Bỗng hư ảnh lão hổ bay ra từ trên người Tổ Dương, Tổ Dương nhất thời kinh hỉ một trận.
“Conhổkiagởi thư, nói Mộ ThầnvớiDiệp Thạch đã đồng ý,chỉlà, mỗi lần khởi động trận pháp đều cầntiêu haomột số lượng lớnnguyên thạch,phầnnguyên thạchđóchúng taphảitựlấy ra, còn có, mỗilầnvận chuyển, chúng taphải lấymột gốc linh thảo bát cấp hoặc là linh vậtcấptương đương.”
“Nguyên thạch không là vấn đề, linh vật cũng khôngthànhvấn đề, chỉ cần Bạch Diên Tinh đồng ýgiúplàđã quá tốt rồi.” Mục Phong Bắc nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ không phải là võ hoàng cửu tinh bình thường, vả lại đều là người từng đột phá thất bại, tư chất hơn xa thường nhân, mà sau khi tiến vào bí cảnh, năm người liên thủ với nhau, thế nên thu hoạch cũng không nhỏ.
Nhưng nếu không thể đột phá võ tông, dù thu hoạch có lớn cỡ nào, đối với bọn họ mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Mộ Thần còn cómộtyêu cầu kỳ quái.” Tổ Dương lên tiếng.
“Làgì?” Mục Phong Bắc hỏi.
Tổ Dương nhẹ hít một hơi: “Mộ Thần nóirằngtrongtay hắn có mộtloạiminh văn, theo suy tínhthìcó thể tăng xác suất thăng cấp võ tông lên,chỉ là thứ đócònđang trong thời gianthí nghiệm,cókhả năng sẽxảy ravấn đề,sau đóhỏitrong nhóm chúng tacóai nguyện ý thửkhông, nếu có người nguyện ý,hắn sẽgiảm phân nửa nguyên thạchlúc mượn dùngtrận pháp, nếu không cóai muốn…”
“Nếu không cóai,vậytrận pháp cũng không cho dùng?” Mục Phong Bắc tiếp lời hỏi.
Tổ Dương gật đầu: “Chính là ýđó.”
“Để tađi đi.” Mục Phong Bắc nói.
“Mục huynh, ngươiphải suy nghĩkỹ, minh văn tháp Tưởng Phongmấynămtrướctu vi không tiếntrái lạilui, chính là bởi vì minh văncóvấn đề.” Tổ Dương lo lắng nói.
Mục Phong Bắc không để tâm lắm, cười nói: “Bất kể thế nào,ta nghĩ cũng sẽkhông xongbằng bây giờ đâu.”
Trong năm người bọn họ, có bốn người đều chỉ mới thất bại một lần, duy chỉ có Mục Phong Bắc là đã thất bại hai lần.
Tổ Dương chăm chú nhìn Mục Phong Bắc, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tổ Dương cúi đầu thầm suy nghĩ, thật không biết trong tay Liệt Hình Thiên có gì mà làm cho Mộ Thần nhọc lòng tới như vậy.
Mộ Thần rõ ràng là đang lấy mấy người bọn họ thành thí nghiệm phẩm thay cho Liệt Hình Thiên.
“Ta nghe nói,hình như làLiệt Hình Thiêncó đặt cấp chếtrên người mình,nếu tới thời gian mà vẫn khôngthăng lên đượcvõ tông,nósẽ tự bạo.” Tổ Dương nói.
“Hắnthậtđúnglà một kẻ điên.” Mục Phong Bắc bất đắc dĩ cười.
Nếu, nếu hắn thất bại thêm một lần nữa, chỉ sợ hắn cũng sẽ điên cuồng lưu lạc giống hệt Liệt Hình Thiên.
Mắt thấy những người khác không ngừng bước lên, còn mình thì lại vĩnh viễn dừng tại một chỗ, loại tư vị này thật sự khiến người ta khó chịu.
Tổ Dương gật đầu: “Vậy được rồi, lão hổ nóithời gian của mấy ngườiMộ Thầnrất gấp,kêuchúng ta nếu muốn dùng trận phápthìmau đi qua.”
“Như vậy, chúng ta đi thôi.” Mục Phong Bắc nhìn mọi người.
… …
Đan điếm Mộ thị.
“Bọn họ nóilà sắptớirồi.” Lão hổ thông báo với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Tốt.”
“Tiểu bạch kiểm vừa mới luyện chế đan dược, chỉ cómột chút thời gian nghỉ ngơinhư vậy,có thể chứ?” Lão hổ hỏi.
Diệp Thạch: “Hẳn là đủ.” Thời gian trong Linh Tháp chậm hơn bên ngoài, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là Mộ Thần có thể khôi phục.
“Xem ra tiểu bạch kiểm chủ nhân làmệnhlao lực trời sinh,nếunhưngày nào đóhắn dolaolực màchết, tiểu bạch kiểm đại nhânsẽ phảithủtiếtsốngđó nha.Ha ha ha…” Lão hổ ha ha nở nụ cười.
Diệp Thạch đen mặt: “Nếu như Mộ Thần xảy ra chuyệngì, ta nhất địnhsẽnhắc nhở hắn hình thần câu diệtngươi trước,khỏi đểngươi làm hạinhân gian.”
Lão hổ liền bồi khuôn mặt tươi cười: “Chỉ đùa một chút mà thôi, tiểu bạch kiểm, ngươiđừng cónghiêm túc như vậychứ,nhìnvẻ mặt mặt người dạ thúcủatiểu bạch kiểm chủ nhân kialàbiếtchắchắn tuyệt đối không làngườiđoản mệnh.”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần từ trong Linh Tháp đi ra, hỏi: “Có ai đến chưa?”
Diệp Thạch nói: “Sắp rồi, hẳn làđangchạy tới.” Sau đó y hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi đủchưa?”
“Bị đánh quenrồi,nêncũng không cảmthấythươngthếquánghiêm trọng.” Mộ Thần cười nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Lão hổ nhìn Mộ Thần: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân,thấyngươi nói lời nàylàbiết mệnh ngươi trời sinh bị sét đánhrồi.”
“NgươivàoLinh Tháp nghỉ ngơi đi, mộtlát nữangươi cònphảichủ trì trậnpháp.” Mộ Thần không để ý tới lão hổ, ôn nhu nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, “Cũngđược.”
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Diệp Thạch tiến vào Linh Tháp, trong mắt hiện lên vài tia lạ.
… …
“Chào Mộ đại sư.” Đám người Tổ Dương nhìn thấy Mộ Thần thì chắp tay.
Tuy rằng tuổi Mộ Thần nhỏ hơn mấy người này, nhưng đây là thế giới người người tu luyện nguyên lực, luôn chỉ nhận tu vi, không nhận tuổi.
Mộ Thần là luyện dược sư bát cấp, thân phận quý trọng giống như võ tôn.
Mộ Thần đưa ánh mắt đảo qua đám người Tổ Dương, tuy rằng năm người trước mặt đều chỉ là võ hoàng, nhưng huyết khí vượng uy, có một vài võ tông cũng không so bằng.
Tuy biết Trung Châu vẫn không thiếu hụt thiên tài, nhưng không ngờ lần này lại có nhiều võ hoàng cửu tinh tiến vào như này, trước đó hắn không hề nghe được tiếng gió nào cả.
Mộ Thần cười nói: “Mấyvị khôngcầnđa lễ.”
“Đã quyết địnhra ai là ngườiđầu tiêntuyên khắc minh vănchưa?” Mộ Thần thản nhiên mở miệng hỏi.
“Là ta.” Mục Phong Bắc lên tiếng bước ra.
Mộ Thần đánh giá Mục Phong Bắc, sau đó gật đầu: “Những ngườikhác ởlạiđây, ngươithìđi theo ta.”
Mục Phong Bắc quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Tổ Dương, tiếp đó lập tức đi theo Mộ Thần vào phòng tối.
… …
Ngoài bí cảnh, một đám võ tu không khỏi kinh ngạc nhìn thân ảnh đám người Tổ Dương bên cạnh Mộ Thần, thân phận năm người nhanh chóng được truyền ra.
“Tổ Dương, Ngôn Vọng Lâu,ThangPhóng, Mục Phong Bắc,LôVân, không ngờ là bọn họ. Năm người bọn họ vậy mà lại đi chung với nhau.”
Người ngoài bí cảnh chỉ khi nhìn thấy tính danh người trong bí cảnh, lúc đó mới biết tới ảnh hưởng của người trong bí cảnh. Do ít võ tôn, trong bí cảnh lại có nhiều người, thế nên thật không nhìn thấy đám người Tổ Dương, cũng không có ai nói ra tính danh của mấy người Tổ Dương, vì thế cũng không có mấy người chú ý tới.
“Không nghĩ tới bọn họ cũng đều vào bí cảnh. Năm người bọn họ đều từng thử đột phá võ tông, thực lực đều dừng ở cảnh giới võ hoàng cửu tinh, chiến lực của Tổ Dương và Mục Phong Bắc càng là không thua võ tông. Ta nghĩ, hẳn là có không ít thiên tài địa bảo trong bí cảnh đã bị bọn họ bỏ vào túi.”
“Mấy người này ban đầu đều là tiền đồ vô lượng, nhưng sau đó lại đột phá thất bại, tiếo đó nếu còn muốn đột phá võ tông, rất khó.”
“Bọn họ tìm Mộ Thần như vầy, hẳn là đánh chủ ý tới Linh Tông Trận.”
“Họ đều từng thử đột phá vách chướng võ tông, tuy rằng không đến mức bất trị như Liệt Hình Thiên, nhưng muốn đột phá cũng không dễ.”
“Cái trận pháp mà Diệp Thạch bố trí được ấy, nếu như nó thật sự hoàn toàn bảo lưu năng lực giúp người thăng cấp của Linh Tông Trận, vậy tỷ lệ bọn họ đột phá võ tông sẽ vô cùng lớn.”
“Nếu như bọn họ đều đột phá, vậy sợ là trong bí cảnh sẽ biến đổi.”
… …
Bên ngoài đan điếm Mộ thị.
“Quái lạ, sao lại đóng cửarồi?”
“Chắclàdomệt nhọc đi, gần đây Bạch Diên Tinhbàyra một cái trận pháp bát cấp, Mộ Thầnthìluyện ra Linh Tâm Đan bát cấp,có thểhaibọn họđều cầnnghỉ ngơi.”
“Ta nghe nói,cáitrận pháp bát cấpmàBạch Diên Tinh nghiên cứu ra làđể giúpngườitađột pháá.”
“Ta cũngcónghe nói cái trận pháp kialà bản thăng cấp từ LinhTôngTrận, có người suy đoánnó có thểgiúpvõ tông thăng cấpvõ tôn.”
“Ngheđồnchỉ cầnvõ hoàng cửu tinh sắp đột phábướcvàotrậnphápđi một vòng, thếlà liền dễ dàngthăng cấp võ tông.”
“Này, thứMộ Thần luyện ralàLinh Tâm Đanđó! Nếuthứ này có thể đổiđi, lấy ra bên ngoàikia, đám võ tông cửu tinhcòn khôngtranhphá đầuà.”
“Đóchính là Linh Tâm Đanđấy!Là đan dược bát cấpđấy!Làm gì dễđổinhư vậy!”
“Mà trongđanđiếm cómấycỗ khí tức xa lạthì phải. Không phải là Mộ thiếubịngườitacưỡng épđó chứ?!”
“Ai có thể cưỡng épđược hai tên quái thaiMộ ThầnvớiDiệp Thạch?Ngươi suy nghĩ nhiềuquá.”
… …
Trong một căn phòng trong đan điếm Mộ thị.
Mộ Thần điều phối chất lỏng trên tay, thản nhiên kêu Mục Phong Bắc: “Cởi quần áo đi.”
Mục Phong Bắc gật đầu, bỏ đi quần áo, lộ ra da thịt ở sau lưng.
“Dáng người không tồi...” Mộ Thần cười khen.
Mục Phong Bắc cười gượng: “Đa tạMộ đại sư khích lệ.”
Mộ Thần nói tiếp: “…Nhưng khôngtốt bằngThạch Đầu.”
Mục Phong Bắc ngây ra một lúc, tràn đầy xấu hổ nói: “Mộ đại sư nói đùa,saotacó thểso sánh với Bạch đại sưđược.”
“Ngươi không cần khẩn trương nhưthế đâu.” Mộ Thần điều phối dịch minh văn trên tay, nói: “Tuy rằngđây là lần đầu tiêntara taytuyên khắclọaiminh vănnày, nhưngtheo ta dự tính,cho dù cótuyên khắc thất bại thì cũngchỉ làlưulại mộtcái sẹo mà thôi, khôngảnh hưởng tớimạng của ngươi.”
Mục Phong Bắc cười xấu hổ: “Xin lỗi, tachưa từngbịtuyên khắc minh văn.Mộ đại sưnày, nguyên lựctrongdịch minh văn nàycó vẻđậmquá.”
Mộ Thần nói: “Làdịch minh vănthất cấp thượng phẩmcơ mà,tất nhiên lànguyên lựcphảinồng đậmrồi.Trong tayta cũng chỉ có ba phần nguyênliệu mà thôi, nếu chứng thực đượcminh văn này hữu hiệu, về sau,người khácmuốn lấylinh dược bát cấp tìm tớicửacầu ta khắc minh văn, ta cũng chưa chắc nguyện ýđâu.”
Mục Phong Bắc nhíu mày, tâm tình không khỏi có chút lạ. Chỉ có ba phần dịch minh văn, một phần trong đó nhất định là dành cho Liệt Hình Thiên, nếu như hắn không có xung phong nhận làm người thực nghiệm đầu tiên, nói không chừng còn không tới phiên hắn hưởng đâu.
Ngoài bí cảnh. Ô Phượng đầy hứng thú nhìn Mộ Thần đang tuyên khắc minh văn cho Mục Phong Bắc, “Không biếtcáiminh vănnày cóhiệu quả thế nào, tiểu tử Mục Phong Bắc nàycóvận khí không tồi.”
Ô Phượng âm thầm đoán, thái độ Mộ Thần làm việc đều là phải rất có nắm chắc mới làm, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng nếu Mộ Thần ra tay thì xác xuất thành công hẳn là không thấp, như vậy Mục Phong Bắc kiếm lớn rồi còn gì.
“Hừ,cái tênkhông biết kiểm điểmđó.” Bạch Thần Tinh tức giận nói.
Ô Phượng cười bất đắc dĩ: “Muốn tuyên khắc minh văn trên ngườitu luyệngiảthì phảicởi quần áothôi,đólàchuyện không thểtránh khỏi mà.”
“Cởi quần áothì đúng làkhôngthểtránh khỏi,nhưnghai mắt không cần như lang như hổ nhìn chằm chằm người tachứ!” Bạch Thần Tinh bực bội.
Ô Phượng: “…” Mộ Thần cũng không có “như lang như hổ nhìn chằm chằm người ta” mà?
Ở trong bí cảnh, Mộ Thần đang tập trung tinh thần khắc minh văn lên trên lưng Mục Phong Bắc, đôi mắt nhìn chằm chằm minh văn, ánh mắt nở rộ ra ánh sao, hoàn toàn không biết rằng bên ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhìn thấy ánh mắt này của hắn thì như muốn lột da hầm xương hắn vậy.
Bên ngoài, đám người Tổ Dương đứng chờ đã lâu, thấy Mục Phong Bắc đi ra thì liền thở ra một hơi.
“PhongBắc, ngươi khôngsaochứ?” Tổ Dương hỏi.
“Hắn có thểbịsao?Khắcmộtcái minh văn mà thôi,hắnchiếm tiện nghilớnrồi đấy. Được rồi,mấy ngườicác ngươi muốn dùng trận phápphải không, thức thờithì giaolinh bảo ra đây, sau đóđi theo ta.” Diệp Thạch xoa thắt lưng, tùy tiện nói.
“Nói cho các ngươi biếtnha,mộtlát nữaLinh Tông Trậnkhởi động,nguyên thạchlà docác ngươitựchuẩn bị, nếu nhưdonguyên thạch không đủmàtrận pháp không thể vận chuyểntiếp, ta sẽ khôngbù vào.” Diệp Thạch nghiêm túc dặn.
“Bạchthiếu, đại kháithìLinh Tông Trận cần bao nhiêu nguyên thạchđểvận chuyểnvậy?” Tổ Dương hỏi.
Diệp Thạch nhún vai nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi aiđây?Đâylà lần đầu tiêntabố trí Linh Tông Trậnbát cấpmà!”
Liệt Hình Thiên nhìn Diệp Thạch một cách kỳ lạ, lời này nếu như do những trận pháp sư bát cấp khác nói ra, đó chính là đang cố ý làm khó người ta, nhưng nếu là từ trong miệng Diệp Thạch nói ra, thì độ tin tưởng kia lại có thể rất cao, dù sao cái tên Diệp Thạch này ngay cả trận pháp bát cấp dẫn phát lôi kiếp cũng không biết cơ mà.