Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 326: Chương 326




Ngoài bí cảnh.

“Bát thúc,saongàilạiđếnđây?” Lăng Trầm thụ sủng nhược kinh hỏi.

Lăng Trầm âm thầm nghĩ, lần trước là Lăng Xuyên, lần này lại là Lăng Mạch. Hai nhân vật phong vân trong gia tộc trước sau lại đây nhìn hắn, từ khi nào hắn biến thành chạm tay có thể bỏng rồi?

“Tới thăm ngươi một chút,với lại chuyện kêungươinóivớiThập Thấtđệcủa ngươi, ngươiđãnóichưa?” Lăng Mạch nhăn chặt mày, có chút vội vàng hỏi.

Lăng Trầm âm thầm ở trong lòng bĩu môi, thầm nghĩ, ngài tới xem ta là giả, đến tìm hiểu Thập Thất đệ mới là thật đi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lăng Trầm vẫn là lộ ra một bộ biểu tình xin lỗi, hồi đáp với Lăng Mạch: “Ta đã nói,nhưngThập Thất đệ hắn phản ứng bình thường, tựa hồ vô tâm nạp thiếp.”

Lăng Mạch mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Hắn rốt cuộc muốn gì! Đềuđã quanhiều năm như vậy, hắn cònchưatỉnh mộngsao?Chẳng lẽ hắn liền muốn mộng cả đời như vậy!Sao ngươi không khuyên nhủ hắn?”

“Tacókhuyên,nhưnghắn cũng không nghe ta!” Lăng Trầm cười gượng nói.

“Ngươicókhuyên?Nghiêm túc khuyên?” Lăng Mạch hỏi.

Lăng Trầm cười khổ, hắn chỉ vừa bắt đầu khuyên, mặt Lăng Xuyên liền nhăn lại, hắn nào còn dám tiếp tục khuyên nhủ! Thập Thất đệ phát hỏa thật sự rất dọa người đó!

“Ta ngược lại muốn nghiêm túc khuyên nhủ,nhưngThập Thất đệ hắn cũng không nghe.” Lăng Trầm bất đắc dĩ buông tay nói.

“Hắn là Thập Thất đệcủangươi, ngươi không thểcó tâm hơn vớichuyện của hắnđượcsao?” Lăng Mạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

Lăng Trầm thầm nghĩ, trưởng bối trong tộc cũng thật là, không dám phát giận với Thập Thất đệ, liền hướng về phía hắn thả khí, hắn thực vô tội được không?

Thập Thất đệ không thích nạp thiếp, chẳng lẽ hắn còn có thể buộc Thập Thất đệ động phòng cùng người khác sao?

Lại nói, loại sự tình khuyên nhủ Thập Thất đệ nạp thiếp này, nên từ trưởng bối trong tộc ra mặt mới đúng. Trưởng bối trong tộc ra mặt, Thập Thất đệ không để ý tới, liền đem chủ ý đánh tới trên đầu hắn. Hắn đã xuất đầu, lại ngại hắn không có bản lĩnh, khuyên nhủ không được.

“Kỳ thật Bát thúc ngài không cần lo lắng, nói không chừng năm đó Thập Thất đệ tạitrongbí cảnh ôm song nhikia đãmang thai, nóikhông chừnghắn hiện tạicảtằng tôncũng có rồi ấy.” Lăng Trầm cười nói.

Lăng Mạch tức giận liếc mắt xem thường: “Thập Thất đệcủa ngươitrúng độcnằmmộng xuân, ngươi cũngtinhắn?Nếuthực sựcómột song nhi như vậythìđã sớm tìm đượcrồi.”

Lăng Trầm nhìn Lăng Mạch đen mặt, thầm nghĩ, ngài rống ta cái gì, ngài có hay thì đi rống với Thập Thất đệ đi! Trưởng bối trong tộc cũng thật là biết bắt nạt kẻ yếu.

“Lần này không biết vì cái gì, hắn đột nhiên xuất quan.NgươithấyThập Thất đệcủangươi có gìkhácthườngkhông?” Lăng Mạch hỏi.

Lăng Trầm nghĩ, Thập Thất đệ tựa hồ có chứng thụ ngược, có ý đối với một song nhi nói thực lực của hắn không tốt, người khác một chút mặt mũi đều không cho, hắn lại vội vàng tặng lễ cho người ta.

“Ta cảm thấy hắn đốivớivịnhạc phụkia củaBạch Thần Tinh có chúthảocảm,còn tặngquamộtthanh bảo kiếm bát cấp thượng phẩm.” Lăng Trầm nói.

Lăng Mạch nhăn chặt mày, trầm ngâm một phen, “Mộtthanhbảo kiếm bát cấp thượng phẩm cũngkhôngthuyết minhđượcvấn đềgì.”

Lăng Trầm bĩu môi, sao lại nói không có vấn đề? Mình chết sống cầu Thập Thất đệ luyện chế một thanh pháp khí bát cấp thượng phẩm, Thập Thất đệ như thế nào cũng không chịu. Vậy mà song nhi người ta mắng hắn một trận, hắn còn liếm mặt vội vàng đưa pháp khí cho người ta, thấy thế nào cũng rất nghiêm trọng nha!

“Thập Thất đệ hiện tại đi bí cảnh, Khúc Khôn cũng vàođấy.” Lăng Trầm nói. Trong bí cảnh chỉ có vài người như vậy, nói không chừng củi khô lửa cháy liền xảy ra chuyện gì.

Lăng Mạch nhíu mày: “Ngươi không nên nói lung tung. Khúc Khôn là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, hắn đều đã có nhi tử, tôn tử, lập tức lại sắp có tằng tôn. Thập Thất đệ của ngươi chẳng lẽ muốn giúp người ta dưỡng nhi tử, dưỡng tôn tử sao?”

Lăng Trầm gật gật đầu: “Cũng phải. Nhưng kỳ thật song nhi kia có diện mạo không tồi.”

Lăng Mạch híp mắt nói: “Cũng chỉ là không tồi mà thôi, Thập Thất đệ của ngươi có dạng người nào mà chưa thấy qua.”

Lăng Trầm nhún vai: “Ngài nói cũng đúng, chắc là ta nghĩ nhiều.”

……

Trong bí cảnh.

Đôi mắt Mộ Thần tuôn ra một trận kim quang, mây trên trời bị Mộ Thần linh hồn phi đao cắt thất linh bát lạc.

“Ngươi tỉnh rồi?” Diệp Thạch phấn chấn nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu: “Ừ.”

Mộ Thần nhìn tấm bia đá, lúc hắn bắt đầu nhìn chỉ là tấm bia đá thứ nhất, hiện giờ bất tri bất giác đã là tấm bia đá thứ chín. Hắn tựa hồ tiến nhập vào một loại trạng thái thực huyền diệu, quên đi thời gian, cũng quên đi không gian, chỉ có linh hồn lực đang vận chuyển rất nhanh.

Mộ Thần cảm thấy linh hồn lực của mình lại hùng hậu không ít.

“Ta nhìn bia đá đã bao lâu?” Mộ Thần hỏi.

“Có tám ngày.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần sửng sốt một chút, không ngờ đã qua thời gian dài như vậy, hắn lại không có chút cảm giác nào.

“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nói: “Có chút chuyện, nhưng không phải là chuyện lớn gì.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Đan Tháp có một người áo xám khiêu khích, bị phụ thân cùng ông ngoại liên thủ giết chết.”

Mộ Thần nhìn qua phía Lăng Xuyên bên cạnh Khúc Khôn, trong lòng rõ ràng “ông ngoại” mà Diệp Thạch nói, là Lăng Xuyên chứ không phải Khúc Khôn.

Cần cả Bạch Thần Tinh cùng Lăng Xuyên liên thủ, vậy người ra tay nhất định là võ thánh. Xuất sư bất lợi, Đan Tháp tổn thất một võ thánh, chỉ sợ đang rất là đau lòng.

“Người Đan Tháp tới?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy. Đan Đỉnh Các, Đan Cốc cũng tới, nhưng bọn họ đều đi rồi.”

Mộ Thần nhíu mày: “Đều đi rồi?”

“Đúng vậy. Bọn họ đều gấp gáp đi, chúng ta cũng phải nhanh lên. Bên trong Đan Điện bí cảnh này, địa phương có giá trị nhất chính là một tòa Đan Cung. Chung quanh Đan Cung chia ra năm lối nhập khẩu, trong Đan Cung có khả năng cất giấu đan thư cửu cấp. Lần này Đan Tháp, Đan Cốc, Đan Đỉnh Các đối với đan thư kia đều là tình thế bắt buộc.”

“Nghe nói chỉ cần lĩnh ngộ đến tấm bia đá thứ sáu là có thể bắt đầu mở ra lối nhập khẩu, người mấy cổ thế lực khác đã đi tới đó trước rồi.” Lăng Xuyên bổ sung.

Mộ Thần đã sớm lĩnh ngộ vượt qua tấm bia đá thứ sáu, nhưng vì hắn luôn ngộ đạo, mấy người mới không quấy rầy hắn.

“Chúng ta đã chậm lắm rồi, phải nhanh chóng thôi.” Diệp Thạch trầm ngâm nói.

Mộ Thần gật đầu: “Tốt.”

Tuy rằng hắn chỉ lĩnh ngộ đến tấm bia đá thứ chín, nhưng Linh Tháp cũng đã khắc tất cả nội dung trên bia đá xuống, nếu hắn muốn lĩnh ngộ nội dung của mấy tấm bia đá sau, thì đi vào Linh Tháp là được.

Mộ Thần nhìn thấy Lăng Xuyên dắt tay Khúc Khôn, mặc cho Khúc Khôn đấm đá. Ước chừng là Khúc Khôn đánh một hồi cảm thấy mệt, cũng liền ngừng, mặt mày đỏ bừng.

Mộ Thần nhìn Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn, thầm nghĩ vị ông ngoại này da mặt thật dày, nhưng mà, da mặt dày mới có thịt ăn!

……

Đoàn người Đan Đỉnh Các.

“Ông nội, sao Bạch thiếu lại đột nhiên biến thành tôn tử của Lăng Xuyên? Đây cũng quá kỳ quái đi?” Cảnh Minh nhịn không được mà hỏi nhỏ.

Cảnh Lập Phong tràn đầy cảm thán: “Đúng là có chút khó tưởng tượng nổi.”

Thế lực Bạch gia so với Mệnh Tộc thì hơi nhỏ hơn một chút, nhưng nếu, Bạch gia cùng Lăng gia liên thủ thì sao?

Đây chính là hai con quái vật lớn! Nếu hai gia tộc này liên thủ, đây không phải chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai, lần này Mệnh Tộc phải đau đầu.

“Có người đồn, năm đó Lăng Xuyên ở trong bí cảnh ngủ với một song nhi, sau đó nhớ mãi không quên, nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm. Cũng có người nói, Lăng Xuyên tại trong bí cảnh nằm một cái mộng xuân, tẩu hỏa nhập ma, coi ảo ảnh thành hiện thực, nhiều năm như vậy, vẫn luôn vì ảo ảnh mà thủ thân như ngọc.” Cảnh Lập Phong nói.

Bên ngoài Đan Đỉnh Các kinh doanh đan dược, luyện khí, nhưng lén lút cũng buôn bán tình báo, tin tức rất linh thông.

Cảnh Minh đột nhiên mở to mắt: “Ông nội, ý của ngài là, Khúc Khôn chính là song nhi từng có quan hệ với Lăng Xuyên trong bí cảnh?”

Cảnh Lập Phong gật đầu: “Cũng có thể giải thích như vậy.”

Lúc Lăng Xuyên ra tay, Bạch Thần Tinh không có chút kinh ngạc nào. Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt gì, Bạch Thần Tinh dựa vào cái gì tín nhiệm Lăng Xuyên như vậy.

“Đây cũng quá trùng hợp đi.” Cảnh Minh nhíu mày nói.

Cảnh Lập Phong hít sâu một hơi, nói: “Vô xảo bất thành thư.”

Nếu hắn suy đoán không lầm, như vậy Bạch Diên Tinh chẳng những là nhi tử của Bạch Thần Tinh, mà còn là tôn tử của Lăng Xuyên. Có một tầng quan hệ như thế, Lăng Xuyên không vội vàng giúp cũng không được.

Khúc Tuyền cúi đầu, yên lặng không lên tiếng. Danh ngạch tiến vào Đan Điện là trong tộc thật vất vả tranh thủ cho hắn, tuyệt đối không thể lãng phí.

Nhìn thấy đám người Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn ra tay, Khúc Tuyền khắc sâu ý thức được chính mình nhỏ bé bao nhiêu.

……

Đoàn người Đan Cốc.

Đan Thần cau mày, vẫn là có chút không hoàn hồn được mà nói: “Không ngờ Lăng tiền bối lại cứ như vậy ở lại trong đội ngũ Bạch gia.”

Đan Hồng bất đắc dĩ nói: “Bên Bạch gia kia có ái nhân, song tế, tôn tử, tôn tế của Lăng tiền bối, hắn không lưu ở bên kia, chẳng lẽ còn ở lại trong đội chúng ta sao?”

Đan Thần nhíu mày nói: “Bạch tiền bối liền thành song tế của Lăng tiền bối?”

Đan Hồng cười: “Đúng là có chút khó tin!”

Bạch tiền bối cùng Lăng tiền bối đều là kỳ tài ở Trung Châu, một người tinh thông trận pháp, một người thiện luyện khí. Nhưng hai người không có liên hệ gì với nhau, đáng lẽ bắn đại bác cũng không tới mới phải, nhưng mà, thế sự chính là trùng hợp như thế.

“Lúc trước người ra tay khiêu khích Bạch tiền bối là ai vậy? Chưa từng nghe nói tới luôn, nhưng thực lực thật sự mạnh.” Đan Thần nhịn không được mà hỏi.

Đan Hồng híp mắt, lần này có rất nhiều người Đan Tháp có vấn đề!

“Hẳn là cường giả lánh đời nào đó.” Đan Hồng nói. Người nọ thật sự rất xui. Thật là, là võ thánh rồi, thực lực như vậy đi tới chỗ nào cũng có thể ngang ngược một phương. Đáng tiếc lại bị Lăng Xuyên ám toán, bị Bạch Thần Tinh nhân cơ hội treo cổ, thật có thể nói là chết không nhắm mắt.

Tuy rằng người nọ chết rất nghẹn khuất, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó cũng là chuyện tốt.

Bên Đan Tháp kia người tiến vào nhiều nhất, còn có vài người không rõ lai lịch, tùy tiện chạy đến một người đều là võ thánh, ai biết mấy người khác có thực lực thế nào.

Chết đi một người vẫn còn để cho người khác không quá yên tâm. Đều chết hết mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.