Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 362: Chương 362




Lâm gia.

“Ngườiđâu!Thảta ra ngoài,thả tara ngoài!” Lâm Ngọc cất cao thanh âm, không ngừng hô.

“Bát tiểu thư, ngươiđừng gọi nữa,ngươilàm chogia tộc gặp phải phiền toái lớn như vậyrồi màvẫn không thể yên tĩnhđược một chútsao?” Thủ vệ phụ trách trông coi Lâm Ngọc hết sức chán ghét nói.

Lâm Ngọc cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi hận thù.

Bắt đầu từ khi Lâm Ngọc được La Hòa thu làm đồ đệ thì vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được mọi người trong gia tộc kính, phủng. Nhưng hiện tại mặt của nàng bị hủy, tu vi cũng bị phế đi.

Thái độ mọi người trong gia tộc đối với nàng lập tức thay đổi, lúc trước các trưởng lão gia tộc đối với nàng ôn hoà bao nhiêu, thì hiện tại lại càng dữ tợn bấy nhiêu.

Lâm Ngọc siết chặt tay nhìn tên hộ vệ bên ngoài. Nếu như lúc trước người này dám nói với nàng như vậy, nàng đã sớm giết chết hắn. Nhưng hiện giờ, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

“Bên ngoài huyên náo như vậy làcó chuyện gì sao?” Lâm Ngọc cắn chặt răng hỏi.

“Bát tiểu thư hỏi nhiều như vậy làm gì? Việc này khôngliên quantới ngươiđâu.” Hộ vệ liếc Lâm Ngọc một cái, giọng điệu khinh thường.

Lâm Ngọc tức giận cả người phát run, lại không biết nên làm thế nào.

Chợt một nữ tử khuôn mặt quyến rũ nhưng lại có chút tiều tụy, tâm sự nặng nề đi tới, “Vương hộ vệ, tamuốncùngNgọc nhi nói mấy câuđược không?”

Vạn Linh vừa nói vừa lén lút nhét một chiếc nhẫn không gian cho hộ vệ. Hộ vệ dùng linh hồn lực xem thử nhẫn không gian, do dự một chút rồi mới nói: “Đi đi,nhưngphu nhânphải nóinhanh lênđấy.”

Lâm Ngọc nhíu mày hỏi: “Mẫu thân, trong nhà có việc vuigìsao?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Vạn Linh tức khắc hiện lên vẻ phẫn hận cùng ghen tị.

“Mẫu thân, làm sao vậy?” Lâm Ngọc hỏi.

“Hôm nay Lâm Tạ xuất giá,ygả cho Mộ Viễn Phong.” Vạn Linh hết sức ghen tị nói.

“Cái gì?!!!” Lâm Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.

Lâm Tạ lại thật sự gả cho người kia?! Lúc trước nàng tính kế Lâm Tạ, kết quả lại là thành toàn cho Lâm Tạ?! Nếu sớm biết thế, nàng cần chi phải làm điều thừa.

“Diện mạoLâm Tạ như vậy,saoMộ Viễn Phonglạicoi trọngđược?” Lâm Ngọc tràn đầy không cam lòng nói.

“Lâm Tạđãkhôi phục dung mạo.” Vạn Linh mím môi nói. Tư sắc Lâm Tạ không hề kém hơn Lâm Ngọc, mà bây giờ còn dùng Phục Nhan Đan, dung nhan càng tốt hơn trước.

“Cái gì!!” Lâm Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng.

Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán trước, nhưng khi được chứng thật, Lâm Ngọc vẫn có chút chịu không nổi. Rõ ràng tên đó đã ngã xuống bụi bậm, rõ ràng tên đó phải là cả đời không xoay người được cơ mà! Nàng vốn tưởng rằng Lâm Tạ đã hủy dung, đời này đều sẽ bị mọi người ghét bỏ, cho dù có gả đi được thì cũng là mệnh bị người ta xem thường.

“Hôm nay Lâm Tạ xuất giá sao?Ytrở lạirồi?” Lâm Ngọc không cam lòng hỏi.

Vạn Linh cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần khó xử. Lâm Tạ dù xuất giá cũng không quay về Lâm gia. Lăng Trầm của Lăng gia đã thu Lâm Tạ làm nghĩa tử, cho nên, Lâm Tạ là trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm mà xuất giá.

Khi Lâm Tạ xuất giá, đám người Mộ Thần ai cũng không lộ diện, Bạch gia chỉ phái một quản gia tới đây đưa hai viên đan dược thất cấp.

Hai viên đan dược thất cấp! Cũng mệt Mộ Thần có mặt mũi đưa tới.

Nếu như người kết thân với Lâm Tạ chính là người khác, hai viên đan dược thất cấp đó đã là thể diện vô cùng lớn. Nhưng mà, người kết thân với Lâm Tạ là người nào cơ chứ! Đó là Mộ Viễn Phong! Là phụ thân của Mộ Thần -luyện dược sư cửu cấp đó!

Hai viên đan dược thất cấp đối với Mộ Thần mà nói chỉ là mưa bụi mà thôi!

Theo nàng biết được, khi Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ làm hôn lễ, tân khách tới cửa ăn mừng có vô số kể, cao thủ võ tôn tới tham dự hôn lễ cũng có mấy chục cái.

Chỉ gia đình Mộ Thần cùng Diệp Thạch thôi là đã đưa cho Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong hai cái linh mạch, tám mươi tám viên đan dược lục cấp, mười tám viên đan dược thất cấp, và tám viên đan dược bát cấp.

Nếu không phải do tu vi của Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ quá thấp, sợ là Mộ Thần sẽ đưa càng nhiều hơn.

Vạn Linh lắc đầu nói:“Không có.”

Các trưởng bối còn tưởng rằng khi Lâm Tạ xuất giá thì khẳng định sẽ trở về. Mà chỉ cần Lâm Tạ trở về, như vậy bọn họ có gì mà không thông não được.

Nào biết, Lâm Tạ ngay cả cái mặt cũng không lộ, trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm, từ Lăng gia xuất giá.

Những gia tộc khác cũng là nhìn trong mắt hiểu trong lòng. Lâm Tạ từ Lăng gia xuất giá, người ta ít nhiều cũng đều biết ý Mộ Thần, thế nên không có ai hay gia tộc nào quá thân cận với Lâm gia.

Lâm Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu nhìn Vạn Linh.

“Mẫu thân, Lâm Tạđãgả cho Mộ Viễn Phongrồi, dù saoycũng phảichogia tộc một chút chỗ tốtmới đúng phải không.Mẫu thân nói vớiphụ thân giúp talấy một viênPhục Nhan ĐantừLâm Tạđi, phụ thân nghe lờimẫu thân nhất, hắn nhất định sẽ đáp ứng!” Lâm Ngọc như là bắt được một cọng rơm cứu mạng mà nhìn Vạn Linh, nói.

Vạn Linh cười khổ trong lòng, nói dễ hơn làm a!

Trước kia nàng có thể được Lâm Trạch yêu thích là bởi vì Lâm Ngọc không chịu thua kém, được luyện dược sư thất cấp nhìn trúng làm đồ đệ. Nhưng hiện giờ tình huống đã thay đổi, Lâm Ngọc thành tội nhân của gia tộc, ánh mắt Lâm Trạch nhìn nàng cũng trở nên kém hơn.

Kỳ thật lần này Bạch gia có đưa tới một viên Phục Nhan Đan, nhưng mà căn bản không có ai muốn đem đan dược này cho Lâm Ngọc.

Lần này Lâm Ngọc chọc phải đại họa, gia tộc căn bản đã dung không nổi nàng. Bây giờ Lâm Ngọc có thể lưu lại một cái mệnh đã là may mắn rồi.



“Saongươilại ởđây?”Lâm Trạch nhìn Vạn Linh, tức giận nói.

Lâm Trạch có tới mấy chục tiểu thiếp, Vạn Linh chỉ là một trong số đó mà thôi. Trước kia vì có Lâm Ngọc mà địa vị của nàng vẫn luôn trên mọi người, nhưng hiện giờ lại là người mà ai cũng có thể đi lên đạp nàng một cước.

Vạn Linh giật mình nhìn Lâm Trạch, kinh hoảng trả lời: “Ta… Ta đến xem Ngọc nhi.”

“Xem?Nócó gì đẹpmà xem?Chỉ là một đứa tang môn tinh khắc phụ khắc mẫu khắc phu!” Lâm Trạch hết sức ghét bỏ.

Mặt Lâm Ngọc không khỏi đỏ lên, trái tim như bị dao đâm từng nhát. Lâm Trạch vẫn luôn rất đau sủng nàng, Lâm Ngọc có thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Trạch sẽ nói như vậy.

Vừa rồi Lâm Ngọc còn muốn làm nũng oán giận một phen với Lâm Trạch, thế nhưng hiện tại những lời kia toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng.

Vạn Linh cắn răng nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”

Lâm Trạch nghiến răng mắng: “Không nói như vậythìcó thể nói như thế nào?!Nếu khôngphải do nó, lúc trước Lâm Tạ có thểbịhủy dungsao? Nếu khôngphải do nónơi chốn tìm Lâm Tạ phiền toái, chuyệnnàysẽ nháotớinhư vậysao? Mộ Thầnsẽ chỉcho người đưa một chút sính lễ như vậysao?!”

Lâm Trạch dừng một chút, bực mình nói: “Hiện tại người ngoàikia đều đãbiết Mộ Thần căn bản khôngquan tâmtớiLâm gia!”

Từ khi hôn lễ của Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong bị truyền ra thì Lâm Trạch liền không ngừng phát tin cho Lâm Tạ, nhưng Lâm Tạ không hề trả lời một tin.

Lâm Trạch không biết rằng, thông tin phù của Lâm Tạ đã bị Mộ Thần động tay, tất cả tin nhắn đều sẽ phát tới đưa tin phù của Mộ Thần, sau đó Mộ Thần sẽ tiến hành loại bỏ tất cả tin nhắn.

Vạn Linh cau mày, thấp giọng oán giận; “Mộ Thần keo kiệtthì liên quan gì tớiNgọc nhi.”

“Mộ Thần keo kiệt? Mộ Thần saocó thểkeo kiệt?Là bởi vì nữ nhitốt dongươi sinhnênhắnmới ghi hận Lâm gia chúng ta!” Lâm Trạch oán hận nhìn Vạn Linh.

Lâm Trạch cau mày, trong hai viên đan dược thất cấp mà Mộ Thần cho người đưa tới, trong đó có một viên là Phục Nhan Đan, nhưng đó căn bản chính là khoai lang phỏng tay, Lâm Ngọc không chỉ có mặt thôi, tu vi cũng bị hủy, có cho nàng dùng Phục Nhan Đan thì cũng chỉ là lãng phí, một viên khác ngược lại là Huyết Dương Đan, có thể tăng thực lực võ tông.

Vạn Linh cau mày: “Nếu khôngphải doLâm Tạở trước mặtMộ Thầnnói này nói nọ,thìMộ Thần cũng không đến mức như thế.”

Lâm Trạch sắc mặt kịch biến, vung bàn tay tát Vạn Linh,“Câm mồm!TiểuThất cũng làngườingươicó thểquở tráchà!”

Tiểu Thất bây giờ là người nào chứ, kế mẫu của Mộ Thần đấy! Mộ Thần gặp được còn phải kêu một tiếng “mẫu phụ” đây. Tiện nhân Vạn Linh này còn nghĩ rằng Lâm Tạ là người mà nàng ta có thể chỉnh như trước kia ư.

Lâm Ngọc nhìn thấy Vạn Linh bị đánh, tâm liền trầm xuống.

Lâm Ngọc từng cảm thấy Lâm Trạch là một vị phụ thân cực yêu thương nàng cùng mẫu thân, nhưng Lâm Ngọc lúc này lại đột nhiên thanh tỉnh. Thứ có thể làm cho Lâm Trạch động tâm chỉ có ích lợi, trước đó bởi vì gia tộc nhìn trúng mình nên Lâm Trạch mới đau sủng mình, mà hiện tại, người trong gia tộc đều chuyển qua Lâm Tạ, nàng tất nhiên liền thành con ghẻ.

“Mộ ThầnvớiBạch Diên Tinh khôngphải là đãcho Mộ Viễn PhongvớitiểuThấtrất nhiều sao?” Vạn Linh nói.

Sắc mặt Lâm Trạch có hơi biến hóa. Đúng vậy! Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ đại hôn, võ tôn tới cửa chúc mừng có tới mấy chục người.

Cũng không biết có phải là Mộ Thần cố ý hay không, thiệp mời phát tới chỉ cho Lâm gia đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nhưng lại không có thiệp mời cho hắn. Hắn là phụ thân của Lâm Tạ a! Thế nhưng thật sự bọn họ lại không mời hắn.



Tại Bạch gia, Lâm Tạ có chút cứng ngắc đối mặt với một đám cường giả tiến đến chúc mừng.

Những cường giả trong ngày thường hùng bá nhất phương, giờ phút này lại đưa vẻ mặt tươi cười chúc mừng mình thành thân, Lâm Tạ có loại cảm giác như lọt vào trong sương mù ấy.

Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, chợt cười. Lâm Tạ đã thổ lộ tình cảm với Mộ Viễn Phong, biết Mộ Viễn Phong xuất thân nước ngoài, ứng phó với loại trường hợp này cũng rất khẩn trương, có khả năng là Mộ Viễn Phong còn không bằng mình đâu.

Bởi vì trên thiệp Mộ Thần đưa không mời Lâm Trạch, Lâm Hác cũng không dám để Lâm Trạch tới đây, chỉ kêu vài tiểu bối trong nhà tới.

Bên người Lâm Tạ bây giờ vây quanh một đám võ tôn, những cường giả đó danh khí vô cùng lớn, thực lực hùng hậu. Nhìn những người đó, Lâm Hác cũng không có dũng khí đi lên lôi kéo làm quen, chỉ có thể đứng ở một bên.

“Thì raLâm TạThất ca xinh đẹp như vậy nha!”

“Thất ca thậtcóphúc khímà.” So sánh với Mộ Viễn Phong, Dư Tấn chả là cái đinh gì sất!

“Thất đệ thật lợi hại.” Lâm Nhàn nhìn Lâm Tạ bị đám người vây quanh, ghen tị hai mắt đỏ lên. Phúc khí Lâm Tạ thật quá tốt rồi, lại được phụ thân của Mộ Thần chọn trúng y.



Ngoài cổng Bạch gia có hộ vệ chuyên phụ trách xướng đơn.

“Ô gia Ô Phượng tiểu thư đưa một đôi ĐồngTâmLưuLyBội, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”

“Đan Đỉnh Các Cảnh Minh thiếugiađưamộtgốc linh thảo bát cấp, một khối hàn ngọc ngàn năm, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”

“Đan Cốc Đan Diểu thiếu gia đưa hai gốc bát cấplinh thảo,mườigốc linh thảo thất cấp, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”

“Tháp chủ Trận pháp tháp, Hà Hiền tiền bối đưa một bộ trận kỳ bát cấp, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”



Các anh hào ngày thường khó gặp ở Trung Châu, lúc này đều tập trung lại đây. Nhìn những nhân vật có thân phận tôn quý đó, người Lâm gia vừa hâm mộ, vừa kích động, cũng vừa bất an…

Lâm Nhàn nghe tiếng bên ngoài, ánh mắt cũng đỏ lên. Nhiều đồ vật tới như vậy, tùy tiện một lễ vật thôi cũng đã là thứ Lâm gia phải kinh doanh mười mấy năm, thậm chí vài chục năm mới có được.

Đáng tiếc là Lâm Tạ lại lấy thân phận nghĩa tử của Lăng gia Lăng Trầm mà xuất giá, nếu không thì nhiều lễ vật như vậy, ít gì cũng phải chia cho bọn họ một chút.

Mộ Thần thật biết kiếm tiền! Cái hội đấu giá trước đó cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu, hiện giờ cái hôn lễ này lại không biết có thể kiếm bao nhiêu nữa.

Lâm Nhàn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh, tâm tình có chút cổ quái. Mộ Viễn Phong cưới về một kế mẫu cho Mộ Thần, Mộ Thần không một chút sinh khí, ngược lại vui như mở cờ.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đội mũ đỏ, mặc hồng trang, nhìn rất giống hai đứa nhỏ dễ thương trong tranh chúc Tết.

Hôn lễ rất náo nhiệt, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vui vẻ chạy loạn, tiếng cười vang lên không ngừng từ trong miệng hai đứa.

Từ lúc bắt đầu hôn lễ, Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong liền bị các cường giả vây quanh chúc mừng và nói chuyện phiếm.

Dưới lời xúi giục của mọi người mà không ngừng uống rượu, thẳng uống tới mơ màng.

Lâm Tạ ban đầu còn muốn đi chào hỏi đám người Lâm gia, nhưng sau khi bị đổ cho mấy vò rượu, thần chí lập tức mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ.

Vì thế, từ đầu đến cuối, đám người Lâm Hác chờ đến lúc hôn lễ chấm dứt vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Lâm Tạ.

Đám người Lâm Hác còn muốn gặp Lâm Tạ, nhưng thái độ của Bạch gia đối với bọn họ rất kém, Lâm Hác đành phải xám xịt dẫn người rời đi.

Chương 362

Lâm gia.

“LâmNhàn tỷ,có những aitham gia hôn lễvậy?Ta nghe nóicórất nhiều đại nhân vậtphải không?” Mấy tiểu bối vây quanh Lâm Nhàn tò mò hỏi thăm.

Lâm Nhàn nói:“Đúngthế.Trong năm vị Tháp chủthìtrừTháp chủ Đan Tháp,cácTháp chủkhácđều tớiđấy.Không chỉngười Đan Đỉnh Các, người Đan Cốc,còn córấtnhiều võ tôn,cácgia tộc nổi danhởTrung Châu,có rất nhiều người tới.”

“Nhiều đại nhân vật như vậysao?Nếu nhưđólàhôn lễcủa ta, ta nhất địnhsẽhạnh phúcđếnbất tỉnhmất.” Lâm Tình ôm mặt, hâm mộ nói.

“Tình nhiđangtư xuânà?” Lâm Hạ trêu chọc Lâm Tình.

Lâm Tình trừng mắt liếc Lâm Hạ, tức giận nói: “Lâm Hạ tỷ, ngươiđừng nói ta!Chính ngươi còn không phảicũng vậy sao.”

Gương mặt Lâm lập tức đỏ ửng, nhất thời á khẩu không trả lời được.

“LâmNhàn tỷ, Bạch giavàLăng gia hẳn làcó rất nhiềuthanh niên tài giỏi, ngươi có nhân cơ hội kết bạnvớimột vàingười không?” Lâm Tình truy vấn.

Mấy thiếu nữ Lâm gia nhất thời đều tập trung ánh mắt lên người Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn cười khổ, nàng ngược lại cũng muốn, nhưng những người đó căn bản không hề để ý tới nàng! Địa vị kém nhau quá xa, không phải ai cũng có vận khí như Lâm Tạ.

“Nhất định làLâm Tạ thu lễđếnmềmchân luôn rồi.” Lâm Tình ghen tị.

Lâm Nhàn: “Hẳn làvậyrồi còn gì! Những đại nhân vậtkia,người nào người nấy đềutài đại khí thô,toàn tặng nào làlinh thảo bát cấp,nào là LưuLyĐồngTâmBộikhông, còn cảpháp khíbát cấp, trận kỳ bát cấp, cái gì cần có đều cóhết.Những người đócũng có đưa tặngnguyên thạchnữa, đều là một ngàn hai ngàn, căn bảnlàkhôngcoinguyên thạchnhưnguyên thạch.”

Lâm Nhàn rũ mắt nghĩ, nguyên thạch tu luyện mà gia tộc cho đám tiểu bối bọn họ một năm cộng lại cũng chỉ bằng một hai khối nguyên thạch thượng phẩm mà thôi.

Chúng thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, “Vậykhôngphải làLâm Tạ phát tàirồi sao?”

“Đó là đương nhiên.” Lâm Nhàn nói. Nhiều thứ tốt như vậy, tùy tiện lấy ra một cái thôi cũng đủ khiến gia tộc lóe mắt rồi.

“LâmNhàn tỷ,vậy khi nàoLâm Tạmớitrở về?” Lâm Tình hỏi.

“Ta cũng không biết.” Lâm Nhàn nhíu mày.

Lâm Tạ đã thành người Lăng gia, thế nên Mộ Thần cũng thuận thế đưa toàn bộ sính lễ của Lâm Tạ cho Lăng gia. Hiện tại Lâm gia không mò được chỗ tốt gì, ngược lại Lăng gia nhặt được tiện nghi lớn, Mộ Thần đây là có ý gì! Đây căn bản là hắn khinh thường Lâm gia bọn họ!

Thật đúng là song tử gả ra ngoài cũng như đổ một bát nước bát đi. Lâm Tạ cũng thật là, Mộ Thần đối xử với Lâm gia bọn họ như vậy, y cũng không nói giúp một đôi lời. Đương nhiên, lời này chỉ là Lâm Nhàn ngẫm nghĩ trong lòng, hiện tại thân phận Lâm Tạ xưa đâu bằng nay, không phải là người nàng đắc tội được.

“Lâm Ngọc đâu?” Lâm Nhàn hỏi.

“Cònđangnổi điênkia kìa.Đối với người trông coi nàngthìvừa mắng vừa sai bảo, nàngtacho rằng nàngtavẫn làđại tiểu thư hôphonghoán vũởLâm gianhư trước sao?” Lâm Tình tràn đầy khinh thường nói.

Lâm Nhàn nhẹ hít một hơi: “Lâm Ngọc cũng thật là, Lâm Tạ dầu gì cũng làThất ca,nhưngnàngtanơi chốn đối nghịch cùng Lâm Tạ, còn đoạt vị hôn phucủaLâm Tạ,giờ thì bịbáo ứngrồi.”

“Nàngtacho rằngchuyệnnàngtalàmlàthiên y vô phùng,nhưngngười nàomàkhông biết, nàngtamặt ngoài đối tốtvớiLâm Tạ, sau lưnglại luôntính kế Lâm Tạ. Trưởng bốitronggia tộc tunghứngnàng, nàng liền dương dương tự đắc.Giờ thì hay,chuyện này liềnnháotớiđây.”

“Mệnhnàng ta cũngrấtcứng, sư phụ nàngta bịkhắctớitàn, trượng phu cũngbịnàngtakhắc tàn,thế mà saotrưởng bốivẫncòn giữlạinàngta nhỉ?Cònlưu trữ nàngta thìtoàn bộ gia tộc chúng tasẽxảy ra chuyệntiếp.” Lâm Tuyết Phi rầu rĩ nói.

Vạn Linh ở rất xa nhưng vẫn nghe được mấy người này nói chuyện, sắc mặt vô cùng cứng ngắc.

Vạn Linh siết chặt nắm tay, nha đầu Lâm Tuyết Phi kia đã phát hiện nàng rồi lại còn cố ý nói như vậy.

“TuyếtPhikhôngnênnói như vậy, Lâm Ngọc tỷ đã đủ đáng thươngrồi.” Lâm Tình nói.

“Nàngtađáng thương?Có gìmàđáng thươngchứ!Gia tộcvìbồi dưỡng nàngta màtiêu giảm chi phícủachúng ta đấy,nhưngnàngta thì sao?Chỉ biết tìmThất ca phiền toái!Gia tộcđầu nhậpvàongười nàngkhông biết bao nhiêu, cũng khôngthấynàngtahồi báođược cái mẹ gì, nói là luyện dược sư lục cấp,nhưngnàngta đãluyệnra đượcmấy khối đan dược lục cấp chogia tộc?” Lâm Tuyết Phi hết sức bất mãn nói.



Bạch gia.

“Phụ thânvớimẫu phụđãtỉnhchưa?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.

Từ hội đấu giá thu hoạch được không ít linh thảo cửu cấp, còn có phương thuốc cửu cấp, vậy nên trong khoảng thời gian này, Mộ Thần vẫn đang làm quen với cách luyện chế phương thuốc cửu cấp.

“Ta không biết,cũng không dám dùng linh hồn lựcxem thử.Ta đãkêu Đại BảovớiTiểu Bảo đinhìn trộm,nhưng tụi nóđi vào đã lâu, đến bây giờ cònchưađi ranữa.”

Mộ Thần bất đắc dĩ đỡ trán, “NgươikêuĐại Bảo Tiểu Bảo nhìn trộm?Trong phòngphụ thânvớimẫu phụ có nhiềuđồăn ngonnhư vậy, khôngănsạchthì tụi nósẽ không rađâu.”

“Ez!” Diệp Thạch kêu lên một tiếng, lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Vậy ngươivàonhìnthử,coiphụ thânvớimẫu phụđãtỉnhchưa.” Diệp Thạch xúi.

Mộ Thần cười khổ: “Hẳn là đã tỉnhrồi.” Hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo này, khi ăn đến cuối sẽ giành giựt nhau mà ăn, mà đã giành giựt thì sẽ đánh nhau, động tĩnh khẳng định là rất lớn.

Đang nói thì Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ mỗi người ôm một đứa nhóc đi ra.

Đại Bảo Tiểu Bảo vẻ mặt thân mật cọ cọ hai người.

Diệp Thạch, Mộ Thần ngượng ngùng bước tới ôm lấy Đại Bảo, Tiểu Bảo.

“Phụ thân, mẫu phụ,thậtngạiquá, Đại BảovớiTiểu Bảorấtthích chạy loạn.” Mộ Thần nhận lấy Đại Bảo, nói.

Mộ Viễn Phong cười: “Khôngsao.”

Mộ Viễn Phong cười nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu thật lợi hại, một lầnliền sinhhai, Mộ gia có người kế nghiệprồi.”

Diệp Thạch gãi gãi đầu: “Phụ thân quá khen.”

Mộ Thần lấy ra hai cái nhẫn không gian, giao cho Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ, “Phụ thân, hạ lễdomọi người đưa, ta đã phânra rồi, đềuchia rađể vào hai cái nhẫn không giannày hết.Hai cái nhẫn không giannàycầnlinh hồn lựccủangàivớimẫu phụmớimở rađược.”

Lâm Tạ sửng sốt một chút, vội vàng lắc lắc tay nói: “Ta không thểlấy, đều cho phụ thân ngươi đi.”

Mộ Thần lại nói: “Nếu mẫu phụ cùng phụ thânđã làm hôn lễ,vậyta hẳnnênđối xử bình đẳng với các ngài.”

Lâm Tạ sửng sốt, tâm tình không khỏi có chút khó tin, thật ra thì từ hôm qua đến giờ, y vẫn có chút như lọt vào sương mù vậy.

Mộ Viễn Phong lấy một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Lâm Tạ.

Sau đó cầm một chiếc khác, đeo lên tay mình.

“Phụ thân, kế tiếp ngài có tính toán gì không?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong nói: “Bạch gia trưởng lãobảochúng tanênở lại Bạch gia,cácluyện dược sưởBạch gia có thểcùng nhaugiao lưu tâm đắc luyện đan. Nhưng nghĩa phụcủaLâm Tạthì bảochúng tatớiLănggiaở, Lăng gia có một hỏa trì, có thể đề caoxác xuấtluyện đanvàluyện khí thành công.”

Mộ Thần gật đầu nói: “Bạch gia cùng Lăng gia đều không tồi, phụ thân cùng mẫu phụ có thểở cảhai nhà.”

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Kỳ thật thì tamuốn quay vềnước ngoài.”

Trung Châu mặc dù tốt, nhưng chung quy cố thổ khó ly. Bạch gia, Lăng gia mặc dù tốt, nhưng bọn họ chung quy không phải thật sự là người Bạch gia, người Lăng gia.

Mộ Thần nhíu mày, nước ngoài hiện tại bị vây ở trạng thái chỉ có thể xuất không thể tiến, Mộ Thần đương nhiên có tâm muốn nghĩ ra biện pháp để chữa trị truyền tống trận, đưa Mộ Viễn Phong về nước ngoài, nhưng thân phận Mộ Viễn Phong đã bị lộ ra ngoài, Mộ Thần thật sự không yên lòng.

Mộ Viễn Phong thấy Mộ Thần lộ vẻ khó xử thì nhanh chóng nói: “Phụ thân tùy tiện nói mà thôi.”

Mộ Thần nhìn Mộ Viễn Phong, siết chặt tay, nói: “Phụ thân chờ ta vài năm, đến lúc đó, ngài muốn đi chỗ nào tacũng sẽkhiếnphụ thân đi thoải mái.”

Mộ Viễn Phong vỗ vỗ vai Mộ Thần: “Ngươi không cầntự khiếnmìnhcóáp lực quá lớn, phụ thân khôngsao.”

Lâm Tạ vươn tay cầm tay Mộ Viễn Phong.



Khúc Khôn lấy một miếng điểm tâm, tại phía trên điểm tâm trét một tầng mứt trái cây thật dày.

Lăng Xuyên ở bên cạnh nhìn mà ngấy, thầm nghĩ Khúc Khôn có thể ăn như vậy, nói không chừng lần này không chỉ một đứa, có khả năng là hai, cũng có thể là ba.

“Ngươi muốn ănà?” Khúc Khôn hỏi Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên lắc đầu: “Không, ngươicứănđi.” Hắn không thích ăn đồ ngọt lắm.

Khúc Khôn liếc Lăng Xuyên một cái, đắc ý nói: “Coi nhưngươi thức thời, vốnta cũng chảmuốncho ngươi ăn.”

Lăng Xuyên: “…”

“Ai da! Lần này Mộ Viễn Phong kết hôn là kiếmlớn luôn.Nghe Thạch Đầu nói, tân khách đưa tặnglinh thảo bát cấpđãcó hơn hai mươi gốc, chậc chậc, ta còn tưởng rằng hội đấu giákia đãkiếmrất nhiều rồi, không nghĩ tới làm hôn lễ càngdễkiếmhơn.” Khúc Khôn gặm điểm tâm mứt trái cây, nói.

Lăng Xuyên gật đầu nói: “Đúng vậy,đúng vậy.Hôn lễrất dễkiếm, nếu như ngươilàm hôn lễ với ta,chắc chắncũng có thể kiếmđượcrất nhiều.”

Khúc Khôn khinh thường lườm Lăng Xuyên, “Ngươi cho là ngươi là ai! Người talàhướng về mặt mũi phía Mộ Thần mới cho nhiều như vậy, ngươi có thểso được vớiMộ Thầnchắc?Ngươi nằm mơ đi!”

Lăng Xuyên:“…Ta cũng không kémmà.”

Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn cũng là luyện khí sư cửu cấp cơ mà. Tuy rằng luyện dược sư nổi tiếng hơn luyện khí sư một chút, nhưng cũng không hơn là bao nhiêu.

Khúc Khôn nhẹ xùy một tiếng: “Không kémá?Kém xaấy chứ!Mộttênlàm nghề rènnhư ngươicòn muốn cùng ngườitaluyện đấu đan?Ngươi si tâm vọng tưởngà!”

Lăng Xuyên: “…”

Khúc Khôn ăn điểm tâm, sau đó nói: “Ta nóinha, ngươi thật đúng là đủ gian trá.Ta nóichứ, đangêm đẹpsaolại đểLăng Trầm nhận Lâm Tạ làm nghĩa tử,thì ralà đánh chủ ýtớisính lễcủaLâm Tạ.Sính lễ Mộ Thần chuẩn bị choLâm Tạ, toànvào túi áo Lăng gia các ngươihết.”

Lăng Xuyên phe phẩy cây quạt trong tay, đắc ý dào dạt nói: “Nước phù sa không chảyruộng ngoàimà. CònLâm giakia cả nhàchướng khí mù mịt, sính lễcủaMộ Thần há có thể tiện nghichobọn họ.”

Khúc Khôn thấy Lăng Xuyên tươi cười đắc chí thì nhất thời bực bội, “Lâm gia khôngphảithứ tốtgì,nhưngLăng gia các ngươi cũng chưa chắc là thứ tốt…”

Lăng Xuyên hết sức vô tội nói: “AKhônà, ngươivậy lànói sai rồi, Lăng gia chúng ta đều làngười tốtgiống tahết đó!”

Khúc Khôn nuốt xuống khối bánh ngọt, gật đầu, chán ghét nói: “ThìraLăng gia các ngươi đềulà bại hoạigiống như ngươià, hợplạiLăng gia các ngươi chính là ổ sóirồi còn gì!”

Lăng Xuyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.