Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 285: Chương 285




“Hạđạo hữu!” Nguy Bạch Lâu hướng tới Hà Hiền gọi một tiếng.

“Là nguy huynh à, có chuyện gì không?” Hà Hiền hỏi. Nguy Bạch Lâu là tháp chủ luyện khí tháp, cũng có chút giao tình với Hà Hiền, nhưng mà giao tình cũng không sâu.

Nguy Bạch Lâu cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là không ngờ trận pháp tháp lại cất dấu một vị luyện dược sư bát cấp như vậy, Hà huynh, ngươi che dấu sâu quá nha!”

Hà Hiền cười gượng, nói: “Nguy huynh nói đùa, Mộ Thần thật sự quá điệu thấp, thân phận của hắn trong trận pháp tháp chỉ là một trận pháp sư lục cấp và một tu luyện giả võ hoàng nhất tinh, ta cho dù có nằm mơ cũng thật không ngờ hắn sẽ biến hóa nhanh chóng trở thành luyện dược sư bát cấp, đúng là không ngờ tới.”

“Hà huynh, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một chút xíu nào không đúng hết?” Nguy Bạch Lâu hỏi.

Hà Hiền nhìn vẻ mặt Nguy Bạch Lâu, chỉ cảm thấy đối phương như đang viết trực tiếp mấy chữ “sao ngươi lại có mắt không tròng như thế” lên mặt.

Hà Hiền lắc đầu, cười khổ nói: “Thực xấu hổ, ta chỉ cảm thấy Mộ Thần có khả năng đang ẩn giấu một chút thực lực, nhưng thật sự không nghĩ tới, hắn vậy mà lại ẩn giấu nhiều như vậy.”

Nguy Bạch Lâu nhìn hình ảnh, nói: “Kỳ thật Mộ Thần rất trọng tình nghĩa.”

Mộ Thần là loại người, nếu ngươi phạm đến hắn, hắn sẽ ra tay độc ác vô tình, nhưng chỉ cần ngươi không trêu chọc hắn, hắn sẽ thủ hạ lưu tình với ngươi.

Hà Hiền gật đầu: “Đúng thế.” Hà Tĩnh Nguyệt mà tới đan điếm đổi đan thì đều là lấy giá ổn định thành giao, người khác lại không có đãi ngộ như vậy.

“Bạch gia thật có phúc.” Hà Hiền nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Thần Tinh.

Nguy Bạch Lâu cũng quay qua nhìn phương hướng Bạch Thần Tinh, cười nói: “Quả thật.Nhưng theoquy củ Bạch gia thì song nhikhógảra ngoài, không biếtmấy đồ cổBạch gia có thể buộc Mộ Thầnđi vào BáchSátLuyện Trậnkhông, nếuchọcMộ Thầntức giận, vậyđúng làvui rồi.”

Hà Hiền nói: “Nhìn thái độ Mộ Thần đốivớiBạch Diên Tinhthìbiết, hắn không có khả năng dễ dàng buông tha Bạch Diên Tinh. Theo ta thấy, cho dù Mộ Thần bị mấy đồ cổ kia chọc tức, hắn cũng sẽ mang Bạch Diên Tinh theo bỏ trốn.”

Nguy Bạch Lâu gật đầu: “Cũng phải.”

… …

Trong bí cảnh.

“Lôi vânvừa nãy hình nhưlà đan vân,chắclà Mộ Thần lại luyện chế đan dược bát cấp.” Trang Cẩn rầu rĩ nói.

Sắc mặt Mộ Dung Phong thay đổi, tên Mộ Thần kia đang suy nghĩ gì?! Mình nói với hắn việc trao đổi phương thuốc, vậy mà hắn còn luyện đan, mở đan điếm, tu luyện, thăng cấp, một khắc cũng không rãnh rỗi. Chẳng lẽ hắn thật sự không quan tâm sống chết của Khúc Tâm Dương một chút nào sao?

Trang Cẩn đưa ánh mắt sâu kín nhìn Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy yết hầu mình như bị ngạnh lại, cảm giác khó khăn, áy náy xoay tròn trong lòng.

“APhong,khi nào ngươi mớicó thể luyệnrađan dược bát cấpvậy?” Trang Cẩn đầy mong chờ hỏi.

“Sẽ nhanhthôi.” Mộ Dung Phong nói, hơi chột dạ tránh ánh nhìn Trang Cẩn.

Trang Cẩn giơ giơ nắm tay, nói: “Cố lên APhong, ta tin tưởng ngươi sẽ khôngkém hơnMộ Thần.”

Mộ Dung Phong cười có chút mất tự nhiên.

“Ta nghe nói, thực lực Mộ Thần đã là võ tông tứ tinh.” Giang Triệu Lâm bỗng mở miệng.

Sắc mặt Mộ Dung Phong âm trầm, bọn họ bảo Mộ Thần đi đổi phương thuốc vào hai mươi ngày sau, ban đầu nghĩ trong hai mươi ngày, năm người đều sẽ thăng cấp võ tông, nhất định có thể tìm về mặt mũi.

Nào biết, không ngờ được Mộ Thần lại thăng cấp nhanh như thế, chiếu theo tình hình hiện tại, cho dù đến lúc đó tất cả bọn họ đều đã thăng cấp võ tông, thì họ cũng chưa chắc đối phó được Mộ Thần, huống chi, bên cạnh Mộ Thần còn có một Diệp Thạch thực lực không kém.

“Nhìn tình hình vừa rồi, lần này Mộ Thần hẳn làvẫnluyện đan thành công.” Tằng Mặc trầm ngâm nói.

Trang Cẩn nhẹ hít một hơi: “Trong khoảng thời gian này, bên trong bí cảnh lại cómấyvõ hoàng thăng cấplênvõ tông.”

Nước ngoài có thể có thiên tài, thì ở nơi nhân tài tập trung như Trung Châu, thiên tài cũng không thiếu.

Đại khái là bị Mộ Thần cùng mấy người bên Trang Cẩn kích thích, mấy ngày nay, cả đám võ hoàng đều đang tìm kiếm một bước để đột phá.

Kỳ thật, dù là như thế thì vốn cũng không thể có nhiều võ tông như vậy xuất hiện.

Nhờ đan điếm Mô Thần mở ra bán các loại linh đan, vì thế võ tông trong bí cảnh mới xuất hiện nhanh chóng như vậy.

Nhóm tu luyện giả nhờ dùng linh đan trong đan điếm Mộ thị mà trở thành võ tông, sau khi nếm được ngon ngọt lại điên cuồng tìm kiếm linh dược, hướng về phía Mộ Thần đưa đổi, Mộ Thần có không muốn phát tài cũng không được.

Ở trong bí cảnh, thực lực chỉnh thể của tu luyện giả tăng lên, do vậy cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với đám người Trang Cẩn, có nhiều lần Trang Cẩn vừa đuổi tới địa điểm, đồ vật đã bị người ta nhanh chân đến trước lấy đi.

“Trong bí cảnh chỉ có một phầnphương thuốc Phản Linh Đanthôi à?” Giang Triệu Lâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Mộ Dung Phong nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Giang Triệu Lâm lo lắng: “Có thểnào, Mộ Thần kỳ thật đãcóđược phầnphương thuốc Phản Linh Đankhác, cho nên hắnmới không nóng nảy một chút nào hết.”

Mộ Dung Phong xanh mặt nói: “Chắclà khôngcókhả năngnày đâu.”

… …

Đan điếm Mộ thị một lần nữa khai trương, chỉ trong một lát thôi mà tu luyện giả tràn vào vô số kể.

Ngày đầu tiên khai trương lần hai, số lần hoàn thành giao dịch một lần nữa đột phá. Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, Mộ Thần lại đạt được hai loại linh dược bát cấp.

Hôm sau.

Một người mặc một bộ áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ bảo hộ màu đen, toàn thân che kín đi vào đan điếm.

Lão hổ nhìn người nọ, lười biếng hỏi: “TiểuHắc,ngươimuốnloạiđan dượcgì?”

“Ta muốn thăng cấp võ tông.”

Lão hổ liếc mắt nhìn người nọ một cái, thầm nghĩ người cả một thân màu đen này có vẻ đầu óc không được tốt lắm. Võ tông? Ở trong bí cảnh này, mọi người đều muốn thăng cấp võ tông, nhưng mà đại bộ phận đều không thể thăng cấp.

“Chỗ chúng ta có đan dượccóthểgiúpthăng cấp võ tông,đó làTốTâmĐan,PháTôngĐan,vân vân.Mấy thứ này đềurấtquýđấy,TiểuHắc, ngươi xác định ngươi đổiđược à?”

Nam nhân áo đen lấy ra một cái hộp ngọc nói với Tháp Linh: “Làm phiền thay ta chuyểnchoMộ đại sư.”

Tháp Linh lóe lóe mắt, nhìn nam nhân áo đen vài lần, cuối cùng nhận lấy hộp ngọc, chui vào trong Linh Tháp.

Diệp Thạch nhìn thấy Tháp Linh tiến vào thì hỏi: “Ngươi lấyvàocái gì vậy? Không phải là thuốc nổđó chứ?”

Tháp Linh xem thường liếc nhìn Diệp Thạch: “Khôngcóvăn hóa thật đáng sợ,đây làlinh dượcđấy.”

Mộ Thần mở hộp ngọc ra, đôi mắt lập tức co lại.

“Là trái câygì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

“Hồi Hồn Quả.”

Diệp Thạch trợn to mắt: “Cái gì? Hồi Hồn Quả? Đó không phải là…”

Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Chính xác,đúnglànhưngươinghĩ.”

Diệp Thạch mở to mắt nói: “Đâyđúnglà người tốtmà!CứvậymàđưaHồi Hồn Quảvớingọc giảntới đây luôn!”

Mộ Thần cười bất đắc dĩ: “Ngươicho rằngngười ta là Bồ Tát à?Trênngọc giản này chỉ có năm chữ,‘Chủ dược Phản Linh Đan’.”

Diệp Thạch: “…”

“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoàigặpngười này.” Mộ Thần đứng dậy nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Được!”

Đối phương hào phóng như vậy, cái gì cũng không muốn mà đã trực tiếp đưa trái cây tới đây, hẳn là không khó chơi hơn tiện nhân Trang Cẩn kia. Một Trang Du vừa đi thì một Trang Cẩn lại tới, không hiểu tại sao luôn có người đối nghịch với mình!

Thân ảnh Mộ Thần và Diệp Thạch đột nhiên xuất hiện trong đan điếm, cả đám tu luyện giả không khỏi ngây người, sau khi phục hồi lại tinh thần thì mọi người sôi nổi cung kính chào hỏi cùng Mộ Thần.

“Xin lỗi các vị,đan điếm bỗngcó việcgấp, hôm nay không tiếp tục kinh doanhđược, ngày khác các vị lại đếnnha.”

Mộ Thần đã nói như vậy rồi, đám tu luyện giả dù có không muốn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Không quá một hồi, trong cửa hàng, trừ nam nhân áo đen kia còn ở thì tất cả đều lui sạch sẽ.

“Thứ kialàdongươi đưa tới?” Mộ Thần đánh giá nam tử đối diện, hỏi.

Nam nhân áo đen gật đầu: “Đúngthế.”

“Ngọc giảnởđâu?” Mộ Thần hỏi.

“Ta đặt ởmộtnơi khác.” Nam nhân áo đen thản nhiên trả lời.

“Thế ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn thăng cấp võ tông.” Nam nhân áo đen nói.

Nếu chỉ là muốn thăng cấp võ tông thì hẳn là cũng không có gì quá ghê gớm, khí tức người này đã đến võ hoàng cửu tinh đỉnh, chỉ kém một bước thôi là có thể trở thành võ tông ngay.

“Tađãhạ cấm chế trên người mình, nếu như trong vòngmột tháng mà ta không thểtiến vào võ tông,như vậy tasẽ tự bạo mà chết,mànếu như ta tự bạo mà chết,vậy cáingọc giảnkiacũng sẽ vỡ vụn.” Nam nhân áo đen nói với ngữ khí bình tĩnh.

Diệp Thạch ngốc hồ hồ nhìn nam nhân nọ, ánh mắt trừng lớn, “Ngươi hạ cấm chếcho chính mình?Ngươicần gì phải làmnhư vậy?Một võ hoàng cửu tinhnhư ngươi cần gì phải suy nghĩ không thông như thế?”

“Tađã chịu đủ,ta thật sựđãlàm võ hoàng cửu tinhđủ lắm rồi!!” Nam nhân áo đen có chút điên cuồng nói lớn.

Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Ngươi là Liệt Hình Thiên?”

Nam nhân áo đen thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Thạch, không có đồng ý, cũng không có phản bác: “Cứcoinhư vậyđi.Nếu các ngươi có thể giúp ta thăng cấp võ tông, ngọc giảnkiata sẽ tựdânghai taylên đưa,cònnếu không thể, vật kia cũngđành phảiđồng thời hủy diệt cùng ta.”

Mộ Thần truyền âm hỏi Diệp Thạch: “Liệt Hình Thiên là aivậy?”

Diệp Thạch lập tức truyền âm lại: “Tatừngnghe phụ thân nói, Liệt Hình Thiên đã từng là một tuyệt thế thiên tài, tu luyệnLụcKiếmTiênkhó cóthểchốngđỡ, am hiểu vượt cấp khiêu chiến.”

“Mới mười chín tuổimàngười nàyđãlà võ hoàng cửu tinh,thế nhưng từ đótớimười nămsau,hắnvẫnluônở cảnh giớivõ hoàng cửu tinh. Hắn trước sau đã từng thử ba lượt đột phá võ tông, đều thất bại hết. Mà tuy rằng hắn vẫn luôn là võ hoàng, thế nhưng võ tông chết trên tay hắn lại không dưới hai bàn tay.”

Mộ Thần nhíu mày. Liên tục thất bại ba lượt, nếu vẫn không thể đột phá võ tông, vậy hy vọng sau này sẽ càng ngày càng nhỏ bé, khó khăn sẽ càng lúc càng lớn.

“Đan dược đột phá võ tông bình thường hẳn cũng đã không còn hiệu quả gì với ngươi đúng chứ?” Mộ Thần nói.

Rất nhiều đan dược đột phá võ tông đều chỉ hữu hiệu trong lần đầu tiên dùng, hiệu quả sau này lại rất nhỏ, thậm chí còn phản tác dụng.

Nam nhân áo đen gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“TốTâmĐanthì sao?” Mộ Thần hỏi.

Nam nhân áo đen lắc đầu, “Cònchưa dùng.”

Mộ Thần vươn tay nắm cổ tay nam nhân áo đen, vận nguyên lực dạo qua một vòng, sau đó có chút bất đắc dĩ nhíu mày.

Sau mỗi lần đột phá thất bại thì vách chướng đột phá võ tông lại dầy hơn một phần, Mộ Thần có thể cảm nhận được, tầng vách chướng kia dầy khó nói thành lời.

Tháp Linh loạng choạng nói nhỏ trong thức hải Mộ Thần, “Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa.Vách chướng thăng cấp dầy nhưthế,vô vọng hơn cả vô vọng luôn!”

Lão hổ nằm trên đỉnh đầu Mộ Thần, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân,hình như ngươigặpđượcmột vấn đề khó khăn không nhỏthì phải!”

Diệp Thạch tò mò hỏi Mộ Thần: “Thế nào?”

Mộ Thần lắc đầu: “Không ra làm saocả, ‘Tận nhânlực –trithiên mệnh’*thôi.”

*Cố gắng hết tài năng của bản thân thì mới hiểu được trời ban cho ta cái gì

Mộ Thần đánh giá nam nhân áo đen vài lần, âm thầm nghĩ quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm cho không, cái người “hắc quỷ” này thật sự đã ra cho hắn một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nghe nói những người tu luyện Lục Kiếm Tiên đều là kẻ điên, người này thật đúng là vô cùng điên, không thành công liền tự bạo.

Mộ Thần có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, sự tồn tại của võ hoàng cửu tinh như vậy ở nước ngoài đã coi như là tồn tại cao nhất rồi, kết quả, không ngờ ở Trung Châu lại có người bởi vì vẫn luôn là võ hoàng cửu tinh mà xấu hổ muốn tự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.