Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 256: Chương 256




Mộ Thần ở bên trong Linh Tháp, không ngừng dung hợp Thanh Minh Diễm với Thanh Như Hiểu Thiên.

Hai loại dị hỏa chậm rãi giao hòa nhau, triệt để dung hợp thành một, thực lực Mộ Thần cũng được củng cố ở cảnh giới võ hoàng cửu tinh.

Linh Tháp lượn vòng chung quanh Mộ Thần, “Chúc mừng tháp chủ đại nhân, thực lựccủangươivớitức phụ ngươi rốt cụccũng cáchra một chút chênh lệch,trongngắn hạn không cần lo lắng bị tức phụ ngươi bạolực gia đình rồi ha.Tháp chủ đại nhân,có phảibây giờ ngươiđang cócảm giác như trút được gánh nặngkhông?”

Mộ Thần nhìn Tháp Linh không ngừng lượn vòng quanh, cười lạnh nói: “Chờtới khita bóp chết ngươi, ta mới có thể cảm giácnhưtrút được gánh nặng.”

“Ôi, tháp chủ đại nhân, ngươi thậtlàtàn bạomà, ngươithế mà lại muốnbóp chếtTháp Linhthiên chân khả áinhưta, ngươiđúng là cố tình gây sự.” Tháp Linh vỗ vỗ cánh, đôi mắt tràn đầy vô tội nháy nháy.

Mộ Thần chậm rãi đứng lên, nguyên lực hùng hậu trong thân thể khiến cho Mộ Thần không khỏi âm thầm vui sướng, muốn ở thế giới này đứng vững gót chân, quan trọng nhất vẫn là thực lực!

Với loại gia tộc như Bạch gia, nếu hắn không lấy ra đủ thực lực thì sẽ định trước là vô duyên với Diệp Thạch.

Mộ Thần mở cửa, đi ra ngoài.

“TrầnMộc, có người đưatincho ngươinè.” Một thị giả đi tới nói.

“Aivậy?” Mộ Thần hỏi.

“Người nọ cũng không nói gì.” Thị giả nói.

“Cám ơn.” Mộ Thần nhận lấy bức thư quét nhìn, sắc mặt chợt đổi. Diệp Thạch ở trong thư tóm tắt vụ việc Bạch Thần Tinh đã biết thân phận thật của Mộ Thần, còn có chuyện Tố Tâm Đan, và Bạch Thần Tinh đã đáp ứng tẩy kinh phạt tủy cho Mộ Thần.

“Không ngờnhanh như vậyđãđoán được.” Mộ Thần híp mắt, cảm thấy chính mình có lẽ nên đánh giá lại chỉ số thông minh của “nhạc phụ đại nhân” lần nữa.

“Trần Mộc!” Một giọng nói ôn nhu ẩn chứa vô hạn tình ý vang lên bên tai Mộ Thần.

Mộ Thần nhìn qua người nọ, giọng điệu thản nhiên: “Mạnh tiểu thư.”

Mạnh Tinh Nhi chậm rãi đi tới bân cạnh Trần Mộc, thấp giọng hỏi: “Trần Mộc,ngươi sống cótốtkhông?”

“Rấttốt!” Mộ Thần nói.

“Ta nghe nói, ngươirất thânvớiBạch Diên TinhcủaBạch gia?” Mạnh Tinh Nhi hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Phải.Tính cách Bạch thiếu ôn hòa, cũng khôngcó kiêu căng,ở trêntrận phápthuật lạichỉ điểm ta không ít, tarấtcảm kíchy.”

Mạnh Tinh Nhi cắn môi, vừa như không muốn, vừa như tiếc nuối nói: “Đúng làBạch Diên Tinhrấttốt, nhưngylà người Bạch gia.”

Mộ Thần cười nói: “Đúng vậy.Người Bạch gia mắtđềucao hơn đầu, không nghĩ tớiBạch thiếulại cótính tình tốtnhư thế.”

“Song nhi Bạch gia không thể gảra ngoài, ngươivàykhông có khả năng…” Mạnh Tinh Nhi ngẩng đầu, có chút vội vàng nói.

Sắc mặt Mộ Thần bình thản nói: “Mạnh tiểu thư,có phảingươiđanghiểu lầm cái gìkhông?Quan hệcủa tavà Bạch thiếu khôngnhưngươi tưởng tượng.”

Mạnh Tinh Nhi gật đầu: “Ngươi có chừng mực thì tốt rồi, thân phậnBạch thiếurấtquý, khôngphải…” Ngươi có thể mơ tưởng tới.

“Mạnh tiểu thư còn cóchuyệnkhác sao?” Mộ Thần cắt đứt lời nói của Mạnh Tinh Nhi.

Mạnh Tinh Nhi nhìn Mộ Thần, lắc đầu nói: “Không còn.”

“Vậyta đi trước.” Mộ Thần lạnh lùng nói.

Mạnh Tinh Nhi nhíu mày thầm nghĩ, sao Trần Mộc lại xấu như vậy chứ, không cần đẹp lắm, chỉ cần bình thường một chút cũng được mà.

“Tháp chủ đại nhân, nha đầu kiađangthích ngươiđó nha, ta thật sựđãđánh giá thấp mị lựccủangươi, không nghĩ tới ngươiđã biếnthành người quái dịnhư vậy mà còncó người thích.” Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần, tràn đầy hưng phấn nói.

Mộ Thần bất đắc dĩ xem thường, “Ngươi thật đúng là để mắt ta, nha đầu kia không có động tâm.” Tuy rằng Mạnh Tinh Nhi không động tâm, nhưng lại không cam lòng hắn thuộc về người khác.

Tháp Linh hì hì cười nói: “Tuy rằngchưađộng tâm, nhưngsớm thôi.”



Hà Tĩnh Nguyệt mang theo mấy người đi tới.

“Tĩnh Nguyệt, không nghĩ tới Bạch Diên Tinhlại làcon củaBạch Thần Tinhnhỉ.” Cát Tiểu Điệp nói.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Đúng vậy.Lúc ấy ta cũng hoảng sợ.”

Nhớ tới tình hình khi đó, Hà Tĩnh Nguyệt không khỏi cười khổ. Người Bạch gia từng bước ép sát, nhận định Diệp Thạch học trộm trận pháp thuật của Bạch gia, kết quả thì sao, người ta chính là con của Bạch Thần Tinh – thiên tài của Bạch gia, đúng là thế sự vô thường.

“Bạch Diên Tinhvẫncònđang tìm mộtngườitên là Mộ Thầnhả? Ta nghe nóiyvìtìm ngườimà đi hẳn ra nước ngoài,vậy cótìm đượcchưa?” Cát Tiểu Điệp hứng thú cười hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Hình nhưlà không có tìm được,takhôngthấy ymang ngườinàovề.”

Cát Tiểu Điệp xuy một tiếng cười nhạo, nói: “Thật đáng tiếc, ta thật muốngặp cái ngườiMộ Thầnkia.” Đáng tiếc, không có người này.

Hà Tĩnh Nguyệt có chút không hiểu hỏi: “TiểuĐiệp,saongươilạiđột nhiên đến trận pháp tháp chúng ta?”

“Bởi vìở đâycóxuất hiện một luyện dược sư thất cấp, ta đến xemcoicó thể mời chào hay không.” Cát Tiểu Điệp nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Luyện dược sưthất cấp?Saotakhông có nghe nóitới?” Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu.

“Đại khái làdongười ta tương đối điệu thấp.” Cát Tiểu Điệp tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Luyện dược sư thất cấpở đanthápcác ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Còn cần ngàn dặm xa xôi chạy đến đâyđểmời chào?” Hà Tĩnh Nguyệt khó hiểu.

Cát Tiểu Điệp nói: “Nhân tàikhông bao giờchênhiều mà.”

“Đâylà aivậy?Thậtxấu!” Doãn Kiến Bình đi bên cạnh Cát Tiểu Điệp tràn đầy chán ghét nhìn Mộ Thần đang dựa cột.

Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt hơi đổi, nói: “Đó là Trần Mộc,trận pháp sưcủacông hộita, tuy rằngdiện mạo hắnkhôngdễ nhìn, nhưng thực lựclại rấtmạnh, hắnlàvõ hoàngcũnglàmộttrận pháp sư lục cấp.”

Cát Tiểu Điệp có vài phần kinh ngạc, “Không ngờ lạilà một võ hoàng, hắn bao nhiêu rồi, võ hoàng mấy tinhthế?”

“Đại kháicỡhai mươi tuổi, võ hoàng nhất tinh.” Hà Tĩnh Nguyệt có chút không xác định nói.

Cát Tiểu Điệp ngây ra một lúc, nói: “Mới hơn hai mươiá?Vậythật đúng làmạnh,Duẫn sư huynh cũng làởtuổihai mươi sáu mới trở thành võ hoàng, đáng tiếclàdiện mạongười này quá kém.”

Đôi mắt Doãn Kiến Bình chợt lóe sát khí, nóng lòng muốn thử nói: “Võ hoàngnhất tinhà? Tamuốn khiêu chiến với hắn.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Không tốtlắm đâu.”

Cát Tiểu Điệp cười nói: “Duẫn sư huynhđúnglà hiếu chiến, Tĩnh Nguyệt, ngươiđừnglo lắng, sư huynh có chừng mựcmà.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhăn chặt mày, có chút không cam nguyện nói: “Vậy được rồi.”

Mộ Thần dựa cột nhìn đám người Hà Tĩnh Nguyệt xa xa.

Một nam tử diện mạo anh tuấn khẽ quát một tiếng, ngay cả đánh tiếng cũng không liền một chưởng bổ tới Mộ Thần.

Mạnh Tinh Nhi đứng một bên nhìn thấy người nọ đột nhiên ra tay, nhịn không được kinh hô một tiếng.

“Tháp chủ đại nhân, có mộtđứangốc muốn khiêu chiến ngươikìa.” Tháp Linh hưng phấn thét chói tai trong thức hải Mộ Thần.

Mộ Thần vươn tay, nhanh chóng vẽ ra một đám trận văn, quyền phong Doãn Kiến Bình vừa đụng phải trận văn Mộ Thần vẽ liền bị bị trận văn đánh phản lại, sắc mặt Doãn Kiến Bình trở nên thảm thiết, liên tục lui về phía sau. Trận văn Mộ Thần vẽ lại bay tới dán lấy Doãn Kiến Bình, một đám nổ tung, Doãn Kiến Bình không thể không lui về phía sau lần nữa.

Mộ Thần vung tay áo, vân đạm phong khinh nhìn Doãn Kiến Bình, một võ hoàng sơ kỳ cũng dám vươn tay với hắn, đúng là không biết sống chết.

Doãn Kiến Bình nhìn Mộ Thần, sắc mặt xanh trắng biến đổi liên tục.

Mạnh Tinh Nhi nhìn Mộ Thần, trái tim đập bình bịch, Mạnh Tinh Nhi thầm nghĩ, trừ khuôn mặt ra, Trần Mộc thật đúng là không thể xoi mói cái gì.

Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn mấy người còn lại, xoay người rời đi.

Cát Tiểu Điệp nhíu mày nói: “Tĩnh Nguyệt, trận pháp tháp các ngươithế màlạicòn ẩn tàng cao thủ như thế.Một tayLiệtTrậnThuật vừa rồiđúng làxuất thần nhập hóa,Duẫn sư huynh là võ hoàng nhị tinh,nhưngvõ hoàng tứ tinh,ngũ tinhbạitrên taysư huynhcũng không ít đâu, khôngngờ lạibị ngườinàybức lui.”

“Những võ hoàng tứ tinh, ngũ tinhkiađều là phế vật sao?” Một giọng nói trêu tức chợt truyền tới.

Cát Tiểu Điệp nhăn chặt mày nhìn qua chỗ thanh âm kia, thấy Diệp Thạch đang vui sướng khi người gặp họa đứng ở một bên.

“Bạch thiếu, sao ngươi lại tới đây?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.

Cát Tiểu Điệp ngây ra một lúc, đoán được người đến là ai, vẻ giận dữ trên mặt liền biến mất, lúc nhìn Diệp Thạch có thêm mấy phần cẩn thận.

Diệp Thạch nhún vai, nhìn chằm chằm Doãn Kiến Bình nói: “Ta đếnchơi đùa.Ê, tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh nhổ ra đi,nếuhiện tại ngươi không nhổ ra, đời nàyngươiđềumãilà võ hoàng nhị tinhthôi đấy.”

Hà Tĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn Diệp Thạch, sắc mặt Doãn Kiến Bình xanh một trận, cuối cùng hộc ra một búng máu.

Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt kỳ lạ nhìn Doãn Kiến Bình, không ngờ Trần Mộc chỉ dùng một chiêu đã đánh Doãn Kiến Bình trọng thương, hình như nàng đã đánh giá thấp chiến lực của Trần Mộc rồi.

“Duẫn thiếu, ngươi không sao chứ?” Hà Tĩnh Nguyệt bất an hỏi thăm.

Diệp Thạch chắp tay sau lưng, cười nói: “Hắn không chết được, Trần Mộc ra tayrấtcóchừngmực.”

Nghe được lời Diệp Thạch nói, sắc mặt Cát Tiểu Điệp nóng lên, quả thật quá dọa người.



Doãn Kiến Bình bị Trần Mộc đánh một chiêu trọng thương, Cát Tiểu Điệp cũng ngại ngùng lưu lại tiếp, liên mang Doãn Kiến Bình đi vào biệt viện mà trận pháp tháp lâm thời chuẩn bị cho họ.

“Quá yếu,đanthápđều làmột đám thùng cơm.” Diệp Thạch chê bai.

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Trần Mộccũngra tay quá ác, ta vốn nghĩ, hắn xuất thânbìnhthường,nếukếtmộtcái thiện duyênvới ngườiđan thápthìcó lẽsẽ nhờ đượcbọn họluyện đancho.”

Diệp Thạch âm thầm ở trong lòng liếc mắt xem thường, luyện đan thuật của Mộ Thần xuất thần nhập hóa như vậy, hắn cần gì đám ngu ngốc kia.

“Đám thùng cơm kia nhiều lắm chỉlà luyện dược sư lục cấp, có thể dùngđược gì chứ!” Diệp Thạch khinh thường nói.

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Bạchthiếu, ngươi kiến thức rộng rãi,gặp đượcrất nhiều luyện dược sư thực lực cao cường, nhưngmà Trần Mộclạikhácngươi.”

Diệp Thạch chắp tay sau lưng thầm nghĩ, Mộ Thần đương nhiên không giống mình, bản thân hắn chính là luyện dược sư thất cấp, đan dược cho mình đều phải nhờ hắn mà.

Hà Tĩnh Nguyệt cúi đầu âm thầm suy nghĩ, Cát Tiểu Điệp là cháu gái của Cát Nghị – phó hội trưởng đan tháp, hẳn nếu chỉ là một luyện dược sư thất cấp phổ thông thì sẽ không kinh động tới nàng mới đúng.

“Trần Mộcvừa mới chiếnvớitên kia, không biết có bị thương không, ta đi xem hắnđây.” Diệp Thạch nói.

Khóe miệng Hà Tĩnh Nguyệt co giật, Trần Mộc mạnh mẽ như vậy, sao có thể bị thương được?

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, trong lòng bất đắc dĩ một trận.

Hà Tĩnh Nguyệt thấy Hà Hiền không biết khi nào lại xuất hiện bên cạnh, trong lòng giật mình, “Ông nội? Chuyện vừa rồi ngài đều thấy được?”

Hà Hiền gật đầu: “Đúng.” Người đan tháp cũng quá kiêu ngạo, vừa gặp được tu luyện giả trong trận pháp tháp, không lên tiếng nào liền trực tiếp ra tay, nhưng không nghĩ tới Trần Mộc lại mạnh như vậy.

“Trần Mộc thật đúng là lợi hại.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Hà Hiền híp mắt, thần sắc nghiêm túc nói: “Hắn là trận pháp sư thất cấp.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Thất cấpư?”

Hà Hiền gật đầu: “Đúng vậy,vừa rồihắn ra tay,LiệtTrậnThuật tuyệt đốiđãcó tiêu chuẩn thất cấp, người này tuyệt đối không thểđểBạch giacướp đi.”

Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, ban đầu nàng tưởng chỉ có một thiên tài là Bạch Diên Tinh, không ngờ hiện tại lại có thêm một Trần Mộc.

“Nhưng sao hắn lại muốn ẩn dấu thực lực?” Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.