Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 314: Chương 314




“Đều dừng tay cho ta!!” Bạch Thần Tinh quát một tiếng chói tai, năm võ tông đối chiến với Khúc Khôn đồng thời phun ra máu, Khúc Khôn lại lông tóc vô thương.

Nhìn thấy Bạch Thần Tinh hiện thân, đám tu luyện giả đang xem náo nhiệt cảm thấy ngạc nhiên.

Mộ Thần và Diệp Thạch đi phía sau Bạch Thần Tinh, cũng chạy tới địa điểm giao chiến.

Khúc Khôn hung dữ trừng Bạch Thần Tinh, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Mộ Thần nhìn dáng vẻ tràn đầy phẫn nộ của Khúc Khôn, ở trong lòng yên lặng đốt một ngọn nến cho Bạch Thần Tinh.

“Võ tôngkia vẻmặtthậthungdữ, người nàyđúnglàcódũng khí.” Cố Vân đứng trên lầu quan sát, nói.

“Có thể là người không biết không sợ, cũng không biết người nàytừđâuchạy đến, có lẽ căn bản không biết Bạch tiền bối lợi hạibao nhiêu.” Hà Minh nói.

“Bạch tiền bối xuất hiệnrồi, không nghĩ tớichỉmột võ tôngcũng kinh động tớihắn.” Ánh mắt Vương Dương lóe lóe.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Bạch Thần Tinh phong thần tuấn lãng dưới kia, nhịn không được mà nói: “Bạch tiền bối càng ngày càng soái, những thanh niên gọi là tài giỏikia so vớiBạch tiền bốithìcònkém quá xa.”

“Đáng tiếc, Bạch tiền bốicũng nhưMộ Thần, đềulà hoa đãcó chủ.” Hà Tĩnh Nguyệt có chút bỡn cợt nhìn Cổ Tiểu Nguyệt.

“Thập Ngũthúc,vừa rồi tên nàychửingài, tathấytên nàyhơn phân nửa là gian tếcủaMệnh Tộc.” Một thiếu niên thân mặc cẩm bào nhảy ra, chỉ vào Khúc Khôn nói.

Bạch Thần Tinh hít sâu một hơi, thiếu niên mặc cẩm bào là huyền tôn của một võ tôn trong tộc, ngày thường có chút chơi bời lêu lổng, nhưng do có trưởng bối trong gia tộc sủng, thế nên dù làm việc có chút rêu rao, thì cũng vẫn luôn không gặp phải vấn đề gì lớn.

“Câm miệng!” Bạch Thần Tinh quát lên.

Mộ Thần cúi đầu thầm nghĩ, đúng là không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Thiếu niên mặc cẩm bào có chút ủy khuất nhìn Bạch Thần Tinh, thấy sắc mặt Bạch Thần Tinh vô cùng khó coi, nhất thời ấp úng không biết nói gì.

“Sao sắc mặt Bạch tiền bốilạ vậy?” Lạc Thành nói.

“Sao tự nhiên talạicảm thấy Bạch tiền bối như có chút sợtênvõ tông kia?” Cổ Tiểu Nguyệt nói thầm.

Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, thè lưỡi nói: “Ta nóigiỡn thôi mà, Bạch tiền bối lợi hại như vậy, sao lại sợ một võ tôngchứ.”

Hà Tĩnh Nguyệt cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng có loại cảm giác này.”

Cổ Tiểu Nguyệt trợn to mắt, thầm nghĩ ngay cả Hà Tĩnh Nguyệt cũng nghĩ như vậy, vậy đó không phải là ảo giác của nàng?

Hà Tĩnh Nguyệt không chuyển mắt nhìn Bạch Thần Tinh, thấy Bạch Thần Tinh có chút do dự đi tới trước mặt võ tông xa lạ kia, cung kính gọi một tiếng: “Nhạc phụ.”

Khúc Khôn hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Bạch Thần Tinh, chắp tay lại bái bái Bạch Thần Tinh, châm chọc khiêu khích: “Xin đừng gọi như vậy, ngài chính là tiền bối, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm đâu, ngài đừng làm ta tổn thọ.”

Cổ Tiểu Nguyệt che miệng không dám tin, “Đó là… Đó là… nhạc phụ của Bạch tiền bối?”Nàng nói mà, người bình thường làm thế nào dám mắng Bạch Thần Tinh vô liêm sỉ!

Hà Tĩnh Nguyệt híp mắt nghĩ, Diệp Thạch đến từ nước ngoài, mẫu phụ cũng từ nước ngoài, mà người này hơn phân nửa cũng tới từ nước ngoài, khó trách ở Trung Châu chưa từng có ai nghe nói tới người này, ra là đến từ nước ngoài.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn gương mặt Bạch Thần Tinh chợt xanh chợt trắng, trong lòng hiện lên vài phần cổ quái.

Lần đầu tiên Bạch Thần Tinh ở Trung Châu gặp Diệp Thạch là khi Diệp Thạch đang đối mặt với một đám người Bạch gia cưỡng bức, Bạch Ly Phong đối với Diệp Thạch như hổ rình mồi, nếu Bạch Thần Tinh tới trễ một bước, nói không chừng Diệp Thạch đã xảy ra chuyện.

Mà lần đầu tiên Bạch Thần Tinh ở Trung Châu gặp “nhạc phụ”, là khi năm tên võ tông của Bạch gia liên thủ đối phó với “nhạc phụ” của hắn, nếu như Bạch Thần Tinh tới trễ một ít, “nhạc phụ” của hắn có thể sẽ xảy ra chuyện.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn sắc mặt Bạch Thần Tinh biến ảo bất định, đột nhiên cảm thấy Bạch Thần Tinh chính là một bi kịch.

Thiếu niên lúc trước nhảy ra chỉ trích Khúc Khôn là gian tế, sắc mặt nhất thời đỏ lên.

“Thạch Đầu.” Khúc Khôn quát Diệp Thạch một tiếng.

“A!Dạ, ông ngoại?” Diệp Thạch nhu thuận gọi một tiếng.

Khúc Khôn phẫn nộ nhìn Diệp Thạch: “Lần trước ngươi trở về sao không có nói, lúcngươiởcảnh giới võ hoàngtừngbị ba võ tông đuổi giết?” Nếu như sớm biết còn có chuyện như vậy, ông mới không đồng ý để Bạch Thần Tinh mang Khúc Tâm Dương đi đâu.

Diệp Thạch chớp mắt nói: “Những võ tôngđóđềurấtyếu, tavừa ra tay đãxử lýxongbọn họ, cũng không phảichuyệngìlớn.”

Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Không phải chuyện gì lớn? Lúc ấy thiếu chút nữa, thiếu chút nữa…

Khúc Khôn tức giận nhìn Diệp Thạch, “Còndám nói là vừa ra tay đãxử lýxongbọn họ?Ngươi thiếu chút nữađã bỏ mạng!”

Diệp Thạch: “…”

“Ông ngoại, Thạch Đầu có bảo bảo, ngàiđừnghungvớiThạch Đầu!” Mộ Thần chắn trước người Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn tức giận: “Ngươi còndámnóivậy?Tức phụcủangươi bị người khi dễ, ngươi không giúpyxuất đầu sao?Vậy ngươicó tác dụng gì? Ăn cơm trắng sao?”

Mộ Thần có chút vô tội nhìn. Xuất đầu? Xuất đầu như thế nào giờ? Bạch Ly Phong đã bị Bạch Thần Tinh phế đi, giết gã chỉ là giúp gã sớm ngày giải thoát, chẳng lẽ đi đánh Bạch Thần Tinh một trận? Hắn không phải là đối thủ của Bạch Thần Tinh!

“Xin lỗi ông ngoại, là lỗi của ta.” Mộ Thần vô cùng xấu hổ nói.

Khúc Khôn tức giận mắng Mộ Thần: “Khôngcótiền đồ!”

Mộ Thần: “…” Khúc Khôn nhằm vào nhầm đối tượng rồi hả, hắn rất vô tội mà?

Vương Dương nhìn Mộ Thần, nhịn không được mà nói: “Cửa thành cháy, ao cá bị vạ lây.”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy!” Mộ Thần thật đáng thương, nhưng đối phương là ông ngoại của Diệp Thạch, ông nói cái gì, Mộ Thần đều phải chịu đựng.

Thiếu niên mặc cẩm bào lúc trước chỉ trích Khúc Khôn là gian tế đã bị dọa ngã trên mặt đất, còn năm tên võ tông giao chiến cùng Khúc Khôn thì thần sắc uể oải cả đám.

Diệp Thạch thấy có vô số người chung quanh xem náo nhiệt, liền nói: “Ông ngoại, chúng ta trướcrời nơi này đã.”

“Đúng vậy,nhạc phụ, đi về trước đi.” Bạch Thần Tinh nói.

“Đừng gọitanhư vậy,TâmDương có thể gảchongươi hay không cònchưa biếtđâu, lại nói,ngươicònchính là người có vị hôn thê.” Khúc Khôn hung tợn nhìn Bạch Thần Tinh, sắc mặt tối tăm có thể vắt ra nước.

Bạch Thần Tinh vội nói:“Đóđều là hiểu lầm, trướckhitaquen biết TâmDươngthìđã giải trừ hôn ước.”

Tuy rằng nhìn Bạch Thần Tinh cực độ không vừa mắt, Khúc Khôn vẫn đi theo Diệp Thạch tới Bạch gia. Mệnh Tộc như hổ rình mồi, Khúc Khôn cũng không dám hành động theo cảm tình.

Đám người chung quanh thấy Bạch Thần Tinh cùng Khúc Khôn rời đi, cả đám sắc mặt cổ quái.

“Đó là…nhạc phụcủaBạchtiền bối.” Nam tử áo xám mở to mắt, hắn là người lúc trước đáp lời Khúc Khôn, trong mắt hắn tràn đầy đều là không dám tin.

Nam nhân áo đen lăng lăng nói: “Khó trách,khó tráchông tadám quở trách Bạch tiền bối như vậy,thì ralà có quan hệ này vớiBạch tiền bối.”

Nam tử áo xám gật đầu: “Ai nha,vừa rồitanênôm đùimới phải.” Nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, ông ngoại của Mộ Thần và Diệp Thạch, đây là cái đùi thô to biết bao!

“Đi nhanh đi.” Nam nhân áo đen kéo nam tử áo xám rời đi, thầm nghĩ, ôm cái gì mà đùi! Không chọc phiền toái đã tốt lắm rồi.

… …

Bạch gia.

“Ông ngoại, ngài sao lại đột nhiên muốn tớiđây?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

“Thế cụcnước ngoài đềuđãổn định, ta tiếp tục lưu lại cũng khônglàm được gì, ta không yên lòng các ngươi, liền chạy tới thămcácngươi.” Khúc Khôn thản nhiên nói.

Khúc Khôn ngồi trên ghế, ba người Bạch Thần Tinh, Mộ Thần, Diệp Thạch thì đứng ở trước mặt Khúc Khôn.

Khúc Khôn nhìn ba người trước mặt: “Nhanh ngồixuốngđi, ta ngồimàcác ngươi đều đứng,takhông đảm đương nổi.Bạch Thần Tinh ngươi chính là đại nhân vật, ta chỉlàmộttên quê mùa,lại cònlà gian tế, ngươiđứngở trước mặt tanhư vậy, tacảm thấy rấtngại.”

Bạch Thần Tinh xấu hổ cười, “Nhạc phụ đại nhân, xin lỗi, ta khôngdạy kỹngườiBạch gia.”

Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng: “Ngườibênngoài nói ngươi giỏi lắmmà, ngươiđúnglà giỏi lắm! Con của ngươi thiếu chút nữa liềnbịngươi hại chết, ngươi thật giỏi lắm!”

Bạch Thần Tinh vô cùng quẫn bách: “Là lỗi của ta…”

Khúc Khôn quay qua nhìn Diệp Thạch, chỉ vào Bạch Thần Tinh nói: “Hắn có một vị hôn thê, lần trướcngươivề sao không nói vị hôn thêkia củahắn nơi chốn ngáng chân ngươi?”

Diệp Thạch vô tội mở to mắt: “Hôn ướccủa phụ thânvớiHạ Nhược Tuyết đã sớm giải trừ.” Chẳng qua Hạ Nhược Tuyết vẫn luôn dán tới, còn giả một bộ tình thâm ý trọng đối với phụ thân.

Khúc Khôn liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái, tức giận bảo: “Vậy à? Nghe nói,HạNhượcTuyết là một đại mỹ nhân, còn vì ngươi thủ thân như ngọc nhiều năm, ngươi bỏ được?”

“Nhạc phụ,ngài đừng đùa nữa, tavớiHạ Nhược Tuyết đã sớm khôngcònliênquannhau.” Bạch Thần Tinh xấu hổ nói.

“Ta nghe nói phụ thân ngươi đốivớicon dâunàyrấtvừa lòng!” Khúc Khôn tức giận.

Bạch Thần Tinh kiên trì nói: “Đấyđều là phụ thân nhất sương tình nguyện.”

“Ông ngoại, kỳ thậtdiện mạo HạNhược Tuyếtkiacũng không ra làm sao, tính tình cònrất xấu, trận pháp thuật cũngrất dở, khôngcó cái gì tốthết.”Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn tức giận trừng Diệp Thạch, “Ngươi ngược lạirộng lòng, cái gìcũng không thấy quan trọng, hôm nào hắn tìmmộtmẹ kế cho ngươi, ngươi cũng khôngthấy quan trọng phải không?”

Diệp Thạch: “…”

Bạch Thần Tinh nói với Khúc Khôn: “Nhạc phụ đại nhân quá lo lắng,trong tâm tađều chỉ biết cómột mình TâmDương, sao lại tìm mẹ kế cho Diên Tinh đâu.”

“Cho dùhôn sựcủa TâmDương cùng tên khốn kiếp Diệp Tầm kia là giả,thìcũng không có nghĩa làTâmDươngsẽnguyện ý gảchongươi, ngươigọitalànhạc phụ quá sớm, ta cũng không đảm đương nổi tiền bối ngươi gọi như vậy.” Khúc Khôn xua xua tay nói.

Bạch Thần Tinh vô cùng xấu hổ: “Nhạc phụ, xin ngài bớt giận, đừngtức giận…”

“Lời ta nóivừa rồicũng không phải làlời nói khi tức giận, tarấtnghiêm túc.Ngươi vừađi một cáiliềnmười mấy năm,ngay cảcái mặtcũngkhônglộ,dù cho TâmDương tỉnh lại, cũng chưa chắc nguyện ýở vớingươi.” Khúc Khôn châm chọc.

Bạch Thần Tinh biết vâng lời: “Đều là lỗi của ta.”

“Đương nhiên là lỗi của ngươi, khôngphảilà lỗi của ngươithìchẳng lẽ là lỗi của ta sao?” Khúc Khôn hừ lạnh.

Bạch Thần Tinh: “…”

“Nghe nói, Bạch gia các ngươi nhân tài xuất hiện lớp lớp?Đúnglà lờiđồnkhông thể coi là thật! Ta thiếu chút nữađãđánh chongườiBạch gia các ngươi tàn phế,mấy tênlúc trước đối phóvớiDiên Tinhhẳncũng không phảithứ gì giỏi.” Khúc Khôn nói.

Bạch Thần Tinh siết nắm tay, xấu hổ nói: “Ta đãra lệnhcho bọn họmột chút giáo huấn.”

Khúc Khôn quay mặt đi, tức giận nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Mộ Thần cúi đầu nhìn trộm Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh ở trước mặt mình thì bộ dạng như Thiên Vương lão tử, ở trước mặt Khúc Khôn thì lại như một con chuột bị con mèo dọa sợ, quả là thế sự đổi thay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.