Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 257: Chương 257




“Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Cát Tiểu Điệp nhìn Doãn Kiến Bình, nhăn mày bất an hỏi.

Doãn Kiến Bình cắn chặt răng, tràn đầy khó chịu nói: “Ta không sao.”

“Không nghĩ tới trận pháp tháplại cómột cao thủ ẩn dấu,mà cũng không nghĩ tới Duẫn sư huynhlại có thểđụng trúng người ta, khiến cho ngườita…” Tuy rằng trên mặt Tiết Bân tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại là vui sướng khi người gặp họa.

Doãn Kiến Bình tự cho mình rất cao, thấy người ta tuổi nhỏ hơn gã đã tiến vào võ hoàng liền nhịn không được ra tay giáo huấn, kết quả lại lật thuyền trong mương, bị người ta giáo huấn thảm như vậy.

Sắc mặt Doãn Kiến Bình xanh mét.

“Vớimột tayLiệtTrậnThuậtcủa ngườikia,hắntuyệt đối khôngchỉ làlục cấp.” Cát Tiểu Điệp suy nghĩ sâu xa nói.

“Tại sao cáitên quỷxấuxí kia lạiẩn dấu thực lựcchứ?” Tiết Bân không hiểu.

Cát Tiểu Điệp nhún vai nói: “Không biết, người trên đời này thiên kì bách quái, ai biết hắn muốn gì, mục tiêu của chúng ta cũng không phải hắn, không cầnquan tâm tớihắn.”

“Hắn tuyệt đối khôngchỉhai mươi tuổi, nhất địnhhắn đãnói dối tuổi!” Doãn Kiến Bình lạnh lùng nói.

Cát Tiểu Điệp thấy sắc mặt Doãn Kiến Bình thì gật đầu an ủi: “Đúng vậy.Tên quỷxấuxí đókhông chừng đã ba mươi tuổirồi,hoặccũng có khả năngđãmấy trăm tuổi.”

“Mà tênluyện dược sưkia bị gì vậy nhỉ?Luyện chế raTốTâmĐan, lại lấycái giáđan dược thất cấp phổ thôngmàbán.” Tiết Bân cảm thấy kỳ lạ nói, sẵn tiện dời đi đề tài.

Cát Tiểu Điệp híp mắt nói: “Có lẽlà trongtayngười nọvừa vặn có phương thuốcTốTâmĐan, nhưngmàlại không biết giá trịcủaphương thuốc này.”

“Có người ngốc như vậy sao?” Tiết Bân nói thầm.

Cát Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Không biết.”

Trận pháp tháp.

“Mộ Thần,cái têncủađan tháp kia bị ngươi đánh rấtnặngđó.” Diệp Thạch vui sướng khi người gặp họa nói.

Mộ Thần cười nói: “Gần đây thực lựctăngquá nhanh,hơikhuyết thiếu thực chiếnnênlực khống chế không tốtlắm.Nếu ta biết tên kiadởnhư vậythìta đãnhẹtay hơn rồi.” Hắn đã áp chế nguyên lực ở cảnh giới võ hoàng nhất tinh, kết quả tên kia ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi, với trình độ này mà còn dám có mặt mũi khiêu khích, đúng là không biết sống chết.

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Là vậy sao? Tên kia bị vậy cũng đáng.”

Mộ Thần gật đầu: “Quả thật.”

“Ừm… Phụ thân ta muốn gặp ngươi.” Diệp Thạch có chút khẩn trương nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu ừ một tiếng.

Diệp Thạch quan sát thần sắc Mộ Thần, cố gắng an ủi: “Ngươi yên tâm đi, phụ thân ta là người tốt đó.”

Mộ Thần thong dong nở nụ cười, nói: “Ta biết, ta biết phụ thân ngươi là người tốt mà.”

Hai ngày trước Bạch Nghị đã chết ở bên ngoài, chết không rõ ràng, nhưng kỳ lạ chính là, Bạch gia có một đệ tử thiên tài dòng chính chết như vậy mà lại như hạt cát rơi xuống biển, không thể nào tra ra. Bạch Thần Tinh quả là người tốt mà.

“Nếu như phụ thân ngươi không đồng ý gả ngươi cho ta thì làm thế nào đây?” Mộ Thần mở miệng hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi liền nói: “Vậy ta sẽ trộm đi theo ngươi!”

Mộ Thần mỉm cười nói: “Ta sẽ dùng hết thảy khả năng để đạt được sự tán thành của phụ thân ngươi!”

Diệp Thạch cũng cười nói: “Ngươi yên tâm, phụ thân ta rất dễ nói chuyện, ngươi ưu tú như thế, khẳng định sẽ được phụ thân ta thích.”

Mộ Thần gật đầu, “Ừ.”



Trong một tòa biệt viện ngoại thành.

Mộ Thần thần sắc thản nhiên ngồi ở đối diện Bạch Thần Tinh, còn Diệp Thạch ngồi ở bên cạnh Mộ Thần.

Diệp Thạch mở miệng nói liên miên với hai người, nhưng Bạch Thần Tinh và Mộ Thần đều không nói gì.

Mộ Thần mím môi, cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh. Từ lúc hắn đi tới trước mặt Bạch Thần Tinh, uy áp trên người Bạch Thần Tinh liền ập thẳng tới mặt hắn. Mộ Thần đã ngồi chịu đựng uy áp này suốt một canh giờ rồi.

Tháp Linh bay tới bay lui trong thức hải Mộ Thần, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

“Tháp chủ đại nhân có nhạc phụ lợi hại như vậy, tương lai ngươi cũng không dễ dàngnha!”

“Tháp chủ đại nhân, nhạc phụcủangươi rấtsoái nha, soái hơnngươinhiều luôn.Ồ,dường như hắn vẫn chưa chấp nhận.”

“Tháp chủ đại nhân, ngươisốngthật không dễ dàngmà.Ngươikhông chỉcó khả năng bị lão bà ngươi bạohành gia đình,mà ngươicòncókhả năng bị nhạc phụcủangươi hành hungđó nha.”



“Phụ thân, Mộ Thần rất lợi hạiđó.”Diệp Thạch nói với Bạch Thần Tinh.

Bạch Thần Tinh gật đầu, cười phụ họa: “Ta biết, hắn rất lợi hại.”

Mộ Thần ngầm cười khổ, Diệp Thạch cứ vậy mà tâng bốc hắn sao? Hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi kia kìa! Uy áp cấp bậc võ tôn quả nhiên không phải hắn hiện tại có thể đỡ nổi.

“Tháp chủ đại nhân, ngươi không chốngnổi nữa sao?Tức phụngươi tự hào về ngươinhư vậy,bây giờngươi không thể ngã xuốngđâu đấy! Ngươimàngã xuốngthì quả thựcrấtdọa ngườiđó.”

Diệp Thạch nhìn thấy khuôn mặt Mộ Thần tái nhợt, rốt cục ý thức được không ổn, y phẫn nộ lên tiếng nói: “Phụ thân!!!”

Uy áp do Bạch Thần Tinh phóng thích nhất thời tiêu tán như khói mây.

Vẻ mặt Mộ Thần thả lỏng, âm thầm thở ra một hơi.

“Mộ Thần, ngươi không sao chứ?” Diệp Thạch lo lắng hỏi.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Khôngsao.”

Bạch Thần Tinh cười nói: “Thực lựccủa ngươi tăngquá nhanh, tốt nhất vẫnnênáp chế một chút, nếu không căn cơsẽ dễbất ổn.”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch vẫn còn buồn bực nhìn Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh thấy biểu tình tràn đầy oán hận của Diệp Thạch thì chỉ đành cười bất đắc dĩ.

“Vị này nhà condạogần đâyquáthuậnlợi,chịu một chútáp lực đốivớihắn chỉ có chỗ tốt.” Bạch Thần Tinh ôn hòa nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch có chút nghi ngờ: “Thật á?”

“Tiền bối nói không sai.” Mộ Thần nói.

“Diên Tinh,giờ conđi ra ngoài đi, Mộ Thầnở lạinói chuyệnvới ta.” Bạch Thần Tinh nói.

Bạch Thần Tinh mỉm cười đùa giỡn: “Sao?Không yên lòngà? Tacòncóthể làm cái gì chứ,chỉ làthay hắn tẩy kinh phạt tủymàthôi.”

Diệp Thạch gật đầu: “Được rồi ạ.”



Diệp Thạch vừa đi ra ngoài, bầu không khí giữa Bạch Thần Tinh và Mộ Thần nhất thời trở nên khẩn trương.

“Ngươi là ai?” Bạch Thần Tinh lạnh lùng hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần ngây ra một lúc, liền trả lời: “Ta không rõ ý của tiền bối, ta đương nhiên là Mộ Thần.”

“Ngươi thật sự không rõ sao? Ngươi là“Mộ Thần”?“Mộ Thần” ban đầu?” Bạch Thần Tinh nhìn chằm chằm Mộ Thần, trong mắt xẹt qua vẻ mỉa mai.

Đôi mắt Mộ Thần lộ ra vẻ lạnh lùng thản nhiên. Mộ Thần ngẩng đầu, tiêu sái cười với Bạch Thần Tinh, nói: “Đúng thế, tađúng làkhôngphải.”

Bạch Thần Tinh nhìn vẻ tươi cười trên mặt Mộ Thần, nhíu mày nói: “Giờnàymàngươi còn cười đượcà, ngươi không rõ lai lịchnhư thế, không sợ tara taygiết ngươi?”

“Ngài sẽà?” Mộ Thần thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, vô cùng nhàn nhã hỏi.

Bạch Thần Tinh lạnh lùng nhìn Mộ Thần: “Ngươi cholàta sẽ không?”

Mộ Thần cười cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Tinh, gằn từng chữ một: “Ngươi không dám!”

Trong phút chốc, vẻ âm trầm trên mặt Bạch Thần Tinh như nhỏ ra nước.

Trong một nháy mắt, Mộ Thần cảm thấy chính mình sắp bị Bạch Thần Tinh bóp nát cổ.

Bạch Thần Tinh gắt gao nhìn Mộ Thần, Mộ Thần nói đúng, hắn không dám, hắn đúng là không dám. Thái độ của Diên Tinh đối với hắn đã thân cận hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng biết rõ, địa vị của hắn trong cảm nhận Diên Tinh lại xa xa không bằng Mộ Thần.

“Ngươi đoáncoi,nếu hai ngườichúng ta đồng thời gặp được nguy hiểm, Thạch Đầu sẽ cứu ai?” Mộ Thần tươi cười hỏi.

“Ysẽ cứu ngươi, đó là bởi vì ngươi quá yếu.” Bạch Thần Tinh tức giận nói.

Mộ Thần cười cười, nhún vai: “Có lẽ đi.”

Bạch Thần Tinh giận dữ nói: “Diên Tinh là con ta, vô luận như thế nào, ta đều là phụ thâny.Ngươi cho làythích ngươithìngươi muốnlàmgì thì làmsao,ycòn nhỏ,tương laiycũng có thểsẽ thích người khác…”

Mộ Thần nâng cằm, suy tư hỏi: “Ngươi xác địnhrằng ysẽ thích người khácsao?”

Diệp Thạch rất bướng bỉnh, nếu hắn chết, Diệp Thạch tuyệt đối sẽ sụp đổ. “Nếu ta bị ngươi giết chết,khả năng y không bao giờ nhận lại ngươi làm phụ thân sẽ lớn hơn khả năng y thích phải người khác.”

Bạch Thần Tinh đánh một chưởng ấn nát cái bàn.

“Ngươi đe dọa ta?” Trong lòng Bạch Thần Tinh nóng lên, rồi lại vẫn cố gắng khắc chế lửa giận.

Mộ Thần cười nói: “Sao có thể chứ, ngài chính là nhạc phụ đại nhân của ta mà, ta lấy lòng ngài còn chưa kịp ấy.”

“Cho nên, hiện tại ngươi thật sự đang lấy lòng ta à?” Bạch Thần Tinh hừ lạnh.

Mộ Thần nhún vai nói: “Ta đang nói giỡn với ngài, đang lấy lòng ngài đấy.”

“Ta không nhìn ra có chỗ nào buồn cười.” Bạch Thần Tinh tức giận nói.

“Nếu nhạc phụ đại nhân nhìn không ra thì thôi.” Mộ Thần thong dong nói.

Bạch Thần Tinh cau mày: “Ngươi đi theo bêncạnhDiên Tinhlàcó mục đích gì? Ngươicó ý đồ gìvớiy?”

Mộ Thần dựa vào ghế dựa, hai tay khoanh lại, nghiêng đầu thản nhiên hỏi: “Nếu ta có ý đồthìtiền bối tính làm thế nào đây? Muốn ta rờikhỏiy?”

Bạch Thần Tinh run rẩy trong lòng, nếu Mộ Thần rời khỏi Diên Tinh, Diên Tinh sẽ như thế nào đây? Bạch Thần Tinh quả thực không dám nghĩ tới.

Cặp mắt Bạch Thần Tinh thiếu điều muốn nứt ra nhìn Mộ Thần, trên mặt Mộ Thần thì treo nụ cười vân đạm phong khinh.

“Ngươi muốn thế nào?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Mộ Thần nhún vai nói: “Khôngphảilà ta muốn thế nào.Mà là tiền bối ngài muốn thế nào? Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật ngài không làm gì được ta,vậynên nếukhông ngạithì ngàitốt với ta một chút, ta sẽ nói tốt giúp ngài trước mặt Thạch Đầunha.”

Bạch Thần Tinh siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Nếu nhưngươiphụlòngDiên Tinh, ta sẽ không bỏ quachongươi!”

“Ta thíchy, tất nhiênsẽ không phụlòng y.” Mộ Thần nói với vẻ đương nhiên.

Bạch Thần Tinh thấy biểu tình dù bận vẫn ung dung của Mộ Thần, nhất thời có loại xúc động muốn hộc máu.

“Ngài là phụ thâncủaThạch Đầu, tương laithực lựcta tăng lên, nhất địnhtasẽ hiếu kính ngài thật tốt.” Ánh mắt Mộ Thần nhìn Bạch Thần Tinh tràn đầy thành khẩn.

Bạch Thần Tinh cười lạnh: “Vậyđúng là phải cám ơn ngươithật tốt.”

“Đều là người một nhà, nhạc phụ đại nhân khôngcầnkhách khí như thế.” Mộ Thần thành khẩn nói.

Bạch Thần Tinh siết chặt tay, nói: “Ngươimuốn cướiDiên Tinhthìcònphải coingươi có bản lãnhđóhay không, Bách Luyện Sát TrậncủaBạch giacũngkhôngdễ qua.”

“À.Thạch Đầucónói, nếu ta khôngmuốn xông quaBách Luyện Sát Trậnthìycó thể trộm rờikhỏiBạch giađi vớita…” Mộ Thần nhìn thoáng qua sắc mặt dữ tợn của Bạch Thần Tinh, nhẹ nhàng cười nói: “Tiền bối yên tâm, tuy rằngThạch Đầu nguyện ýđitheo ta, nhưng ta chắc chắnsẽquang minh chính đạicưới y.Bách Luyện Sát TrậncủaBạch giaà, tacũng muốntớithửmột chút.”

Bạch Thần Tinh căm hận nói: “Ngươi có cái tâmnày là được.”

“Kỳ thật tathấyrấtlạ.Nhạc phụ đại nhân thông minh như vậy,saongàilại bịtênDiệp Tầmkialừabấy nhiêu nămthế?” Mộ Thần có hơi tò mò hỏi.

Nắm tay Bạch Thần Tinh siết chặt, đôi mắt không tự chủ được nhắm lại.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Trong chuyện này, nếu ban đầu hắn có dũng khí nghĩ sâu hơn, nhất định hắn đã có thể phát hiện không ổn. Nhưng lúc ấy, hắn lại đắm chìm trong đau đớn bị Tâm Dương “phản bội”, nhiều chi tiết đều bị hắn lựa chọn quên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.