Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 359: Chương 359




Trong căn phòng nghị sự tại Lâm gia, các trưởng lão đang tụ lại nghị luận.

“TiểuThấtđã trả lời chưa?” Lâm gia ngũ trưởng lão nhăn chặt mày hỏi.

“Vẫn chưa nữa.” Tứ trưởng lão lo lắng lắc đầu.

“Sao lạichưa nữa?Nó đang làm cái gì vậy?!Mộ Thần đối với Lâm gia chúng ta rốt cuộccóthái độ gì,nócũng phải lénspoilcho chúng tamột chút chứ!Sao chút tiếng gió cũngdấu diếmthế này!” Ngũ trưởng lão bực mình nói.

“Lúc trước chúng ta làm quá mức,nêncũng khó trách tiểuThấtcó thái độnhư bây giờ.”

“Đều là ngườicùngmột nhà, hẳn là tiểuThấtsẽkhông đến mức nhìn gia tộc diệt vong đâu.”

“Nếu sớm biếtđượcngười nọ làphụ thân của Mộ Thần thì tốt rồi.” Nếu sớm biết đó là phụ thân của Mộ Thần, thì dựa vào ân cứu mạng của tiểu Thất đối với hắn, Mộ Thần như thế nào cũng sẽ cho gia tộc bọn họ không ít đan dược.

Nghe đồn Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe, nhưng hắn cũng là một người có ân tất trả, đối với những người thân cận cực hào phóng.

Chỉ một Bạch Diên Tinh thôi mà Mộ Thần đã cho Bạch gia và Lăng gia bao nhiêu chỗ tốt!

Hội đấu giá lần này bán ra ba mươi viên đan dược bát cấp, đưa tới vô số cao thủ võ tôn, nhưng mà trên thực tế, số lượng đan dược bát cấp mà Mộ Thần cho hai nhà Bạch, Lăng còn nhiều hơn lần đấu giá này tới mấy lần.

Về địa vị của phụ thân Mộ Thần, cho dù là không như bạn lữ vẫn luôn bên cạnh hắn xuất sinh nhập tử, nhưng hẳn là cũng không kém đi đâu.

Có bao nhiêu gia tộc vì muốn đáp lên Mộ Thần mà trắc trở bao nhiêu. Quan thất phẩm trước cửa Tể tướng chính là Bạch gia, người Lâm gia gặp đều kính sợ, Mộ Viễn Phong có thân phận thế kia, vậy mà bọn họ lại đi triệt để đắc tội.

“Trên đườngNgọc nhivề nhàthì bịngườita rạchmặt.” Lâm Trạch bỗng từ đâu nhíu mày nói.

“Đã khi nào rồi màngươi còn có mặt mũi đềcập tớiLâm Ngọc??” Đại trưởng lão tức giận nói. “Cáiđứanghiệt nữ chết tiệtkiakhiến chogia tộc gặp phảibao nhiêuphiền toái, ngươi biết khôngthế?”

“Ta nghe nóiconHuyết Diễm Thiềm năm đó kỳ thật làdo Ngọc nhitrêu chọc, còntiểuThấtchỉlà gặp vạ lây.” Nhị trưởng lão nói.

“Việc nàyhình nhưcó nội tình, lúc trước người vốn nênbịNgọc nhi,nhưngtiểuThấtlạibị Dư Tấn đẩytới chắn.” Lâm tứ gia sầu lo nói.

Lúc trước những người đi thám hiểm không chỉ có Lâm Ngọc, Lâm Tạ cùng Dư Tấn, còn có vài đệ tử khác trong gia tộc. Chuyện lúc trước Dư Tấn làm cũng bị những người khác thấy được, nhưng lại không truyền ra.

“Cái gì?!” Đại trưởng lão kinh hãi, “Không phải khi đóDư Tấnđãcùng tiểuThất đính hônrồisao?Sao Dư Tấn lại làm như vậy?”

“ThậtrathìDư Tấn vừa ýNgọc nhihơn, trướcđóNgọc nhi cùng Dư Tấnđãcó tư tìnhrồi.” Lâm Tứ gia có hơi chần chờ nói.

Đại trưởng lão trừng to mắt,“Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnhmà!”

Nhiều năm qua, quan hệ giữa Lâm Ngọc cùng Lâm Tạ ở mặt ngoài không tồi, nhưng thực ra vô cùng cứng ngắc, nhưng tiểu bối ma xát là chuyện khó tránh khỏi, đại trưởng lão cũng liền không chú ý, kết quả hiện tại… chuyện năm đó không ngờ còn có ẩn khuất, tiểu Thất có biết không?

Mấy năm nay, bởi vì Lâm Ngọc được La Hòa nhìn trúng, mỗi lần Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc xung đột, gia tộc đều đứng ở bên Lâm Ngọc.

Nếu không có chuyện Dư Tấn thì còn dễ, nhưng tiểu Thất đã hủy dung, trước kia gia tộc lại còn hay đứng ở bên Lâm Ngọc, sợ rằng tiểu Thất đã sớm hàn tâm về gia tộc.

“TiểuThấtcóbiết chuyện đó làdoDư Tấn làmkhông?” Đại trưởng lão hỏi.

Lâm Tứ gia trầm mặc hồi lâu, hít một hơi nói: “TiểuThấtlà một ngườirất cótâm nhãn.”

Lâm Tạ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, cái gì y cũng biết, lại không hề nói điều gì. Lúc ấy gia tộc đặt hết thảy lợi thế trên người Lâm Ngọc, thế nên cho dù Lâm Tạ có nháo, bọn họ cũng vẫn chỉ đứng ở bên Lâm Ngọc…

Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút bất đắc dĩ.

Đại trưởng lão nhìn qua Lâm Trạch, “Lâm Trạch,chuyện nhi nữvới song nhi củangươi, ngươi không biếtchút nào hết sao?”

Lâm Trạch nhíu mày, mới bắt đầu hắn cũng không biết, sau nay mới biết được thì đã không còn cách nào.

Lúc ấy Lâm Ngọc đã được La Hòa thu làm đồ đệ, coi như dưới tình huống đó, hy sinh một Lâm Tạ so với hy sinh một Lâm Ngọc thì tình trạng sẽ tốt hơn nhiều, cho nên khi biết người xảy ra chuyện chính là Lâm Tạ, Lâm Trạch còn cảm thấy may mắn một chút, nhưng mà hiện tại… đúng là tạo hóa trêu ngươi!

Lâm Trạch còn tưởng rằng chuyện giữa Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc rất là bí ẩn, nhưng thì ra không chỉ mình hắn biết, các trưởng lão khác trong lòng cũng biết rõ.

“Ngươithật biết cách làmphụ thân.” Đại trưởng lão tức giận nhìn Lâm Trạch.

Lâm Trạch cúi đầu trầm mặc, trong lòng cũng vô cùng hối hận.

“Hội đấu giásắpbắt đầurồi, chúng ta cótham gia nữa không?” Tam trưởng lão trầm mặc nửa ngày rồi hỏi.

Đấu giá Nguyệt Hồn Đan cho Lâm Ngọc đã là chuyện không cần thiết nữa rồi. Thật ra Lâm Ngọc mới là đầu sỏ gây tội trong chuyện Mộ Viễn Phong, đan lô kia nhất định là do Lâm Ngọc nói cho La Hòa, La Hòa mới biết tới.

La Hòa đã bị phế, Dư Tấn cũng bị phế, hiện giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Ngọc đâu.

“Nếu khôngthì chúng ta đấu giáPhục Nhan Đan chotiểuThất?” Một trưởng lão nào đó nói.

“Không cần, tiểuThấtcócần Phục Nhan Đanhay không còn cầnngươi quan tâmà.Ta nghe nói Mộ Thầnvừa vềBạch gia liền khai lô luyệnramột lò Phục Nhan Đan đưa cho tiểuThấtrồi.” Tam trưởng lão nói, hẳn là dung mạo của tiểu Thất cũng đã khôi phục.

Đan dược thất cấp vô giá, Lâm gia bọn họ muốn mua một viên thôi mà đã thương cân động cốt rồi, nhưng chuyện này đối với Mộ Thần mà nói, đan dược thất cấp chỉ tựa như cải trắng mà thôi.

“Lâm Ngọcmớibịhủy dung, nếu như Mộ Thần hiểu lầm chúng tamuaPhục Nhan ĐanchoLâm Ngọcthì liềnkhông xong.”



Cái biệt viện mà La Hòa thuê hiện tại đã trở thành địa điểm ngắm cảnh vật. La Hòa vừa bị đuổi ra ngoài thì đan đỉnh liền được chủ nhân biệt viện cung kính đặt ở trong đại sảnh.

“Đây là đan đỉnhdoMộ Thần đại sư luyện chếvàoba năm trước! Tuy rằng chỉlàmộtcái đan lô thất cấphạ phẩm, nhưngnó lạitập hợp trận pháp, minh vănvàphù chú.Nếudùng nó luyện chế đan dượcthìcó thểbớt đượcrất nhiều khí lực, xác xuất thành công luyện đancũng tănglênkhông ít.”

“Mộđại sưthậtquákì diệu! Ta chưa từngnhìnthấyvịluyện khí sưnàocó thể hoàn mỹ dung hợpcáchọcthuậtlại như vậy.”

“Cổ đại sư, ngàithấyphẩm chấtcủacái đan lô này thế nào?” Người bị hỏi là một vị luyện khí sư tên Cổ Ngọc, là một luyện khí sư bát cấp cấp thấp.

“Trình độ luyện khícủaMộ đại sư lúc ấycóhạn, nhưng hắnlạicó thể nghênh ngang tị đoản, lấy trận pháp, minh vănvàphù chúgiúp,đâylàchuyện màta theo không kịp.”

Tinh thông một môn học thuật đã là khó có được. Bình thường các luyện khí sư sau khi luyện khí xong có khả năng sẽ tìm minh văn sư tuyên khắc minh văn, cũng có thể tìm trận pháp sư khắc trận pháp vào, nhưng gia công hậu kỳ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không hợp.

Mà cái đan lô này là Mộ Thần trong lúc luyện khí đã đem trận pháp, minh văn và phù chú luyện vào, cả đan lô vô cùng tự nhiên, các môn học thuật hoàn mỹ giao hòa.

“LaHòacũng thậtlà xui xẻo, coi trọng cái gìthì không coi,lại đicoi trọngđồ của phụ thân Mộ Thần,mà lại cònlàđan lô doMộ Thần tự tay luyện chế cho phụ thân hắnnữa chứ.”

“Phải vậy, tự làm bậy không thể sốngmà.”

“Lý đại sư, ngươiđangcười cái gì?” Cổ Ngọc hỏi Lý Thân – một vị minh văn sư bát cấp.

“Ta đangbuồncườichuyện khinhi tửcủatiền bối Bạch Thần Tinh đến Trung Châu,ythiếu chút nữađã chết trên tayngười Bạch gia;rồi khi nhạc phụ của Bạch Thần Tinh đến Trung Châu,hắn cũngkémchútchết trên tay ngườiBạch gia;lúc nàythângiacủaBạch Thần Tinh đến, cuối cùngcũngkhônglại đưa tới trên tay ngườiBạch gia, lần này BạchThần Tinhchắc đangthở ra một hơi…” Lý Thân cười hì hì nói.

“Ngươiđúng là khôngđứng đắn,nhưng mànóicũng đúng.” Cổ Ngọc bất đắc dĩ.

Bạch gia hiện tại đang vô cùng nổi bật, đương nhiên, cũng có không ít scandal.

Bởi vì hai cái ô long lúc trước, rất nhiều người đều ở sau lưng nói Bạch gia thích người một nhà đánh người một nhà, rồi nói Bạch Thần Tinh là một kẻ mù, nhi tử với nhạc phụ đều bị người nhà hắn khi dễ.

“TênLa Hòa kia lá gan đủlớn! Phụ thâncủaMộ thiếu cũng dámchọc.”

“Người không biết không sợmà.”

“Hiện tạihắncũng đủxui rồi, đan điềnđãbị phế, đời này luyện khôngrađannữa.”

“Căn bảnluyện đan thuậtcủatênkiakhông ra làm saocả.”

“Thật raLa Hòarất xui xẻo đó chứ, việc này người khởi xướng là nữ đồ đệcủaLa Hòacơ, Lâm NgọccủaLâm giaấy.”

“Nữnhânkiacũng khôngtốtlành gì,hìnhnhư có một chânvớiLa Hòa,giờđã bị hủy dungrồi.”



Bạch gia.

“Thần nhi nói hội đấu giásắpbắt đầurồi, ngươicó muốnđi cùng với ta xemthử không?” Mộ Viễn Phong hỏi Lâm Tạ.

Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ nói chuyện tâm sự mấy ngày, với lại hai người vốn rất có hảo cảm với nhau, thế nên Lâm Tạ cũng từ từ buông tâm. Đám người Mộ Thần đối với quan hệ của hai người thì vui như mở cờ.

Lâm Tạ sửng sốt: “Có thể chứ?”

Mộ Viễn Phong gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Bạch Thần Tinh dắt Khúc Tâm Dương đi tới, nói: “Thân gia cũngmuốnđi thamquan sao? Chúng ta vừa lúc đichung luôn đi.”

Mộ Viễn Phong dắt tay Lâm Tạ, đồng ý: “Được!”

Lâm Tạ bị Mộ Viễn Phong dắt tay, tay chân có hơi luống cuống.

“Các ngươicũngmuốn đi sao? Vừakhéođichung luôn.” Lăng Xuyên lôi kéo Khúc Khôn tới.

Lăng Xuyên cùng Bạch Thần Tinh đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy Trung Châu, Lâm Tạ ở xa xa liếc mắt một cái cũng không có cơ hội, mà giờ phút này hai người lại ở gần ngay trước mắt, Lâm Tạ lập tức có loại cảm giác không chân thật lắm.

“Đi thôi.” Lăng Xuyên vung tay áo, đám người nhất thời phiêu phù trên đám mây, nhanh như chớp phi tới hội đấu giá.

Bên ngoài hội đấu giá, người người đông đúc chen đẩy nhau vui như trẩy hội.

Đám người Lăng Xuyên vừa đến liền khiến mọi người chú ý.



“Ồ,Lăng Xuyên tiền bối cùng Bạch Thần Tinh tiền bối đếnchung kìa.Người đangbị Bạch Thần Tinh dắt hẳnchính là mẫu phụ Khúc Tâm DươngcủaDiên Tinh thiếu gia, người màLăng Xuyên tiền bối dắthẳn làKhúc Khôn,còn hai người kia là ai thế?”

“Một trong haingườiđó làphụ thân của Mộ Thần–Mộ Viễn Phong, trướckia tacó gặpđượchắn, ta còn từ trongtay hắn mua đan dượcnữa đó.”

“Ngươi từtrong tay phụ thân Mộ Thần mua đan dược? Thiệt hay giảvậy?”

“Đương nhiên là thật! Lúc ấy thương đội chúng ta cùng thương đội Lâm gia vừa lúc đụngmặt nhau,sau đónghe nóibênLâm gia có một luyện dược sư lục cấp tính tình rất tốt,thế nênchúng ta lấy quan hệ, mua được mấyviênđan dược.”

Lúc ấy thương đội bọn họ tổng cộng mới mua được mấy viên đan dược, hiện tại liền có không ít người lấy số tiền lớn tới cửa cầu đan. Đan dược do phụ thân của Mộ Thần luyện chế, giá trị kỷ niệm cao hơn giá trị thực dụng. Những người đó đưa ra giá cả thậm chí vượt qua gấp mấy lần giá trị bản thân đan dược. Chỉ tiếc là, đan dược vừa tới tay thì phần lớn bọn họ đã dùng luôn rồi.

“Mộ tiền bối thậtbiếtsinh nhi tử!Sinhmột cáiliềnraluyện dược sư cửu cấp, nghe nói Mộ đại sưchínhlà con trai độc nhấtcủaMộ tiền bốiđó.”

“Tuy là con trai độc nhất,nhưngmột cáihơn một trăm!”

“Mộ tiền bốicònnói luyện đan thuậtcủahắn làhọctheo nhi tử.”

Tuy Mộ Thần từng chỉ điểm cho không ít luyện dược sư, nhưng người có thể được Mộ Thần không chút nào bảo lưu dốc túi dạy hẳn là chỉ có mình Mộ Viễn Phong thôi.

Thật đáng tiếc, nếu lúc trước khi hai thương đội gặp nhau, nếu bọn họ đi tới lưu một ấn tượng tốt trong lòng Mộ Viễn Phong thì hiện tại… Đúng là ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết vậy’!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.