“ThậpNgũ gia!” Một võ tông áo xanh cung kính cúi mình chào Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh có chút nghi hoặc hỏi người nọ: “Có chuyện gì?”
“Cũng khôngphải chuyện lớn gì, chỉlà ngày hôm qua tiểu thiếu giacótớiBách ThảoĐườngcủachúng ta, lĩnh đi hơn ba mươi gốc linh thảo thất cấp.” Bạch Lễ trộm liếc mắt dò xét một cái, cẩn thận nói với Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh nhíu mày hỏi: “Hơn ba mươi gốc linh thảo thất cấp?” Ở nước ngoài thì linh thảo thất cấp một gốc cũng khó tìm, nhưng linh thảo thất cấp ở Trung Châu thì lại không “một gốc khó cầu” như nước ngoài, thế nhưng cũng coi như là hiếm lạ, hơn ba mươi gốc cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Bạch Lễ gật đầu: “Đúngthế ạ.”
Trước kia Bạch Cẩm Nhạc là nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh, thân phận quý không nói, mà Bạch Diên Tinh là con trai ruột của Bạch Thần Tinh, ai cũng nhìn ra được địa vị của Bạch Diên Tinh.
Bạch Thần Tinh xem đứa con trai này như châu như bảo, hận không thể đưa hết tất cả tới trước mặt y. Thấy Bạch Diên Tinh đi xung quanh nơi Bách Thảo Đường, Bạch Lễ sao có thể không chiêu đãi cho tốt được.
Bạch Lễ thấy Bạch Diên Tinh có hứng thú linh thảo thì lập tức hỏi y có muốn hay không, Bạch Diên Tinh nói là y không có nguyên thạch, nghe vậy Bạch Lễ liền nói không cần nguyên thạch cũng không sao, nào biết Bạch Diên Tinh nghe xong liền vui vẻ, trực tiếp lĩnh đi ba mươi gốc linh thảo thất cấp trong Bách Thảo Đường.
Bạch Thần Tinh nhíu mày, liếc nhìn Bạch Lễ, không kiên nhẫn nói: “Chỉ làhơn ba mươi gốc linh thảo thất cấp mà thôi, cũng khôngphải là thứ gì quý.Cứ trừ trongthẻ củata là được.”
Bạch Lễ vội giải thích: “ThậpNgũ gia, khôngphảilàta đanglochohơn ba mươi gốc linh thảo thất cấpkia,màchính làđanglo tiểu thiếu gia không biết nhân tâm hiểm ác,bị người khác lừa gạt.”
Bạch Diên Tinh cau mày: “Con tacóngungốc như thế sao? Diên Tinh sinh raởnước ngoài, chưa từng thấyđượcbao nhiêu linh thảo thất cấp,khinhìn thấy khó tránh khỏi tò mò, điều này cũng không có gì,nếu ymuốnthìngươiđưa cholà được,mấtbao nhiêu nguyên thạchthìcứtính trên người ta, chẳng lẽ ngươi sợ tatrảkhông nổi sao?”
Bạch Lễ thấy sắc mặt Bạch Diên Tinh trầm xuống, vội vã nói: “Không dám, không dámạ.”
“Ngươiluixuống đi.” Bạch Thần Tinh lạnh lùng nói.
Bạch Lễ cuống quít lui xuống. Trong gia tộc đúng là cũng có người sủng con cái mình, nhưng sủng như Bạch Thần Tinh thì lại rất ít.
Thế nhưng điều này cũng không thể trách Bạch Thần Tinh, hắn không có thê thiếp, chỉ có một đứa con trai là Bạch Diên Tinh, không sủng y thì cũng không có ai để sủng.
Bạch Thần Tinh híp mắt, sao Diên Tinh lại vô duyên vô cớ muốn lấy nhiều linh thảo thất cấp như vậy làm gì, trừ phi là… Mộ Thần! Diên Tinh không biết luyện đan, nhưng mà Mộ Thần lại biết!
Nhất định Diên Tinh đã gặp được Mộ Thần, nếu không lấy tính tình Diên Tinh thì sao có thể an phận như thế.
Bạch Thần Tinh siết chặt tay, Diên Tinh gặp được Mộ Thần nhưng lại không có nói với hắn, y đây là không tin được hắn, hay là…
Bạch Thần Tinh thở dài, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trơn.
…
Trong phi thuyền.
Mộ Thần thưởng thức gốc linh thảo trong tay, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Ngươi trực tiếp lấy từtrongBách ThảoĐường Bạch gia nhiều linh thảo như vậy,màngười ta còn không cóđòingươi nguyên thạch?!”
Diệp Thạch gật gật đầu: “Phải đó.”
Tháp Linh vỗ vỗ cánh, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi thật vô dụngđónha, chỉ muamấygốc linh thảo thất cấpcòn phải lén lalén lút, ngươi xem người tađi,vừa ra tay thìchính là hơn ba mươi gốc,lại cònlà miễn phínữa chứ, ngươi thậtsựnêncố gắngthứctỉnhđi.”
Thức tỉnh? Thức tỉnh cái gì? Đầu thai là kỹ thuật sống, dù cố thức tỉnh thế nào cũng không có tác dụng.
Mộ Thần cười nói với Diệp Thạch: “Xem ra phụ thân ngươi đối với ngươi đúng là không tồi.”
Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy đó.”
Mộ Thần cười: “Hắn đối tốt với ngươi thì tốt, sau khi mấy linh thảo này biến thành đan dược, ta còn phải nhờ ngươi dùng con đường Bạch gia bán ra ngoài nữa.”
Diệp Thạch gật đầu: “Được! Nhưng mà ngươi rất thiếu nguyên thạch hả? Cần ta đi hỏi phụ thân ta không?”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không cần đâu, chẳng lẽ ta để phụ thân ngươi nuôi à, đâu có được.” Phải là do hắn nuôi Diệp Thạch mới đúng. Nếu dựa vào mặt mũi Diệp Thạch để cho Bạch Thần Tinh nuôi hắn, trong lòng vị nhạc phụ đại nhân kia nhất định sẽ rất khó chịu.
“Về sau ngươi đừng lấy linh thảo như vậy nữa.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói.
Diệp Thạch bíu môi nói: “Có lẽlàkhôngcònlần sauđâu, ta cảm thấyvàolần sautađi lấy linh thảo, Đường chủ Bách ThảoĐườngvừanhìn thấy tasẽ lập tứcđiđường vòng.”
Mộ Thần: “…”
“Thực lực của ngươi tiến bộ rất nhanhđó.” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch nói.
Hắn nhờ có được năm tòa Linh Tháp nên thực lực mới lên tới võ hoàng thất tinh, mà thực lực Diệp Thạch không ngờ lại đã đến võ hoàng lục tinh rồi.
“Phụ thânđãtẩy kinh phạt tủycho ta, phụ thân nói, hắnđã dùngquy cách thấp nhấtđểtẩy kinh phạt tủychoTrang Du,còn ta thì lạichính là quy cách cao nhất,nhưng mà tư chấtcủataban đầucũng rất tốt, cho nêndùtẩy kinh phạt tủy cũng không có bao nhiêu hiệu quả.” Diệp Thạch có chút ủ rũ nói.
Mộ Thần không để bụng nói: “Cũngcó hiệu quảmà.” Do Trang Du không có trở thành “con trai” của Bạch Thần Tinh, thế nên Bạch Thần Tinh cũng liền qua loa cho xong. Nhưng nếu như Trang Du giả mạo thân phận Diệp Thạch, Bạch Thần Tinh sẽ làm như thế nào đây?
Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Ừ,ta cảm thấy tốc độ mình tu luyện sovới lúc trướccàng nhanhhơn.”
Mộ Thần căng thẳng trong lòng, Tháp Linh kêu lên trong thức hải Mộ Thần, “Tháp chủ đại nhân, ngươiquá chậm,nếungươiđể cholão bà ngươi vượt qua,ngươi sẽđánh không lại lão bà ngươi,rồingươi sẽ bị lão bà ngươi gia bạođó!”
Mộ Thần: “…”
“Tanói vớiphụ thânlàđãtìm được ngươi, cũngnhờphụ thângiúp ngươi tẩy kinh phạt tủy, phụ thân đã đáp ứngrồi.” Diệp Thạch vui vẻ nói.
Mộ Thần: “…” Diệp Thạch vẫn như trước kia, mọi chuyện đều nhớ tới hắn.
“Tađãcầu phụ thân dùng quy cách cao nhấtcho ngươi, phụ thân cũng đáp ứngluôn rồi.” Diệp Thạch đầy đắc ý nhìn Mộ Thần, trưng vẻ mặt cầu biểu dương.
Mộ Thần nhìn con ngươi tràn đầy chờ đợi của Diệp Thạch, trong lòng bất đắc dĩ, cái tính tình này của Diệp Thạch chính là một khi thích phải một người thì liền hận không thể đưa tất cả cho đối phương, nếu như không phải vậy thì cũng sẽ không bị Lam Nhược Phong…
“Đợi thêmmột chút đi.” Mộ Thần có chút áy náy nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Được.”
“Bạch thiếu!” Một giọng nói chợt truyền tới.
“Hà Tĩnh Nguyệt bảo chúng takìa.” Diệp Thạch nói.
“Đi ra ngoài đi.” Mộ Thần đi theo đằng sau Diệp Thạch ra.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn hai người này, chỉ cảm thấy Diên Tinh đúng là dễ nói chuyện, nàng nhờ y giúp chỉ điểm Trần Mộc một chút, y vậy mà thật sự đồng ý, còn cả ngày ở chung với Trần Mộc, nhưng mà hình như hai người này có hơi quá thân cận rồi thì phải.
“Chúng ta đếnrồi.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Ừ, chúng ta đi xuốngthôi.”
…
Diệp Thạch từ trong phi thuyền đi ra, nhìn thấy cố chủ thì nhất thời kinh ngạc một trận, “Ô tiền bối, saolại làngươi?”
“Giải thưởng làdota phát ra, tấtnhiên là taphải ở đây rồi.” Ô Phượng cười khanh khách tiếp tục nói: “Ta đều treo giải thưởngở cảBạch giavàtrận pháp tháp, không nghĩ tới ngươilại nhậnởtrận pháp tháp.”
Diệp Thạch gật đầu, “a” một tiếng, nhìn xung quanh một chút: “Lần này ngươi chỉmờitathôi à? Không mời nữ nhân kia sao?”
Ô Phượng cười bất đắc dĩ: “Mang thù à?”
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng: “Phải.”
Ô Phượng: “…”
Ô Phượng thở dài, năm đó Hạ Nhược Tuyết từ hôn, rồi lại kéo dài tới mấy chục năm, người khác chỉ xem Bạch Thần Tinh và Hạ Nhược Tuyết đang làm mình làm mẩy…
Kết quả, thì ra Bạch Thần Tinh đã sớm có người khác, con trai còn lớn như vậy. Tin tức này vừa truyền ra, thanh danh Nhược Tuyết quả thực quét sạch, đúng là tự làm bậy không thể sống. Năm đó nếu như Hạ Nhược Tuyết không từ hôn, thì giờ cũng không đến mức như thế.
Không biết mẫu phụ của Diệp Thạch là người thế nào mà lại khiến cho Bạch Thần Tinh tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm nay.
“Ô tiền bối,chuyện lầntrước ta cònchưa cócám ơn ngươi.A, ta cònnóilà sẽ chiacho ngươinữa nhỉ.” Diệp Thạch nhớ ra.
Ô Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Không cầnđâu, phụ thân ngươi đã sớmcảm tạ với ta rồi.”
Ô Phượng thế nào cũng không nghĩ tới, lần trước chỉ tùy tay giúp Diệp Thạch truyền một bức thư, không ngờ sau đó lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Không ngờ Diệp Thạch lại chính là con trai ruột của Bạch Thần Tinh, mà Bạch Thần Tinh vì thế đã thiếu nàng một cái nhân tình lớn.
“Vị này chính là?” Ô Phượng nhìn Mộ Thần hỏi.
“Vãn bốilàTrần Mộc,xin chào Ôtiền bối.” Mộ Thần chắp tay, cung kính nói.
Ô Phượng chỉ nhàn nhạt gật đầu với Mộ Thần, cũng không có nói nhiều, thân phận Trần Mộc còn chưa đủ khiến cho Ô Phượng coi trọng.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần bị coi thường, trong lòng vừa bất mãn, lại vừa thoải mái.
“Bạch thiếu, ngươi tới xemxéttrậnpháp nàyđi.” Ô Phượng dời đề tài khác nói.
Diệp Thạch thấy trận pháp dao động linh quang thì liền mở ra Linh Văn Nhãn.
Diệp Thạch quan sát trận pháp hồi lâu, nhíu mày trầm giọng nói: “Hoàn toàn không nhìn rađượcsơ hở.”
Ô Phượng cười khổ mỉm cười: “Nhìnkhông ra cũng khôngsao, trướckhiDiên Tinh ngươi tớicũngđã có tám trận pháp sư thất cấp tớiđây, những ngườiđócũng đều không nhìn rađượcsơ hở.”
Diệp Thạch chớp mắt, gật đầu “à” một tiếng.
“Trần Mộc, ngươinhìnrađượccái gìkhông?” Hà Tĩnh Nguyệt khẽ hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần cười khổ lắc đầu, lo sợ nói: “Hà tiểu thư để mắttớitaquá, ta chỉ làmộttrận pháp sư lục cấp, trận pháp thất cấpbình thường nhấtcũng khôngcócách nào tínhra, huống chi là trận pháp thượng cổ thất cấp trung kỳ.”
Hà Tĩnh Nguyệt vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi, thấy Mộ Thần phủ nhận thì cũng không ngoài ý muốn.
“Bạch thiếucònkhông đoán ramà, ngươikhôngđoán ra cũng khôngsao cả.” Hà Tĩnh Nguyệt an ủi.
Diệp Thạch khoanh tay trầm tư một hồi, thử dùng pháp quyết Liên Hoàn Phá Trận, nhưng trận pháp lại không chút sứt mẻ, không khỏi khiến Diệp Thạch có hơi nhụt chí.
Ô Phượng thấy đôi mày Diệp Thạch nhíu chặt thì trấn an: “Diên Tinh, ngươi cũng khôngcầnsốt ruột, chậm rãinghĩlàđược.”
Ô Phượng ở trong lòng thở dài, lần trước Diệp Thạch phát động Liên Hoàn Phá Trận, trận pháp thượng cổ liền bị phá, nhưng lần này trận pháp lại không chút sứt mẻ, chênh lệch giữa trận pháp thượng cổ thất cấp sơ kì với trận pháp thượng cổ thất cấp trung kì quả nhiên là rất lớn!
Diệp Thạch gật đầu: “Ta biếtrồi.”
“Tathấyởnơi nàyăn mấymónhoang dãcũngkhông tồi, không bằngchúngta đibắt mấy contớiăn,rồitừ từnghĩcách.” Mộ Thần mở miệng đề nghị.
Ô Phượng có vẻ không có hứng lắm, còn Diệp Thạch thì lại có vẻ rất hưng phấn, “Được đó! Ta thích ănmấy mónhoang dãnhất,tađi vớingươi.”
“Để ta tìm vài người giúp ngươi.” Ô Phượng vội nói.
Diệp Thạch lắc đầu từ chối: “Không cần không cần,chỉ làmấycon vật hoang dãmà thôi, haingườichúng ta có thểbắt được.”
Trong giây lát, Diệp Thạch và Mộ Thần đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Thoát khỏi tầm mắt mọi người, trong lòng Diệp Thạch lập tức thoải mái hơn, “Ngươi nhìn rađượcgì không?”
“Một trận pháp không chê vào đâu được,tìmtoàn bộ trậnphápcũngkhông tìm ra một chút sơ hởnào.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch liền có chút ủ rũ: “Nóivậy làhoàn toàn không có cách nàohết sao?”
“Cách phá trậnthìta không có, nhưngnếu chỉmuốn vàothìcó lẽ có thểnghĩđược cách khác.” Mộ Thần trầm tư một chút rồi nói.