Nhìn thấy Lâm Tạ tâm sự nặng nề, Mộ Viễn Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gìà?”
Lâm Tạ thu hồi ngọc bội đưa tin trên tay, lộ ra một nụ cười: “Không có gì.”
Lâm Tạ cúi đầu, y trước đó cảm thấy rất kỳ quái bởi vì Lâm gia rất an tĩnh, nhưng giờ phút này nhìn thấy trên ngọc bội đưa tin chỉ có thưa thớt mấy tin, Lâm Tạ rốt cục giật mình hiểu ra, ngọc bội đưa tin đã bị người ta động tay, nhưng người động thủ hẳn là cũng vì tốt cho y.
“Lâm gia gởi thư đến?” Mộ Viễn Phong thử hỏi Lâm Tạ.
Lâm Tạ gật đầu: “Ừm.”
Mộ Viễn Phong từng tiếp xúc với Lâm gia, nên hắn cũng rõ tình cảnh của Lâm Tạ tại Lâm gia, “Có ai làmkhóngươi sao? ĐểtakêuThần nhi…”
Lâm Tạ vội vàng lắc đầu: “Thần nhi là người làm đại sự,chút việc nhỏ củatakhông cần làmphiềntớihắnđâu.Ta nghĩ đại khái là Lâm gia không quá vừa lòng đốivớisính lễcủaThần nhi, đây cũng không phải làchuyệngìlớn.”
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Thần nhi vốn sẽ không choít như vậy,chỉ là…”
Lâm gia quả thật không được phúc hậu lắm, nhưng dù sao đó cũng là mẫu gia của Lâm Tạ, Mộ Thần cho ít như vậy, người nào không biết nội tình chỉ sợ sẽ cảm thấy Lâm Tạ vong ân phụ nghĩa, dán được Mộ Viễn Phong rồi thì phụ mẫu đều quên hết.
Lâm Tạ nói: “Tahiểu mà, Thần nhi chođã nhiềurồi, dù sao nếu nhưtênluyện dược sư kia khôngphảilà ngoài ý muốn chết, có lẽ ta…”
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Luyện dược sư?”
Lâm Tạ giật mình, vội lắc đầu nói: “Không có gì.”
Mộ Viễn Phong nhíu mày, chuyện về tên Lãnh Diêm, Mộ Thần cũng đã nói cho Mộ Viễn Phong biết, nhưng Mộ Viễn Phong lại không dám nói cho Lâm Tạ. Mộ Viễn Phong còn tưởng rằng Lâm Tạ không biết, nhưng vào thời khắc này hắn mới phát hiện, Lâm Tạ thật ra mọi chuyện đều hiểu, nhưng chỉ để ở trong lòng.
Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, ban đầu Mộ Viễn Phong còn muốn khuyên nhủ Mộ Thần cho nhiều hơn, nhưng khi biết chuyện Lãnh Diêm, Mộ Viễn Phong lập tức đánh mất suy nghĩ này.
Mộ Viễn Phong hỏi: “Vậy giờ ngươi tính sao?”
Lâm Tạ trả lời: “Tađã nói vớiphụ thânlà sẽgặp mặt tại tửu lâu bên cạnh Bạch gia.”
Mộ Viễn Phong nghĩ nghĩ, nói: “Ta cùng ngươi đi?”
Lâm Tạ lắc lắc đầu: “Không cần,mìnhtathôi được rồi.” Cũng là lúc nên có một kết thúc rồi. Lâm Tạ nhìn Mộ Viễn Phong một cái, nói: “Nếu ngươimàđi,có thể phụ thânta sẽdán lênngươimất.”
“Vậy ngươitự xửlýđi.” Mộ Viễn Phong nói.
Lâm Tạ gật đầu: “Ta sẽ xử lý tốt.”
…
“Phụ thân đếnrồi.” Mộ Thần nói.
Mộ Viễn Phong nói với Mộ Thần: “Có vẻ làLâm Tạcóbiết chuyệntênLãnhDiêmkia.”
Mộ Thần híp mắt: “Mẫu phụlà một người thông minh,nhưng màphụ thâncũng nênyên tâm, tân mẫu phụ là người chí tình chí nghĩa, là một người tốt.”
“Đối vớinhân phẩmcủaTiểuThấtthìtarấtrõ ràng, chỉlà người Lâm giathật sựquá vô sỉ.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Thần híp mắt, loại gia tộc này ngay từ đầu liền không thể cho bọn họ chỗ tốt quá lớn, nếu không thì muốn vứt cũng không được.
“Phụ thâny tìm tới y.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Thần: “Ta biết, ta nghĩ mẫu phụ sẽ giải quyết tốt.”
Mộ Viễn Phong gật đầu.
…
Lâm Tạ đi vào ghế lô trong tửu lâu. Lâm Trạch nhìn người trước mặt, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tức giận.
“Hiện giờ muốn gặp ngươi mộtcáicũngkhông dễ dàngha.” Lâm Trạch áp cơn giận mà nói.
Lâm Tạ thần sắc thong dong đi đến đối diện Lâm Trạch, ngồi xuống, ngữ khí lãnh đạm nói: “Tacho rằng phụ thân khôngthíchthấy ta, dù saomấynăm trước tađilịch lãm về,lúc muốngặp ngài,không phảingàiđã nóinếuta không cóchuyệngìthì đừng tới trước mặtngài, ngài sẽhoảngsợ?”
Trên mặt Lâm Trạch nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ, “Ngươi mang thù?”
Lâm Tạ rót chén trà, nhấp một hơi: “Đâykhông phải là mang thùhaygì, chỉlà ta ăn ngay nói thật mà thôi.”
Lâm Trạch nhìn thấy biểu tình bình thản trên mặt Lâm Tạ, tâm tình nhất thời khó đoán.
Hắn đã mười mấy năm chưa nhìn kỹ lại đứa con này, tại trong ấn tượng của hắn, đứa con này có chút quái gở, có chút âm trầm, còn có chút ngu dốt.
Lâm Trạch đánh giá Lâm Tạ thêm vài lần, phát hiện tu vi Lâm Tạ lại tăng lên cả nhị tinh, thầm nghĩ Mộ Thần đối với Lâm Tạ đúng là không tồi, nếu không phải vậy, tu vi Lâm Tạ sẽ không tăng lên nhanh như thế.
Đáng tiếc, Mộ Thần đối tốt với Lâm Tạ như thế, lại keo kiệt chia cho Lâm gia bọn họ dù chỉ một chút nước canh.
Lâm Trạch không mở miệng, Lâm Tạ cũng học theo, không được một hồi, Lâm Trạch liền chịu không nổi.
“Khi ngươi cùng Mộ Viễn Phong kết thân, Bạch gia chỉ phái một tiểu quản sựtới Lâm giađưa haiviênđan dược thất cấp,chuyện nàyngươi biết không?” Lâm Trạch hỏi.
Tên tiểu quản sự kia một bộ chỉ cao khí ngang, hoàn toàn không đặt Lâm gia bọn họ vào mắt.
Lâm Tạ cầm chén trà trong tay, nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén, cười cười: “Haiviênđan dược thất cấp, không phảiđã không ít rồisao?”
“Ngươi nóicái gì vậy!?” Lâm Trạch tức giận đập bàn.
Lâm Tạ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Tạ: “Ta chỉnói đúng sự thậtmà thôi. Phụ thân, ngàihẳn là đã tính xemgiá trịcủata nênlàbao nhiêurồi mà?Trước khiViễn Phong xuất hiện,khôngphảilàngàivẫn cảm thấy tadù bán vãithế nào cũnglà cái thứbán không đượcbao nhiêusao?”
Lâm Trạch im lặng.
“Thất caà,giữaphụ tử nào cóhận thù gì mà không bỏ qua! Chuyện này không đều đã quarồisao?Hiện tạingươigả tốt như vậy,dùthế nàocũngphải giúp đỡtrong nhà một phenchứ!” Lâm Tuyết Phi nhịn không được xen mồm, có thâm ý nói với Lâm Tạ.
Lâm Tạ liếc mắt nhìn mỹ nữ kiều kiều khiếp khiếp bên cạnh Lâm Trạch một cái, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét. Lâm Tuyết Phi nhìn biểu tình nhỏ trên mặt Lâm Tạ, nhịn không được nắm chặt góc áo.
Giữa Lâm Tạ cùng Lâm Tuyết Phi vốn cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng trên người Lâm Tuyết Phi lại mơ hồ có bóng dáng của Lâm Ngọc, khiến Lâm Tạ vô cùng khó chịu.
Lâm Tạ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tuyết Phi, Lâm Tuyết Philập tứcủy khuất ngậm miệng lại.
“TiểuThất, phụ thân cũng khôngphảilà vìgia tộc sao,Mộ Thần chỉ cấpmột chútnhư vậy, Lâm gia chúng ta khôngcòn chút mặt mũi nào,màmặtmũi củangươi cũngkhócoi! Ngươi không biếtchứ,ngoàikiacómấylời đồn, nói tuy rằng Mộ Viễn Phong cưới ngươi, nhưng cũng khôngquan tâm tới ngươi lắm.” Lâm Trạch uyển chuyển nói.
Lâm Tạ cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói: “Lời đồn chung quycũngchỉlà lời đồn mà thôi, năm đó có nhiều người mắng ta xấu muốn chết,rồi bảo ta sao khôngnhanh đi chếtđi,ha,nếu nhưlúc đótaquan tâm tới mấy lời đấy,làm sao cònsốngtớihiện tại.”
“TiểuThất, ngươi tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Trạch siết chặt tay nói.
Lâm Tạ mặt không đổi sắc, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lặng, “Năm đó nếu như vị luyện dược sư họ Lãnh kia không chết, phụ thâncòn muốnlấy ta đổi bao nhiêu đan dượcấy nhỉ.”
Tay Lâm Trạch run lên, chén trà liền bị nghiêng đổ lên mặt bàn.
Lâm Tuyết Phi nhìn màn này, không khỏi nghi hoặc.
Lâm Trạch giật mình, hắn vẫn luôn lo rằng Lâm Tạ biết được việc này, không nghĩ tới Lâm Tạ quả thật biết được. Mà, Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, hắn có biết gì không?
“Phụ thân saocóthểlàm như vậyđược? Ta khônghềđáp ứngtên đó.”Lâm Trạch nói.
“Bởi vì hắnragiáthấp,mà tronglòng ngàithì giá phải trênbaviênđan dược lục cấp. Lúc ấy ngài không đáp ứng làvìmuốnkéo dài đến khi hắn chịu tăng giá,nhưng màđáng tiếc, mệnhcủa hắn khángắn, đồ vật trên người cũng bị ngườitatịch thu, ngàithì khôngmòđược cái gì, sau đó ngài hối hận, phải không?” Lâm Tạ cười nói.
Lâm Trạch cắn răng, hơi run run nói: “Ngươiđang nói gì vậy?”
“Chẳng lẽcònkhông đúng sao? Khôngphảilà ngài nói,‘sớm biếtthế,còn không bằngbán đi lấymột viên đan dược lục cấp’?” Lâm Tạ thản nhiên nói.
Lâm Trạch: “…”
Lãnh Diêm qua đời không lâu, Lâm Tạ liền rời gia tộc đi lưu lạc chung quanh, vừa đi một cái chính là nhiều năm.
Lâm Trạch nhìn Lâm Tạ, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời. Hắn vẫn cảm thấy đứa con này vụng về, nhưng thật ra, tâm tư Lâm Tạ còn thông thấu hơn nhiều người khác.
Lâm Tạ nhìn biểu tình Lâm Trạch từ khiếp sợ, xấu hổ, chột dạ… sau đó trở nên bình thường, như sắc mặt chưa từng biến đổi.
Lâm Tạ đảo đảo chén trà trong tay, y đã sớm tuyệt vọng với Lâm Trạch, nên tất nhiên cũng sẽ không thất vọng.
Lâm Tuyết Phi nhìn sắc mặt Lâm Trạch, cảm thấy không khí giữa Lâm Trạch cùng Lâm Tạ có chút giương cung bạt kiếm.
Lâm Tuyết Phi không khỏi có chút ngạc nhiên, luyện dược sư họ Lãnh kia đến tột cùng là ai mà lại khiến sắc mặt phụ thân biến đổi như thế?(Khúc này hình như vừa nãy truyền âm nên LTP không nghe thấy?)
Lâm Tạ trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu, có chút trào phúng nói: “Thậtraphụ thânà, so vớivị Lãnh luyện dược sưkia,MộThần đã hào phónghơnnhiềurồi, không phải sao? Haiviênđan dược thất cấp đủ để đổiđượcmấy chụcviênđan dược lục cấp, không phải sao?”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Tạ lấy ra một bình đan đưa cho Lâm Trạch, nói: “Ở bên trongbình nàycó haiviênđan dược thất cấp, về sau, ngàiđừngđếntìmta nữa.”
Lâm Tạ đứng lên, phất tay áo đi ra ngoài.
Lâm Trạch cắn chặt răng, không có ngăn cản.
Lâm Tuyết Phi vội nói: “Phụ thân,Thất ca vậymàđiluônrồi, tốt xấugìngài cũng là phụ thânmà!Ycũngthật quákhôngđểngài vào mắt.” Hai viên đan dược thất cấp, quá ít rồi.
Lâm Trạch đầy phẫn nộ lườm Lâm Tuyết Phi, quát: “Câm miệngđi, ngươi còn ngại trong nhà không đủ loạn có phải không!!”
Lâm Tuyết Phi nhìn thấy sắc mặt Lâm Trạch khó coi, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Trước đó Lâm Trạch nói, có cơ hội thì sẽ giới thiệu nàng cho Lâm Tạ, nếu nàng có thể đi theo Lâm Tạ vào Bạch gia, như vậy về sau cơ hội tiếp xúc người Bạch gia liền nhiều hơn.
Đáng tiếc, Lâm Trạch đều không mở miệng, mà ánh mắt Lâm Tạ nhìn nàng lại đầy chán ghét.
…
Lâm Tạ đi ra tửu lâu, ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Mộ Viễn Phong.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tạ kinh ngạc hỏi.
Mộ Viễn Phong cười trả lời: “Ta không yên lòng.”
“Không có gì, ta có thể ứng phómà.”Lâm Tạ cúi đầu nói.
Mộ Thần đã cho y thiên đại mặt mũi, thế nên y sẽ không quá phận, kéo theo Lâm gia chướng khí mù mịt tới Bạch gia.
Mộ Viễn Phong kép tay Lâm Tạ, nói: “Vậy thìđi thôi.”
Lâm Tạ cầm tay Mộ Viễn Phong: “Được!”
Lâm Tạ nhìn mặt nghiêng của Mộ Viễn Phong, trong lòng dâng lên một cỗ nhu tình. Lâm Tạ còn tưởng rằng nửa đời trước y bất hạnh, hơn nữa bất hạnh này vẫn sẽ theo y một đời. Nhưng giờ phút này khi nắm tay Mộ Viễn Phong, Lâm Tạ bỗng nhiên có loại cảm giác, có lẽ nửa đời trước y bất hạnh, chính là vì chờ đợi may mắn của hiện tại. Có thể gặp được Mộ Viễn Phong, những cực khổ trước kia đều không đáng nhắc tới.
Lâm Tuyết Phi đứng ở trên lầu cao, nhìn Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ tay dắt tay rời đi, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.