Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 282: Chương 282




Trong bí cảnh.

Cát Tiểu Điệp nhìn ngọc bội trên tay, sắc mặt cổ quái.

“TiểuĐiệp,đó làcái gì vậy?” Một thiếu niên bên cạnh Cát Tiểu Điệp tò mò hỏi.

“Là Mộ Thầnđưatới,trongngọc giản nói hắn may mắn luyệnra đượcđan dược bát cấp Kim Dương Đan, hiện nay cóhai viêncòn thừa,người có ýmuốnKim Dương Đan có thể lấy linhthảobát cấpgì đótới đổi tại đan điếmbên cạnhMinhNguyệtĐộngThiêndo hắn mở.” Cát Tiểu Điệp nói.

Một nữ tu kinh hô: “Cái gì?Dị tượngtrước đóthật đúng là đan dược bát cấpxuất thếsao? Ta còn tưởng rằng… Nhưng làm sao có thể? Mộ Thần hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ!”

“Có hai viên Kim Dương Đan còn thừa? Nói như vậy, Mộ Thần không chỉ luyện ra được hai viên Kim Dương Đan?”

“Không phải chứ? Hình như đó là lần đầu tiên hắn luyện chế đan dược bát cấp mà! Lần đầu tiên mà luyện ra được một viên đã tốt lắm rồi.” Một thanh âm có chút hoài nghi vang lên.

Mấy luyện dược sư hai mặt nhìn nhau, trên mặt mọi người đều có chút mờ mịt, phải biết luyện dược sư bát cấp Cừu Tranh Vanh của đan tháp, khi luyện ra một lò đan dược bát cấp, bình thường cũng chỉ có được hai ba viên thành đan mà thôi, mà Mộ Thần còn trẻ như vậy, luyện đan thuật có thể sánh vai với đan tháp hội trưởng sao?

“Ta nghe nói, đan kiếp đánh đan dược xong sẽ chuyển qua đánh luyện dược sư, lúc trước thấy đan kiếp lợi hại lắm mà, Mộ Thần không có bị đánh hả?”

“Nếu hắn còn có thể mở đan điếm trong đây, vậy hẳn là không bị đánh chết.” Cát Tiểu Điệp nói.

“Đan điếm Mộ Thần mở ra chỉ bán Kim Dương Đan thôi sao?”

Cát Tiểu Điệp lắc đầu: “Mộ Thần nói, đan dược thất cấp trong tay hắn cũng có mấy loại: có Tố Tâm Đan giúp võ hoàng đột phá, Linh Hoàng Đan, Phá Tông Đan, vân vân, nếu muốn thì cũng có thể đi tới đổi, cho dù không có linh dược, thì nguyên thạch, pháp khí, thiên tài địa bảo, thậm chí tin tức hữu dụng cũng có thể dùng để đổi với hắn lấy đan dược.”

“Mộ Thần mở đan điếm thật sự là muốn bán đan dược? Không phải là muốn hấp dẫn chúng ta đi qua, sau đó đánh cướp đó chứ?”

Cát Tiểu Điệp không cho là đúng:“Người ta là luyện dược sư bát cấp, cho dù có muốn cướp ngươi, thì trên người ngươi cũng phải có thứ làm người ta động tâm mới được nha!”



Đoàn người Bạch gia.

Bạch Thiếu Vũ cầm ngọc giản trên tay, sắc mặt có chút cổ quái.

Bạch Tề Duyệt tiến tới hỏi: “ThiếuVũ,trongngọc giản nói gìthế?”

“Trong ngọc giản nói, Mộ Thần mở một đan điếmtrongbí cảnh, cóbán đan dượcbát cấp, lấy linh dược bát cấplàcó thể đổi Kim Dương Đan.”

“Đan dược bát cấp?Trướcđấythật sự là đan dược bát cấp xuất thế sao?” Bạch Tề Duyệt khiếp sợ nói.

Bạch Thiếu Vũ gật đầu: “Ta nghĩchắc là thế.”

Bạch Tề Duyệt trợn to mắt: “Không ngờDiên Tinh thiếu gialạitìmđượcmộtbạn lữ luyện dược sưbát cấp, ánh mắt củayđộcthật đấy.”

Bạch Cẩm Nhạc mím môi, trong lòng hiện lên vài phần vô lực. Mệnh Bạch Diên Tinh quá tốt đi, có một phụ thân trận pháp sư bát cấp như Bạch Thần Tinh, còn có một bạn lữ luyện dược sư bát cấp săn sóc y tỉ mỉ.

Đám người Trang Du.

Mộ Dung Phong đọc ngọc bội, sắc mặt cổ quái.

“Đã đếnlúcnàymàMộ Thần còn cóthời giannhànnhãmởđan điếm, hắnđúng là bình tĩnh.” Mộ Dung Phong cười lạnh.

Mộ Dung Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ hắn căn bản khôngcoi chuyện cứuKhúc Tâm Dươnglà quan trọng?”

“Aimàbiết hắnđược! Khúc Tâm Dương cũng không phải lão tửcủahắn, hắn không để ý tới cũnglàbình thường.” Tằng Mặc thản nhiên nói.

“Hắn không để ý tới,nhưngBạch Diên Tinh không đến mứccũngkhông để ý tới đi.” Thạch Kinh Thiên cũng thản nhiên nói.

“Trong ngọc giản nói,ở đan điếm có bánKim Dương Đan, xem ra Mộ Thầnđãthậtsựthành luyện dược sư bát cấp.” Giang Triệu Lâm nhíu mày.

Mộ Dung Phong híp mắt: “Ta không tin hắn thật sự lấy Kim Dương Đan ra bán, nói không chừngđó làchủ ý câu cámà thôi.”

“Mộ Thần hung danh hiển hách, có lẽ căn bảnsẽkhông cóaitớimua đan dượcđâu.”

Trong đan điếm Mộ thị.

Mộ Thần nói với hổ xanh: “Ngươi ởchỗnàycanhtiệm, có người tớithìngươiđitiếp đón, nếu ngươi làm tốt, ta có thể ưu tiên đổi lấythứngươi yêu cầu.”

Mộ Thần ở trong tiệm hai canh giờ, không phát hiện có người đến, thật sự chịu không nổi, liền nói với Hổ xanh như thế.

Hổ xanh quơ quơ móng vuốt, nghiêm trang nói: “Yên tâm đi tiểu bạch kiểm, bản tôn làm việcmàngươi còn không tin được sao? Bản tôn đáng tinhơnngươi nhiều, ngươi cáitênngu xuẩn thiếu chút nữatựkhiếnmìnhbịđánh chết, tựa như cáitênluyện đansưvõ thánh luyệntới chết ấy, ha ha ha…”

Mộ Thần đen mặt nói: “Ngươi có thể xử lý tốt thì tốt.”

Hổ xanh gật đầu: “Biết, biết, bản tôn có thể xử lý tốtmọi thứ, ngươi mau vào đi, đừng cho là ta không biếtrằngngươiđangkhông chờ đợi đượcđể tiến vào trongLinh Tháp lêu lổngvớitức phụ ngươi, ngươi khát khao đã lâu rồiphải không, hử!Thời gian trongLinh Tháp lâuhơn, các ngươi có thể lăn càng thêm tận hứng.”

Mộ Thần đen mặt, biểu tình trên mặt có một vết rách, “Ngươi biết cái gì?”

“Bản tôncó cái gì không hiểu,nhớ lạilúc trước, hỏa linh muội tử muốn theo ta làm loạn một chuỗi tiếp một chuỗi, bản tôn là vạn hỏa mêđấy.” Hổ xanh đắc ý dào dạt kể.

“Ngươicónhiều người theo đuổi như vậysao?Vậy khi ấyngươi làmgì?” Mộ Thần tò mò hỏi.

Hổ xanh vỗ vỗ bụng: “Uy tình không thể chối từ, bản tônđãnhét bọn họ vàotrong bụngrồi.”

Mộ Thần nghe được lời Hổ xanh nói, nhất thời ác hàn một trận.

Trong bí cảnh, Diệp Thạch nhìn Mộ Thần vừa tiến vào, mở to mắt: “Sao ngươi lạitiến vào?Không cầncanh tiệm sao?”

“Tađã kêuconhổkiathay tacanh chừng rồi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch: “Con hổ?”

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nó được không đấy?” Diệp Thạch hoài nghi hỏi.

Mộ Thần híp mắt nói: “Ta kêu Tháp Linh giám sát nó.” Kêu Tháp Linh giám sát con hổ, Diệp Thạch chợt có loại cảm giác con hổ và Tháp Linh sẽ cấu kết với nhau làm việc xấu.

“Đừng quan tâm tới bọn nó, hiện giờ chúng ta phải cố gắng tăng thực lực lên.” Mộ Thần nói. Sư tử vồ mồi cũng phải dùng hết toàn lực, thực lực bên đám Trang Cẩn kia đến cùng như thế nào, Mộ Thần còn chưa biết tình hình, việc cấp bách là tu luyện.

“Nói cũng phải, bên ngoài cũng không có người đến, Mộ Thần, có khi nào đan dược không bán được không?”

Mộ Thần lắc đầu, “Không biết, hẳn là không tới mức đó, ta đã nhắc con hổ là nếu có đại sinh ý tới cửa thì cho ta biết.”

“Hẳn là chỗ này.” Tưởng Phong đứng xa xa nhìn đan điếm Mộ thị nói.

“Tưởng thiếu, thật sự không có vấn đề gì hả? Ta nghe nói Mộ Thần ăn thịt người…” Một thiếu nữ bên cạnh Tưởng Phong run run nói.

Tưởng Phong: “…”

“Ta cũng nghe nói Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình, ăn tươi nuốt sống.”

“Mấy cái đóđều là đồn bậymà thôi, Mộ Thần hắnlà tình thánh! Tình thánh sẽ ăn thịt người sao?” Tưởng Phong nói.

Mọi người: “…”

Tưởng Phong nhìn đám người, nói: “Các ngươi không đi vàothìta đi vào trước.”

Mấy người cạnh Tưởng Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn chạy tới đuổi kịp Tưởng Phong.

Tưởng Phong mang theo đoàn người đi vào đan điếm, phát hiện trong đan điếm, vậy mà cả một người cũng không có.

Cửa hàng có chút đơn sơ, hai bên kệ giá trong cửa hang đặt đủ loại đan dược.

Một viên Kim Dương Đan được đặt ở trong một hộp thủy tinh giữa cửa hàng, lóe ra kim mang chói mắt.

“Kim Dương Đankìa! Thật sự là Kim Dương Đanđó!” Cho dù đã bị phong tỏa trong hộp thủy tinh, nhưng đan hương nồng đậm kia vẫn là bay ra được, chỉ ngửi thấy đan hương kia thôi, mọi người cũng cảm giác tinh thần rung lên.

“LàTốTâmĐannày!Luyện dược sư thất cấp thần bíxuất hiện trongkhutrận pháp tháptrước đóquả nhiên là Mộ Thần.”

“A! Các ngươi nhìnnày, TinhNguyệtĐan, Tinh Nguyệt Thực cũng ởtrong tayMộ Thần.”

“PháTôngĐan, Linh Hoàng Đan,TuyếtNguyệtĐan,MinhHoàngĐan… Thiệt nhiều đan dược thất cấp!”

“Nhiều đan dược nhưthế mà saokhông cóai trông coi hết vậy?Không sợ bịcướpsao?”

“Xuy xuy xuy” Một tiếng cười âm hiểm chợt truyền ra.

Mọi người nghe thấy tiếng cười âm hiểm kia, không khỏi có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.

Một con hổ xanh đứng trên hộp thủy tinh, giương nanh múa vuốt nói: “Dám cướp, bản tôn thiêu chết các ngươi.”

Một thiếu nữ nhìn thấy bộ dáng tiểu hổ ngây thơ khả ái, nhất thời nở nụ cười, chọc hổ xanh hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

“Các ngươi muốn mua đan à? Các ngươi có thứ gì thích hợp để hiếu kính bản tôn không? Nếu như các ngươi có thứ thích hợp với bản tôn, vậy thứ này cũng có thể đổi cho các ngươi, có thể hết nha!” Hổ xanh vươn ra móng vuốt, vỗ vỗ hộp thủy tinh.

Mọi người nghe lời hổ xanh nói, sắc mặt không khỏi cổ quái.

“Lão hổ, Mộ Thầncó ở đây không?” Tưởng Phong mở miệng hỏi.

“Hắnhả?Hắn khôngcó ở đây, hắnvớitức phụcủahắn đirồi.Ồ, bản tônbiếtngươi, ngươi chính làcái tênngày đó vừa thấy mặt liền hạ độc thủvớitiểu bạch kiểmbiến thái chết tiệt kia.”

“Tiểu bạch kiểm biến thái chết tiệt” không phải là chỉ Mộ Thần chứ?

“Xin lỗi, ta không cóthứhữu dụngvớingài.” Tưởng Phong xin lỗi.

“Ngươiđúng là quỷ nghèo.” Hổ xanh bất mãn.

“Có linh mạchkhông?” Tháp Linh lao tới hỏi.

Tưởng Phong lắc đầu: “Không có.”

“Ngươiđúng làtênnghèonàn.” Tháp Linh khinh thường.

“Nhưng mà,tacó mấy tin tứcvềlinh mạch.” Tưởng Phong có chút lo lắng không đủ, nói.

Tháp Linh mắt sáng ngời: “Có tin tứccũng được! Một tin tứcvềlinh mạch đổi một viên đan dược thất cấp.”

Tháp Linh lấy ra một tờ bản đồ, trên bản đồ đã đánh dấu không ít linh mạch, “Nhưng mà, ngươi có biếtchính xáclinh mạchở đâu trên bản đồ không?”

Tưởng Phong gật đầu, linh mạch hắn biết được cũng không ít, nhưng đa số đều trùng với trên bản đồ. Tưởng Phong đánh dấu hai nơi, Tháp Linh vỗ vỗ cánh, hào phóng cho Tưởng Phong tùy tiện đi chọn đan.

Tưởng Phong chọn một viên Tinh Nguyệt Đan, một viên Linh Hoàng Đan.

Tháp Linh nhìn Tưởng Phong, nãi thanh nãi khí nói: “VốnTinhNguyệtĐan làđan dượccó hạn,không phảithiên tài địa bảo cao nhấtsẽkhông đổi,nhưng dongươi là khách quenthứ nhất,vì thế chongươiđó.”

Tưởng Phong sửng sốt một chút, vội vã nói: “Đa tạ.”

Đám người đi cùng Tưởng Phong tới tràn đầy ghen tị nhìn Tưởng Phong, chỉ hai cái tin tức mà đã đổi được hai viên đan dược thất cấp. Tin tức của hai cái linh mạch này, rất nhiều người ở chỗ này cũng đều biết được, nhưng đã bị Tưởng Phong giành trước một bước.

Có Tưởng Phong đi đầu, những người khác cũng đều sôi nổi lấy ra linh thảo chờ tiến hành trao đổi, ánh mắt Tháp Linh rất độc, thuận lợi hoàn thành trao đổi cùng với mấy người.

Đám người Tưởng Phong đến, Mộ Thần ở trong Linh Tháp cũng biết, thấy Tháp Linh xử lý không tồi, thế nên Mộ Thần cũng không ra mặt.

“Có rất nhiều linh thảo đưa vào.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật đầu: “Ừ, phải vậy.”

“Đi ra, đi rarồi kìa, thậtsựđi rarồi!”

Đám người Tưởng Phong vừa ra tới, vài đạo thân ảnh lập tức bay vào bên trong cửa hàng.

Trước khi Tưởng Phong đi vào đan điếm, kỳ thật cũng đã có rất nhiều tu luyện giả đến rồi, nhưng do uy danh của Mộ Thần quá đáng sợ, rất nhiều tu luyện giả đều chỉ dám bồi hồi ở bên ngoài, không dám đi vào đan điếm.

Tưởng Phong và lão hổ giao dịch, mọi người đều xem ở trong mắt, chỉ tin tức của hai cái linh mạch mà đã đổi được hai viên đan dược thất cấp.

Thứ tin tức này chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, tới trước thì được trước, mọi người mắt thấy bởi vì chậm một bước mà bỏ qua đan dược thất cấp, lúc này không còn do dự thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.