“Tiểu thư, tiểu thư!” Một thị nữ nghiêng ngả lảo đảo đi đến.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn thị nữ thần tình ửng hồng bộ dáng, cười cười, hỏi: “Chuyện gìmà vội vã như vậy?”
Thị nữ vội bẩm báo: “Tiểu thư, có ngườitới tìm!”
“Ai tớimà khiến ngươi kích động như vậy?” Hà Tĩnh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Diệp Thạch, àkhôngkhông, bây giờ là Bạch Diên Tinhchứ!LàBạch thiếu gia đến!” Thị nữ tràn đầy kích động nói.
Trên gương mặt Hà Tĩnh Nguyệt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, “Y vậy màđếnđây?!” Nàng còn đang do dự có nên đi tìm Bạch Diên Tinh hay không, không ngờ y lại tự mình đưa lên cửa.
Diệp Thạch ngồi ở trong đại sảnh, đầy hưng trí quan sát chung quanh.
Nơi này trước kia y thường xuyên đến, bây giờ đến lại, cảnh vẫn như trước, nhưng thái độ của những người trong trận pháp tháp lại đều thay đổi, trước kia họ khinh thường lai lịch của y, hiện giờ lại đều kinh sợ y. Kỳ thật y càng quen với bộ dáng mắt đặt trên đỉnh đầu của những người đó trước kia.
“Diên Tinh thiếu gia, ngươi đãtớirồi,đúnglà vẻ vang cho kẻ hèn nàynha!” Hà Tĩnh Nguyệt đi ra, tràn đầy ý cười nói.
Diệp Thạch bất đắc dĩ liếc mắt với Hà Tĩnh Nguyệt: “Hà tiểu thư, ngươiđừng nói vậy.”
“Sao ngươi lại tới đây?” Hà Tĩnh Nguyệt thoải mái ngồi xuống hỏi.
“Ta tớinhậnnhiệm vụ.” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.
Hà Tĩnh Nguyệt tràn đầy vui vẻ nói: “Vừa vặn, bên này có một nhiệm vụ,làmột trận pháp thượng cổmàngươi am hiểu nhất,nhưng cáitrận pháp lần này khôngphải làthất cấpsơ kỳ màlà thất cấp trung kỳ,độkhólớn hơncáilúctrước ngươi phárất nhiều, cũng không biết…”
“Khó khăn á?Cái nàycũngkhôngquantrọng, quan trọng là, nguyên thạchcónhiều hay không.” Diệp Thạch nói chen vào.
Hà Tĩnh Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn Diệp Thạch: “Ngươi thiếu nguyên thạchlắm hả?” Không phải chứ? Bạch Thần Tinh rất hào phóng mà, chẳng lẽ nào lại bạc đãi con mình?
Diệp Thạch lắc đầu: “Không thiếu, nhưngmà nguyên thạchcũngkhôngphải thứnóng tay, tấtnhiên là càng nhiều càng tốtrồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhướng mày nhìn Diệp Thạch, không khỏi thầm nghĩ, tuy y đã thành con của Bạch Thần Tinh, nhưng cái bản tính tham tiền này lại không biến đổi chút nào.
“Lần nàyngươivềcótìm được Mộ Thầnkhông?” Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được, tò mò hỏi.
Diệp Thạch thản nhiên lắc đầu: “Không có, không thấy hắn.”
Hà Tĩnh Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên, người mà căn bản không tồn tại thì sao tìm được!
“Trận pháp tháp gần đây thế nào, có nhân tàimới nàoxuất hiệnkhông?” Diệp Thạch dời qua đề tài khác.
Hà Tĩnh Nguyệt lập tức hưng trí bừng bừng nói: “Cóchứ! Mấy ngày hôm trước có một trận pháp sư lục cấptên làTrần Mộc gia nhập, Trần Mộcđólà một võ hoàng nhất tinh, bản lĩnh xác thực không tồi, đương nhiênlàkhôngcócách nào so với ngươirồi,cũng đúng thôi, làm sao tìm được ngườinàotrẻ tuổicỡngươi,lại cótrận pháp thuật mạnh nhưngươi chứ.”
Diệp Thạch vốn định nói trận pháp thuật của Mộ Thần rất lợi hại, nhưng ngẫm lại liền nuốt xuống.
“Trần Mộc là ngườithế nào?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Trầm ổn,khôn ngoan, vàkhéo léotrong việc tính toán.Cònchưa có trận pháp lục cấpnào qua tay hắn màkhông phá được.” Hà Tĩnh Nguyệt tràn đầy bội phục kể.
Diệp Thạch nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Tĩnh Nguyệt, trong lòng không biết sao vừa có chút đắc ý, vừa có chút ghen, nói: “Người như vậy nhất địnhlàrất được hoan nghênh,đượcrất nhiều ngườitheo đuổi.”
Hà Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu, thở dài: “Thế thìlại không có, tuy Trần Mộcrấtlợi hại,nhưngđáng tiếc…”
Diệp Thạch có chút không hiểu nhìn Hà Tĩnh Nguyệt.
“Hắn đếnkìa.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch quay đầu nhìn ra người ngoài cửa, một khuôn mặt như bị nước sôi tạt vào ánh vào mi mắt Diệp Thạch, trong lòng Diệp Thạch kích động không thôi. Mộ Thần, là Mộ Thần!
Mộ Thần chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cung kính nói: “Chào Bạch thiếu, chào Hà tiểu thư.”
Hà Tĩnh Nguyệt cười xin lỗi với Diệp Thạch, nói nhỏ: “Diện mạo Trần Mộc không tốt lắm, làm ngươi sợ rồi phải không?”
Diệp Thạch lắc đầu, không cho là đúng mà nói: “Không có! Hắn như vậy rất tốt, nếu là người chân chính thích hắn thì sẽ không để ý bộ dáng của hắn như thế nào, hắn như vậy sẽ khiến cho người thích hắn rất có cảm giác an toàn.”
Diệp Thạch trộm nhìn Mộ Thần, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
“Tháp chủ đại nhân, tức phụcủangươi hiệngiờrất có cảm giác an toàn đó nha.Ynhất địnhlà đanghy vọng ngươi thật sựbịhủy dung, như vậy ngươi liền sẽ không bị ngườinàonhớ thươngtới nữa.” Tháp Linh cười nhạo một tiếng.
“Bạch thiếu, thiên phúcủa Trần Mộckhông tồi, hy vọng ngươi có thể chỉ điểmchohắn một chút.” Hà Tĩnh Nguyệt nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhanh chóng gật đầu: “Được! Ta thíchnhất làdạy người khác mà.”Rồi quay qua nói với Mộ Thần:“Ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta không? Ta biết rất nhiều nha.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
“Bạchthiếuđúnglà người tốtkhócóđược, vừa lúc ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo.” Mộ Thần như đang thụ sủng nhược kinh, nói.
“Vậy không bằng chúng ta đivào tĩnh thất nào đó trongtrận pháp tháp nói chuyện?” Diệp Thạch đề nghị.
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Được!”
Tĩnh thất trong trận pháp tháp chính là nơi dành cho đệ tử trận pháp tháp tiềm tu.
Hà Tĩnh Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, rồi truyền âm dặn dò Mộ Thần: “Chiêu đãicẩn thận đấy.”
Mộ Thần như có như không gật đầu với Hà Tĩnh Nguyệt, Diệp Thạch không lên tiếng yên lặng nhìn hai người hỗ động.
…
Vừa tiến vào tĩnh thất, Diệp Thạch lập tức không chờ đợi được mà nhào lên, gắt gao ôm chặt Mộ Thần từ phía sau lưng.
Mộ Thần thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không sợ nhận saisao?”
Diệp Thạch tựa vào trên lưng Mộ Thần, đôi tay ôm Mộ Thần lại chặt thêm vài phần, thì thào nói: “Sẽ không!Ngươi hóa thành tro tacũngnhậnra, huống chi,ngươi chỉlà thay đổi khuôn mặtthôi mà.”
Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần nói: “Tháp chủ đại nhân, tức phụcủangươi thật lợi hại, ngươi hóa thành tromàycũngnhậnrađược! Có tức phụ lợi hạinhư này, ngươi chết chắc!”
Mộ Thần giam cầm Tháp Linh lại, để qua một bên.
Mộ Thần nhắm mắt lại, thì thào hỏi: “Hơn nửa nămnay, ngươisống cótốtkhông?”
Diệp Thạch cắn môi, nửa năm nay hắn sống rất vất vả, nhưng kỳ thật, khi còn bé hắn từng sống vất vả hơn nhiều.
Nhưng bởi vì khi còn bé, lúc một mình đối mặt với khó khăn, Diệp Thạch cũng không cảm thấy gì, nhưng một khi đã có người toàn tâm toàn ý quan tâm yêu thương, một khi đã có người giờ phút nào cũng chống đỡ một mảnh trời, một khi có người mọi chuyện đều lấy ngươi làm trung tâm, như vậy khi chợt mất đi loại ấm áp này, lần thứ hai trở về cái loại hoàn cảnh tứ cố vô thân đó, Diệp Thạch cảm thấy trái tim như bị đao cắt.
“Tarấttốt, chỉlà ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, rấtrấtnhớ ngươi.” Diệp Thạch tựa cằm lên vai Mộ Thần, hoàn toàn khắc chế không nổi kích động trong lòng, nức nở ra tiếng.
Mộ Thần nhắm mắt lại, tràn đầy đau lòng: “Thực xin lỗi, nếu ta biết phải rờikhỏingươi lâu như vậy,lúc trước ta sẽ không để cho ngươi đi.”
Nghĩ đến việc Diệp Thạch một mình đối mặt với Bạch gia đe dọa, Mộ Thần đã cảm thấy muốn giết người, may mà Bạch Thần Tinh xuất hiện coi như đúng lúc.
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Chỉ cần có thểgặp lạingươi, ta vất vả một ít cũng khôngsao.”
“…Ngươi gầyđi rồi.” Mộ Thần thấy Diệp Thạch gầy đi, không khỏi có chút đau lòng.
Diệp Thạch sờ sờ mặt: “Cóhả? Gầy đẹphơn mà.”
“Nói bậy, ta thích Thạch Đầucủa ta cóthịt,phảidưỡng béongươi mộtchút mớiđược.” Mộ Thần trêu tức.
…
Nỗi kích động khi vừa gặp mặt lại đã qua, hai người đều từ từ bình tĩnh lại.
“Vừa rồingươivớiHà Tĩnh Nguyệt mắt đi mày lại làm gì?” Diệp Thạch ngồi ở đối diện Mộ Thần, ghen tị nói.
Mộ Thần cười cười bất đắc dĩ: “Đúng là bình dấm chua,với cáibộ dáng hiện tại nàycủatamàngươi cònchưacócảm giác an toàn sao?”
Diệp Thạch sờ sờ gương mặt Mộ Thần, nói: “Chỉ có một chútthôi.Mộ Thần quá lợi hại, aicũng đềuthích,cho dù có bịhủy dungthìcũng vẫn có rất nhiều người thích.”
Mộ Thần bỏ đi lớp minh văn trên mặt, lộ ra tướng mạo sẵn có, “Tacũng không cómị lựcnhưngươi tưởng tượngđâu,mấynữ tutrongtrận pháp tháp thấy ta như thấy quỷấy,cònHà Tĩnh Nguyệtvừa rồi chỉ làtruyền âm nói với ta,kêutađừng cóđắc tội ngươi, thân phậncủangươi hiện tại khôngnhư trước,dù làHà Tĩnh Nguyệt cũng phải lấy lòng ngươiđấy.”
Diệp Thạch nhún vai: “Tuy rằng có mộtphụ thânthực lựcmạnh đúng là rấttốt, nhưngnếulúc nào cũngbị ngườitakinh sợthìcũng không tự tại đâu.”
“Đúng là ‘thânởtrong phúc mà không biết phúc’.” Mộ Thần lắc đầu cảm thán.
Diệp Thạch bắt đầu kể chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này với chuyện của Khúc Tâm Dương cho Mộ Thần nghe.
“Cho nên, năm đó phụ thân ngươicótrở về tìm mẫu phụ ngươi,nhưng sau đóhắn bị Diệp Tầm lừa,rồibỏ chạy điluôn?” Mộ Thần cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậyđấy.”
Mộ Thần cúi đầu âm thầm nghĩ, có một phụ thân ngốc như vậy, khó trách Thạch Đầu lại không thông minh, thì ra là di truyền nha!
“Trang Du làtộc nhânMệnh Tộc?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Phải.Nghe nói cái chủng tộc này đến vô ảnh đi vô tung, cao thủ trong tộc nhiều như mây, nhưnglạikhông có ai biếthangổcủabọn họ ở đâu.”
“Ngươihiểu biết bao nhiêuvềMệnh Tộc?” Mộ Thần tiếp tục hỏi.
Diệp Thạch nghiến răng nói: “Phụ thân nói, Mệnh Tộc giỏi về dò xét thiên cơvàcướp đoạt số mệnh, còn nói tavớiTrang Ducóbát tự tương khắc, là khắc tinh trời sinh, ta…” Tuy rằng phụ thân không nói gì thêm, nhưng Diệp Thạch biết, bát tự của y sợ là không có mạnh bằng Trang Du, nếu như không có Mộ Thần, chính y có lẽ đã sớm bị Trang Du hại chết không có chỗ chôn.
Mộ Thần siết chặt tay, vận may của Trang Du quả thật là quá tốt, Diệp Thạch và Bạch Thần Tinh mới vừa quen biết nhau thì Trang Du đã bị đón đi rồi, nếu chậm thêm một bước thôi, Bạch Thần Tinh khẳng định sẽ ra tay với Trang Du.
Mộ Thần cúi đầu, căn cứ theo tình huống mà gần đây hắn nghe được, Trang Du có địa vị không thấp ở Mệnh Tộc, mà người như vậy lại xuất hiện ở nước ngoài, tất nhiên là có ý đồ.
Hắn nghe được rằng, cái chủng tộc Mệnh Tộc này rất ghê tởm, nó có thể dung hợp huyết thống của người khác.
Dựa theo quyển sách mà hắn đã đọc kia ghi lại, Lam Nhược Phong nhận ra sự khác thường của máu Diệp Thạch, Diệp Thạch chết ở trên tay Lục Nghiêu, rất có khả năng là bị hai tên ra vẻ đạo mạo là Lam Nhược Phong và Lục Nghiêu rút máu đi.
Nếu những người đó lại gặp được Bạch Nghị, vậy giúp đỡ Trang Du giả tạo thân phận là chuyện vô cùng có khả năng. Nếu như Bạch Nghị cưới “nhi tử” của Bạch Thần Tinh, như thế Bạch Thần Tinh còn có thể không che chở cho vị “con rể” đó sao.
Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy đoán, vậy Bạch Thần Tinh kia thật đúng là một tên xui xẻo.
Lấy tính tình dùng qua liền ném của Trang Du, nếu Bạch Thần Tinh đã bị lợi dụng xong thì chắc chắn sẽ bị buông tha, nói không chừng là khi chết đến nơi mới biết được, biết con trai ruột của mình đã sớm chết, lại chính là chết ở trong tay đám nhân tình của Trang Du, chết không nhắm mắt.
“Mộ Thần, ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Diệp Thạch hỏi, quơ quơ bàn tay trước mặt Mộ Thần.
Mộ Thần giật mình tỉnh lại, cười cười, sắc mặt chợt hung ác nói: “Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, mệnh của Trang Du đúng là thật cứng nhỉ!”
Diệp Thạch có chút không cam lòng gật đầu đồng ý: “Phải đó!” Lam Nhược Phong chết, Lục Nghiêu chết, thế mà Trang Du lại vẫn còn sống như trước, còn hay khiến cho y ngột ngạt nữa chứ.
“Tạm thời ngươi đừng nói với ai là chúng ta quen biết nhau, ta hoài nghi chuyện Mệnh Tộc đưa Trang Du đến nước ngoài chính là vì năm tòa Linh Tháp ở Linh Tháp Châu, mà năm tòa Linh Tháp đó hiện tại đang ở trong tay ta.” Mộ Thần trầm giọng nói.
Diệp Thạch sửng sốt: “A?Vìnăm tòaLinh Tháp?Ngươi có căn cứgì sao?”
Mộ Thần lắc đầu: “Tạm thờithìkhông có, chỉlà một loại trực giácthôi, nhưngnăm tòaLinh Thápquả thật rấtbất phàm, không thể khôngcẩn thận hơn.”
Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.