Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhìn từng vết thương trên người Diệp Thạch, gắt gao siết tay, vô cùng đau lòng.
Mộ Thần nhìn lôi vân trên bầu trời, cố gắng vận chuyển nguyên lực, lại đề không nổi một chút khí lực.
Thấy Diệp Thạch một lần lại một lần đối mặt với đan kiếp, Mộ Thần lòng nóng như lửa đốt, lại không biết phải làm thế nào.
“Đan kiếp sao lại lợi hại như vậy?” Mộ Thần cau mày không hiểu.
Mộ Thần từng đọc đan thư, trên sách miêu tả đan kiếp đều rất nhẹ nhàng bâng quơ, thế cho nên, Mộ Thần căn bản không coi trọng đan kiếp lắm.
Mộ Thần không biết, phần lớn luyện dược sư bát cấp là cao thủ cấp bậc võ tôn, hơn nữa, bình thường căn bản không cần bản thân luyện dược sư đi ngăn cản đan kiếp, cho nên, lời miêu tả về đan kiếp trong sách cũng không có đặc biệt cường điệu.
“Đan kiếp đương nhiên là lợi hại, nếu đan kiếp đánh nát đan xong, nó sẽ chuyển qua luyện dược sư, chúc mừng ngươi!Tháp chủ đại nhân, ngươi nói coi, nếu như ngươi trở thành một vị luyện dược sư bát cấp đầu tiên bị đan kiếp đánh chết trong mấy vạn năm nay, cái kiểu chết này thật sự kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, khiến người tỉnh ngộ, tuyệt đối lưu danh sử sách, vĩnh viễn lưu truyền đó nha! Tháp chủ đại nhân, giờ ngươi có cảm giác rất vinh quang không?”
Một đạo đan lôi đánh lên Mộ Thần, trên người Mộ Thần nhất thời hiện lên một miệng vết thương.
Mộ Thần lấy ra vài kiện pháp khí để ngăn cản đan kiếp, lục cấp pháp khí cơ hồ vừa gặp đan kiếp, đã bị đan kiếp đánh thành tro bụi.
Thất cấp pháp khí dưới đan kiếp cũng chỉ chống đỡ được vài cái.
Thấy tình hình vậy, Mộ Thần nhịn không được đánh chủ ý tới Linh Tháp.
Cảm ứng được tâm niệm Mộ Thần, Tháp Linh lập tức khẩn trương lên, “Ngươi muốn lấy bản Tháp Linh thiên chân khả ái ném ra bên ngoài chắn đan kiếp sao? Ngươi đúng là cái đồ vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự!”
Mộ Thần cười lạnh một tiếng, “Ta vẫn luôn vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự như vậy đấy, giờ ngươi mới biết à?”
Linh Tháp mặc dù tốt, nhưng nếu mệnh cũng bị mất, vậy Linh Tháp có tốt hơn nữa mình cũng không thể dùng.
Huống chi, so sánh giữa Linh Tháp và Thạch Đầu, vẫn là Thạch Đầu quan trọng hơn.
Tháp Linh rên một tiếng, linh quang chợt lóe: “Đan lô! Mảnh nhỏ đan lô! Cái đan lô kia là cửu cấp, có thể ngăn cản đan kiếp!”
Mộ Thần nhíu mày, buông tha ý niệm ném Linh Tháp ra, ngược lại ném ra một mảnh nhỏ đan lô.
Mảnh nhỏ đan lô cửu cấp có lực phòng hộ kinh người, đan kiếp cứ như vậy mà bị ngăn cản, mảnh nhỏ đan lô ở dưới lôi quang lóe ra một chút, thế nhưng không có hư hao gì.
Thất cấp và bát cấp chênh lệch thật lớn, bát cấp và cửu cấp thì càng khác nhau như trời và đất.
Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần ném ra pháp khí, chặn được đan kiếp, nhất thời thở ra một hơi.
Hổ xanh bay lơ lửng trên không trung, vui sướng khi người gặp họa: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân, ta còn tưởng là ngươi sắp tắt rồi chứ, không nghĩ tới, thứ rách nát ngươi thu còn có chút tác dụng nha.”
Mộ Thần không để ý tới lời hổ xanh, không ngừng ném ra mảnh nhỏ đan lô ngăn cản đan kiếp.
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhìn thấy đan kiếp đã bị ngăn cản, cuối cùng thở ra một hơi.
“Thứ rách nát này cũng thật lợi hại, không ngờ còn chặn được đan kiếp, bên trong thứ này còn có thứ gì đó có thể hấp thu lôi kiếp thì phải.” Hổ xanh cổ quái nói.
Tiếng lôi hủy thiên diệt địa không ngừng quanh quẩn trong bí cảnh. Bên trong bí cảnh, mọi người đều bị tiếng lôi kiếp hấp dẫn, trong nhất thời, chuyện Tằng Mặc thăng cấp võ tông ngược lại không có ai để ý tới.
Mộ Dung Phong nhìn về phía có tiếng lôi, sắc mặt âm trầm.
Trang Cẩn cũng nhìn về hướng đó, cau mày nói: “Tình hình này, hình như là có đan dược bát cấp xuất thế.”
Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Hơn phân nửa là thế.” Thanh thế như vậy đúng là làm cho người ta sợ hãi, hẳn là không chỉ có một viên đan dược bát cấp xuất thế.
Trang Cẩn nhìn về phía Mộ Dung Phong, trong mắt lấp lánh ánh sao, tràn đầy chờ đợi hỏi, “A Phong, ngươi có cảm thấy mình sắp thăng cấp lên luyện dược sư bát cấp không?”
Sắc mặt Mộ Dung Phong hơi cứng lại, “Nhanh thôi.”
Trang Cẩn tươi cười: “A Phong thật lợi hại.”
Trong lòng Thạch Kinh Thiên hiện lên vẻ trào phúng. “Nhanh thôi”? Mộ Dung Phong ngay cả đan dược thất cấp cũng còn chưa luyện thuần thục, vậy mà cũng có mặt mũi nói sắp có thể luyện ra đan dược bát cấp, chênh lệch giữa đan dược bát cấp và đan dược thất cấp rất lớn đấy.
“Các ngươi nghĩ, người luyện đan này là ai?” Mộ Dung Vũ hỏi.
Thạch Kinh Thiên âm thầm trào phúng trong lòng, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nào có nhiều thiên tài như vậy, hơn phân nửa là cái tên Mộ Thần kia.
“Hẳn là tên kia.” Giang Triệu Lâm không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang nói tới ai.
“Với thanh thế của lôi kiếp này, Mộ Thần sẽ không bị nó đánh chết đấy chứ.” Mộ Dung Vũ cười lạnh.
“Nếu cái tên Mộ Thần kia thật sự bị đan kiếp đánh chết, vậy hắn cũng quá dở rồi.”
Bạch Thần Tinh nhìn thấy lôi vân tiêu tán, lúc này mới thở ra một hơi.
“Diên Tinh bị thương nặng quá, thật không biết Mộ Thần đang làm gì, hắn giống như không có một chút chuẩn bị nào với đan kiếp ấy…” Bạch Thần Tinh đầy bất mãn nói.
Ô Phượng nhíu mày, hẳn là Mộ Thần căn bản không biết chỗ lợi hại của đan kiếp.
“Lôi kiếp có hiệu quả thối thể, chỉ cần có thể sống sót dưới lôi kiếp, dù trọng thương, nhưng đối với Diên Tinh thì chỉ có chỗ tốt.” Ô Phượng an ủi.
Bạch Thần Tinh cười khổ, hắn làm sao không biết điểm này, thế nhưng mà… hắn thật sự đau lòng.
Tuy rằng Diệp Thạch bị lôi kiếp đánh cho cả người là vết thương, nhưng khi nhìn thấy lôi vân tiêu tán, đan dược lơ lửng ở không trung, khóe miệng y vẫn khống chế không được mà cong lên.
“Mộ Thần, đó là đan dược bát cấp sao? Cho ta một viên đi, để ta nếm thử vị nó như thế nào, có ăn ngon không.” Diệp Thạch đưa đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nghe được lời Diệp Thạch nói, nhất thời có loại xúc động muốn hộc máu, “để ta nếm thử vị nó như thế nào, có ăn ngon không?”
Diệp Thạch này, trừ ăn ra thì còn biết cái gì không!
“Được!” Mộ Thần nghe vậy, không chút do dự đưa cho Diệp Thạch một viên.
Ô Phượng nhìn thấy hình dáng miệng khi phát âm của Mộ Thần, chỉ cảm thấy vớ vẩn, Mộ Thần lại đáp ứng, vậy mà lại đáp ứng, đây là đan dược bát cấp đó!
Công năng chủ yếu của Kim Dương Đan là tăng thực lực của võ tông lên, nhưng dù sao đó cũng là đan dược bát cấp, vì thế nó cũng có hiệu quả phụ trợ khôi phục thương thế.
Diệp Thạch nuốt xuống một viên đan dược, vết thương trên người phiếm ra một trận kim quang, miệng vết thương nhanh chóng thu nhỏ, trong nháy mắt khôi phục lại bảy tám phần.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, ngữ khí nhu hòa hỏi: “Ăn ngonkhông?”
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Mộ Thần, khóe miệng co giật. “Ăn ngon không”? Đây là đan dược bát cấp đó, hương vị của nó là trọng điểm sao?
“Ăn ngon,nhưng mà chỉ có một xíu hà,chỉnếm rađược một chút hươngvịnên không biếtnói như thế nào.” Diệp Thạch có chút tiếc nuối than, dừng một chút lại nói: “Nhưng mà, ănxong cảm thấy rấtthoải mái, Mộ Thần ngươi cũng ăn một viên đi.”
Mộ Thần nghe lời ăn vào một viên đan dược, trước đó hắn luyện đan dẫn ra không dị tượng nhỏ, chung quanh có không ít người đang giương mắt hổ, những người này đại khái là đang kiêng kị nên không có tới gần.
Nuốt Kim Dương Đan xuống, linh hồn lực cùng nguyên lực của Mộ Thần trong nháy mắt khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Mộ Thần nghĩ nghĩ lại lấy một viên Kim Dương Đan cho Diệp Thạch, Diệp Thạch xem nó như bảo bối mà dấu đi.
“Đi thôi.”Mộ Thần nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Ừm.”
Bên ngoài bí cảnh, mọi người thấy thân ảnh Mộ Thần cùng Diệp Thạch biến mất, không khỏi có chút buồn bã thất vọng.
“Đúnglà quá kinh người,không ngờMộ Thầnlạithành luyện dược sư bát cấp.”
“Luyện đan thuậtcủaMộ Thần sao lại tiến bộ nhanh như vậy?Chẳng lẽ sau lưng hắn cóvị luyện dược sư lợi hạinàochỉ điểmà?”
“Linh Tháp có thầnkỳ tớivậy sao?Nócó thểlàm chomộtngười tăng lên thànhluyện dược sư bát cấpsao?”
“…”
Ngoài bí cảnh có rất nhiều võ tôn đi đến trước mặt Bạch Thần Tinh lôi kéo làm quen, Bạch Thần Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ cùng người ta lá mặt lá trái.
Trong bí cảnh, Mộ Thần cùng Diệp Thạch tìm một địa phương bí mật trốn vào trong Linh Tháp, dốc lòng tu luyện.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch vừa mới dùng đan dược, cần phải hảo hảo củng cố tu vi.
Trong Linh Tháp có nhiều linh mạch, linh khí nồng đậm, là nơi thích hợp cho hai người tu luyện.
Mộ Thần vừa tu luyện trong tháp chính là hơn nửa tháng, lúc này trong bí cảnh đã qua bốn ngày, đan dược bát cấp không phải là nhỏ, Mộ Thần tang liền nhị tinh, trở thành võ tông tứ tinh, thực lực Diệp Thạch cũng tăng lên tới cảnh giới võ tông tam tinh.
Vài ngày sau, Mộ Thần cùng Diệp Thạch từ trong Linh Tháp đi ra, Tháp Linh giống như tiễn ôn thần mà đưa hai người ra, miệng căm giận nói liên miên: “Hai cáitênbại gia!”
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, “Rõ ràngcó rất nhiềunguyên thạch làdota tìm được.”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy! Thạch Đầu rất lợi hại, ngươi đừng để ý tớicái tênTháp Linhđó.”
“Mộ Thần,nó giấu nguyên thạch riêng kìa.” Diệp Thạch rầu rĩ nói.
Mộ Thần nói: “Ta biết.”
Diệp Thạch tìm được bao nhiêu linh mạch bỏ vào trong Linh Tháp, trong lòng Mộ Thần đã tính toán.
Tuy nhiên, mặc dù nguyên thạch có ít đi, nhưng tựa hồ Linh Tháp lại càng trở nên hoàn thiện, rất nhiều tri thức học thuật khi trước không có, giờ đã có dấu hiệu hiện ra, mà tốc độ thời gian trong Linh Tháp cũng trở nên chậm hơn trước. Bởi vì đủ loại nguyên nhân như vậy, Mộ Thần lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi của Tháp Linh.
“Chúng ta điđâu giờ?” Diệp Thạch hỏi.
“Trên bản đồ còn có vài địa phươngmình chưa tới, vô luận như thế nàocũng đi tớinhìnthử đi.” Mộ Thần trầm ngâm một chút rồi nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Cũng tốt.”
Hai người đi tới hai địa phương trên bản đồ, phát hiện cả hai đều đã bị người khác thăm dò qua.
Diệp Thạch nhìn nơi này đã bị đào lên ba thước, uể oải không thôi, may mà một đường lại đây, Diệp Thạch phát hiện được ba cái linh mạch, nếu không là uổng phí mất hai ngày rồi.
“Xem ramấyđịa phươngcòn lạiđã không cần đinữa.” Diệp Thạch trầm ngâm nói.
Mộ Thần đề nghị: “Ta cũng nghĩthế, chúng taởngay tại nơi nàymởmột cái đan điếm, bán đandượcđi.”
Lần này, cao thủ đi vào bất kể là ai, dù thực lực cá nhân có lợi hại, nhưng chung quy cũng là nhỏ bé.
Mộ Thần không biết, trong mấy ngày hắn và Diệp Thạch bế quan, trong bí cảnh lục tục có bốn võ hoàng cửu tinh thăng cấp lên võ tông.
Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Được đó!Nhưng mà phải làm sao đểmọingười biết chúng ta ởchỗnàymởđan điếm đây?”
“Chuyệnnày ta đãnghĩ xong rồi.” Mộ Thần búng tay một cái, vô số Thôn Thiên Phong bay ra bốn phía.
Mộ Thần nhìn Thôn Thiên Phong đã bay xa, cười nói: “Hẳn là khôngquabao lâu, mọi người đềusẽbiết chúng tađang mởđan điếm.”
Diệp Thạch nhìn thấy từng con Thôn Thiên Phong ngậm một khối ngọc giản, bay đi bốn phương tám hướng.
Cũng không lâu lắm, từng khối ngọc giản đã được đưa tới trên tay từng tu luyện giả trong bí cảnh.