“Mộ Thần, ngươi thấy mấy thứ này đủ chưa?” Bạch Thừa Phong đưa đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
“Cũng được.” Mộ Thần gật đầu.
Thứ Bạch Thừa Phong đưa cho Mộ Thần chính là nguyên liệu để khắc minh văn bát cấp – minh văn giúp võ tông thăng cấp võ tôn.
Lúc minh văn bát cấp thành hình sẽ dẫn phát lôi kiếp, bởi vậy không thể trực tiếp khắc lên trên người, đầu tiên phải làm thành Minh Văn Phù, sau đó mới để lên trên người.
Nếu thuận lợi mà nói, một tờ Minh Văn Phù đủ cho ba người sử dụng.
Bạch Thừa Phong chà xát tay, cười lấy lòng: “Vậy ngươi xem thử, có Linh Tâm Đan, phù chú, cộng thêm trận pháp của Diên Tinh, như thế ta có khoảng mấy thành nắm chắc thăng cấp võ tôn?”
“Cỡ năm thành.” Mộ Thần suy tư một chút rồi nói.
“Vậy là có năm thành thăng cấp thất bại sao?” Bạch Thừa Phong vội hỏi.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Có bốn thành là ngươi bị lôi kiếp đánh chết, một thành là thăng cấp thất bại.”
Bạch Thừa Phong: “…” Thể chất của hắn rõ ràng rất tốt mà, làm sao có thể dễ bị đánh chết như vậy? Mộ Thần thật đúng là biết dọa người. Tuy rằng như thế… “Chuyện này, ngươi thấy có loại đan dược nào tăng cường thể chất không?” Bạch Thừa Phong hỏi.
“Có, nhưng mà bá phụ, ngươi lấy cái gì để đổi?” Mộ Thần ôn nhu cười hỏi.
“Chuyện này…” Bạch Thừa Phong chà xát tay, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, ta có một nữ nhi như hoa như ngọc.”
Mộ Thần vẫn tươi cười như hoa hỏi: “Cho nên, ngươi muốn gả nàng ta cho ta?”
Bạch Thừa Phong nháy mắt: “Ngươi thích không?”
“Chuyện này phải hỏi Thạch Đầu thôi, Thạch Đầu thích thì ta thích, Thạch Đầu không thích thì ta không thích.” Mộ Thần dùng vẻ mặt chân thành nói.
Bạch Thừa Phong nháy mắt với Mộ Thần: “Ngươi thật đúng là bị thê quản nghiêm. Nam nhân không ngoại tình thì còn làm nam nhân à, ha ha ha ha…”
“Thừa Phong thúc, chuyện gì mà thúc buồn cười như vậy?” Bỗng một giọng nói âm trầm truyền tới từ sau lưng Bạch Thừa Phong.
Tiếng cười của Bạch Thừa Phong đột nhiên ngừng lại, Bạch Thừa Phong có hơi cứng ngắc quay người lại, “Diên Tinh, ngươi đến đây lúc nào?”
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng: “Ngay lúc ngài nói rằng ngài có một nữ nhi như hoa như ngọc.”
Bạch Thừa Phong “…”
Diệp Thạch oán hận trừng Bạch Thừa Phong, hướng phía Mộ Thần cả giận nói: “Mộ Thần, Tăng giá cho hắn… Giá tiền tăng gấp bội!”
Bạch Thừa Phong một phen nhào qua ôm lấy đùi Diệp Thạch, khóc một phen nước mắt nước mũi, “Diên Tinh a! Thúc thúc chỉ là cùng vị này nhà ngươi đùa một chút, thay ngươi khảo nghiệm một chút mà thôi. Ngươi biết mà, thúc thúc một nghèo hai trắng, ngay cả lão bà cũng không có, chứ đừng nói là nữ nhi.”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần nhẹ đỡ trán, sớm đã nghe nói Bạch Thừa Phong là một kỳ ba, quả là thế thật!
“Các ngươi đang làm gì đó?” Bạch Thần Tinh nhíu mày hỏi.
“Thần Tinh à, đệ mau giúp ta khuyên nhủ Diên Tinh đi, y nói tăng giá cho ta…” Bạch Thừa Phong nhìn thấy Bạch Thần Tinh giống thấy được cứu tinh, vội nói.
Bạch Thần Tinh tức giận nhìn Bạch Thừa Phong, mắng một câu, “Nên thế!”
Bạch Thừa Phong: “…”
… …
Trận pháp tháp.
“Ông nội, lôi kiếptới.” Hà Tĩnh Nguyệt nói với Hà Hiền.
Hà Hiền nhìn lôi kiếp từ trên bầu trời hạ xuống, trên mặt xẹt qua nụ cười khổ.
“Ông nội, lôi kiếpnàylà đan kiếphaylà trận pháp kiếpvậy?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
Hà Hiền lắc đầu: “Không giống đan kiếp, cũng không giống trận pháp kiếp,có chút giốngnhư minh văn kiếp.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhướng mày: “Minh văn?”
Hà Hiền gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói Mộ Thần đang nghiên cứu một loại minh văn bát cấp có thể giúp võ tông đột phá võ tôn, xem ra đó là thật.” Linh Tâm Đan, Linh Tông Trận, cộng với minh văn này, có ba loại thủ đoạn đó, nói không chừng Mộ Thần có thể tăng số lượng võ tôn.
Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu võ tông dừng lại trên con đường thăng cấp võ tôn, nếu như Mộ Thần có thể làm được, như vậy… hắn, thật sự là quá đáng sợ.
“Minh văn thuật của Mộ Thần cũng đến bát cấp rồi sao? Hắn mới hai mươi tuổi mà thôi, có khả năng sao?” Hà Tĩnh Nguyệt lẩm bẩm.
Hà Hiền cười khổ: “Không có gì là không có khả năng.” Năm đó khi Diệp Thạch nói tới Mộ Thần không gì không làm được, ông cũng không tin, kết quả không phải là Mộ Thần đã xuất hiện đấy sao?
Trong trận pháp tháp có rất nhiều người nhìn lôi kiếp trên bầu trời, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Tinh Nhi, đang nhìn cái gì đấy?”Cổ Tiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Mạnh Tinh Nhi hỏi.
Mạnh Tinh Nhi nhìn lên không trung, mê mang nói: “Lôi kiếp lại tới.”
Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Nghe tháp chủ nói, lôi kiếp này là minh văn kiếp.”
Mạnh Tinh Nhi nhăn mày, có hơi buồn nói: “Minh văn sao?Ta còn tưởng rằng là đan kiếp đâu.”
Cổ Tiểu Nguyệt an ủi Mạnh Tinh Nhi: “TinhNhi, ngươi đừngnghĩ tớihắnnữa.”
“Ừm.” Mạnh Tinh Nhi thở dài gật đầu, chênh lệch quá lớn, người kia chưa bao giờ thuộc về nàng.
… …
Bạch gia.
“Tam trưởng lão, đây là Mộ Thầnkiasao?” Bên người Khúc Thanh Âm là ba thiếu niên, hai nam một nữ, Khúc Giang Phong mở miệng hỏi.
Khúc Thanh Âm gật đầu: “Không sai.”
“Nghe nói Mệnh Tộc tại trênngườingườinàyănthiệt thòi lớn, thoạt nhìnhắnkhông giống như làngườitâmngoan thủlạt, bày mưu nghĩ kế.” Khúc Tuyền nói.
Khúc Thanh Âm bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo,hắnrấtkhông đơn giản.”
“Tam trưởng lão, Khúc Tâm Dương thật sự hoàn thành nghịch thiên cải mệnh?” Khúc Linh Vũ chợt hỏi.
Khúc Thanh Âm gật đầu: “Đúng.”
Đám người Khúc Linh Vũ hai mặt nhìn nhau. Năm đó huyết mạch Linh Tộc cũng là phân ba bảy loại, huyết mạch càng thuần, năng lực bói toán càng cao, hoặc là thiên phú tu luyện càng cao.
Năm đó Linh Tộc gặp đại kiếp nạn, Linh Tộc bất đắc dĩ đành ẩn lui núi rừng. Vào khi đó, vì bảo hộ đại bộ phận tộc nhân Linh Tộc, Linh Tộc bất đắc dĩ tráng sĩ đoạn cổ tay, chặt đứt liên hệ với rất nhiều tộc nhân Linh Tộc huyết mạch thấp kém.
Mười mấy vạn năm trôi qua, tộc nhân Linh Tộc lưu lạc bên ngoài không ngừng lai máu, huyết mạch càng ngày càng loãng, nhưng mà, Khúc Tâm Dương lại hoàn thành nghịch thiên cải mệnh!!
Trong Linh Tộc, có thể nghịch thiên cải mệnh cũng chỉ có ít ỏi vài người.
Khúc Thanh Âm nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ mà lắc đầu, mệnh đồ của Mộ Thần, ông hoàn toàn không suy tính được, mà người khó suy tính ra, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Tam trưởng lão, hắn thật sự có thể giúp chúng ta thăng cấp võ tôn?” Khúc Linh Vũ hỏi.
Khúc Thanh Âm gật đầu: “Hẳn là có thể.”
Tiếng lôi kiếp ầm ầm vang lên trên không trung Bạch gia, hấp dẫn không ít tầm mắt.
“Có vẻ như là Bạch Thừa Phong sắp thăng cấp võ tôn.” Tổ Dương nói.
Từ sau khi đám người Tổ Dương từ trong bí cảnh đi ra, từng người bọn họ lại thành nhân vật phong vân trong gia tộc, nhưng bọn họ lại ở tại phụ cận Bạch gia không rời đi.
“Võ tônsao,không biếtkhi nàotamớicó thể thăng cấp võ tônđây.” Thang Phóng vô cùng mong đợi nói.
Mục Phong Bắc cười nhạo một tiếng: “Không biết là aimấy tháng trước khóc một phennước mắtnước mũi, nói thăng cấp võ tôngxongliền không còn sở cầu.”
Thang Phóng xấu hổ cười: “Đềulàchuyện cũ năm xưa, cònnói tớinó làmgì.Ngườiluônphảinhìnvềphía trước.”
Ngôn Vọng Lâu nhìn lên lôi kiếp: “Nghe nói Mộ Thầnđãnghiên cứu ra minh văn bát cấp trợ giúp võ tôngthăng cấpvõ tôn.Có ba loại thủ đoạn đan dược, trận pháp, minh văn, hẳn là có thể đem tỷ lệ võ tông cửu tinh thăng cấp võ tôn đề caolênnămthành.”
Mục Phong Bắc co mắt, “Nămthànhsao?!Đúng là quá chất!”
Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu anh tài tuấn kiệt dừng lại ở võ tông cửu tinh, năm thành cơ hội như thế này thật sự phải khiến người khác sợ hãi.
“Nếu không phải hiện tại Bạch gia có võ thánh tọa trấn, chỉ sợ đại môn đềuđã bịmọingười hủymất rồi.” Lô Vân cười.
“Cáingười Mệnh Tộclúc trướcxác thực lợi hại,đólà võ thánh sao?” Tổ Dương hỏi.
“Đủ lợi hại, cũng đủ vô sỉ.” Mục Phong Bắc nói.
Tổ Dương gật đầu: “Đúng thế.”
… …
Bạch Thừa Phong dưới sự trợ giúp của Mộ Thần mà thuận lợi thăng cấp võ tôn, dẫn tới Trung Châu một mảnh ồ lên.
“Diên Tinh chất nhi,saogần đây không thấy phụ thân ngươi?” Bạch Thừa Phong chắp tay sau lưng hỏi Diệp Thạch.
“Phụ thânđangbế quan.” Diệp Thạch trả lời.
Tuy rằng vị Linh Tộc kia đỡ công kích cho mình từ tên Mệnh Tộc kia, nhưng Mộ Thần vẫn như trước không quá tin tưởng tộc nhân Linh Tộc, Mộ Thần cảm thấy, ai cũng không dựa vào được, so sánh tới so xuống lui, phụ thân miễn cưỡng có thể coi như đáng tin.
Vì thế, sau khi Mộ Thần suy tư, hắn tính lấy tốc độ nhanh nhất đẩy phụ thân lên cấp bậc võ thánh.
Mộ Thần thu phụ thân vào Linh Tháp, trong Linh Tháp thời gian chảy chậm, rất thích hợp với phụ thân.
Bộ hài cốt võ thánh bọn họ chiếm được từ trong bí cảnh có thể dùng để thối thể, cực phẩm nguyên thạch chiếm được thì có thể sử dụng cho tu luyện, còn có Nguyên Thủy Trận Văn, chỉ cần cho phụ thân một chút thời gian, võ thánh cũng không phải không có khả năng.
“Bế quan rồi sao, thật đáng tiếc.” Bạch Thừa Phong lắc lắc đầu, vô cùng tiếc nuối mà lẩm bẩm.
Diệp Thạch hồ nghi nhìn Bạch Thừa Phong: “Ngài tìm phụ thân có chuyện gì sao?”
Bạch Thừa Phong gật đầu: “Có chút việc, nhưng cũng không phải đại sự gì.”
Sau khi thăng cấp võ tôn, Bạch Thừa Phong tự động bỏ một thân trang phục khất cái, thay thành một thân áo bào trắng, trở nên trông giống một vị “cao nhân”.
Diệp Thạch nguyên bản cảm thấy một thân trang phục khất cái kia của Bạch Thừa Phong không được tự nhiên, nhưng sau khi Bạch Thừa Phong thay đổi một thân áo bào trắng, Diệp Thạch lại cảm thấy một thân trang phục “cao nhân” này của Bạch Thừa Phong càng thêm không được tự nhiên.
“Chuyện gì vậy? Nói không chừng ta có thể hỗ trợ.” Diệp Thạch tò mò hỏi.
Bạch Thừa Phong khụ một tiếng: “Chuyện này, chính là ta và phụ thân ngươi đều là võ tôn, ta muốn tìm phụ thân ngươi luận bàn một chút.”
Vẻ mặt Diệp Thạch cổ quái nhìn Bạch Thừa Phong, thầm nghĩ khó trách mọi người đều nói Bạch Thừa Phong thiếu đòn, một người mới thăng cấp võ tôn mà lại muốn khiêu chiến với một võ tôn cửu tinh.
“Nếu thúc không để ý, không bằng để ta tập luyện với ngài?” Diệp Thạch cười nói.
“Ngươi?” Trên mặt Bạch Thừa Phong hiện lên vài phần khinh thường, “Ngươi chỉ là một võ tông thất tinh mà thôi, lại còn đang mang thai nữa.”
“Không có việc gì, tiền bối nói ta hoài thai rất ổn, hoạt động một chút cũng không sao.” Diệp Thạch không hề để ý nói.
Một canh giờ sau, Diệp Thạch thần thanh khí sảng đi ra, Bạch Thừa Phong lại mặt mũi bầm dập quay về phòng mình, hủy bỏ lễ mừng Bạch gia chuẩn bị cho hắn.