Là ai? Là ai lén lútdùng sạchnguyên thạch thượng phẩm!!?” Linh Tháp trung, Tháp Linh khóc không ra nước mắt rống lớn.
Diệp Thạch chột dạ sờ sờ tay áo, Tháp Linh cần nguyên thạch, Thư Linh đồng dạng cũng cần nguyên thạch, hơn nữa miệng Thư Linh tương đối điêu, không phải nguyên thạch thượng phẩm sẽ không dùng, nếu như loại nguyên thạch nào Thư Linh cũng thích, y cũng không đến mức làm như vậy. Giờ tự dưng thiếu nhiều nguyên thạch thượng phẩm như vậy, Tháp Linh không phát hiện ra mới là lạ.
“Không phải chỉ là thiếu chút nguyên thạch thượng phẩm thôi sao, nhìn ngươi kích động chưa kìa.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Tháp Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mộ Thần, “Tháp chủ đại nhân, thiếu nhiều nguyên thạch thượng phẩm như vậy mà ngươi không kích động sao? Đây chính là nguyên thạch thượng phẩm đó! Đây không phải là đồng nát đâu!”
Chuyện Thư Linh cần nguyên thạch, Diệp Thạch đã sớm báo cáo với Mộ Thần, thứ như khí linh, nếu như suy yếu lâu thì sẽ tiêu tán, một khi tiêu tán, giá trị quyển sách trận pháp trên tay Diệp Thạch tất nhiên sẽ rớt xuống, bởi vậy, biết được Thư Linh cần nguyên thạch, Mộ Thần liền nói với Diệp Thạch là cứ việc dùng.
Sợ Tháp Linh bão nổi, Mộ Thần và Diệp Thạch đều ăn ý che giấu chuyện Thư Linh, thế nhưng, phẩm vị Thư Linh quá cao, nguyên thạch cấp thấp chướng mắt, nguyên thạch trung phẩm cũng chướng mắt, nguyên thạch thượng phẩm lại hấp thu không ít…
Dù đôi mắt Tháp Linh đều sắp bị một thân “thịt” kia lấp kín nhìn không được, nhưng ánh mắt vẫn khá là sáng.
“Mỗi ngày nguyên thạch đều giảm rất nhiều! Đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.” Mộ Thần thong dong nói.
Nghe thấy lời Mộ Thần nói, gương mặt Tháp Linh liền vặn vẹo một chút, nguyên thạch trong Linh Tháp mỗi ngày đều bị nó gặm mất rất nhiều, nhưng thứ nó ăn đều là hàng cấp thấp thôi!
“Tháp chủ đại nhân, lần này không giống, chúng ta nhất định phải đem đầu sỏ gây tội bắt lấy, thứ này ăn quá nhiều, nếu tiếp tục đề nó ăn hết như vậy, ngươi sẽ biến thành quỷ nghèo, ngươi muốn về sau ngay cả một con gà quay cũng mua không nổi sao?” Tháp Linh lời lẽ chính nghĩa nói.
Mộ Thần không cho là đúng:“Có ngươiở đây, ngươi còn sợ ta khôngbiến thànhquỷnghèo à? Yên tâm, ta dù sao đã định trước là quỷ nghèo, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, không cần lo lắng.”
Tháp Linh: “…”
Mộ Thần ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nuôi một Tháp Linh, hiện tại lại phải nuôi thêm một Thư Linh, nguyên thạch có nhiều hơn nữa cũng không đủ!
Tháp Linh chuyển động mắt, mãnh liệt nhìn qua Diệp Thạch, Diệp Thạch thấy Tháp Linh mãnh liệt nhìn mình, chợt giật thót mình.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm chi!” Diệp Thạch tràn đầy vô tội.
“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!Tháp chủ đại nhân chỉ cókhigặpphảichuyện của ngươi, mới có thể giốngnhưđầu ócbị nướcvào. Nam nhân trong tình yêu đều là ngu xuẩn hết!” Tháp Linh nức nở khóc rống lên.
Diệp Thạch có chút ngại ngùng, lại có chút ngọt ngào.”Ngươi suy nghĩ nhiềurồi.”
“Trên người ngươi có một cỗ khí tức đặc biệt, khí tức đồng loại.” Tháp Linh nức nở một hồi, lại như hổ rình mồi mà nhìn Diệp Thạch.
Lúc trước Thư Linh trong trạng thái hư yếu, Tháp Linh cảm giác không được, nhưng hiện tại khí tức Thư Linh đã bắt đầu từ từ ngưng thực.
Diệp Thạch lắc đầu: “Không có, không có nha, ngươi cảmgiácsairồi, trên người takhông có gìhết á!”
“Tiểu bạch kiểm, cáithứngươi nuôikiathực đốt tiền, ta khuyên ngươi tốt nhấtnên đểtên kia tự sinh tự diệt, nếu không, ngươi sẽ biến thành quỷnghèo, ngươi sẽ bịnghèochết!” Tháp Linh tràn đầy nghiêm túc nói.
Diệp Thạch xoa xoa mũi, Thư Linh vẫn là rất hữu dụng, từ khi Thư Linh bắt đầu khôi phục, sách trận pháp Bạch gia liền hiện thêm vài tờ phía sau, Thư Linh còn biết Quán Linh Thuật, một ít tri thức về trận pháp sẽ trực tiếp quán đến trong đầu.
“Rồi, rồi, ngươiđừngnóitào lao, mauphắnđi.” Mộ Thần nói.
Tháp Linh vô cùng khó chịu: “Phắn?Hiện tạichúng ta đangthảo luậnbắtđầu sỏ gây tội,vậy màngươilại kêu taphắn? Ngươi muốn ta phắn đi chỗ nào!”
Mộ Thần nói với vẻ đương nhiên: “Phắn ra ngoài chứ đâu.”
Tháp Linh: “…”
Tháp Linh còn chưa kịp nói, đã bị Mộ Thần dùng một ý niệm đưa ra.
Lão hổ nhìn thấy Tháp Linh đi ra, gãi gãi cằm, nhàn nhã hỏi: “Khôngphảilàngươimuốn tìm đầu sỏ gây tội sao?Sao lạiranhanh như vậy?”
Tháp Linh nghiến răng nói: “Tháp chủ đại nhânvì muốncùng tiểu bạch kiểm đại nhân lăn qua lăn lại, liềntốngtara ngoài đây, tháp chủ đại nhânđúnglà cầm thú.”
Lão hổ xùy xùy nở nụ cười: “Không có biện pháp, ngươiquáchướng mắt.”
Tháp Linh đầy phẫn uất hừ lạnh một tiếng.
“Bắtđượctặcchưa?” Lão hổ bình chân như vại hỏi.
“Chưa.” Tháp Linh bực mình trả lời.
“Tặcđòi bắttặc,têntặckiasẽ khôngphảichính là ngươi đấy chứ?” Lão hổ bỗng hoài nghi hỏi.
Tháp Linh hung hăng trừng mắt lão hổ: “Ngươiđừng cónói bậy bạ, ngươi cáitênngu ngốc này.”Tháp Linh lay động thân mình: “Cáitêntặckiakhẳng địnhđang ởtrên người tiểu bạch kiểm, ta cảm giác đượckhí tứcđồng loạiở trênngườiy, tên kia bây giờcòn rấtsuy yếu, tachỉ dùng một ngón tay cũngcó thể đập chết nó.”
Lão hổ tò mò: “Vậy ngươicótính đập chết nókhông?”
Tháp Linh cắn chặt răng: “Không có.” Nhìn tháp chủ đại nhân là biết hắn đã biết tiểu tặc kia tồn tại, nhưng lại mặc kệ tiểu tặc kia tồn tại, đúng là ngu xuẩn! Sắc lệnh trí hôn!
“Đúng là một đôigian phu dâm phu.” Tháp Linh phẫn nộ.
Lão Hổ cười nhạo: “Ngươi cũng không phải không biết,khiMộ Thần gặpphải chuyệnDiệp Thạchthì sẽ trở thành một tênngốc, ngươicòn tức giận vớiDiệp Thạchlàmgì!”
Tháp Linh hậm hực nói: “Dưỡng hổ vihoạn, chờ tháp chủ đại nhânbiếnthành quỷnghèo, hắn nhất định sẽ hối hận.”
Lão Hổ nói: “Vậy ngươitừ từchờ đi.”
Tháp Linh lạnh lùng liếc lão Hổ một cái.
“Về sau có người đoạt bát cơmvớingươirồi nha!” Lão hổ vui sướng khi người gặp họa.
Gương mặt mập mạp của Tháp Linh vặn vẹo.
… …
“Ngươicứnhư vậyđuổiTháp Linh ra?” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần có chút ghét bỏ: “Nócàng ngày càng dong dài.”
Diệp Thạch có chút bất an:“…Ngươiđuổi nóranhư vậy, sợ lànó sẽbão nổiđó.”
“Nó đangởbên ngoài mắng ta này.” Mộ Thần nhẹ cong khóe miệng nói.
Diệp Thạch tò mò hỏi: “Nómắngcái gìthế?”
Khóe miệng Mộ Thần cong lên một nụ cười sáng lạn, tiến đến bên tai Diệp Thạch nói nhỏ, “Nó mắng ta sắc lệnh trí hôn, làmộttêncầm thú.”
Mộ Thần chợt áp đảo Diệp Thạch lên giường, mặt Diệp Thạch đỏ lên.
Diệp Thạch mở to mắt nhìn Mộ Thần, không biết có phải là do đoạn thời gian trước làm Mộ Thần nghẹn lắm không, gần đây Mộ Thần đối với việc này rất ham thích.
May là Diệp Thạch cảm thấy thể lực của mình rất không tồi, cùng Mộ Thần song tu rất thoải mái, thực lực cũng tăng rất nhanh, nhưng y vẫn cảm thấy Mộ Thần có chút yêu cầu vô độ.
Có đôi khi Diệp Thạch không khỏi tò mò, một mình Trang Cẩn làm thế nào ứng phó với năm người Mộ Dung Phong.
Tuy rằng lúc y mắng chửi người, nói đám người Mộ Dung Phong bị bệnh liệt dương, nhưng trong lòng Diệp Thạch rất rõ, đám người Mộ Dung Phong hẳn là có năng lực không tồi, dù sao đều là “thanh niên tài giỏi”, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thạch chỉ có thể đem hết thảy đỗ lỗi cho tộc nhân Mệnh Tộc có thiên phú dị bẩm.
“Nghĩgìmànhập thần như thế?” Mộ Thần ôm Diệp Thạch hỏi.
“Nghĩ tớiTrang Cẩn…”
Mộ Thần nở nụ cười: “Lúc này màngươilại nghĩ tớihắn?Nghĩ tớihắnvề chuyệngì?”
“Trang Cẩn rất lợi hạinha! Mộtđối phó với năm.” Diệp Thạch thành thật nói.
Mộ Thần đen mặt, hung hăng chặn miệng Diệp Thạch lại.
… …
Mộ Thần và Diệp Thạch đứng ở bên ngoài trận pháp bát cấp cùng phân tích trận pháp, sau khi hấp thu đại lượng nguyên thạch thượng phẩm từ Mộ Thần, có thể là do Thư Linh cảm thấy ngại ngùng, đã dùng Quan Linh Thuật cho Mộ Thần.
Mộ Thần dễ dàng liền nắm giữ rất nhiều tri thức trận pháp bát cấp, nhưng do những tri thức đó đều là Thư Linh cứng rắn nhét vào trong thức hải Mộ Thần, Mộ Thần còn cần thời gian để tiêu hóa hấp thu, một khi hắn dung hợp hết những tri thức trận pháp, hắn sẽ trở thành trận pháp sư bát cấp.
Mộ Thần và Diệp Thạch đang hết sức chuyên chú phá trận pháp, bỗng một hắc bào nam tử quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hai người.
Diệp Thạch vô cùng ngoài ý muốn nhìn Liệt Hình Thiên: “Ngươi đã đến rồi? Trên tay ngươi là… Bên trong này chẳng lẽ là…”
“LàđầuMộ Dung Phong.” Liệt Hình Thiên thản nhiên nói.
Diệp Thạch sửng sốt: “Mộ Dung Phong chếtrồi?”
Liệt Hình Thiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộ Thần cũng sửng sốt, nhất thời có loại cảm giác quái dị. Không ngờ Mộ Dung Phong lại chết rồi, rất ra ngoài dự liệu của hắn.
Mộ Thần híp mắt, “Năm ngườiMộ Dung Phong liên thủ hẳn là khó đối phóđúng không?”
Liệt Hình Thiên gật đầu: “Vốn là như vậy, nhưngmấy ngườibọn họbịtrúng độcbởi mấy tu luyện giả đến từ VươngCốc,mà độc trong ngườiThạch Kinh Thiênhình như thanhlọckhông đủ, cuối cùng,lúcnăm người liên thủthìphát tác, lộ rachỗ hổng, ta thừa dịp giết Mộ Dung Phong.”
Diệp Thạch mở to mắt nói: “A! Ta biếtrồi,trong năm ngườiTrang Cẩn, Mộ Dung Phongbiếtluyện đan, nhưng hắncũng là ngườinhìn Thạch Kinh Thiên không vừa mắtnhất.Nhất định Mộ Dung Phongđãcho Thạch Kinh Thiên giải độc đan có vấn đề, hại Thạch Kinh Thiên xảy rachuyện khi đánh.Đúng làtự làm bậy, không thể sống!”
Mộ Thần khoanh tay, không phủ nhận.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, ngươi cảm thấy ta đoán đúng không?”
Mộ Thần cười: “Ai biết được, chỉ có thể nóilàcóloạikhả năngnày.Liệt thiếu, ngươinghĩThạch Kinh Thiên là thậtsựđộc tính phát tác,haylà cố ý?”
Diệp Thạch mở to mắt: “Cố ý?Sao hắn lạimuốn cố ý làm như vậy?”
“Có lẽ là bị đám ngườiMộ Dung Phong áp chếquánhiều, tâm lý xảy ra vấn đề,muốnnhân cơ hội thoát thân.” Mộ Thần trả lời.
“Có loại khả năng này sao?” Nếu như Thạch Kinh Thiên vẫn cùng đám người Mộ Dung Phong chung một chỗ, hắn sẽ có hy vọng đạt được minh văn tháp ở Trung Châu, hắn bỏ được chỗ tốt lớn như thế?
“Đây không phải là không có khả năng.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng rồi! Trang Cẩn chỉ có một,mà bốn ngườiMộ Dung Phonglại cóquan hệ tốt, Thạch Kinh Thiênchỉ cómộtmình.Lúc bọn họchia nhau làm Trang Cẩn, bốnngườiMộ Dung Phong khẳng định gắn bó một đường, Thạch Kinh Thiênlạithường xuyên bịbọn họđể qua một bên, nhìn thấymàăn không được, nghẹn lâunêntâm lý biến thái.”
Mộ Thần: “…”
Liệt Hình Thiên: “…”
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Diệp Thạch phát âm, trong lòng chấn động run rẩy, Diệp Thạch đang nói cái gì vậy! Lúc nói mấy lời này, sắc mặt Diệp Thạch vậy mà không biến sắc chút nào, không biết Mộ Thần đang có biểu tình gì.
Ô Phượng nhìn qua Thạch Vi, chỉ thấy sắc mặt Thạch Vi xanh mét cả lên.
Đôi mắt Mộ Thần chuyển vài vòng trên người Diệp Thạch, lại đưa ánh mắt quay lại đến Liệt Hình Thiên, “Liệt thiếu,ngươi thấy sao?”
Liệt Hình Thiên nhíu mày: “Ta cũng không dám xác định,nhưng thời gianThạch Kinh Thiênxảy ra chuyệnxác thực cóhơiđúng dịp.”
Mộ Thần cười: “Nhưvậy à, ta hiểurồi.”