“Đó là tiểuThấtđúng không?” Một vị trưởng lão Lâm gia nhìn thấy Lâm Tạ đi bên cạnh Bạch Thần Tinh, lên tiếng hỏi.
Đám người Bạch Thần Tinh vừa xuất hiện liền thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Đúng là y.” Lâm Tạ đã bị hủy dung mười mấy năm, bây giờ Lâm Tạ khôi phục tướng mạo sẵn có, mấy trưởng lão Lâm gia thiếu chút nữa đã nhận không ra.
“Diện mạo tiểuThấtđúng là rấtkhông tồi.” Một trưởng lão bên cạnh cảm thán.
Năm đó trước khi Lâm Tạ bị hủy dung, tuy rằng cũng không tồi, nhưng khí chất lại có hơi câu nệ, nhìn có chút không phóng khoáng.
Hiện giờ không biết là do đã buông ra, hay là bởi vì diện mạo hấp dẫn hơn trước kia, nên khí chất hơi có chút hương vị phong hoa tuyệt đại.
“TiểuThất cùng Bạch tiền bốivàLăng tiền bối đồng thời tiếnvàohội đấu giá.” Một trưởng lão khác lẩm bẩm.
Tam trưởng lão nhẹ hít một hơi, đáng thương gia tộc đầu nhập nhiều tâm huyết như vậy trên người Lâm Ngọc, hiện giờ coi như dùng trúc lấy nước công dã tràng.
Lâm Tạ bị gia tộc bạc đãi đã lâu hiện giờ lại thành cứu tinh duy nhất của gia tộc, đáng tiếc là mấy năm nay Lâm gia đối với Lâm Tạ quá mức lương bạc, hẳn là Lâm Tạ đã hết hy vọng với Lâm gia.
Lâm Tạ đi theo đám người Bạch Thần Tinh tiến vào ghế lô của Bạch gia.
Các tân khách lục tục tiến vào hội đấu giá, thiệp mời mà Bạch gia bán đấu giá có loại sa hoa, cũng có loại kém, Lâm gia lấy được là loại thấp nhất, còn các võ tôn thì bắt được thiệp mời có ghế lô.
Ghế lô mà hội đấu giá an bài cho Bạch gia và Lăng gia tất nhiên là tốt nhất.
Bạch Thần Tinh và Lăng Xuyên vừa bước đến thì nhân viên phụ trách hội đấu giá liền đưa lên một mâm điểm tâm đựng trái cây.
…
Trong ghế lô.
“Ngươi cùng MộViễn Phongthoạt nhìn rất cótướng phu thê.” Lăng Xuyên cười, nói đùa với Lâm Tạ.
Lâm Tạ sửng sốt, sau đó xấu hổ nói: “Lăng tiền bốinóiđùa.” Lăng Xuyên là nhân vật phong vân ở Trung Châu, tại trước mặt một vị luyện khí sư cao cấp thế này, Lâm Tạ nhịn không được mà trở nên câu nệ.
“Các ngươi tínhkhi nào thìkết thân?” Lăng Xuyên hỏi.
Lâm Tạ chớp chớp mắt, có chút bối rối: “Lăng tiền bối,hình nhưquá nhanhrồi…”
Lăng Xuyên đắc ý dào dạt nói với Lâm Tạ: “Cũng khôngnhanh lắm đâu.Năm đó ta cùngA Khôn vừa thấy mặt liền nhất kiến chung tìnhrồi.”
Khúc Khôn vốn thấy điểm tâm vừa đưa lên, đang bỏ vào miệng ăn thì nghe thấy lời Lăng Xuyên nói, nhất thời nghẹn ở trong họng.
Khúc Tâm Dương rót cho Khúc Khôn một chén linh thủy, “Mẫu phụ không sao chứ?”
Khúc Khôn uống một ngụm, lắc đầu: “Khôngsao.”
Nhất kiến chung tình? Nhất kiến chung tình em gái ngươi!! Lúc ấy hắn ngay cả diện mạo của Lăng Xuyên cũng không thấy rõ ràng được không?!
Lâm Tạ xấu hổ cười: “Lăng tiền bối là cao nhân, ta không đạt được độ caonhưngài…”
“Cái đó thì đúng.” Lăng Xuyên.
Lâm Tạ: “…”
Khúc Khôn lườm Lăng Xuyên: “Ngươimaucâm miệng, bớt tranh cãi đi.” Hỗn đản chết tiệt, cái chuyện vừa gặp mặt liền bá vương ngạnh thượng cung này rất đáng đắc ý sao?
Lăng Xuyên nở nụ cười nhìn Khúc Khôn: “Được! Ngươi muốn ta câm miệng, ta liền câm miệng…”
Khúc Khôn: “…”
Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, chà xát tay, truyền âm nói: “Tình cảmcủaLăng tiền bối cùngKhúc tiền bối thậtlàtốt.”
“Hai vị tiền bối đềulàlão phu lão thê,tình cảmtấtnhiênlàtốtrồi.” Mộ Viễn Phong trả lời với vẻ đương nhiên.
Bạch Thần Tinh run run khóe miệng. Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ truyền âm tất nhiên là không thể gạt được Bạch Thần Tinh, cũng đồng dạng không gạt nổi Khúc Khôn cùng Lăng Xuyên.
Vẻ mặt Khúc Khôn hết sức vặn vẹo, còn vẻ mặt Lăng Xuyên thì vô cùng đắc ý.
Khúc Tâm Dương nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên mặt Bạch Thần Tinh, không rõ lí do nhéo Bạch Thần Tinh một phen.
Bạch Thần Tinh xấu hổ cười với Khúc Tâm Dương.
…
Mọi người cầm thiệp mời, lục tục tiến vào.
Các nhân viên đã được nghiêm chỉnh huấn luyện lập tức đưa các tu luyện giả đến vị trí của từng người.
Lâm Tạ ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Lâm gia đại trưởng lão trong đám người, Lâm gia đại trưởng lão có tu vi võ tông thất tinh, ở Lâm gia có quyền cao chức trọng, Lâm Tạ cũng không dễ thấy mặt. Thế nhưng, một nhân vật có địa vị cao cả ở Lâm gia như vậy, thực lực lại có khả năng kém hơn cả một vị trưởng hộ vệ của Bạch gia.
Ba mươi viên đan dược bát cấp được chia ra làm ba đợt bán đấu giá, vật bán đấu giá mở màn chính là mười viên đan dược bát cấp.
Đan Tháp mặc dù có luyện dược sư bát cấp, nhưng lại rất ít người luyện ra được đan dược, vì thế lần bán đấu giá đan dược bát cấp này, các võ tôn đều nhiệt huyết sôi trào tranh nhau kêu giá.
“Lần này náo nhiệtghê ha ông nội.” Hà Tĩnh Nguyệt quan sát đám người ở phía ngoài, nói.
Hà Hiền gật đầu: “Ừ.”
Lần này số võ tôn tới tham gia, ở bên ngoài đã là có mấy chục.
Mộ Thần cuối cùng đối với Hà Hiền cũng không tồi, Hà Hiền dùng giá thấp từ trong tay Mộ Thần mua được hai viên đan dược bát cấp.
Mà ở đây, đan dược bát cấp vừa xuất hiện, giá cả liền nhanh chóng bị kéo lên.
…
Từ lúc bắt đầu, Lâm gia đại trưởng lão đã cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Người trong hội trường báo giá quá nhanh quá cao, khiến Lâm gia đại trưởng lão hết hồn chim én.
Linh thảo bát cấp, cửu cấp, linh mạch, các loại thiên tài địa bảo,… đều bị báo ra, tùy tiện một cái cũng đủ khiến Lâm gia táng gia bại sản rồi.
“Lần này Mộ đại sư kiếmlớn rồi.” Nhị trưởng lão hâm mộ.
Lâm Hác cười khổ: “Chứ gì nữa.” Không nói lần bán đấu giá này, chỉ bán đấu giá thiệp mời kia thôi là đã kiếm được một đống rồi.
Dù sao thì luyện dược sư cửu cấp cũng được hưởng ứng khác người thường, tùy tiện ra tay thôi là tài nguyên quảng tiến.
Mộ Thần chỉ lộ ra một chút đồ vật cũng đủ khiến cả gia tộc Lâm gia phấn đấu mấy ngàn mấy trăm năm.
“Nhìn thấy tiểuThấtkhông?” Lâm Hác nhăn mày hỏi.
“Không có,hẳn là ở trongghế lô.” Nhị trưởng lão nói.
“Nghĩ cũngphải.” Lâm Hác hít một hơi.
Trong hội trường cao thủ nhiều như mây, Lâm Hác cũng không dám thả linh hồn lực ra đi thăm dò.
Đan dược bát cấp cạnh tranh nóng như lửa, một đám võ tôn tranh nhau tới đỏ mặt tía tai, võ tông cũng không dám lên tiếng.
Đan dược thất cấp đồng dạng cũng được cạnh tranh hết sức.
Lâm Hác còn tưởng rằng những gì Lâm gia mang tới dư dả mua một viên Nguyệt Hồn Đan, nào biết ở đây có rất nhiều đại nhân vật, mỗi viên đan dược vừa lấy ra, giá cả liền điên cuồng tăng lên, cộng thêm đấu giá sư thoáng cổ động một chút, giá cả đan dược liền đột phá tới cực hạn.
Lâm Hác ngầm cười khổ, cho dù Lâm Ngọc không bị phế, thì lấy thực lực Lâm gia bọn họ cũng mua không nổi Nguyệt Hồn Đan.
“TiểuThất cùng Mộ Viễn Phonglàthế nào vậy?Mộ Viễn Phong có hảo cảmvới tiểuThất sao?” Nhị trưởng lão hỏi.
Nếu Lâm Tạ bám được Mộ Viễn Phong, cho dù chỉ là một tiểu thiếp, thì Lâm gia cũng vẫn sẽ có được không ít chỗ tốt.
Lăng Xuyên đánh giá Lâm Tạ, bỗng nói: “TiểuThất à,Thất catavẫn luônmuốncó mộtsong tử,nhưnglạikhông sinhđược, không bằng ngươinhậnlàmnghĩa tử của hắn đi.”
Lâm Tạ sửng sốt: “Như vậycó tốt không?”
“Đương nhiênlàtốt, ta nghĩThất ca nhất định sẽ thích ngươi.” Lăng Xuyên đương nhiên mà nói.
Lâm Tạ cúi đầu, nhịn không được có chút do dự.
Mộ Viễn Phong vươn tay cầm tay Lâm Tạ, nói: “Tiền bối đềuđãnói như vậyrồi, ngươi đáp ứng đi.” Lăng Xuyên cũng không đến mức hại Lâm Tạ. Bối phận của Lâm Tạ có hơi thấp, nếu trở thành nghĩa tử của Lăng Trầm thì bối cảnh của Lâm Tạ sẽ tăng lên.
Lâm Tạ nghe vậy, gật đầu đồng ý Lăng Xuyên, nói: “Đa tạ ý tốtcủaLăng tiền bối.”
Lăng Xuyên cười: “Khôngcầnkháchsáo, về saumọi ngườiđều là người một nhàmà.”
Khúc Khôn nhìn nụ cười trên mặt Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy người này cười quá mức là gian trá.
…
Bạch gia.
“Mộ Thần, hội đấu giá đã bắt đầu một hồi lâurồi kìa.” Diệp Thạch đi vào Linh Tháp nói.
“Ta biết.” Số tiền bán đấu giá được đã lục tục gửi vào cho hắn.
Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Ngươikhông mautới đóxem sao?”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không cần, có nhạc phụvớiông ngoạiở đó là đủ rồi, tacóđihaykhông cũng không quan trọng.”
“Vậy thìkhông nhất địnhđâu, Mộ Thần ngươirấtđược hoan nghênhà nghen, nếu ngươi đitới đó, nói không chừng giá cả đan dược còn có thể tăngthêmđâu.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần buồn cười: “Ngươinghĩnhững võ tôn tham gia bán đấu giá đềulàhoa si sao?”
Diệp Thạch: “…”
“Các trưởng bốiđang muốngiao lưu tình cảm, chúng ta không cầnphảiđi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Nói cũngphải.”
“Đúng rồi, ngươi có biết tình huốngcủaLa Hòa, Lâm giavớiDư gia thế nàorồi không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch nhún vai nói: “La Hòabịphế,sau đó thìkhông biết đi nơi nàorồi;chân Dư Tấnthìtàn;cònLâm Ngọcthìnghe nói bịngười tahủy dung…”
Mộ Thần híp mắt, La Hòa đã bị phế, Dư Tấn thì thảm rồi, đối với tu luyện giả mà nói, cuộc sống kéo dài hơi tàn so với chết càng khó chịu hơn, cuộc sống hai người đó sau này chắc chắn sẽ rất không tốt.
Đáng tiếc là Lâm Ngọc chỉ bị hủy dung, nữ nhân này thật sự rất tiện, chỉ hủy dung thôi, thật quá tiện nghi ả ta.
Nhưng mà, nữ nhân này lại chính là muội muội đồng phụ dị mẫu của mẫu phụ tương lai của hắn! Nhấc lên huyết thống chính là phiền toái như thế.
“Nếu phụ thâncướiLâm Tạ,vậychúng taphải đưasính lễcho Lâm gia sao?” Diệp Thạch hỏi.
Người Lâm gia quả thật không thể khiến người ta thích nổi, nhưng dù sao đó cũng là mẫu gia của Lâm Tạ, nếu như cái gì cũng không đưa, như vậy Lâm Tạ sẽ bị người ta khinh thị.
Mộ Thần nói: “Đưa qua một chútlà đượcrồi.”
“Vậy ngươi tínhđưabao nhiêu?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần cười: “Haiviênđan dược thất cấplà đủ rồi.”
Diệp Thạch nhíu mày suy tư: “Có quá keo kiệtkhông?”
Mộ Thần cười một tiếng: “Ta ngược lạirất muốnđại khí, nhưngmàLâm gia cũng phải xứngmới được à!”
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần hỏi: “Mộ Thần,có phảingươi biếtđược bí mật gì không?”
Mộ Thần hít sâu một hơi, kể: “LâmHáctừng quen biếtmột luyện dược sư thất cấptên LãnhDiêm. Tênluyện dược sưkia vô cùnghung tàn, thích nghiên cứuvề cácluyện đan thuật tàmôn, hắn thích dùng sinh hồn luyện đan.Mặc dù làmộtluyện dược sư thất cấp, nhưnglại cũnglà luyện độc sưtrong cácluyện dược sưlàmngườitané còn không kịp.”
“Chẳng lẽtênluyện độc sưkia từng chúýtớiLâm Tạ?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Khôngkháclắm. Năm đó Lâm Tạmớichỉlàvõ vương mà thôi,tênluyệnđộcsưđóhình như là muốn dùng Lâm Tạđểluyện hồn, hy vọng Lâm Trạch bán Lâm Tạ cho hắn, giá haiviênđan dược lục cấp.”
Diệp Thạch mở to hai mắt: “Lâm Trạch đồng ý?”
Mộ Thần lắc đầu: “Ta cũng không biết, người Vấn Tiên Các nói hắn lúc ấyđangdo dự, sau đó tênluyệnđộcsưkiacho Lâm Trạch một thángđểsuy xét. Kết quảlà trongmột thángkia,tênluyệnđộcsưđóluyện đan bị phản phệ,rồilại bị cừu gia tìm tớicửa,đãchết.”
Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên. Diệp Tầm đúng là đối với y rất không tốt, nhưng đó là bởi vì y không phải thân tử của Diệp Tầm, nhưng mà Lâm Tạ…
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Chuyện nàyLâm Tạcóbiếtkhông?”
Mộ Thần: “Ta khôngchắc chắn lắm, hẳn là không biết.”