Lúc Mộ Thần Diệp Thạch về tới đan điếm, đan điếm đã đóng cửa.
“Các ngươivề rồi.” Lão hổ thấy ba người vào cửa thì bình chân như vại chào hỏi.
“SaoKim Dương Đanlạithiếumấtmột viên? Cóailấylinh dược bát cấp đếnđổi à?” Mộ Thần hỏi.
“Không có.” Lão hổ cười đắc ý, lại nói: “Đandượcbịta đổirồi.”
Mộ Thần nhíu mày: “Ngươi lại đổithứ hàng rẽ bèo nào nữa? Lại cho rằng ta coi tiền như rác à?”
Lão hổ ý vị sâu sa nói: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân, ngươi không hiểu, nhân sinh tại thế, khó được hồ đồ một lần.”
Mộ Thần cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Thật sự cám ơn ngươi, làm cho ta hồ đồ một lần rồi thêm một lần.”
Lão hổ: “…”
Lão hổ nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, nhanh chóng dời qua đề tài khác: “Hai ngươi lại bị sét đánh?”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy, lần này là đan kiếp.” Lần này chặn quá dễ, nếu mình lại bị phách thêm mấy lần nữa chắc sẽ quen, có lẽ sau này một mình mình cũng có thể đỡ được đan kiếp.
“Đó đều là do các ngươi bình thường có quá nhiều nghiệp chướng, thế nên mới luôn bị sét đánh. Để tránh luôn bị sét đánh hoài, các ngươi nên đối tốt với ta một chút, tích đức làm việc thiện, tích phúc tích đức.” Lão hổ nói một câu thâm ý.
Mộ Thần cười lạnh hai tiếng, lạnh nhạt nói: “Đối tốt với ngươi mà là tích đức làm việc thiện ư? Đó mới là nghiệp chướng đấy.”
Lão hổ: “…”
Lão hổ quay qua nhìn Liệt Hình Thiên, có chút ngạc nhiên: “Huynh đệ, ngươi cũng bị sét đánh?”
Liệt Hình Thiên gật đầu: “Phải.”
Lão hổ tràn đầy đồng tình nhìn Liệt Hình Thiên: “Tiểu tử, ngươi cách hai tên này xa một chút đi thôi, hai tên này thường xuyên bị sét đánh, sợ là ngươi cũng bị phiền hà.”
“Khôngsao.” Liệt Hình Thiên.
Ánh mắt lão hổ sáng lên: “Ớ, huynh đệ, ngươi có chứngchịungược à?Đám quái vật hai đùi như các ngươi thậtsự khólý giảighê.”
Liệt Hình Thiên: “…”
… …
Lão hổ lại chuyển đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Tiểu bạch kiểm, nghe nói ngươi bố trí rađượcmột cái trận pháp bát cấp?”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy, thì làm sao?”
Lão hổ lập tức duỗi thẳng cái thân hình mập mạp của mình, nói: “Không có gì,chỉlà bản tôncó tìm một việc thiệncho ngươi làm.Có người muốn mượn trận phápcủa ngươi sử dụngmột chút, bản tôn liền đáp ứnggiúpngươi.Tiểu bạch kiểm à,giúp đỡ mọingườilà nguồn gốc của hạnh phúc, bản tôn tìmđược mộtviệc thiện như vậy cho ngươi, nhất định ngươiđang rất làcảm kích bản tôngphải không nè.”
Diệp Thạch cau mày, tràn đầy phẫn nộ: “Ngươilấy ta ra bán?”
Lão hổ không cho là đúng liếc Diệp Thạch: “Ta sao có thể bán ngươi? Nếu như ta bán ngươi, tiểu bạch kiểm chủ nhiệm còn không tới đánh chết ta à. Bản tôn chỉ bán trận pháp của ngươi mà thôi, dù sao nó có thể dùng nhiều lần, trận pháp của ngươi cũng sẽ không bị hư.”
Trong mắt Mộ Thần hiện lên hàn quang. Trận pháp của Diệp Thạch còn chưa có sử dụng, vậy mà lại đã có người đi tới tìm.
“Người ta cho ngươi chỗ tốt gì mà ngươi giúp đỡ tới như vậy?” Mộ Thần âm trầm hỏi.
Lão hổ giả vờ không hiểu: “Chỗ tốt? Không có nha! Giúp đỡ mọi người là nguồn gốc của hạnh phúc mà, bản tôn là đại nhân lương thiện, đại nhân lương thiện sao có thể thu chỗ tốt của người ta chứ…”
“Đủ! Nói thật!” Mộ Thần lạnh lùng quát.
“Người tatìm chobản tôn một muội tử hỏa linh.” Lão hổ liếm liếm miệng, cười gượng.
“Muội tửhỏa linh?Cáitênsắc phôinày, chỉ cómột muội tử hỏa linhmà đãlàmcho ngươi khom lưng?Ngươi cũng thật vô dụng.” Diệp Thạch khinh thường.
Lão hổ nâng cằm nói, “Ngươithìbiết cái gì, ngươi căn bản không hiểu muội tử hỏa linh tốtđẹp bao nhiêu, bản tônkhôngchấp nhặtvớingươi.”
Diệp Thạch tức giận hỏi: “Vậy muội tửhỏa linh đâu?”
Lão hổ vỗ vỗ bụng mình, trên mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ khó hiểu.
Mộ Thần liếc mắt xem thường lão hổ, nghiến răng nghiến lợi: “Lạibịngươi ăn?”
Lão hổ gật gật đầu: “Đúng vậy.Mùi vịrất thơm.”
Diệp Thạch tức giận: “Ngươi ănrồi? Ngươi vậy mà lại ăn? Cái tên quỷ tham lam!”
Lão hổ tràn đầy khinh thường nhìn Diệp Thạch: “Hương vị muội tử hỏa linh rất tốt, có cho ngươi ngươi cũng không có lộc ăn, thế nên tư vị đó, ngươi sẽ không hiểu được.”
“Ta đúng là không hiểu! Nhưng mà ta hiểu một điều, trận pháp kia mỗi lần khởi động đều phải tiêu hao mấy trăm khối nguyên thạch thượng phẩm!” Diệp Thạch tức giận nói.
Lão hổ: “…”
Tháp Linh liền nhảy ra, “Cái gì! Trên trăm khối nguyên thạch thượng phẩm? Cái tên lão hổ bại gia này, bại Kim Dương Đan thì thôi đi, còn muốn bại nguyên thạch! Cái tên ngu xuẩn!”
Lão hổ không chịu yếu thế: “Ngươi đừng cho là ta không biết, từng cái từng cái linh mạch đều bị ngươi giấu đi, ngươi vậy mà còn có mặt mũi chỉ trích ta bại gia.”
Tháp Linh thẹn quá hóa giận: “Ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ, ta là người thanh liêm chính trực nhất, lưỡng tụ thanh phong…”
Lão hổ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nhìn bụng ngươi trước đi đã.”
“Sao ngươi không chịu nhìn bản thân đi rồi nói ta, đã béo đến mức đi không nổi rồi kia kìa.” Tháp Linh cũng không chịu yếu thế.
Mộ Thần đen mặt, lạnh giọng quát: “Đủ rồi! Hai người các ngươi người tám lạng người nửa cân, còn có mặt mũi chỉ trích nhau?”
“Ngươi đã đáp ứng ai?” Diệp Thạch hỏi lão hổ.
“Một nam nhân mặc y phục màu đỏ, khóe mắt có một nốt ruồi, ta đã bảo hắn ngày mai tới đây.” Lão hổ trả lời.
Diệp Thạch mở to mắt, buồn bực hỏi: “Là ai vậy?”
“Có thể là Tổ Dương, hắn cũngtừngthăng cấp thất bại một lần.” Liệt Hình Thiên lên tiếng.
Diệp Thạch gật đầu, “À,vậy sao.”
Mộ Thần cúi đầu, hắn đang lo không có ai thí nghiệm hiệu quả do trận pháp Diệp Thạch bố trí, không nghĩ đến lại nhanh có người đưa lên cửa như thế.
Về động tĩnh của hắn và Diệp Thạch, hẳn là trong bí cảnh cũng có không ít người đang cảm thấy hứng thú.
… …
“Nhiệm vụ này ta phải tiếp sao?” Diệp Thạch quay đầu, dò hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần thở dài: “Tiếp đi, lão hổ cũng đã ăn muội tử hỏa linh rồi, cũng không thể kêu nó nhả ra.”
“Được rồi, ta tiếp.” Diệp Thạch gật đầu.
Lão hổ tràn đầy hưng phấn: “Tiểu bạch kiểm, ta biết ngươi tốt lắm mà. Ngươi yên tâm, về sau nếu bên cạnh tiểu bạch kiểm chủ nhân có những người khác, bản hổ sẽ giúp ngươi thiêu chết hắn.”
Diệp Thạch khoan khoái trong lòng một trận, nhưng vẫn phải banh mặt ra nói: “Đừng nóibậy bạ.”
Lão hổ khinh thường liếc Diệp Thạch một cái: “Thôi đi, bản tôn biết trong lòng ngươirấtcao hứng.”
Diệp Thạch hung hăng trừng lão hổ, trên mặt hiện lên hai vệt hồng nhạt.
“Tiểu bạch kiểm đại nhân.” Lão hổ lấy lòng hô gọi Diệp Thạch một tiếng.
Diệp Thạch chợt nhấc lên cảnh giác, “Làm gì?”
“Thật ra, muội tử hỏa linh bị ta ăn khôngphải chỉ cómột, mà là hai.” Lão hổ ngại ngùng mà nói.
Thấy Diệp Thạch đột nhiên trợn to mắt, lão hổ có chút ngượng ngùng nói: “Mộthỏa linhkhông đủ ăn.”
Mộ Thần đen mặt, cả giận nói: “Cho nên, ngươi đáp ứngchohai người, khôngchỉmột người?”
“Đuổi mộtcon dêcũng là đuổi,đuổihai con dê cũng làđuổi, cũng khôngsao mà.” Lão hổ ra vẻ đương nhiên.
Diệp Thạch nhẹ hít một hơi: “Haingười thìhaingười.”
Lão hổ tràn đầy hưng phấn: “Tiểu bạch kiểm đại nhân, ta biết ngươi làngườithông tình đạt lý, thiện giải nhân ýnhất mà, ngươi quả nhiên là người tốt!”
Diệp Thạch kỳ lạ nhìn lão hổ: “Lão hổ, ngươirấtkhông thích hợp! Ngươi còn che giấu cái gìsao?”
“Bản hổcókhông thích hợp sao? Bản hổ là lạ ở chỗ nào à?” Lão hổ giả vờ ngơ ngơ.
Mộ Thần quát một tiếng: “Ngươi còn làm cái gì, nói mau!”
Lão hổ nhăn mặt giơ giơ móng vuốt lên: “Cũng khônglàmgì ghê gớm lắm, chínhlà trừ ăn hai muội tử hỏa linh ra,tacòn ăn batiểu ca hỏa linh.”
Diệp Thạch:“… Ngươisaoănnhiiều vậy!”
Lão hổ:“… Bản tônđãđói bụng rất nhiều năm.”
Mộ Thần có chút đau đầu đỡ trán: “Cho nên, kỳ thật ngươi đáp ứng giúptớinăm người,chobọn hắn sử dụng trận pháp?”
Lão hổ gật gật đầu: “Đúng đúng! Dùng một chút trận pháp mà thôi, cũng không sao mà.”
Mộ Thần: “…”
“Ngu xuẩn, mộtngười đãmấy trăm nguyên thạch thượng phẩm,vậynămngười thì phảimấy ngànđây!” Tháp Linh tràn đầy phẫn nộ.
Lão hổ: “…”
“Ngươi là dị hỏađó! Ngươicòn dám xưng là bản tôn?Ngươisaocó thểbịngườitatùy tùy tiện tiện dùng hỏa linhmê hoặcchứ?!” Diệp Thạch tức giận nói.
Lão hổ khẽ đảo mắt: “Nếu khôngphải docác ngươi giam cầm bản tôn mấy vạn năm,làm chobản tôn đóitới bệnh ra, bản tôn cũng không đến mức như thế!”
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Không do bọn ta.” Mấy vạn năm trước? Lúc đó y còn chưa có sinh ra đâu.
Lão hổ bĩu môi: “Đềugiống như nhau cả,đều làquái vật hai đùinhưcác ngươigiam cầm ta.”
Diệp Thạch: “…”
“Trong bí cảnh có nhiều võ hoàng cửu tinhvậy à?” Mộ Thần nhíu mày hỏi.
“Võ hoàngcửu tinh thăng cấp võ tông có một đạo lạch trời,córất nhiều thiên tàichỉdừng lạiởvõ hoàng cửu tinh, tu luyện giả thăng cấp thất bạicórất nhiều, đềumai danh ẩn tích, lần này bí cảnh mở ra,córất nhiều người tiến vàođây.” Liệt Hình Thiên nói.
Từ xưa đến nay, thiên tài thăng cấp võ tông thất bại nhiều tới mức đếm không hết, không phải ai cũng có vận khí như Mộ Thần, Diệp Thạch.
Mộ Thần nhíu mày, nói: “Như vậy à.Lão hổ, ngươigọibọn họ lại đâyhếtđi, ngươi nói cho bọnhọbiết, nguyên thạch thăng cấptự chuẩn bị.”
Lão hổ mở to mắt, sau đó nói: “Được.”
Mộ Thần cúi đầu ngẫm nghĩ, trận pháp của Diệp Thạch cần có người thí nghiệm, minh văn do hắn nghiên cứu ra cũng cần có người thí nghiệm, hắn đang lo không có ai đứng ra thí nghiệm, kết quả, người đưa lên cửa lại nhiều đến thế.
… …
Cách đan điếm Mộ thị không xa, trong một căn phòng trúc.
“Tổ huynh, trận pháp Diệp Thạch bố trí thậtsựcó thể giúp chúng ta thăng cấp?” Ngôn Vọng Lâu có hơi bất an hỏi.
“Không phải lúcMộ Thần đi luyện đan,chúng ta đãthừa dịptớicảm thụcáitrận phápkia rồisao?Dùchỉmớiđứng ởbênngoài trận,chúng tađều có thể cảm nhận được uy lựccủatrận pháp,thếnếunhưtiến vào trong trận,ta nghĩ hẳn ngươi cũng biếthiệu quảcỡ nào.” Tổ Dương thản nhiên nói.
“Nghe nóiđó làtrận pháp bảnLinhTôngTrận thăng cấp, là một trận pháp bát cấp,doDiệp Thạch cố ý chuẩn bịchoLiệt Hình Thiên.” Mục Phong Bắc nói.
“Liệt Hình Thiên đã thất bại ba lượt,nhữngthủ đoạnbìnhthường căn bản không có hiệu quả.Nghe nói Mộ Thầncònluyện ra Linh Tâm Đan, cũng làđểchuẩn bịchoLiệt Hình Thiên.” Thang Phóng nói.
“Có đan dược bát cấpcùngvớitrận pháp bát cấp trợgiúp, Liệt Hình Thiên thăng cấp võ tônghẳn đãlàchuyệnnắm chắc.” Mục Phong Bắc có chút hâm mộ.
Mấy người ở đây đều là thiên chi kiêu tử, nhưng đều từng thăng cấp thất bại. Một khi thăng cấp võ tông thất bại, muốn thử thăng cấp lần nữa sẽ khó khăn hơn ban đầu gấp mấy lần, thế nên những người này đều từ từ biến mất.
“Ta cảm thấyđiềuhiện tại chúng tacầnlo lắngkhông phải là cáitrận phápkiacó tác dụng hay không, mà là, Diệp Thạch có chịu giúpchúng ta hay không.” Tổ Dương nhẹ hít một hơi nói.
“Conhổ kiađãđáp ứng chúng ta.” Thang Phóng nói. Con hổ kia nói, nó là lão đại của Mộ Thần với Diệp Thạch, nó nói cái gì hai người đều nghe, nó nói đi hướng Đông, Mộ Thần Diệp Thạch tuyệt không dám đi hướng Tây.
“Conhổ kianhìnliềnbiếtkhông đứng đắn,lời nónóikhôngthể tintưởng nhiều.” Tổ Dương nói.
“Chúng ta có thể trộm dùng trậnphápkia không?” Lô Vân hỏi.
Tổ Dương tức giận nói: “Ngươi điên rồi!Trậnpháp đólàdoBạch Diên Tinh bố trí,ởtrong có dấu vết tinh thầncủaBạch Diên Tinh, nếu như ngươi khôngđược yđồng ýđãtiến vào trong trận, bịycảm giácra,y chỉ dùngmột cái ý niệm trong đầulàcó thể giết ngươi.Hơn nữa, trận pháp bát cấp muốn khởi độngcũng cầntrận pháp sư bát cấpởbên cạnh hiệp trợ.”
Lô Vân cười xấu hổ: “Ta chỉtùy tiện nóithôi.”