Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 365: Chương 365




Khúc Khôn đi vào Linh Y Đường, tìm một lão nhân râu mép tóc hoa râm.

“Vươngy sư,ta nghe nói ngươi là y sư tốt nhấtcủaBạch gia?” Khúc Khôn nói.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn, lập tức lên tinh thần, “Đều làmọi người quákhen,thậtray thuật của ta cũng chỉlà trình độ gà mờ, Mộ Thần đại sư kiêm tu y thuật, trình độ y thuậtcókhả nănghơnxa lão hủ.” Lão nhân râu bạc khiêm tốn nói.

Khúc Khôn lắc đầu nói: “Mộ Thần không được,ta đãtìm hắn nhìn mấy lần, đều nóilàkhông thành vấn đề.Ngườibên ngoài truyềnbá nói hắnvô cùng kì diệu,nhưng cũng chỉlà cái thùng cơmthôi.” Thân thể hắn biến hóa lớn như vậy, làm sao có thể không có vấn đề.

Mộ Thần một cái thùng cơm lớn, sinh ra hai cái thùng cơm nhỏ.

Dựa vào hấp dẫn bằng đồ ăn, hai đứa tiểu quỷ Đại Bảo Tiểu Bảo kia đã có thể nhớ rõ trên trăm cái trận pháp nhất cấp trụ cột. Đáng thương hai tiểu quỷ kia, ngay cả hắn tên gì còn không nhớ rõ đâu.

Lão giả rút rút khóe miệng, thầm nghĩ dám nói Mộ Thần là thùng cơm cũng chỉ có vị này.

“Giữa các nghềcó chuyênmôn khác nhau, có thể là Mộ thiếu am hiểu luyện đan thuậthơn.” Lão giả cười gượng nói.

Khúc Khôn gật đầu: “Có thể là vậy.Thamnhiều nhai khôngnổi, tiểu tử kia họcquánhiềumà.Giờngươi mau giúp ta nhìn xemđi, gần đây ta ăn càng ngày càng nhiều,thân hìnhcàng ngày càng béora, có phảilàcó vấn đề gìkhông?Nếu như khôngcóvấn đềgì thìngươicho ta mấy viênthuốctiêu thực,hay thuốcgiảmbớtkhẩu vịấy.”

“ThỉnhKhúc tiền bối vươn tay.” Lão giả nghiêm mặt nói.

Khúc Khôn vén tay áo lên, đưa cánh tay tới trước mặt lão giả.

Lão giả đưa tay xem mạch, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Khúc tiền bối không cần lo lắng,tiền bốikhôngsao cả, chỉlàdomang thainênngàimới cónhững bệnh trạngđó thôi.Lên cân trongthời gian mang thai làđiềubình thường.”

“Hài tửcũng rấtkhỏe mạnh.Có thể là vìvui vẻ cho nên khẩu vị của tiền bối mới có thể tốt như vậy…”

“Thật không nghĩ tới ngài cùngLăng tiền bốilạinhanh có bảo bảo như vậy.Lăng tiền bối thực lực hùng hậu,cáctu luyện giảcócấp bậcnhư Lăng tiền bối có vô sốhậu cung, nhưngmàmấy chục năm, thậm chílàmấy trăm nămcũngkhông có mộtmụn con, ngàivàLăng tiền bối thật có phúc khí.”

“Khúc tiền bối, hiện tạingàicó thể ăn nhiềuhơn, nhữngthuốc thanggiảmbớtkhẩu vị căn bản là không cần, hiện tại thân thểcủa ngàikhông thể ăn bậy!”

Lão giả càng nói càng kích động, hoàn toàn không có chú ý rằng, càng nghe lão nói, sắc mặt Khúc Khôn càng ngày càng âm trầm.

“Có phúc khí cái đầu của ngươi, ngươi cáitênlang bămnày!” Khúc Khôn hung dữ trừng lão giả, nổi giận đùng đùng đi ra.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn nổi giận đùng đùng rời đi, nhất thời chợt hiểu ra, Khúc Khôn mang thai là chuyện lớn, không đạo lý nào mà Lăng Xuyên và Mộ Thần lại không biết chuyện được! Bọn họ nhất định là biết, lại cố ý không nói cho Khúc Khôn, nhưng bây giờ lại bị lão nói toạc ra.

“Lăng tiền bối, ta…ta không biết, ta khôngphảicố ý!” Nhìn thấy người đang đi vào, lão nhân râu bạc không run run nói.

Lăng Xuyên cười nói: “Khôngsao đâu, sớm muộn gìA Khôn cũngphải biết, tavẫnluôn nghĩnênnhư thế nào nói với hắn đâu, hiện tạithìtốtrồi, không cần phát sầunữa.”

Bụng Khúc Khôn càng lúc càng lớn, có thể mang thai trong lúc không biết đến bây giờ đã rất không dễ, muốn không phát hiện tiếp mới là việc lạ.

… …

Bạch gia.

Khúc Tâm Dương nhìn đồng tiền trong tay, nhăn chặt mày.

Bạch Thần Tinh đi đến hỏi: “Đang làm gì đó?”

Khúc Tâm Dương nói: “Không có gì, tính xem bói mà thôi.”

“Ta nghe nói có rất nhiều người trong Bạch giatới tìmngươi xem bói?” Bạch Thần Tinh ghen tị nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ừ,nhưng ta tính không chuẩnlắm,may mà mọi người không chê.”

“Đừng tính cho bọn họ.” Bạch Thần Tinh nhíu mày, ghét bỏ nói.

Khúc Tâm Dương không hiểu: “Vìsao vậy?”

“Nhữngtêngia hỏakiatìm ngươi xem bói là giả,muốn đàogóc tườngtamới là thật.” Bạch Thần Tinh giận dữ bảo.

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi suy nghĩ quánhiều rồi, cũng quá coi thường chính mình, ai dámđào góc tườngBạch tiền bốingươi?! Không muốn sống nữa sao?”

“Đúng, góc tườngcủata không phải aicũngcó thểđào.Nhưngtavẫnkhông cao hứng.Bọn họ quấn ngươilâu như vậy, thời gian chúng taởcùngnhaucòn chưa đủ đâu,lỡ ngươiđể ý tới những tên kiathì sao đây.Ngươi nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươiđeorâu mép giả, hóa trang thành lão nhân, xem bóicho người ta.” Bạch Thần Tinh nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ta đương nhiên nhớ rõ, lúc trước ta nói ngươi hồng loan tinh động, mệnh phạm hoa đào, lúc ấy ngươi tức giận đến muốnđánhta, còn nói ta là kẻ lừa đảo.”

Bạch Thần Tinh cười cười, nói: “Trên thực tế, lúc trước ngươi tínhcũngkhông sai.”

Khúc Tâm Dương liếc mắt trừng Bạch Thần Tinh một cái, tức giận nói: “Lúc trướcta còn muốnhỏi ngươi, ngươi không nói vìsao đãmuốn đánh ta, hiện tại ta cuối cùngcũngbiết,thì ra khi đóngươi vừa mới bị ngườibỏ, ha ha ha…” Nữ nhân bỏ Bạch Thần Tinh hình như là một đại mỹ nữ thì phải.

Bạch Thần Tinh đen mặt, chuyện này có buồn cười như vậy sao? Bạch Thần Tinh nhìn Khúc Tâm Dương, nói: “Cái chuyện bị ngườibỏkhông cần nhắc lạiđâu.Lúc ấytacòn tưởng rằng ngươi gạt người,sau này mớibiết được Tâm Dương ngươi liệu sự như thần!Lúc ấytaquả nhiên mệnh phạm hoa đào.”

Bạch Thần Tinh thân mật ôm thắt lưng Khúc Tâm Dương, hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp kế bên.

“Chỉ làthuận miệng bịa chuyện thôi.” Khúc Tâm Dương cười nói. Lúc ấy y xem bói khi thì linh khi thì mất linh, có nhiều lúc cũng không đúng.

“Ngươivừa nãyxem bóicho ai?” Bạch Thần Tinh hỏi.

“ChoThần nhi cùng Diên Tinh,nhưngkhông ra cái gìhết.” Khúc Tâm Dương nhẹ hít một hơi, lắc đầu nói.

Bạch Thần Tinh nói: “Thần nhilànghịch thiên cải mệnh, đương nhiênlàngươi tính khôngra.”

Khúc Tâm Dương hỏi Bạch Thần Tinh: “Ngươi thậtsựtin tưởng chuyện nghịch thiên cải mệnh?”

Bạch Thần Tinh ngoài ý muốn nhìn Khúc Tâm Dương: “Chẳng lẽ, ngươi không tin?”

Khúc Tâm Dương lắc đầu: “Ta không tin! Ta cảm thấy mình cũng không có bản lãnh cao như vậy, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, Thần nhirất hiếu thuậnvới Mộ Viễn Phong, nếu nghịch thiên cải mệnh thật sự thành công, Thần nhikhông thể nào đối tốt vớiMộ Viễn Phongnhư vậy được.”

Bạch Thần Tinh: “…” Không ngờ Tâm Dương lại nghĩ như vậy. Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong quả thật rất tốt, nhưng Mộ Thần quả thật đã thay đổi trái tim, đây là do Mộ Viễn Phong chính mồm thừa nhận.

“Tâm Dương, năm đó ngươi tínhđượcnhững gì mới có thể quyết định nghịch thiên cải mệnh?” Bạch Thần Tinh tò mò hỏi.

Khúc Tâm Dương nhíu mày, Bạch Thần Tinh thấy vẻ mặt Tâm Dương như vậy, trong lòng nhất thời bất ổn: “Ngươi khôngmuốnnóicũng không sao.”

“Cũng không có gì không thể nói.Ta nhìn thấy Diên Tinh thích phải một thiếu niên.”

“Nhưngthiếu niên kialạithích một song nhi tướng mạo tuyệt mỹ, không thích Diên Tinh.Hắn rõ ràng không thích Diên Tinh lạicònlá mặt lá tráivớiDiên Tinh.Song nhi xinh đẹpmà thiếu niên kia thích khôngchỉ cómột bạn lữ, chung quanhhắn córất nhiều thiếu niên kiệt xuất, những người đó đều không thích Diên Tinh, Diên Tinh lại còn luôn ở bên người thiếu niênythích.”

“Thiếu niênmàDiên Tinh thích là mộtluyện dược sư,trong lúc vô tìnhDiên Tinh phát hiệnra máu củamình có thể giúp thiếu niên kia luyện đan, liền thường xuyên trộmlấy máumìnhchothiếu niên kia.Thiếu niên kiabiếthết thảynhững gìDiên Tinh làm, nhưng vẫn khôngnhậnDiên Tinh.”

“Sauđó,Diên Tinh bị một thiếu niên khác bên người song nhi xinh đẹpkiagiết,màngười Diên Tinh thíchlạikhônghềnói gì, chỉrútmáu trong thân thểDiên Tinhra, đem Diên Tinhđichôn.”

“Rồisauđó, bên ngườisong nhi kia có thêmmột thiếu niên Bạch gia.Thiếu niên Bạch gia kia ngoài ý muốn tìmthấysách trận pháp tổ truyềncủaBạch gia, nhưng hắnlại mở không được,máu củaDiên Tinh lưu lại lại có thể mở ra.”

“Sau đónữa, đám người kia ngoài ý muốn biết được thân phậncủaDiên Tinh, thiếu niên Bạch gia kia cảm thấy con chúng ta chết sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với ngươi,liềnquyết định cho ngươi một cái‘kinh hỉ’.”

“Thiếu niênđóthay đổimáu cho song nhi kia, ngươi chorằngsong nhikialà con của chúng ta, cái gìcũngdốc túicho…”



Khúc Tâm Dương quay đầu, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Bạch Thần Tinh, cười nói: “Đều là ta miên man suy nghĩthôi, ngươi hẳn là sẽ không ngốctới mứcnhận sai người mà không biếtđâu.”

Bạch Thần Tinh: “…”

“Lúc ấyngươinghịch thiên cải mệnh là làm như thế nào?” Bạch Thần Tinh hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình hỏi.

Khúc Tâm Dương nhún vai: “Cũng không có gì.”

Bạch Thần Tinh cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, nói: “Ngươi nóithửxem.”

Khúc Tâm Dương kể: “Đó là một cảm giácrấthuyền ảo, trong mắt tất cả đều là ngày sinh tháng đẻcủacác loại người.Sau đó, ta phát hiện ngày sinh tháng đẻcủamột người hoàn toàn phù hợpvớiDiên Tinh.Ngày sinhcủaDiên Tinh cùng người nọ hợplạibiếnrồng bay phượng múa, kim quang bắn ra bốn phía.Vì thếta liềnkéongười nọ lại đây, sau đó tacứngủ, ngủđến lúc các ngươi cứu ta.”

Bạch Thần Tinh ôm chặt Khúc Tâm Dương: “Chỉlà một giấc mộng mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều quá.”

Khúc Tâm Dương nhắm mắt lại, nói: “Ngươi nóiđúng, chỉlà một giấc mộng,mọi chuyệnđềuchưa từngphát sinh.”

Bạch Thần Tinh nhìn dung nhan của Khúc Tâm Dương, gắt gao cắn chặt rang. Vì sao hắn lại ngu như vậy! Nếu Tâm Dương không có năng lực nghịch thiên cải mệnh, vậy có phải cả đời này hắn liền thành một trò cười rồi không?

Khi Bạch Nghị chết, Bạch Thần Tinh còn có chút áy náy, bởi nói như thế nào thì Bạch Nghị cũng đều là một phần tử của Bạch gia, vẫn là một vãn bối luôn tôn kính hắn. Nhưng giờ khắc này, Bạch Thần Tinh chỉ hận chính mình lúc trước xuống tay quá nhẹ.

Bạch Thần Tinh thật cẩn thận ôm Khúc Tâm Dương, như đang ôm một tuyệt thế trân bảo.

Khúc Tâm Dương so với năm đó thì khuôn mặt gầy yếu hơn nhiều.

Bạch Thần Tinh hôn thật mạnh lên môi Khúc Tâm Dương. Lời Khúc Tâm Dương nói khiến Bạch Thần Tinh cảm nhận được một cỗ bất an trước nay chưa có. Hắn bức thiết muốn cảm nhận được độ ấm của Khúc Tâm Dương, để chứng minh rằng, hết thảy những chuyện kia đều chỉ là hư ảo.

Khúc Tâm Dương mở mắt ra, nhìn biểu tình đau xót trên mặt Bạch Thần Tinh, không khỏi có chút đau lòng, hai người lập tức dây dưa nhau.

Bạch Thần Tinh gắt gao ôm Khúc Tâm Dương, kết thúc hồi lâu nhưng vẫn luyến tiếc buông ra.



Bỗng cửa bị đụng, “rầm” một tiếng, mở ra.

Khúc Tâm Dương tức khắc đẩy Bạch Thần Tinh ra, Bạch Thần Tinh bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã bị Khúc Tâm Dương “yếu đuối” đẩy xuống mặt đất.

Bạch Thần Tinh nhìn người đẩy cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Diên Tinh,saongươilạichạy tớiđây?”

Bạch Diên Tinh đỏ mặt, hình như y tiến vào không đúng lúc lắm, mà thôi, dù sao cũng đã tiến vào rồi.

“Khúc ông ngoại biết hắn mang thai,đangnổi bão, ta vàođâytrốnmột chút.” Diệp Thạch buồn bực nói.

Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường, Khúc Khôn nổi bão thì tới chỗ hắn trốn làm gì? Khúc Khôn là trưởng bối của hắn, Khúc Khôn mà nổi bão, tự thân hắn còn khó bảo toàn nữa là!

Khúc Tâm Dương cảm thán nói: “Mẫu phụ rốt cụccũngbiết.”Mẫu phụ mà còn không biết nữa thì y sắp muốn nói cho mẫu phụ biết luôn rồi. Chuyện rõ ràng như thế mà mẫu phụ lại kéo dài tới hiện tại mới biết được.

Bạch Thần Tinh nhún vai: “Khúc nhạc phụluônlừa mình dối người,coiLăng nhạc phụlà một ngườikhông dựng không dụcmà.”

Khúc Tâm Dương: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.