Bạch Thừa Phong mở to hai mắt nhìn, đôi mắt co rút lại, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ Diên Tinh này, sao có thể ăn bậy như vậy chứ!”
Trước đó hắn cũng từng hoài nghi Diên Tinh sẽ ăn vụng, nhưng đấy dù sao cũng chỉ là hắn đoán mà thôi, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại thật sự ăn vụng, Diên Tinh đúng là lớn gan, đan dược bát cấp cũng dám tùy tiện ăn.
Mấy trưởng lão Bạch gia cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, nổi giận mắng: “Cái tên Mộ Thần ngu ngốc này!!”
Bạch Thừa Phong: “…” Mắng sai người rồi đi?
Hình như việc này không có liên quan quá lớn với Mộ Thần, muốn nói ai ngốc cũng là Diên Tinh ngốc, Mộ Thần đã từng nhắc nhở Diên Tinh cơ mà. Mà đứa nhỏ Diên Tinh này cũng thật là phung phí của trời! Đây chính là đan dược bát cấp đó!
Diên Tinh vậy mà bởi vì đói bụng liền ăn luôn, chết tiệt, đói bụng thì không biết ăn cơm sao?
Hắn rõ ràng nhớ rõ, trước khi Diên Tinh tiến vào bí cảnh, y đã bỏ rất nhiều thịt nướng trong nhẫn không gian, nhiều thịt nướng như vậy còn chưa đủ sao mà cần phải gặm đan dược bát cấp, thứ đó lại không no được!
Ô Phượng an ủi Bạch Thần Tinh: “Ngươi không cần lo lắng đâu, Diên Tinh có huyết mạch Linh tộc, thể chất Linh tộc có thể dễ dàng hấp thu các loại thiên địa linh vật, đừng nói là Diên Tinh nuốt đan dược bát cấp, cho dù là nuốt đan dược cửu cấp, hẳn là cũng không sao.”
Mộ Thần nắm cổ tay Diệp Thạch, đôi mày nhăn lại, thân thể Diệp Thạch rất bình thường, Diệp Thạch ở tu vi võ tông ăn vào Tôn Ý Đan, thân thể hẳn phải có chút không khỏe mới đúng.
Mộ Thần nắm chặt tay Diệp Thạch, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thạch: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, thân thể ngươi bị làm sao?”
Diệp Thạch thành thật trả lời: “Cũng không có gì, chính là dễ đói.” Nuốt vào bao nhiêu đan dược cũng giống như không có cảm giác ấy, y chính là đã gặm sạch đan dược thất cấp mới ăn Tôn Ý Đan.
“Mộ thiếu, không bằng để ta xem mạch cho Bạch thiếu.” Lô Vân chần chờ một chút rồi nói.
Mộ Thần nhìn qua Lô Vân, “Ngươi?”
“Tại hạ tinh thông y thuật.” Lô Vân vội nói.
Mộ Thần gật đầu, buông lỏng tay Diệp Thạch ra, Lô Vân bước tới xem mạch cho Diệp Thạch, sau đó nói: “Mộ thiếu, ta nghĩ Bạch thiếu hẳn là có rồi.”
Mộ Thần vô cùng vui vẻ: “Ngươi nói là… Thạch Đầu có?”
Lô Vân gật đầu: “Hẳn là không sai, ta có đọc nhiều tư liệu, lịch sử ghi lại, thể chất Linh tộc rất đặc biệt, một khi mang thai sẽ rất dễ đói, viên Tôn Ý Đan kia hẳn là đã bị hài tử trong bụng Bạch thiếu hấp thu.”
Mộ Thần sửng sốt một chút, vừa vui sướng vừa lo lắng hỏi: “Đứa nhỏ hấp thu?”
Lô Vân gật đầu:“Phải, thể chất Linh tộc khá là đặc biệt, thai nhi có thể chuyển hóa dược tính từ đan dược, hẳn là Tôn Ý Đan được dùng để cải thiện thể chất thai nhi.”
Mộ Thần thở ra một hơi:“Vậy là tốt rồi.”
“Chỉ là, dù thể chất Linh tộc rất đặc biệt, dược tính của đan dược bát cấp dù sao cũng vẫn rất mạnh, trong ngắn hạn, chỉ ăn một viên là đủ rồi.” Lô Vân nói.
Mộ Thần gật đầu: “Ta biết rồi.”
Diệp Thạch có chút chột dạ đảo đảo mắt, vuốt bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Ngoài bí cảnh.
“Ai nha, vậy mà thật sự gạo nấu thành cơm, Thần Tinh à! Ngươi lập tức sắp có tôn tử rồi nha, chúc mừng, chúc mừng!” Bạch Thừa Phong tươi cười nói.
Bạch Thần Tinh thở ra một hơi, sắc mặt xanh mét, “Câm miệng.”
Bạch Thừa Phong bất đắc dĩ liếc mắt xem thường: “Tađangchúc mừng ngươiđó, ngươithế mà lại kêuta câm miệng,ThầnTinh, ngươiđúng là biếtlấy oán trả ơn!”
Bạch Thần Tinh: “…”
Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh và Bạch Thừa Phong, Diệp Thạch có con của Mộ Thần, quan hệ của Mộ Thần và Bạch gia liền không cắt ra được nữa, nếu Mệnh Tộc dám ra tay với Mộ Thần, Bạch gia tất nhiên sẽ ra mặt.
Mộ Thần nguyên bản đã đối với Diệp Thạch rất tốt, bây giờ Diệp Thạch hoài thai, người bình thường tất nhiên không đào được góc tường Diệp Thạch.
… …
Trong bí cảnh, Tháp Linh loạng choạng: “Hay lắm,hay lắm, tiểu bạch kiểm đã lén lút nuôi mộttênkéo chân sau,bây giờlạicó thêmmộttênkéo chân saunữa, vậy phải làm sao bây giờ!”
Mộ Thần tức giận: “Ngươi nói bậy bạ gìđấy?”
Tháp Linh vô cùng phẫn uất nói: “Ai nói bậychứ, ta là nói thật! Tháp chủ đại nhân, ngươi nghèo như vậy,lại cónhiềutênkéo chân saunhư thế, ngươiphải nuôinhư thế nàođây?”
Mộ Thần cười nhạo một tiếng: “Nuôi như thế nàoà? Nuôi không nổi lấy ngươi ra bán thì không phải tốt rồi sao?”
Tháp Linh: “…”
Mộ Thần lấy ra năm viên Tôn Ý Đan giao cho đám người Tổ Dương.
“Xem rata phảinhanhchóng luyệnthêmmột lò đan dược, nếu không đan dược bát cấpsẽkhông đủđưa.” Mộ Thần cười cười nói.
Lão hổ nhìn Diệp Thạch: “Tiểu bạch kiểm,trong bụngngươi cóquái vậtkìa.”
Diệp Thạch hung tợn trừng lão hổ, “Nói nữa ta mangngươiđinướng ăn!”
Lão hổ: “…” Nó là hỏa linh nha! Nó nướng không được.
… …
Hấp thu xong Linh Tháp từ Tằng Mặc và Giang Triệu Lâm, thực lực Mộ Thần liền bước chân vào võ tông thất tinh.
“Chúng ta tiếp tục nghiên cứu trận pháp đi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Được.”
Mộ Thần nhìn trận pháp trước mặt, trong lòng nhiều ý thức trách nhiệm hơn, Diệp Thạch mang thai, hắn lập tức sẽ có bảo bảo, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Diệp Thạch và hài tử, xem ra Bách Luyện Sát Trận của Bạch gia hắn phải đến xông một lần.
Trải qua Thư Linh dùng Quan Linh Thuật, trận pháp thuật của Mộ Thần đột nhiên tăng mạnh, đã có xu thế tới bát cấp.
Diệp Thạch vuốt bụng, trong long vô cùng hưng phấn.
Trang Du với Trang Cẩn nhiều nam nhân như vậy mà còn chưa có hoài thai, mình lại hoài thai trước, quả nhiên, Trang Du, Trang Cẩn là phế vật, nam nhân của bọn họ cũng là phế vật.
Mộ Thần quay đầu nhìn thấy Diệp Thạch đang trộm cười, liền hỏi: “Làm saothế?”
Diệp Thạch thu hồi nụ cười trên mặt, nói: “Không có gì,làta cao hứng.”
Mộ Thần: “Ngươi cao hứnglà tốt.”
Lão hổ nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch đang tràn đầy hưng phấn, thầm nghĩ trong đầu, hai tên ngu xuẩn sắp sinh ra một tên tiểu ngu xuẩn.
Lão hổ bay vào trong Linh Tháp, ghé vào thái dương mầm mống, thái dương mầm mống này trước đấy nó hấp thu không được, gần đây nó đã có thể chậm rãi hấp thu. Mắt thấy Tháp Linh càng ngày càng mạnh, trong lòng lão hổ nhịn không được có thêm cảm giác gấp gáp.
Diệp Thạch đi vào trong Linh Tháp thì nhìn thấy lão hổ đang ghé vào trên thái dương mầm mống, trừng mắt nhìn: “Lão hổ, ngươiđangấp trứnghả?”
Lão hổ: “…”
Diệp Thạch chống nạnh nhìn Hổ xanh, lời nói thâm sâu nói: “Ngươi phải hảo hảoấp,ấpxong thìhảo hảo đối đãivớingười ta,đừng có lạitâm ngoan thủ lạt ăn luônnghe chưa, ngươiấpra tới chính là con của ngươiđó.”
Hổ xanh: “…Ngươi cáitênhỗn đảnnày.”
Diệp Thạch không cho là đúng: “Ngươiđúnglà khôngbiết tốt xấu! Tacóý tốt dặn ngươi, ngươicònmắng talàhỗn đản,nhưng không sao, tâm tình tađangtốt,không chấp nhặtvớingươi.”
Lão hổ nhìn Diệp Thạch rời đi, thầm nghĩ Diệp Thạch này càng ngày càng ngốc, tên Mộ Thần kia vậy mà lại dám để cho Diệp Thạch mang thai, không sợ Diệp Thạch sinh ra một tên tiểu ngu xuẩn đi ra cho hắn sao, nhưng thôi kệ, bản thân Mộ Thần đã ngu xuẩn, phỏng chừng cũng không sinh ra được tên nhóc nào thông minh.
… …
Sau lần thứ hai Mộ Thần luyện ra một lò đan dược bát cấp, đầu người Mộ Dung Vũ cũng bị đưa tới tay Mộ Thần.
Sau khi Tháp Linh hấp thu được bốn Linh Tháp, hình thể vậy mà khôi phục như trước, gầy xuống không ít.
Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc nói: “Tiểu tháp, ngươi gầyđi kìa! Sao ngươi ăn càng nhiềulạicàng gầyvậy?!”
Tháp Linh nói: “Đó là bởi vì ta đãhấp thuhếtnguyên thạch. Tháp chủ đại nhân, còn dư một cái Linh Tháp cuối cùng, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi!”
Mộ Thần híp mắt, một cái Linh Tháp cuối cùng ở trong tay Thạch Kinh Thiên, trước đó hắn tuyên bố treo giải thưởng không có Thạch Kinh Thiên, hiện tại người này hẳn là còn đang tiêu dao.
Diệp Thạch cau mày: “Nói đến cũng kỳ quái! Đám Mộ Dung Phong đều đã sa lưới, nhưng mà Trang Cẩn lại không thấy đâu hết.”
Mộ Thần cười: “Không thấy thì thôi vậy, không cần đuổi tận giết tuyệt.”
Linh Tháp nhìn Mộ Thần ra vẻ đạo mạo, thẳng trợn trắng mắt.
Diệp Thạch vuốt cằm: “Thật đáng tiếc.”
Mộ Thần híp mắt, đám Mộ Dung Phong đều chết, Trang Cẩn dù có sống sót cũng không làm được gì, nhưng còn Thạch Kinh Thiên…
Mộ Thần híp mắt, Thạch Kinh Thiên có chết hay không, hắn cũng không để ý lắm, vấn đề là Linh Tháp trong tay Thạch Kinh Thiên hắn phải lấy tới tay, nếu không Linh Tháp cân bằng sẽ bị đánh vỡ, không gian tăng lên sẽ bị hạn chế.
“Ngươi thật sự tính buông tha Thạch Kinh Thiên?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần cười lạnh: “Không có.”
Năm cái Linh Tháp tự thành một bộ, hắn đã hấp thu bốn trong đó, còn lại một cái, có thể tự động cảm ứng được vị trí cái Linh Tháp cuối cùng, hắn có thực lực võ tông thất tinh, có Linh Tháp và dị hỏa nơi tay, trong bí cảnh này không có ai là đối thủ của hắn, khi nào xử lý Thạch Kinh Thiên cũng được, hắn cũng không sốt ruột.
“Không bằng chúng tatớitìm Thạch Kinh Thiêntrướcđi,chuyệntrận pháp cũng không vội, ta cómộtbút sinh ýmuốnnói với Thạch Kinh Thiên.” Mộ Thần nói.
Nếu cái trận pháp bát cấp này bị phá vỡ, không biết nó sẽ nhảy ra cái gì, trước đấy hắn không để ý mạo hiểm một chút, nhưng hiện tại hắn lại không thể không băn khoăn về hài tử trong bụng Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Được!” Dù sao gần đây trận pháp cũng không có gì tiến triển.
… …
Mộ Thần là tại bên trong Vũ Hiên Động tìm được Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên nhìn thấy Mộ Thần, thế mà lại nhợt nhạt nở nụ cười.
“Mộ thiếu,Bạch thiếu, rốt cục đếnrồi?” Thạch Kinh Thiên thản nhiên nói.
Diệp Thạch tò mò nhìn Thạch Kinh Thiên, hỏi: “Ngươi đoán đượcchúng ta sẽ đến?”
Thạch Kinh Thiên cười: “Ta không cho là giao tìnhcủatavàMộ thiếu có đáng giátới mức Mộ thiếusẽbuông tha Linh Tháp trên tay ta.” Mộ Thần không treo giải thưởng bắt hắn, hơn phân nửa là không có tâm tốt.
“Vậy sao ngươikhôngtrốn đi?” Diệp Thạch không hiểu hỏi.
“Linh Thápcủa đámMộ Dung Phong đềuở trên người Mộ thiếu, tacótrốnthế nàocũng bị bắt thôi.” Thạch Kinh Thiên thản nhiên nói.
“Xin lỗi, kỳ thật ta khôngmuốngiết ngươi,nhưngthứtrên người ngươi đốivớita quáquantrọng.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói với Thạch Kinh Thiên. Lão hổ nhìn biểu tình làm bộ làm tịch trên mặt Mộ Thần, thẳng trợn trắng mắt.
Thạch Kinh Thiên hỏi Mộ Thần: “Nếu ta nguyện ý tự nguyện buông tha Linh Thápthì sao?”
Mộ Thần nghi ngờ nhìn Thạch Kinh Thiên: “Ngươi bỏ được?”
Thạch Kinh Thiên cười: “Mộ thiếu, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ khônghiểu sao?Linh Thápđốivới ta mà nói,nó chỉ làbùa đòi mạng.”
Trái tim Diệp Thạch nhất thời nhảy dựng, bùa đòi mạng? “Đoạtthân?” Diệp Thạch nhịn không được nhìn qua Mộ Thần.
Đôi mắt Thạch Kinh Thiên hơi co lại, thong dong nói: “Xem raMộ thiếu đã hoài nghi.”
Mộ Thần mỉm cười: “Chỉlà một chút suy đoánmàthôi, kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấyso sánh với bốn ngườiMộ Dung Phong,Thạch thiếumới làngười cótâm nhãn sángnhất.Ta vẫn luôncảm thấy lạ,bốn ngườiMộ Dung Phong đóthế mà lạiđuổilênthăng cấp võ tôngtrướcThạch thiếu ngươi.”