Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 300: Chương 300




“Mộ Dung Phong bị ngươi thừa dịp giết lung tung,vậy mấy tên còn lạithì sao?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

“Mộ Dung Phong chết,bọn họ bịphá vây, lập tứcchạy trốn.” Liệt Hình Thiên thản nhiên trả lời.

“Trang Cẩnthì sao?” Diệp Thạch hỏi.

Nghe thấy vấn đề Diệp Thạch hỏi, Mộ Thần cũng nhịn không được mà tò mò, trước đó Trang Du tựa như con gián đánh không chết, hiện tại không biết Trang Cẩn như thế nào… Không biết mệnh có đủ cứng hay không.

“Trang Cẩn chạy trốn, hắn trốn nhẹ nhàng nhất.” Liệt Hình Thiên có chút thổn thức mà nói.

Diệp Thạch không hiểu: “Hắn trốn nhẹ nhàng nhất?Khôngphảilàhắnyếu nhất sao?” Trang Cẩn tiểu bạch kiểm kia hình như chỉ là võ hoàng thôi mà?!

Liệt Hình Thiên nói: “Không sai,nhưngtrên người hắn hẳn là cóphù truyền tốnghay thứ gì đó,ngay lúc tính mạng gặpnguy hiểm, thứ này liền khởi độngngay.”

Mộ Thần cong khóe miệng, có chút châm chọc: “Hắn dù sao cũng làngườiMệnh Tộc, Mệnh Tộcchắc chắn cũngsẽ cho hắn một chút thủ đoạn bảo mệnh.”

“Đám ngườiMộ Dung Vũsao rồi?” Diệp Thạch hỏi.

Liệt Hình Thiên có chút khinh thường nói: “Liên thủ của năm người bọn họ vừa vỡ, chiến lựcliềngiảm đi, hiện tại từng ngườiđềuchạy thoát thân,córất nhiều người đangđuổi giết bọn họ.”

Diệp Thạch có chút đắc ý nói: “Xem ra chỉ cần đủ thời gianlàcó thể bị tiêu diệt từng bộ phận.”Mộ Dung Phong chết, hẳn là những tên còn lại cũng sống không được bao lâu.

“Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, trướcđó khiđối phóbọn họ,đã cóba võ tôngchết.” Liệt Hình Thiên nhíu mày nói.

Mộ Thần nhẹ hít một hơi: “Thật sự là…tiếc.”

Sắc mặt Liệt Hình Thiên lại vô cùng bình thản, đám Mộ Dung Phong nếu dễ đối phó như vậy, Mộ Thần cũng sẽ không phát ra giải thưởng cao như thế. Võ giả là những kẻ vùng vẫy giành sự sống với ông trời, khi nào chết đi ai cũng không rõ.

Muốn có đan dược bát cấp, sao có thể không mạo hiểm.

Mộ Thần kiểm tra đầu người Mộ Dung Phong, xác định không có vấn đề mới ngẩng đầu, nói với Liệt Hình Thiên: “Hiện tại đan dược bát cấp trong tay ta chỉ có ba loại là Kim Dương Đan, Linh Tâm Đan với Tôn Ý Đan, ngươi muốn loại nào?”

Liệt Hình Thiên áp chế kích động trong lòng, nói: “Ta muốn Kim Dương Đan và Tôn Ý Đan.”

Mộ Thần gật đầu, đưa hai viên đan dược cho Liệt Hình Thiên.

Liệt Hình Thiên nhận đan dược, tâm tình bốn bề sóng dậy, chiếm được Kim Dương Đan, hắn sẽ rất nhanh trở thành võ tông tam tinh. Trước đó không lâu hắn còn đang đau khổ giãy dụa vì không tiến vào võ tông được, nhưng hiện tại, hắn có được tiền đồ càng rộng lớn hơn. Liệt Hình Thiên nhớ tới đoạn thời gian trước, chợt có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Liệt Hình Thiên muốn lấy Tôn Ý Đan là vì cho sư phụ Ân Nghịch Thiên của hắn, Ân Nghịch Thiên đã là võ tôn bát tinh, không dùng được, nhưng Ân Nghịch Thiên có một tình nhân theo đuổi đã lâu, là một võ tôn nhất tinh, nghĩ đến sư phụ mấy năm nay đầu nhập tâm huyết trên người mình, trong lòng Liệt Hình Thiên kích động một trận.

Liệt gia đã buông tha mình, nhưng sư phụ vẫn đối với mình rất tốt.

… …

Một tòa Linh Tháp bị Mộ Thần lấy ra từ trong đầu lâu Mộ Dung Phong, Tháp Linh liền trôi nổi đi ra, nhanh chóng cắn nuốt Linh Tháp của Mộ Dung Phong.

Sau khi Linh Tháp của Mộ Dung Phong bị Tháp Linh hấp thu, Tháp Linh lập tức thon thả không ít.

“Thật tốt quá,có thêm mấycái thì tốt rồi.” Tháp Linh chớp mắt, nói với giọng tràn đầy ý do chưa hết.

Diệp Thạch an ủi Tháp Linh: “Mấycáicòn lạisắp có người đưa tới, ngươi không cầngấpgáp.”

Tháp Linh loạng choạng, “Trongđan tháp có rất nhiều nguyên thạch thượng phẩmnha, chậc chậc,hẳnlà Mệnh Tộc đưa cho, cái Tháp Linh đan thápkianói cho ta biết, Mệnh Tộc đốivớinórấttốt,choănrất nhiềunguyên thạch thượng phẩm, tháp chủ đại nhân, ngươi hẳnnên học tậpMệnh Tộcngười ta kìa, ngươi tình nguyện dưỡngmộttiểu bạch kiểm,lạidưỡng cáithứ kéo chân sautiểu bạch kiểm mangtheo, cũng không nguyện ý dưỡng ta, chỉ biết lấyhàng rẻ tiền lấylệ ta,oa oa…”

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần: “…”

Hấp thu xong Linh Tháp từ Mộ Dung Phong, cấp bậc Tháp Linh lập tức tăng lên không ít, thực lực Mộ Thần cũng tùy theo dâng lên không ít.

Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn thấy Mộ Dung Phong bỏ mình, Mộ Thần hấp thu Linh Tháp từ Mộ Dung Phong, cả đám khóe mắt muốn nứt ra.

“Vô liêm sỉ!Vô liêm sỉ!” Mấy võ tôn bên Mệnh Tộc nghiến răng nghiến lợi mắng.

Bạch Thần Tinh nhìn sắc mặt bọn họ, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười thản nhiên, đáng đời.

Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn Mệnh Tộc, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Mệnh Tộc coi như tính toán cả tâm huyết, bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy, một chút tin tứccũngkhôngbịtruyềnra, kết quả,cònkhông đợi bọn họ nổi danh,liềnchếtmấtmột.” Nguy Bạch Lâu cảm thán.

“Đúng thế,mệnh không tốtlắm!” Hà Hiền lắc lắc đầu.

Nếu không có Mộ Thần, lấy thực lực đám người kia, ai dám chọc tới? Đáng tiếc, có Mộ Thần. Đúng là “Đã sinh Du, cớ sao sinh Lượng”!

“Cái chết củaMộ Dung Phongchỉ mới làbắt đầuthôi.” Nguy Bạch Lâu nói.

Hà Hiền: “Ta cũng thấy thế.”

Đám người Mộ Dung Phong liên thủ vừa vỡ, chiến lực liền giảm đi.

Trong bí cảnh.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, “Mộ Thần,có phảingươi biết gìkhông, hoặc làđangsuy đoán cái gì?”

Mộ Thần đầy tò mò hỏi lại: “Saongươilại nghĩ vậy?” Diệp Thạch đột nhiên thông suốt sao?!

“Chính là một loại trực giác.” Diệp Thạch nói, “Ngươiđanghoài nghi cái gì?”

Mộ Thần cười nói: “Theo ta được biết, hai trăm năm trước Mệnh Tộccóngười thu phụcnămLinh Tháp, đều làtộc nhânMệnh Tộc, hơn nữa, tư chấtcủanăm người kiavô cùngxuất chúng,còn năm tênMộ Dung Phong,bản lĩnh tuy rằng không tồi, nhưng biểu hiệnlại kém hơnnăm người Mệnh Tộc năm đó nhiều.”

“Sau đóthì sao?” Diệp Thạch hỏi.

“Ngươi khôngthấylạ sao?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch chớp chớp mắt hỏi: “Sao lạilạ?”

“Ngươi cảm thấy lấy tư chấtcủađám ngườiMộ Dung Phong, bọn họcó thể trước ba mươi tuổi tới bát cấp hậu kỳ sao?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không thể.”

Tư chất đám người Mộ Dung Phong đúng là không tồi, nhưng so với Mộ Thần thì kém quá xa, tuy rằng năng lực bọn họ rất không tồi, nhưng muốn trước ba mươi tuổi đạt tới bát cấp mà lại còn là hậu kỳ, vô cùng khó khăn.

Trên mặt Mộ Thần hiện lên một tia tươi cười châm chọc, “Nhữngngườiđã từngưu tú hơn đámMộ Dung Phong đềubịthất bại, hiện tại bọn họ sẽ trông cậy vàođámMộ Dung Phong nắm giữđượcnăm tháp Trung Châusao?Nếu năm tháp Trung Châu lợi hại đúng như trong truyền thuyết, Mệnh Tộc sẽ tùy ýđểnó rơi vàotrong tayngười khác?”

“Mệnh Tộc là một chủng tộc thế nàochứ? Chủng tộc này tự cho là mình rất cao, cho dù đám Mộ Dung Phong có năng lực như thế, chẳng lẽ Mệnh Tộc sẽ thật lòng giúp bọn hắn?” Mộ Thần không cho là đúng nói.

Diệp Thạch mở to mắt: “Ngươi hoài nghi Mệnh Tộc có mục đích khác?”

Mộ Thần gật đầu: “Không sai.”

Diệp Thạch nhíu mày, “Nhưng màmục đíchgì cơ?”

“ChuyệnMệnh Tộc am hiểu nhất khôngphảilà tu hú chiếm tổ sao?” Mộ Thần cười lạnh nói.

Kế thừa năm tháp Trung Châu cần có cốt linh không vượt qua ba mươi tuổi, thực lực đám người Mộ Dung Phong kém, nhưng cốt linh lại chưa vượt qua ba mươi tuổi, nếu năm người Mệnh Tộc hai trăm năm trước đoạt thân đám Mộ Dung Phong thì sao?

Không biết đám người Mệnh Tộc hai trăm năm trước đoạt được năm tháp đã đạt tới bát cấp hậu kỳ chưa, nếu đám người kia đều đã đạt tới, như thế liền thỏa mãn điều kiện, cốt linh không vượt qua ba mươi tuổi, học thuật cũng đạt tới bát cấp hậu kỳ.

Nhưng, đoạt thân có phiêu lưu rất lớn, thực lực đám người Mộ Dung Phong bây giờ chưa chắc thừa nhận được linh hồn lực khổng lồ của những người đó, đoạt thân trùng tu cũng không phải đơn giản như vậy.

Có lẽ người bên cạnh Trang Cẩn đều là dự bị, nếu bên Trang Du cũng thành công, vậy Mệnh Tộc liền có thêm một bên dự bị, chỉ tiếc rằng Trang Du lại thất bại.

Diệp Thạch nghĩ nghĩ: “Ý ngươi là nói,để cóđược Linh Tháp, Mệnh Tộc sẽ tìm người đoạt thânnăm tênMộ Dung Phong?”

“Có loại khả năng này.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Một đám đê tiện Mệnh Tộc, chuyệngìtốt cũng không làm, chỉ biếtchọnbàng môn tảđạo,loại chuyệncâu dẫn người, đoạtthânngười, bọn họ làmy nhưngựa quen đường cũ.”

Nhìn thấy hình dáng miệng khi Diệp Thạch phát âm, gương mặt Ô Phượng lập tức buộc chặt, đoạt thân? Ấn theo tác phong làm việc của Mệnh Tộc, thật đúng là có loại khả năng này.

Không ít người ở đây quay qua nhìn Mệnh Tộc, vẻ mặt họ nhất thời trở nên cổ quái.

Đám võ tôn Mệnh Tộc tức giận mặt xanh mét, ánh mắt nhìn Bạch Thần Tinh vô cùng không tốt.

… …

Liệt Hình Thiên đi không lâu, năm người Tổ Dương, Mục Phong Bắc liền dắt tay nhau mà đến, năm người mang đến đầu người Tằng Mặc và Giang Triệu Lâm.

Diệp Thạch vô cùng tán thưởng nhìn: “Vận khícác ngươi không tồi!”

“Nhờ phúc.” Tổ Dương tươi cười đáp.

Mục Phong Bắc lấy ra hai cái nhẫn không gian, đưa cho Mộ Thần, “Đây là nhẫn không giancủaTằng MặcvớiGiang Triệu Lâm.”

Mộ Thần dùng linh hồn lực đảo qua trên nhẫn không gian, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười: “Haichiếcnhẫn không gian đổi một viên đan dược bát cấp, các ngươi muốnđổigì?”

Đám người Tổ Dương hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó hỏi thử: “Năm viênTônÝĐan, chẳng biết có được không?”

Mộ Thần cười: “Có thể.”

“Đa tạMộ thiếu.” Đám Tổ Dương lập tức kinh hỉ.

Ngoài bí cảnh, cả đám võ tôn nhất thời nổ tung, “Năm viênTônÝĐan,là năm viênTônÝĐanđó!”

Mộ Thần đưa linh hồn lực vào trong nhẫn không gian, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, mượn trướcTônÝ Đancủa ngươimột chút, hôm nào ta luyệnthêmmột lòsẽđưa lại chongươi một viên.”

Diệp Thạch sửng sốt, lập tức lắp bắp: “Viên, viên đan dượckia, đan dượckianémrồi…”

Mộ Thần: “…”

Bạch Thần Tinh: “…”

Đôi mắt Ô Phượng lóe sáng, không dám tin nhìn Diệp Thạch, chẳng lẽ quả thực ăn luôn rồi?!

Đm người Tổ Dương cũng nhìn Diệp Thạch, sắc mặt trông vô cùng kỳ lạ.

Mặt Mộ Thần lạnh xuống, “Có phải ngươi thừa dịp ta không chú ý, đãlénănrồi?” Diệp Thạch có thói quen ăn vụng đan dược, Mộ Thần đã sớm biết, thể chất Linh tộc khác với thường nhân, cộng thêm Diệp Thạch cũng chưa xảy ra vấn đề gì, Mộ Thần vẫn luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Ánh mắt Diệp Thạch mơ hồ,“… Ném rồi.”

Mộ Thần một phát bắt được tay Diệp Thạch, “Ta đã nói là không thể ăn, sao ngươi lại không nghe?” Sao hắn lại nhất thời mềm lòng mà đưa Tôn Ý Đan cho Diệp Thạch cơ chứ?

Diệp Thạch tràn đầy ủy khuất nói: “Mộ Thần, ngươi hung dữ với ta…”

Mộ Thần buông tay ra, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng giọng nói lại hạ xuống: “Xin lỗi, nhưng mà…”

Diệp Thạch ủy khuất nói: “Ta giống như bị bệnh vậy á, cứ thấy đói, ăn thiệt nhiều cũng không đủ no, ta vừa thấy Tôn Ý Đan liền muốn ăn…” Cũng thật lạ, vừa ăn hết Tôn Ý Đan, y lại khá hơn nhiều, không còn lúc nào cũng đói bụng.

Mộ Thần nhíu mày: “Sao ngươi không nói sớm?”

Diệp Thạch bất an nhìn Mộ Thần: “Ngươi vẫn luôn rất bận rộn…”

Mộ Thần:“… Ngươi cócònkhông thoải máikhông?”

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.