Đám người Bạch Thần Tinh thủ cạnh Mộ Thần. Mộ Thần hết sức chuyên chú nhìn bia đá, trong mắt không ngừng hiện lên từng trận kim quang.
Mộ Thần tâm thần trầm xuống nhập vào trong bia đá, người giống như mất hồn.
Bạch Thừa Phong vuốt cằm đánh giá Mộ Thần, có chút sùng bái nói: “Mộ Thần đây là ngộđạo!”Nhanh như vậy liền ngộ đạo, thật sự lợi hại.
“Có người đến.”Sắc mặt Bạch Thần Tinh có hơi ngưng trọng.
Người Đan Tháp cùng Đan Cốc cơ hồ đồng thời đuổi tới.
“Hồn kỹ!” Cát Nghị nhìn thấy bia đá, nhất thời xoa tay, thần tình kích động, không nháy mắt nhìn chằm chằm bia đá.
Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn Cát Nghị một cái, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Cát Nghị vừa nhìn thấy hồn kỹ liền dời không nổi mắt, thật sự là… đan si. Xem ra chuyện lúc trước Cát Nghị đích thật là bị người lợi dụng.
Đan Tháp tới rất nhiều người, ánh mắt đều nhắm ngay đám người Bạch Thần Tinh.
Mấy luyện dược sư của Đan Cốc nhìn thấy bia đá cũng là một đám hoa mắt thần mê.
“Ngộ đạo!”Một luyện dược sư Đan Cốc nhìn Mộ Thần, nhịn không được mà hâm mộ nói.
Mộ Thần đứng ở trước bia đá, đối với hết thảy chung quanh hồn nhiên không biết, linh hồn lực hóa thành trăm phi đao, không ngừng biến hóa trận hình.
“Thiên phú thật tốt!” Đan Ly hâm mộ nhìn Mộ Thần. Mộ Thần hẳn là chưa từng học qua hồn kỹ, lại lập tức tiến nhập trạng thái ngộ đạo, thật sự lợi hại. Đám người Đan Hồng, Đan Ly của Đan Tháp đều chuyển ánh mắt lên bia đá.
Lăng Xuyên không hiểu đan thuật, chán muốn chết khoanh tay đứng, một bộ lười biếng.
Diệp Thạch đứng ở bên cạnh Khúc Khôn, nhìn thấy Lăng Xuyên đến thì thỉnh thoảng lén lén trộm liếc nhìn Lăng Xuyên.
Cảm nhận được tầm mắt lén lút của Diệp Thạch, Lăng Xuyên nhịn không được cười cười trong lòng.
……
“Bạch đạo hữu,lúctrước ngươi hao tổn tâm cơ thỉnhMạc đạisư ra tay, còn nguyện ý dùng phương thuốcTốTâmĐanđểtrao đổi,giờchuyện tới trước mắt lại hối hận là cái đạo lý gì,chẳng lẽ làngươi không tin được luyện đan thuậtcủa Mạcđại sư sao?” Một nam nhân mặc áo choàng xám đi ra hỏi.
Bạch Thần Tinh nhíu mày, rốt cuộc vẫn là đến, Đan Tháp đây là có ý khiêu khích. Bên Đan Tháp có ba người hắn nhìn không ra tu vi sâu cạn, hẳn đều là võ thánh.
“Đạo hữuđừng nói vậy,chỉlà bởi vì phụ dượcvẫn chưahồi môn mà thôi.” Bạch Thần Tinh nói.
“Lời nàycủaBạch đạo hữu không đúngrồi, chủdượcđềuđãtới tay,chẳng lẽ chỉ cómột ít phụ dượcmàBạch giacũngkhônglấy ra đượcsao? Bạch đạo hữu có lệ như vậy sợ là không ổn đi.” Người nọ âm trầm nói.
Diệp Thạch lạnh mặt, lại bị Bạch Thừa Phong kéo lại. Lúc này nếu bọn họ phản ứng quá kích, thì chính là vô duyên vô cớ khiến bên đối phương trở nên có “đạo lý”.
Bạch Thần Tinh cười khổ nói: “Phụ dược cầnphượng huyết, long tủy,quả thậtlà khôngdễ lấy.”
“Bạch đạo hữu nói đùasao?Chỉsợcả đan dược cửu cấp cũng dùng không đượcphượng huyết, long tủy.Ngươi nói như vậy cũng quá vớ vẩn.” Người nọ nói.
Bạch Thần Tinh nhẹ hít một hơi: “Nhưngnó chính là yêu cầunhư thế, ta cóthể làm gì được.”
“Bạch đạo hữu cũngthậtquá phận, dùngcáicớ như vậyđểlảng tránhsao?Luyện đan thuậtcủa Mạcđại sư nhập khôngvàomắtngươi như vậy?” Người nọ từng bước ép sát.
Bạch Thần Tinh cau mày: “Ngươihiện giờ đây làmuốn khiêu khích?”
Lúc người Đan Đỉnh Các chạy tới, không khí đã giương cung bạt kiếm.
“Hòa khí phát tài, hòa khí phát tài.Mọi ngườicần gìnhư thế đâu.” Một lão giả bên Đan Khí Các đi ra hoà giải.
“Khôngphảilà ta không vui lòng dĩ hòa vi quý, chính làBạch đạo hữu thay đổi xoành xoạch, coi rẻMạcđại sư như thế, ta khôngthểkhôngthảo mộtcái công đạochođại sư.” Người nọ nói xong, liền một chưởng bổ tới phía Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh trong lòng âm hàn một trận, nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn động thủ mà thôi.
Tay áo Bạch Thần Tinh phồng lên, không cam yếu thế đón nhận công kích của người tới.
Thấy hai người ra tay, những người khác đều lùi ra một chút.
“Thật mạnh!” Cảnh Minh lẩm bẩm, “Căn bản không giống như võ tôn.”
Cảnh Minh được Mộ Thần trợ giúp mà thăng cấp thành võ tôn, lập tức tự tin hơn rất nhiều, giờ phút này nhìn thấy Bạch Thần Tinh cùng nam tử nọ giao thủ, lòng tự tin của Cảnh Minh đã bị kịch liệt đả kích.
“Haingười nàyvốn khôngphảilà võ tôn.” Cảnh Lập Phong nói.
Nghe được lời Cảnh Lập Phong nói, Cảnh Minh nhất thời trợn to mắt.
Bạch Thần Tinh phất tay, một đám trận pháp phiền phức liền từ trên tay bay ra.
Nam tử nọ có một tiểu sơn ấn màu đen, khi khu động có lực sát thương kinh người.
Hai người đánh hôn thiên địa ám, đất rung núi chuyển.
Diệp Thạch không kìm lòng nổi sờ sờ sách trận pháp trong tay áo.
Lăng Xuyên híp mắt nhìn Bạch Thần Tinh cùng nam tử nọ đối chiến, trong mắt hiện lên ám sắc.
“Trảm!” Diệp Thạch khu động sách trận pháp, phát động công kích với nam tử nọ.
Nam tử nọ nhìn thấy Diệp Thạch ra tay, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười trào phúng.
Nguyên Thủy Trận Văn đúng là lợi hại, đáng tiếc, tu vi Diệp Thạch quá thấp, chỉ là võ tông, nếu Diệp Thạch là võ tôn, ngược lại có thể tạo thành thương tổn không nhỏ đối với hắn.
Nam tử nọ phất phất tay áo, dễ dàng đỡ công kích của Diệp Thạch.
Hai viên hạt châu kim sắc lặng yên không một tiếng động tiếp cận nam tử.
“Oanh”. Trong nháy mắt nam tử nọ đỡ công kích của Diệp Thạch, hai viên kim châu đồng thời nổ tung.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, tất cả lực chú ý của nam tử nọ đều ở trên đám người Bạch Thần Tinh, nên không ngờ tới Lăng Xuyên sẽ đột nhiên ra tay ám toán.
Trong nháy mắt, thân mình nam tử nọ bị tạc nổ máu tươi giàn giụa, bị Bạch Thần Tinh dùng một chiêu cắt đứt cổ.
Diệp Thạch nhìn thân thể nam tử bị nổ tung, trong lòng đắc ý.
……
Chiến đấu trong lúc điện quang hỏa thạch liền kết thúc, cả kinh mọi người trợn mắt há mồm.
“Bạo Viêm Châu cửu cấp!” Cảnh Lập Phong tràn đầy bất khả tư nghị mà nhìn Lăng Xuyên.
Pháp khí cửu cấp là vật cực trân quý, là trân bảo thiên kim khó cầu, hơn nữa Bạo Viêm Châu này chỉ dùng một lần duy nhất, Lăng Xuyên sao lại đột nhiên ra tay? Lại còn ra tay ngoan độc như thế.
Người Đan Đỉnh Các hiện lên vẻ kinh sợ, người Đan Cốc mời Lăng Xuyên tới cũng kinh ngạc.
Người Đan Tháp thì vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ nhìn Lăng Xuyên.
Trừ bỏ Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn, Diệp Thạch cùng Mộ Thần đang ngộ đạo, người ở chỗ này đều cho rằng Lăng Xuyên sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Cảnh Lập Phong nhíu mày, căn cứ theo những gì hắn điều tra, tựa hồ quan hệ của Lăng Xuyên cùng nhạc phụ của Bạch Thần Tinh có chút kỳ lạ, Lăng Xuyên hình như có chút hảo cảm đối với nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, còn từng đưa cho Khúc Khôn một thanh kiếm, nhưng Khúc Khôn lại không cảm kích lắm.
Cảnh Lập Phong nguyên bản tưởng rằng cho dù Lăng Xuyên thật sự có hảo cảm với Khúc Khôn thì nhiều nhất cũng chỉ là đứng ra giảng hòa, không nghĩ tới Lăng Xuyên lại tận lực ra tay như thế.
“LăngXuyên, ngươiđâylà có ý gì?Ngươi…” Cừu Tranh Vanh cau mày hỏi.
“Tayngứa, người kia là ai vậy? Thực lực không tồi,nhưng hình nhưkhôngphảilàngườiĐan Thápđúng không,có vẻ rất thíchxen vào việc người khác.” Lăng Xuyên cười cười, vân đạm phong khinh nói.
Cát Nghị nhíu mày, lần này tiến vào Đan Điện bí cảnh người, tốt vài cái đều là Cừu Tranh Vanh cùng Mạc Ly Huyền mời, những người này, hắn đừng nói gặp qua, chính là nghe đều chưa nghe nói qua, tuy rằng, Cát Nghị trong lòng có nghi hoặc, nhưng là, hắn người nhỏ, lời nhẹ, rốt cuộc không có hỏi nhiều.
Lăng Xuyên híp mắt đảo qua đám người Đan Tháp.
Bên Đan Tháp nguyên bản tổng cộng có ba võ thánh, mà bên Bạch gia dù cho cộng thêm hắn thì cũng mới chỉ có hai người, hắn phải giải quyết xong một tên mới có thể bảo trì cân bằng được.
Cảnh Lập Phong nhìn qua Bạch Thần Tinh, sắc mặt Bạch Thần Tinh rất bình thản, tựa hồ không chút nào kinh ngạc Lăng Xuyên sẽ ra tay.
Ánh mắt Diệp Thạch nhìn Lăng Xuyên tràn đầy sùng bái, sắc mặt Khúc Khôn thì xanh tím lần lượt thay đổi, nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ gì.
Phỏng chừng Bạch Thừa Phong là thật sự không biết, biểu tình rất kinh ngạc.
“Lăng tiền bối, ngài…” Yết hầu Đan Thần như là bị bóp nghẹn, vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Xuyên.
Lăng gia và Bạch gia, một là luyện khí thế gia một là trận pháp thế gia, hai gia tộc vẫn luôn giao tình nông cạn, mà nay Lăng Xuyên sấm rền gió cuốn ra tay như thế, thật sự quá mức quỷ dị.
Chẳng lẽ là hai nhà âm thầm kết minh? Vì sao nàng không nhận được một chút tin tức nào?
“Lăng Xuyên, ngươi nói người ta xen vào việc người khác, vậy ngươi chẳng lẽ không có xen vào việc của người khác sao?” Cừu Tranh Vanh âm trầm nói.
Lăng Xuyên ánh mắt lành lạnh nhìn Cừu Tranh Vanh một cái, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hỏi Diệp Thạch: “Diên Tinh ngươi nói xem, ta có xen vào việc của người khác không?”
Diệp Thạch vội vàng lắc đầu, phấn chấn nói: “Không có, không có, ông ngoại mới không có xen vào việc của người khác.”
Lăng Xuyên thản nhiên cười, đứng bên cạnh Khúc Khôn, đắc ý nói: “Diên Tinh gọi ta là ông ngoại, ngươi cũng nhanh chóng thừa nhận ta đi chứ.”
Sắc mặt Khúc Khôn xanh trắng không ngừng.
……
Cảnh Lập Phong nhìn Khúc Khôn và Lăng Xuyên, cảm thấy không khí giữa hai người quỷ dị nói không nên lời.
“Lăng tiền bối, ngài… đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đan Thần hết sức khó hiểu nhìn Khúc Khôn.
Vì sao Diệp Thạch lại gọi Lăng Xuyên là ông ngoại? Lăng Xuyên và Khúc Khôn là một đôi? Điều này sao có thể?! Khúc Khôn chỉ vừa mới mới từ nước ngoài tới, sao lại có quan hệ với Lăng Xuyên được?
Thấy ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người mình, Khúc Khôn chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên một trận.
Đan Thần nhìn biểu tình của Khúc Khôn, cảm thấy cổ quái, nhìn không khí giữa Lăng Xuyên và Khúc Khôn như là Lăng Xuyên ép buộc Khúc Khôn vậy.
Lăng Xuyên nhìn nhìn mấy người Đan Cốc nói: “Hồn kỹ gần ngay trước mắt, các ngươi không đi nghiên cứu hồn kỹ, lại nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Nghe được lời Lăng Xuyên nói, đám người Đan Thần như trong mộng mới tỉnh.
“A! Đúng, hồn kỹ!” Đan Thần nói.
Trong di tích Đan Điện có một tòa cung điện thật lớn, lối vào cung điện có đặt cấm chế, cần lấy hồn kỹ đặc biệt mới mở ra được.
Bọn họ chỉ có lĩnh ngộ hồn kỹ trên bia đá trong di tích thì mới có khả năng mở ra cấm chế, tiến vào trong cung điện.
Đan Thần hâm mộ liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái. Tình hình trước mắt, ai trước hết lĩnh ngộ hồn kỹ thì người đó có thể trước hết mở ra đại môn cung điện, tiến vào trong cung điện. Nói cách khác, ai tốc độ nhanh, người đó liền chiếm được tiên cơ.
Cảnh Lập Phong nhìn Lăng Xuyên, thăm dò hỏi: “Lăng đạo hữu, thật không nghĩ tớiBạch thiếulạilà ngoại tôncủangươi.Nói như vậy,Bạch đạo hữuchínhlà…”
Lăng Xuyên cười cười, đắc ý dào dạt nói: “Đúng vậy,làcon rể nhà ta! ThầnTinh à, ngươi không tínhgọita một tiếng nhạc phụ sao?”
Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, nói: “Ngươi nếunhư làm cho Khúc nhạc phụgả chongươi, ta sẽ gọi.”
Không biết tại sao, gọi Khúc Khôn cấp bậc võ tông là nhạc phụ, Bạch Thần Tinh có thể gọi rất thong dong, nhưng đối với Lăng Xuyên cấp bậc võ thánh, Bạch Thần Tinh liền có chút gọi không được.
Lăng Xuyên có chút khinh thường nhìn Bạch Thần Tinh: “Ngươiđúng làthật không có mắt, chờ nhi tửtatỉnhlại, tasẽ kêu ycáchngươi xa một chút.”
Bạch Thần Tinh thản nhiên liếc Lăng Xuyên một cái, nói: “Tâm Dương không chắc sẽ nguyện ý nhận ngươi.”
Lăng Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Thần Tinh: “Bạch giadạyngươinhư thế nào vậy?Không dạyngươi tôn trọng trưởng bối một chútnào à? Đối là Tâm Dương không chắc sẽ nguyện ý nhận ta, nhưng dù y không tiếp thu ta, ta vẫn là phụ thân của y. Ngươi tốt nhất cầu nguyện y nguyện ý để ý tới ngươi, nếu như y không nguyện ý để ý tới ngươi, y còn có thể tái giá. Tiểu tử, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Bạch Thần Tinh: “…”
Diệp Thạch: “…”
Khúc Khôn: “…”