Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 309: Chương 309




“Tháp chủ đại nhân! Tháp chủ đại nhân!” Tháp Linh ai oán gọi Mộ Thần.

“Sao?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.

“Lão đầu kia tiêu hao quá nhiều nguyên thạch trong Linh Tháp, lão đầu đó chính là một tên bại gia!” Tháp Linh vô cùng buồn bực nói.

Mộ Thần bất đắc dĩ, Bạch Thần Tinh đang ở thời kỳ chính trực tráng niên, tới giờ vẫn được coi là một thanh niên tài giỏi, nghe nói Bạch Thần Tinh rất nổi tiếng, là bạn lữ tuyệt vời trong cảm nhận vô số mỹ nữ ở Trung Châu.

Một người như thế ở trong mắt Tháp Linh lại thành một lão nhân, thật sự là…

“Ta biết, xài thì xài, không sao.”

Mặc kệ nói thế nào thì cũng là nhạc phụ đại nhân của mình! Trên thế giới có biết bao nhiêu người nham hiểm, tính tới tính lui, có thể tín nhiệm cũng chỉ có vài người, Bạch Thần Tinh tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng Bạch Thần Tinh lại có thực lực cực mạnh trong những người hắn tín nhiệm.

Tháp Linh buồn rầu bảo: “Ta sao lại bị buộc chung với loại chủ nhân không biết tiết chế như ngươi vậy. Mắt thấy Tiểu Kéo Chân Sau sắp sinh ra, lại còn là hai đứa, ngươi thế mà còn đưa một lão nhân tiến vào, ngươi có biết cái gì gọi là một vừa hai phải hay không! Hả hả hả…”

“Ngươi cũng một vừa hai phải đi, không phải ta đã kiếm cho ngươi rất nhiều linh mạch rồi sao.” Mộ Thần lạnh giọng nói.

Tháp Linh bĩu môi: “Tháp chủ đại nhân nên nhớ câu ‘miệng ăn núi lở’, ngươi phải nhớ kĩ kiếm nguyên thạch, kiếm nguyên thạch, kiếm thêm nhiều nguyên thạch!”

“Biết!” Mộ Thần bực mình nói. Kiếm nguyên thạch, kiếm nguyên thạch, kiếm thêm nhiều nguyên thạch? Thật ra Tháp Linh muốn làm cho hắn lao lực mà chết phải không.

Nhưng mà, hắn hiện giờ xem như trên có lão, dưới có nhi tử, không kiếm nguyên thạch đúng là không được.

Trong Linh Tháp, Bạch Thần Tinh nhắm mắt ngồi trên giường hàn ngọc, vô số nguyên lực trong nguyên thạch dũng mãnh tràn vào thân thể Bạch Thần Tinh. Một quyển sách trận pháp lơ lửng trên đỉnh đầu Bạch Thần Tinh, các loại trận văn bao phủ toàn thân Bạch Thần Tinh.

Quanh thân Bạch Thần Tinh thỉnh thoảng bộc phát ra từng trận kim quang.

Mộ Thần đem thu Tháp Linh về, hết sức chuyên chú vẽ minh văn trên tay.

“Mộ Thần, có mệt không?” Ngay lúc Mộ Thần đang vẽ minh văn thì Diệp Thạch đi đến, thấy Mộ Thần đang bận thì không nhào tới.

“Không sao.” Mấy ngày nay, Mộ Thần trước sau giúp ba người Linh Tộc thăng cấp võ tôn, lần thứ hai trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho mọi người Trung Châu.

Có thêm ba võ tôn, thực lực Bạch gia nhất thời tăng lên.

“Tâm tình của ngươi rất tốt?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu, đầy vui vẻ kể: “Vừa rồi Thừa Phong thúc nói muốn khiêu chiến phụ thân.”

Mộ Thần mỉm cười: “Ta thật không ngờ Bạch Thừa Phong tiền bối lại là một nhân vật anh dũng như thế, trước kia ta đúng là xem thường.”

Diệp Thạch liếc mắt xem thường, bĩu môi: “Cái gì mà anh dũng, không đầu óc thì có!”

Mộ Thần: “…”

“Ta đánh hắn rồi.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt kể.

Mộ Thần: “…”

“Ngươi đang hoài thai, không nên múa đao múa kiếm.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói.

“Không có nha. Tiền bối nói ta có thể hoạt động, như thế đối với hài tử rất tốt. Ta cũng cảm thấy hai bảo bảo rất vui vẻ, bảo bảo như đang nói với ta: Đánh! Đánh một trận! Hung hăng đánh!” Diệp Thạch siết chặt tay nói.

Mộ Thần: “…” Xem ra hai nhóc con nhà mình chẳng những có thể ăn, lại còn có thể đánh.

… …

Mệnh Tộc.

“Đại trưởng lão, Bạch gia đã có ba võ tôn, giờ lại có thêm ba võ tôn mới thăng cấp, nếu cứ tiếp tục mặc kệ Mộ Thần như vậy, chỉ sợ sẽ rất bất lợi với Mệnh Tộc chúng ta.” Cừu Tranh Vanh nói.

Trang Thiên Dương nói: “Ta biết,chỉlà vài võ tôn mà thôi, tức giậnlàm gì.”

“Nhưng mà,nếu cứ mặc kệđểBạch gia tiếp tục kiêu ngạo, chỉ sợsẽ rấtkhó thu thập.” Cừu Tranh Vanh do dự một chút rồi nói.

Trang Thiên Dương nhíu mày: “Một tiểu quỷ mà thôi, có thểgợi ra được bao nhiêu sóng gió?”

Cừu Tranh Vanh thấy sắc mặt Trang Thiên Dương như vậy, không tiếp tục tranh luận.

“Khúc Thanh Âm cònởBạch gia sao?” Trang Thiên Dương hỏi.

“Vẫn còn, tanhận đượctin tức, Khúc Thanh Âm sẽtheobên ngườibảo vệMộ Thần đếnkhiMộ Thần thăng cấp võ tôn.” Cừu Tranh Vanh vội trả lời.

Trang Thiên Dương cong khóe miệng, “Võ tôn sao? Như vậy vừa lúc.”

Cừu Tranh Vanh có chút khó hiểu nhìn Trang Thiên Dương. Trang Thiên Dương thản nhiên quét mắt nhìn Cừu Tranh Vanh, nói: “Nếu không cóchuyệngìthìngươi không cầnquay vềMệnh Tộc, thân phận của ngươiquáđặc biệt, nếu nhưlàmcho ngườikháchoài nghi sẽ không tốt.”

“Vâng.” Sắc mặt Cừu Tranh Vanh biến đổi, lui ra ngoài.

Trang Thiên Dương thấy Cừu Tranh Vanh đã lui ra ngoài, khóe miệng cong lên, tộc nhân Mệnh Tộc tiêu phí tâm tư trên năm Linh Tháp vượt xa mọi người tưởng tượng.

Dùng năm người tinh thông học thuật bất đồng kế thừa năm Linh Tháp chỉ là lựa chọn khi Mệnh Tộc rơi vào đường cùng.

Kế hoạch lúc đầu của Mệnh Tộc là bồi dưỡng ra một người tinh thông năm môn học thuật, năm đó Trang Thiên Dương từng nhận bồi dưỡng như vậy, đáng tiếc, hắn không thể thành công.

Trang Thiên Dương âm lãnh cười, dùng năm võ tôn đoạt thân năm tiểu quỷ, phiêu lưu thật sự quá lớn, nói không chừng còn mất đi năm cao thủ võ tôn trong Mệnh Tộc.

Nếu hiện tại Mộ Thần đoạt được Linh Tháp, vậy thì trực tiếp đoạt thân Mộ Thần. Nhưng nếu muốn đoạt thân mà nói, tốt nhất nên chờ Mộ Thần thăng cấp võ tôn, nếu không, chỉ sợ thân thể Mộ Thần sẽ không chịu nổi.

“Lão quỷ, ngươi muốn đoạt thân Mộ Thần?” Trang Yêu Nguyệt đi tới hỏi.

Trang Thiên Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Trang Yêu Nguyệt: “Ngươi đang nói bậy bạ gì?”

“Nếu đã như thế thì tặng Mộ Thần cho ta đi, vừa lúc ta rất có hứng thú đối với thân thể của hắn.”Trang Yêu Nguyệt xoắn một lọn tóc, nói.

“Mộ Thần chính là nam, ngươi đoạt thân hắn xong cũng không sợ biến thành bất nam bất nữ à.” Trang Thiên Dương hừ lạnh.

“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã sớm muốn nếm thử tư vị nam nhân.” Trang Yêu Nguyệt lạnh lùng nói.

Trang Thiên Dương cau mày, “Giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi lại muốn đấu tranh nội bộ sao?”

Trang Yêu Nguyệt híp mắt: “Đại địch? Ở đâu cơ? Ngươi nói mấy võ tôn trong Bạch gia và Linh Tộc sao? Mấy tên đó có thể làm được gì.”

Trang Thiên Dương đen mặt nói: “Ngươi đây là nhất định phải cùng ta tranh?”

Trang Yêu Nguyệt cười cười, nói: “Những thứ khác thì thôi, nhưng còn Mộ Thần, ta tuyệt đối sẽ không tặng cho ngươi!”

… …

Bạch gia.

Diệp Thạch vuốt bụng ngồi cạnh Mộ Thần.

“Thịt khô đủ ănkhông?” Mộ Thần ân cần hỏi han.

Diệp Thạch gật đầu: “Đủ ănrồi.”

Mộ Thần cười: “Đủ ănthì tốt,nếukhông đủ ănthìnhất địnhphảinói với ta.”

“Ừ.” Diệp Thạch nhu thuận đáp.

“Gần đây Mệnh Tộccó vẻsóngêm biển lặng.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch nhíu mày: “Bọn họ tạm thời sẽ không xuống tay với ngươi,chờngươitớivõ tôn mới có thể xuống tay.”

Trong mắt Mộ Thần hiện lên dị sắc, “Làm sao ngươi biết?”

Diệp Thạch sửng sốt một chút: “Ta cũng không biết, chỉ là ta có loại trực giác này.”

Mộ Thần híp mắt, chẳng lẽ là, Diệp Thạch thức tỉnh năng lực tiên đoán của Linh Tộc?

Khúc Thanh Âm đứng xa xa nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Mộ Thần nhìn thấy Khúc Thanh Âm, lập tức đứng dậy chào Khúc Thanh Âm: “Chào tiền bối.”

Khúc Thanh Âm gật đầu đáp, sau đó hỏi Diếp Thạch: “Ngươi nói ngươi cảm thấy sau khi Mộ Thần thăng cấp võ tôn, Mệnh Tộc mới xuống tay với hắn? Loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào?”

“Là vài ngày gần đây.” Diệp Thạch nói.

“Tiền bối, có vấn đề gì sao?” Mộ Thần hỏi.

Khúc Thanh Âm lắc đầu: “Không có, suy đoáncủaDiệp Thạch nhất trívớikết quả ta suy tínhra.”

Mộ Thần híp mắt: “Vì saoMệnh Tộclại làm thế?”

Khúc Thanh Âm nói: “Đại khái là bởi vìtrướcvõ tôn cònchưađạttớiđiều kiệnchovõ thánh đoạtthân.”

Mộ Thần: “TrongMệnh Tộc có người muốn đoạtthânta?”

Khúc Thanh Âm gật đầu: “Đúng thế.” Khúc Thanh Âm nhíu mày, “Theobiểu hiệncủa quẻ tính,cóhai hổ tranh chấp, ta nghĩngười muốnđoạtthânngươi khôngchỉ cómột.” Mệnh đồ của Mộ Thần ông hoàn toàn không bắt giữ được, nhưng mà mệnh đồ của Mệnh Tộc thì quả thật có thể miễn cưỡng suy tính một chút.

Diệp Thạch mím môi, trong mắt xẹt qua ưu sắc.

“Làmsao đây?” Diệp Thạch buồn buồn.

Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch: “Không cần quá lo lắng, không phải quẻtínhđãnóisao,sau khita thăng cấp võ tôn Mệnh Tộcmớiđộng thủ,cách lúcta thăng cấp võ tôn còn có một đoạn thời gian.”

Diệp Thạch nhíu mày: “Nhưng mà…Hay là, ngươiđừngthăng cấp võ tôn…”

Mộ Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói cái gì ngốcthế.”

Lúc trước Thạch Kinh Thiên chính là gặp phải loại tình huống này, muốn thăng cấp, lại không dám thăng cấp, khiến cho mình có khúc mắc thật sâu, Mộ Thần đột nhiên cảm thấy, Thạch Kinh Thiên đúng là cường hãn.

“Ngươi vẫn là võ tông cũng không có gì không tốt, ngươi vẫn là võ tôngthìta cũngvẫnthích ngươi.” Diệp Thạch gắt gao nắm tay Mộ Thần nói.

Mộ Thần cười: “Ta biết.” Nếu như Mệnh Tộc thấy hắn vẫn không thăng cấp võ tôn, tuyệt đối sẽ đi chiêu hiểm.

“Hay là, ngươi chờ ta thăng cấp võ thánhrồingươi thăng cấp võ tôn, đến lúc đó, tađãcó thể bảo hộ ngươi.” Diệp Thạch mím môi nói.

Mộ Thần cười: “Yên tâm đi, khôngsao cả, hiện tại ta mớichỉ làvõ tông bát tinh, cáchkhithăng cấp võ tôn còn có thời gian không ngắn, ngươi không cần lo lắng như vậy.”

Diệp Thạch gật đầu, vẫn như trước không che dấu được sầu lo: “Được rồi.”

… …

“Mộ Thần.” Bạch Thừa Phong đi tới gọi Mộ Thần.

Diệp Thạch đầy hứng thú nhìn Bạch Thừa Phong, Bạch Thừa Phong vừa nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt lập tức trở nên ngượng ngùng.

Bạch Thừa Phong nhìn Mộ Thần, âm thầm nghĩ, cường nhân quả là cường nhân, chất nhi nhà mình hung tàn bạo lực, ra tay ngoan độc, Mộ Thần vậy mà lại vội vàng cưới vào cửa như thế, thật đúng là lợi hại.

“Đây làđồngươi muốn.”Bạch Thừa Phong đưa cho Mộ Thần mấy miếng ngọc giản.

Mộ Thần tiếp nhận ngọc giản dò xét một chút, vừa lòng nói: “Đa tạ.”

Bạch Thừa Phong không để bụng: “Nhấc taymà thôi.”

“Là cái gì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

“Một ít ngọc giản tăng cường linh hồn.” Mộ Thần nói.

“Khu đấu giá Đan Khí Cácnhờtanói vớingươi, trong tay bọn họcó TẩyHồnPhấncùngNgưngHồnPhấn.” Bạch Thừa Phong do dự một chút mới nói.

Đôi mắt Mộ Thần sáng ngời, tiếp đó lại nhăn mày hỏi: “Bọn họ muốn cái gì?” Đan Khí Các ở Trung Châu là một tổ chức thương nghiệp rất lớn, trong tổ chức cường giả như mây. Đan Khí Các ở nước ngoài có thể là chi nhánh của nó, nhưng bởi vì cách nhau đã lâu, Đan Khí Các ở Trung Châu và Đan Khí Các ở nước ngoài sớm đã chặt đứt liên hệ.

Biết Mệnh Tộc có khả năng sau khi hắn thăng cấp võ tôn sẽ xuống tay với hắn, trong khoảng thời gian này Mộ Thần cũng không vội đề cao nguyên lực, mà lại dùng càng nhiều thời gian đề cao linh hồn lực cùng rèn luyện thể chất.

“Bọn họ muốn ngươi giúp Đan Khí Các thiếu chủ thăng cấp võ tôn.” Bạch Thừa Phong cười khan nói.

Mộ Thần híp mắt: “Tình huống của thiếu chủ bọn họ thế nào?”

“Từng thăng cấp võ tôn thất bại một lần.” Bạch Thừa Phong nói.

Mộ Thần cười khổ: “Đây làcoitanhưthần tiênà?Nếu nhưphân lượngTẩy HồnPhấnvớiNgưngHồnPhấnkhông đạt đượcmườibình, chỉ sợlàkhông đủ.”

Bạch Thừa Phong suy tư một chút rồi nói: “Số lượng TẩyHồnPhấnvới NgưngHồnPhấnlà có hạn, bên Đan Khí Các kia nói, chỉ cần có thể thành công, giá cả tùy ngươiquyết.”

Diệp Thạch sửng sốt: “Thổ hàonha!”

“Tháp chủ đại nhân,chuyện này rấttốt,rấttốt, thổ hào tốt nhất!” Tháp Linh tràn đầy hưng phấn mà kêu gào đứng lên.

Diệp Thạch chớp chớp mắt: “Đan Khí Cácgiàu cótớinhư vậy?”

Bạch Thừa Phong gật gật đầu, nói: “Đó là tấtnhiên, Đan Khí Các sừng sữngởTrung Châu,rất cósinh ý, nguyên thạchvô cùng nhiều.”

“Dê béođã đưa lên cửa, không làm thịtsao mà được.” Ánh mắt Diệp Thạch nóng cháy.

Lão hổ chợt chạy ra: “Tiểu bạch kiểm, ngươi không biếtà,gần đâytừngđámtừngđám dê béo đưatớicửa,cho dùmuốnchặtthịt thìcũngphải chọncondênàomập nhất.”

Diệp Thạch ra vẻ sợ hãi cả kinh, vội nói: “Nói đúng, nói đúng.”

Lão hổ đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, ta nói đềulà đúng.”

“Đan Khí Các tuyệt đối là dê béo trong dê béo, qua thôn nàylàm sao biếtcó khách điếm không.” Bạch Thừa Phong vội nói.

Lão hổ nhìn Bạch Thừa Phong: “Lão nhân, ngươi nói tốtchoĐan Khí Cácnhư vậy, có phải ănhối lộ từĐan Khí Cáckhông?”

Bạch Thừa Phong: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.