩ, hắn cũng đang suy nghĩ. Năm đó lúc hắn và Khúc Tâm Dương quen biết nhau, Khúc Khôn đều chưa từng lộ mặt, kết quả hiện tại…

Bạch Thần Tinh châm chước hồi lâu, có chút xấu hổ nói: “Vãn bốilàBạch Thần Tinh…”

Sắc mặt Khúc Khôn đột nhiên lạnh xuống, “Ngươi họBạch?”

Bạch Thần Tinh gật đầu, tràn đầy xấu hổ: “Vâng ạ.”

“Ta không đảm đương nổitiền bốicủangươi, tahẳn nêngọi ngươi tiền bối mớiđúng, thực lực của tasao bằng ngươi được.” Khúc Khôn cười lạnh một tiếng.

Trên gương mặt Bạch Thần Tinh hiện lên vài phần xấu hổ, “Nhạc phụ đại nhân nói quá lời.”

“Ngươi sao lại đến?” Khúc Khôn lạnh lùng hỏi.

Bạch Thần Tinh cúi đầu, chật vật nói không nên lời, “Ta… ĐếnnhìnTâmDương.”

“Bây giờ ngươi tới làm gì?Ngươi muốn gì?” Khúc Khôn siết chặt tay, trong mắt lộ ra nồng đậm hận ý.

Diệp Thạch nhanh chóng kéo Khúc Khôn qua một bên, nói đơn giản một chút về hiểu lầm năm đó.

Khúc Khôn cười lạnh một tiếng, hỏi: “Connói bởi vì hắn bị Diệp Tầm lừa, cho nên mấychụcnămnayđều khôngdámlộ diện, vẫn luôn tránh ở Trung Châu.”

Diệp Thạch gật đầu: “Dạ.”

Đôi mắt Khúc Khôn lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Chỉ mộttênDiệp Tầmlạicó thể lừa hắn nhiều năm, mẫu phụconsao lại thíchđượcngười như thếnhỉ.”

Diệp Thạch: “…”

Khúc Khôn đầy xoi mói đánh giá Bạch Thần Tinh: “Người này cái gìcũngkhông di truyền chocon,chỉdi truyềnsự ngu ngốcchocon.”

“Conđâu có ngốc bao nhiêu đâu.” Diệp Thạch cúi đầu nói thầm. Diệp Thạch thầm nghĩ, kỳ thật Linh Văn Nhãn với thiên phú trận pháp của y đều là truyền từ Bạch Thần Tinh mà.

Khúc Khôn: “…” Với bộ dạng này của Diệp Thạch, nếu không có Mộ Thần, nó đã sớm bị người khác ăn sống nuốt tươi.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng ảm đạm của Bạch Thần Tinh, bỗng nhiên cảm thấy Bạch Thần Tinh có chút đáng thương, chuyện năm đó, Bạch Thần Tinh mặc dù có sai, nhưng cũng không thể hoàn toàn đưa đến trên đầu hắn.

“Ông ngoạià,cha conDiệp giađều rất biếtgạt người.Không phảinăm đóngàicũng bị bọn họ lừa sao?” Diệp Thạch nói thầm.

Sắc mặt Khúc Khôn ảm đạm, cũng đúng, nếu không phải do hắn nhìn lầm Diệp Hách, có lẽ Bạch Thần Tinh và Tâm Dương sẽ không hiểu lầm nhau, “Đúng đúng, nói đến, là taphảixin lỗimọi người.”

“Nhạc phụ, ngàiđừng nói vậy.” Bạch Thần Tinh vội nói.

“Ông ngoại, Mộ Thần thế nàorồi?” Diệp Thạch dời qua đề tài khác, hỏi.

Khúc Khôn nhăn chặt mày, “Không thấy Mộ Thần.”

“Không thấylà có ý gì? Hắnđã đượctruyền tống đi rồi sao?Nhưng màconkhông tìm thấy hắn ởTrung Châumà.” Diệp Thạch không hiểu.

“Mộ Thần không giốngcon,conlà thông qua trận pháp tháp truyền tống,cònhắnlên cả nămthápcũngvẫn không thể truyền tống được.Tacóhỏi Mộ Thần,hắn nói,cả nămtháp khôngphảilà không đủ nguyên thạchthìchính là truyền tống trậnxảy ravấn đề, mộtthápcũngkhông truyền tốngđược.Nhưngđoạn thời gian trước, Mộ Thần đột nhiên nói, hắnđãtìm được biện pháp truyền tống.”

“Sau đóthì sao ạ?” Diệp Thạch siết chặt tay hỏi.

“Sau đó hắn liềnđi lên nămthápmộtlần nữa, nghiên cứutừngcái thápmột.Ba ngày trước,nămtháp đột nhiên sáng lên, ngườitrongtháp đều bị truyền tống ra,tiếp đó,nămthápđều biến mất, cũng khôngtìmthấy Mộ Thần.” Khúc Khôn kể.

“Hả!?Sao có thể như vậyđược? Mộ Thần điđâu chứ?” Diệp Thạch nhíu mày nói.

Khúc Khôn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta không biết.”

Khuôn mặt Diệp Thạch căng thẳng, tràn đầy lo lắng: “Sao có thể như vậy!?”

Bạch Thần Tinh hơi nhăn mày, nói với Diệp Thạch: “Conkhông nên nóng lòng, tathấy,Mộ Thầnbiến mất như vậy,hẳnlàđãđến Trung Châurồi, hơn nữa, không chừng hắncònđạt được đại cơ duyên.”

Diệp Thạch mở to mắt, không hiểu: “Đại cơ duyên?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Trong truyền thuyết, nămtháp Trung Châu trên thực tế là một thần khíbịchia rathànhngũtoà tháp,ngườichế tạora nócó thể là một vị thần thuật sư.”

“Vào thời thượng cổ,nguyên khí nồng đậm, thiên tài vô số, khôngphảithời nàycó thể sosánh.Lúc ấy đan thuật, phù chú, trận pháp, minh vănvàluyện khí cũng không phân chia minh xác nhưbây giờ,córất nhiềuvịcổ tu tinh thôngcảnăm môn học thuật.”

“Nghe đồn,người cóđủ cơ duyênsẽcó thể kế thừa nămtháp, đạt được y bátcủavị thần thuật sư kia. Nhưng mấy triệu năm qua, có vô số tu luyện giả từng thử thu phục Linh Tháp Trung Châu, nhưng vô luận là người mạnh mẽ cường hãn thế nào thì cũng đều thất bại. Kẻ thất bại thường là bị Linh Tháp gây thương tích, không thể tiến thêm một bước. Hiện tại đã không còn có bao nhiêu người không biết tự lượng sức mình đi thu phục năm tháp.”

Diệp Thạch mở to mắt nói: “Vậy có phải là Mộ Thần có hi vọng đạt được y bát của vị thần thuật sư kia không?”

Bạch Thần Tinh lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng khi trở về ta sẽ phong bế thông đạo của Trung Châu và nơi này. Không thể để tin tức Mộ Thần có khả năng đạt được năm tòa Linh Tháp tiết ra ngoài, nếu không, Mộ Thần sẽ rất nguy hiểm…”

Trong mắt Diệp Thạch lập tức hiện lên vẻ kinh hoảng, “Lúc trước ta hay kể với mọi người rằng Mộ Thần cái gì cũng biết, có phải là sẽ gây họa cho Mộ Thần không?”

Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Không sao.” Dù sao, lời Diệp Thạch nói cũng không có ai tin tưởng.

Nghe nói, bởi vì Hà Hiền mấy lần hướng tới bốn tháp kia tìm hiểu tin tức của Mộ Thần, nên đã bị mấy tháp chủ kia coi thành bệnh thần kinh, gần đây hắn cũng rập khuôn theo Hà Hiền, chỉ sợ cũng bị không ít người ở sau lưng nghị luận.

Nhưng, nếu tin tức năm tòa Linh Tháp ở Linh Tháp Châu biến mất bị tiết ra ngoài, có lẽ sẽ có người hoài nghi đến trên người Mộ Thần. Chỉ cần cắt đứt được liên hệ của nơi này với Trung Châu, là có thể tạm thời bảo trụ bí mật Mộ Thần có khả năng chiếm được năm tòa Linh Tháp.

… …

Bạch Thần Tinh chần chờ ngẩng đầu nhìn Khúc Khôn, có chút khẩn trương siết chặt tay: “Nhạc phụ, ta muốn đinhìnTâmDương…”

Khúc Khôn nhẹ hít một hơi nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Hai người các ngươi đi theo ta.”

Diệp Thạch nghe vậy liền cùng Bạch Thần Tinh đuổi theo Khúc Khôn.

“Ông ngoại, có phảingàiđi nhầmrồi không?Đường tới mộ địacủa mẫu phụ không phải là con đường nàymà?” Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Thạch, thản nhiên nói: “Cái mộ mà convẫn luôn bái tế kỳ thật là mộtngôi mộgiảđểche dấu tai mắtmọingười.Mộ địacủa tộc nhânLinh tộc không thểlàmtùy ý như thế, huống chi Trần Đạtcũngnói, Diệp Tầm vẫn luônmuốnxông vàomộcủamẫu phụcon, xem có phảitrong đó cóẩn dấu thứ tốtgì.”

Nhắc tới Diệp Tầm, gương mặt Diệp Thạch lập tức lạnh băng, “Cáitên cặn bã đó!!”

Ngoài mặt Bạch Thần Tinh thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hận muốn lấy máu.

Diệp Thạch đi theo Khúc Khôn, bước vào một mảnh núi rừng.

“Địa phươngCửu Long chuyển sinh?” Bạch Thần Tinh tràn đầy kinh ngạc, đây chính là phúc địa khó tìm được đó!

Khúc Khôn lắc đầu, hít nhẹ một hơi: “Không phảilàlong,nhiều nhấtlàmãng xà mà thôi.Địa phươngCửu Long chuyểnsinhsaodễ tìmnhư vậyđược.”

Khúc Khôn mang theo Diệp Thạch và Bạch Thần Tinh xuyên qua thác nước, đến trong một cái sơn động, Khúc Khôn đánh xuống một loạt pháp quyết trên bức tường đá, cửa đá tự động nứt ra.

Xung quanh hang đá được khảm chín mươi chín viên Dạ Minh Châu, một cái hòm thủy tinh được đặt ở giữa hang.

Vừa tiến vào hang, đôi mắt Bạch Thần Tinh đột nhiên co lại, “Nhạc phụ, trên ngườiTâmDương còn có sinh khí,ychưa cóchết!”

“Hả?! Mẫu phụ còn sống?!” Diệp Thạch đầy kinh ngạc nhìn qua Khúc Khôn hỏi.

Khúc Khôn chắp tay sau lưng, thở một hơi.

“Theo bộ dáng của mẫu phụ con thì sợ là bị trời phạt, tuy rằng còn một hơi thở cuối cùng, nhưng nếu muốn thức tỉnh thì hy vọng hơi xa vời…” Khúc Khôn tràn đầy ảm đạm nói.

Diệp Thạch vội vàng nói: “Ông ngoại, có phải mẫu phụ còn có thể cứu hay không? Nếu mẫu phụ còn có thể cứu, vậy sao ngài lại không nói cho con biết?”

Khúc Khôn nhăn mày nói: “Không nói cho con là bởi vì, mẫu phụ con có thể cứu chữa, nhưng cũng tương đương không thể cứu.”

“Phải cứu như thế nào?” Bạch Thần Tinh nhìn qua, hỏi Khúc Khôn.

“Ta chỉ nghe nói, đan dược bát cấp thượng phẩm Phản Linh Đan có thể cứu.” Khúc Khôn liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh, thở dài.

Bạch Thần Tinh híp mắt, đan dược bát cấp thượng phẩm chỉ có luyện dược sư bát cấp cao cấp mới có thể luyện chế. Bên đan tháp có một luyện dược sư bát cấp cao cấp, nhưng vị luyện dược sư bát cấp cao cấp kia đã không quản sự nhiều năm.

“Nếu tìm đan tháp luyện đan thì linh thảo và phương thuốc đều phải do người thuê lấy ra, nhạc phụ có phương thuốc Phản Linh Đan kia không?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Khúc Khôn lắc đầu: “Không có.” Huyết mạch Linh tộc trên người ông không nhiều, thế nên cũng không thể tiếp xúc đến cao tầng Linh tộc.

Diệp Thạch cúi đầu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chính làvìhy vọngquá xa vời, cho nêntamới không có nói choconbiết.Ở đâyngay cảluyện dược sư thất cấp cao cấpcũngkhông có,còn nói gì tớiđan dược bát cấp. Mà cho dù tìm được luyện dược sư bát cấp, thậm chí mời được người ta ra tay, nhưng phương thuốc và linh thảo cũng là một vấn đề.” Khúc Khôn lắc đầu nói.

Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền nói: “Tìm Mộ Thần!Mộ Thần sẽ có biện pháp!”

Khúc Khôn nhíu mày, Mộ Thần quả thật tài hoa hơn người, nhưng mà thời gian của Khúc Tâm Dương cũng không còn nhiều.

Bạch Thần Tinh nhìn người nằm trong quan tài, đôi mắt hiện lên sầu lo thật sâu, khí tức Khúc Tâm Dương thập phần mỏng manh, tuy rằng nơi này có địa thế đặc biệt, có thể tạm thời bảo trụ một tia sinh cơ cho Khúc Tâm Dương, nhưng cũng không thể bảo trụ lâu dài, chỉ sợ là Khúc Khôn cũng biết điểm này, nhưng lại không có nói cho Diệp Thạch.

“Nhạc phụ, tamuốnmangTâmDương về Bạch gia.” Bạch Thần Tinh trịnh trọng nói với Khúc Khôn.

Nếu cứ để Khúc Tâm Dương ở đây, thì nhiều nhất chỉ còn thời gian ba năm, nhưng nếu như hắn mang Khúc Tâm Dương về Bạch gia, vậy hẳn sẽ có thể bảo trụ Khúc Tâm Dương được sáu năm.

Khúc Khôn do dự nhìn Bạch Thần Tinh, có chút bối rối: “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”

“Ta lấy tánh mạng của tarathề, chắc chắnta sẽ dùng nănglựclớn nhất,làm choTâmDươngtỉnh lại.” Bạch Thần Tinh trịnh trọng nói.

Khúc Khôn thở dài một hơi, nói: “Đã như vậy, ngươimang nóđiđi.”

Khúc Khôn nhắm mắt lại, ông không có năng lực gì. Nếu để Khúc Tâm Dương ở lại chỗ này, thì nó chỉ có thể chờ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.