Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 252: Chương 252




“Mộ Thần,vềtin tức của ngươi, ta có thể nói chophụ thânta biếtkhông?” Diệp Thạch mở to đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần suy tư một chút, rồi lắc đầu nói: “Ta nghĩ là đừng.”

“Ngươi không tinphụ thânta sao?” Diệp Thạch có chút ảm đạm, dừng một chút lại nói: “Kỳ thật phụ thântalà người tốt, chỉlà bị Diệp Tầm lừamà thôi.”

Bạch Thần Tinh thật sự đối với y rất tốt, tình thương của phụ thân mà y đã từng mong đợi, Bạch Thần Tinh đều cho y, phụ thân cho y ấm áp, nhưng không giống Mộ Thần, nhớ tới đều như đang nằm mơ vậy.

Như bây giờ rất tốt, có Mộ Thần, có phụ thân, nếu mẫu phụ có thể tỉnh lại nữa, như vậy Diệp Thạch cảm thấy y sẽ không còn cầu gì thêm.

“Khôngphảilàtakhông tintưởngnhân phẩmcủaphụ thân ngươi,chỉlà hắnquá ngốc.” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, cắn môi ảo não nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc gật gật đầu nói: “Ngươi nóicũngđúng, hắnvậy mà lạibị Diệp Tầm lừa dốitrong mấy chụcnăm, cònlấyquyểnsáchgiatruyềncủaBạch gia giao cho Diệp Tầm.Nhìn quyển sáchđórách rướinhư vậy, nói không chừng Diệp Tầmcòn xem nólàrác rưởiấy chứ.”

Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài, không ngờ người có đầu óc đơn giản như Bạch Thần Tinh lại là thiên tài của Bạch gia, đúng là khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cũng có thể là do yêu quá sâu đậm, thế nên mới bị trúng ma chướng.

“Đúng rồi, ta nghe nóinếumuốn kết hônvớisong nhi Bạch giathìnhất địnhphảithông qua Bách Luyện Sát Trận?” Mộ Thần hỏi.

Gương mặt Diệp Thạch cứng ngắc lại, gật đầu nói: “Đúng.Nghe nói Bách Luyện Sát Trậnđấyrất nguy hiểm,đểhôm nào ta đi thăm dòđã, nếu nhưcónguy hiểm, tasẽtrộmtrốntheo ngươi, không sao đâu.”

“Ta muốncướingươithìnhất định sẽ quang minh chánh đại,tanhất địnhphảihướngngườiBạch gia chứng minh rằng ta có năng lựccướingươi! Ngươi,không tin ta sao?” Mộ Thần tươi cười mê hoặc nhìn Diệp Thạch, trong giọng nói có một cỗ ngạo nghễ nói không nên lời.

Khuôn mặt Diệp Thạch hồng hồng, “Ta đương nhiên là tintưởngngươirồi,phụ thântangốcnhư vậymà còncó thể xông qua Bách Luyện Sát Trận, huống chiđấylà ngươichứ.”

Mộ Thần: “…” Nếu Bạch Thần Tinh ở trong này, nhất định vẻ mặt của hắn sẽ rất thú vị.

“Mộ Thần!” Diệp Thạch ngẩng đầu, bất an gọi một tiếng.

“Ngươi muốn nói gì?” Mộ Thần hỏi.

“Về sau chúng ta đều phải lấy thân phận hiện tạicủangươiđểgặp mặthả?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúngthế.Nhờphúccủa ngươi, hiện tại“Mộ Thần”đúnglà thanh danh hiển hách, không biếtcóbao nhiêu ngườichờ đểtới cửa khiêu chiến đâu.”

Diệp Thạch hết sức xấu hổ cúi đầu: “...Xin lỗi.”

Mộ Thần lắc đầu nói: “Khôngsao, dù sao cũng không cóai tin, ngược lại làlàmphiềntớiHàtháp chủvớiphụ thâncủangươi, bị ngườita ởsau lưngnóiđầu óc có vấn đề.”

Diệp Thạch:“Hàtháp chủvới phụ thântachỉbị ngườitahiểu lầm một chút,cũngkhông có vấn đề gì, quan trọng là an nguy của ngươikìa…”

Mộ Thần tỏ vẻ không sao, nói: “Ta khôngsao đâu, tavẫn rất tốt này.”

Mộ Thần nhìn khuôn mặt đỏ rực của Diệp Thạch, cười hỏi: “Sao?”

Diệp Thạch có hơi ngại ngùng nói: “Không có gì,chỉlàta đang nghĩ,saunàychúng ta gặp mặt đều lén lén lút lút,nhìngiống nhưlà đangyêu đương vụng trộmvậy ấy.”

Mộ Thần sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, “Đúng vậy,đúnglà yêu đương vụng trộm.Chuyện tuyệt vời nhấttrên đời này chính là thâu hương thiết ngọcđó.” Mộ Thần thừa dịp Diệp Thạch không chú ý, in một nụ hôn ở trên mặt Diệp Thạch.

Diệp Thạch đỏ mặt, chợt lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Mộ Thần, nói: “Cái này cho ngươinày.”

Mộ Thần đảo qua nhẫn không gian, nhìn thấy một đống nguyên thạch trong đó.

“Thạch Đầubây giờgiàu quá ta.” Mộ Thần không nhịn được mà than.

Diệp Thạch có hơi chút đắc ý: “Phải đó,bây giờ tađã có thể nuôingươiđượcrồi đónha.”

Mộ Thần lắc đầu nói: “Sao tacó thểđểngươi nuôiđược,phảilàdota nuôi gia đìnhmới đúng.”

Diệp Thạch không cho là đúng: “Không thểcứcái gìcũngdựa vào ngươichứ.”

Mộ Thần có chút do dự.

“Tháp chủ đại nhân,làm mộttiểu bạch kiểm bị bao dưỡng cũng không cógìkhông tốtmà, mặt mũi gìđóđều làgiả, nguyên thạch mới là thật.”

“Thật không nghĩ tớilạicó ngườilấy ranhiều nguyên thạch như vậy bao dưỡng ngươinha!Lúctrướcta thế mà lạixem thường mị lựccủangươi, ta thật đáng chếtmà.”

“Tháp chủ đại nhân, ngươi có điều kiện nhưthế thì cứlàmtiểu bạch kiểmthật tốt, bị ngườitanuôi, ôm đùithật tốt luôn.Chứ dựa vào cáitốc độ kiếm nguyên thạchnhưốc sênkia củangươithìphảibao nhiêu năm mớicó thểchữa trị năm thápxong!”

“Ôi,tháp chủ đại nhân, ta sairồi,không nỡ bỏ con sao bắt được sói, vìđể cưới đượcmộtlão bà có tiềnnhư này, ngươichịumạo hiểmmột chút xông vàocái sát trậnkiacũng khôngsao,thông quaxong, ngươi liền bếngọn núinguyênthạchnàytrở về, thật tốtnha!”

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch quan sát sắc mặt Mộ Thần, quan tâm hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Mộ Thần ngẩng đầu, một cái tiểu tháp từ trong thức hải Mộ Thần vọt ra, ôm cổ Diệp Thạch lấy nhẫn không gian, lại lùi về trong thức hải Mộ Thần.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, mở to mắt hỏi: “Mộ Thần, đó là cái gìvậy?Đó có phảilà thứ trongtrận pháp thápkhông?”

“Phải,nhưngcũng không phải.Năm Tháp Linh dung hợp,Tháp Linhtrận pháp tháp cũngởbên trongđó.” Trong năm Tháp Linh, Tháp Linh trận pháp tháp tựa hồ là mạnh hơn một chút, sau khi dung hợp thì có vẻ là lấy Tháp Linh trận pháp tháp cầm đầu.

Diệp Thạch hưng phấn chà xát tay, nói: “Mộ Thần, ngươi có thể khốngchế nó không?Maubắtnórachota vui đùa một chútđi!”

Mộ Thần: “…Được.”

“Tháp chủ đại nhân, ngươilàcáitênhỗn đảnkhông biết xấu hổ!Chỉvìnam sắc,ngươi lại có thể giao ngườicao quýnhưta rachongườitachơiđùa!” Tiểu tháp vô cùng khó chịu nói.

Mộ Thần nói: “Khôngphảilàngươimuốn talàmtiểu bạch kiểmthật tốt sao, tađangdựa theolờingươi phân phóđấy thôi.”

Tháp Linh: “…”



Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch đi ra cùng Trần Mộc thì vội vàng bước tới đón.

“Haingườitán gẫu thế nào?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi trước.

“Bạchthiếuđúng là có tài vềtrận pháp,cực kỳ tuyệt,chỉtùy tiện nhắc nhở một đôi lờicũngkhiến cho ta hiểu ra.” Vẻ mặt Trần Mộc tràn đầy vui sướng và kích động.

Diệp Thạch chắp tay sau lưng, lên mặt nói: “Trần Mộc tuy thiên tư không đủ, nhưnglạithắng ởchỗ chịucố gắng,chỉ cần có đủthời gianthìtất thành châu báu,nhưng, nếumuốn so với tathì có hơikhó khăn.”

Hà Tĩnh Nguyệt cười: “Bạch thiếu,người bình thườngsaocó thể so sánhvới ngươi được.”

Diệp Thạch quay đầu đối với Hà Tĩnh Nguyệt, hỏi: “Hà tiểu thư, hình như vừa nãyngươi nóilàcó một nhiệm vụphátrận pháp thượng cổ thích hợpđểtanhận?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Thạch nói: “Được, ta tiếp nhận.”

“Vậy thì tốt quá.” Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ nói.

“ĐểTrần Mộc đi cùng tađi, Trần Mộccókhả năng tính toán kinh người, không chừng hắncũngcó thể giúpđược một chút.” Diệp Thạch giả bộ vô ý đề nghị.

Hà Tĩnh Nguyệt chỉ coi như Diệp Thạch đang muốn chỉ điểm cho Trần Mộc, liền nói: “Vậy thì đa tạ Bạch thiếu.”

“Thế thì gặp lại sau.” Tuy rằng còn muốn ở cùng Mộ Thần một chút nữa, nhưng Diệp Thạch lại lo bị người khác nghi ngờ, cưỡng chế nỗi không muốn trong lòng mà rời đi.

“Trần Mộc, Bạch thiếu rất coi trọng ngươi đó nha.” Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần.

Trần Mộc làm vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Bạch thiếu không có kiêu căng một chút nào cả, dễ ở chung thật đấy.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn theo Diệp Thạch, gật đầu đồng ý, có một chút buồn bã nói: “Y đúng thật là người tốt.”



“Về rồi à.” Bạch Thần Tinh nói.

Diệp Thạch gật đầu hỏi: “Vâng. Mà nè phụ thân, chuyện Phản Linh Đan đã có tin tức chưa?”

Bạch Thần Tinh rũ mắt: “Ta đã đi tới đan tháp hỏi, bên đó nói là họ không có phương thuốc Phản Linh Đan, nhưng có khả năng trong Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ có.”

“Thiên Cơ Bí Cảnh?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Bạch Thần Tinh nói: “Phải. Thiên Cơ tộc là một chủng tộc thượng cổ, tộc nhân bộ tộc đó đều thích nghiên cứu học thuật, nhưng mà thời thế đổi thay, bộ tộc này cũng dần biến mất trong dòng thời gian.”

Diệp Thạch cau mày, hỏi: “Thiên Cơ Bí Cảnh ở đâu thế ạ?”

“Thiên Cơ Bí Cảnh cứ cách mỗi mười ngàn năm sẽ xuất thế một lần, dựa theo kết quả suy tính, nhanh thì một năm mà chậm thì ba năm, hẳn là cũng sắp xuất thế rồi. Nhưng mà có một chuyện, người tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh không thể có cốt linh vượt qua ba mươi tuổi.” Bạch Thần Tinh nhíu mày nói.

Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy, hắn đã đáp ứng Khúc Khôn sẽ dốc hết toàn lực cứu Khúc Tâm Dương, nhưng kết quả là lại phải dựa vào con trai của hắn.

Bạch Thần Tinh thở dài một hơi nhìn Diệp Thạch: “Xin lỗi con, là do phụ thân không có bản lĩnh, bây giờ chỉ đành nhờ vào con.”

Diệp Thạch không cho là đúng, lắc đầu nói: “Đó cũng là mẫu phụ của con mà. Con đương nhiên cũng phải đóng góp chứ.”

Bạch Thần Tinh khổ sở nhắm mắt lại. Hắn đã phụ lòng Tâm Dương, vậy mà Tâm Dương lại vẫn sinh cho hắn một đứa con ngoan.

“À phụ thân, con vừa mới nhận một cái nhiệm vụ của công hội trận pháp sư.” Diệp Thạch nói.

Bạch Thần Tinh nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Nguyên thạch không đủ dùng à?”

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Cũng không phải, chỉ là con muốn ra ngoài hoạt động một chút, tay nghề không luyện sẽ lạ.”

“Nhưng sao lại nhận nhiệm vụ của trận pháp tháp?”

“Con đâu có quen ai trong Bạch gia đâu.” Diệp Thạch bĩu môi.

Bạch Thần Tinh: “Con thích là được rồi, ta sẽ phái vài võ tông đi theo bảo hộ con.”

Diệp Thạch liền vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu ạ, con rất là lợi hại đấy, không cần võ tông bảo hộ đâu. Con còn từng giết mấy võ tông cơ mà.”

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi đó là con dùng Bạo Hoàng Đan.” Cái thứ Bạo Hoàng Đan này trong vòng một năm chỉ có thể dùng một lần, nếu dùng nhiều thì kinh mạch sẽ bùng nổ mà chết.

“Nhưng mà bây giờ thân phận của con đã thay đổi, sẽ không có ai dám ra tay với con đâu.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.

Bạch Thần Tinh híp mắt, lấy ra một chiếc vòng tay ánh kim đeo lên cổ tay Diệp Thạch, “Nếunhưcongặp đượctình huốngnguy hiểmđếntánh mạng, cái vòng tay này sẽ hình thành một cáilồngphòng hộ,trongnháy mắtsẽđịnh vị vị trícủa con.Trênvòng taycó một truyền tống trận, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống đến bên cạnhcon.”

Hai mắt Diệp Thạch lấp lánh, vuốt ve chiếc vòng trên tay: “Thật thần kỳ, chocon thêmhai cáinữađi.”

“Đây chính là pháp khí bát cấpđó,concoinólà cái gì vậy!” Bạch Thần Tinh trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái.

Diệp Thạch thè lưỡi, vui vẻ nhẹ vỗ về chiếc vòng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.