Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 366: Chương 366




Trong Linh Tháp.

Lăng Xuyên đánh giá Mộ Thần, chua chua nói: “Luyện khí thuậtcủa ngươihẳn làđãđến cửu cấprồi nhỉ?”

Mộ Thần đáp: “Giả lập trongLinh Thápthì đã đếncửu cấp.”

Tuy vậy, ở bên ngoài thì vẫn chưa thử. Nhưng nếu ở trong Linh Tháp đã tới cửu cấp, thì bên ngoài cũng tám chín phần mười thôi.

“Thậtnhanh!” Lăng Xuyên lầm bầm.

Trình độ tiến cảnh luyện khí thuật của Mộ Thần so với hắn năm đó còn nhanh hơn. Hắn chính là thiên tài luyện khí xuất sắc nhất của Lăng gia mấy ngàn năm nay, nhưng thiên phú luyện khí của Mộ Thần lại càng trên hắn.

Những thiếu niên Lăng gia đời này nếu như cũng giống như Mộ Thần, những lão nhân kia cũng sẽ không cần cả ngày đem mấy câu “Bùn nhão không dính được lên tường”, “Gỗ mục không thể chạm khắc”, “Đời này không bằng đời trước” đặt bên miệng. Đương nhiên, nếu như thiếu niên Lăng gia cũng giống như Mộ Thần, vậy thế hệ trước của Lăng gia cũng không còn mặt mũi gì để nói.

“Đều bởi vì ông ngoạidạytốt,chứ nếuchỉ dựa vào chínhta, muốn đạt tới cửu cấpthìcòn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đâu.” Mộ Thần khen tặng.

Lăng Xuyên cười bảo: “Cũngnhờngươicónăng lực lĩnh ngộ cao.” Mộ Thần có được dị hỏa, điểm này đối với luyện khí thuật của Mộ Thần cũng có tác dụng tăng trì rất lớn.

Mộ Thần nhìn nhìn Lăng Xuyên mặt mũi bầm dập, sắc mặt cổ quái hỏi: “Lăng ông ngoại, mặt của ngài không cần trị liệu một chút sao?”

Với tu luyện giả cấp bậc như Lăng Xuyên, chỉ cần vận hành một chút nguyên khí thì này mấy vết thương này sẽ tiêu thất.

Lăng Xuyên xoa xoa mặt, lắc đầu nói: “Không cầnđâu,nếumột hồi vết thương tiêu thất, Khúc ông ngoạicủangươi lạinhìnta không vừa mắt, lạiđánhta. Bây giờta bị thươngnhư vậy, hắn nhìnsẽ cao hứng.”

Mộ Thần: “…” Vậy ngài không biết là rất dọa người sao?

“Lăng ông ngoại thậtyêuthươngKhúc ông ngoại.” Mộ Thần nói.

“Đó là tấtnhiênrồi,chỉđáng tiếclàAKhônmãikhông rõ!” Lăng Xuyên buồn bực nói.

Mộ Thần trợn mắt. Nếu như hắn bị một tên không biết vừa thấy mặt liền hấp diêm, thì cho dù là đuổi tới chân trời góc biển, hắn đều muốn trước tiên thiến người nọ, sau đó lại làm thịt.

Lăng Xuyên bây giờ còn có thể hoàn chỉnh đứng ở trước mặt hắn, không thể không nói, tính tình Khúc Khôn khá là tốt. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới việc Khúc Khôn đánh không lại Lăng Xuyên.

“Mang thai là chuyện tốtmà.Thật không biếtA Khôn tức giận cái gì.”Lăng Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Mộ Thần: “…” Lời này hắn còn có mặt mũi nói ra ở đây? Sao không đi nói trước mặt Khúc ông ngoại đi!

“Một ngày nào đó Khúc ông ngoạisẽhiểu ngài.” Mộ Thần dối lòng nói.

Lăng Xuyên: “Ta nghĩ sẽ có một ngày như vậy,nhưngbây giờthìkhông quá khả năng. Có lẽ chờ chúng ta sinhxongmộtđámtiểutử, hắn sẽ hiểu được.”

Mộ Thần: “…” Một đám? Nghĩ thật đẹp.

“Đúng rồi, trận pháp thuậtcủangươi có phải cũnglêncửu cấprồi?” Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần am hiểu nhất chính là luyện đan, tiếp theo chính là trận pháp.

“Vâng, ta đãthành công bố trí trận pháp cửu cấp trongLinh Tháp.” Mộ Thần nói.

“Tiến độcủaDiên Tinhnhanh hơnngươi.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy tự hào: “Đúng vậy, Thạch Đầutrêntrận pháp thuậtrất cóthiên phú,trongBạch gia không ai có thểso sánh.”

Diệp Thạch đã luyện hóa sát trận cửu cấp nhập thể, thực lực lần nữa tăng cao.

Thiên phú trận pháp của Diệp Thạch vốn cao hơn hắn, hắn lại phân tâm trên các học thuật khác, nên khó tránh trận pháp thuật thấp hơn Diệp Thạch.

Tham nhiều nhai không nổi, lời này vẫn rất có đạo lý.

“Bạch Thần Tinh cũng không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời mới có thể cóđược đứa con nhưDiên Tinh,hắnthật đúng là may mắn!” Lăng Xuyên nói thầm.

Mộ Thần cười cười, thầm nghĩ Bạch Thần Tinh đúng là đủ may mắn, nếu không, hắn ngốc như vậy, dễ bị lừa như vậy, chắc giờ đã sớm ngốc chết, chết không nhắm mắt không nói, đã chết còn bị người ta chê cười.

“Đúng vậy.Nhạc phụđúng là rấtmay mắn.” Mộ Thần phụ họa.

“Đúng rồi, Diên Tinh sắp thành võ thánhrồi đó.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần có chút ngoài ý muốn: “Nhanh vậy?”

Lăng Xuyên nói: “Ừ,tư chất Diên Tinh vốncao hơnngươi, ngươithìnghiên cứu cái này, nghiên cứu cái kia, bị Diên Tinh vứt ở phía sau cũngphải thôi.”

Tu vi Mộ Thần lúc trước sở dĩ có thể vượt qua Diệp Thạch là bởi vì Mộ Thần thu phục Linh Tháp, mà giờ Mộ Thần đưa Diệp Thạch vào Linh Tháp, ưu thế tất nhiên cũng mất đi.

Mộ Thần gật đầu: “Cũngphải.”

Trước kia, có rất nhiều lúc tu vi của Diệp Thạch đều trên hắn. Thể chất của hắn có cải thiện thế nào thì bẩm sinh đã thua Diệp Thạch, không thể so với Diệp Thạch được.

Bạch gia, Lăng gia, Linh Tộc, ba tổ tiên của tộc này đều từng xuất hiện cao thủ thần cấp, trong cơ thể Diệp Thạch có huyết mạch tam tộc, có thể đoán được huyết mạch của y nghịch thiên tới bao nhiêu.

“Đúng rồi, ngươi có biếtVùng Cấmkhông?” Lăng Xuyên hỏi.

“Vùng Cấm, đó là địa phươngnào?” Mộ Thần hỏi lại.

“Vùng Cấm, cũng xưnglàVùng Cấm Võ Thánh, là một địa phương thần kỳ, trongđócó rất nhiều linh thảo cửu cấp,tài nguyêncửu cấp, còn có Nguyên Thủy Trận Văn,NguyênThủyMinhVăn,NguyênThủyĐanVăn…Ở bên ngoài,nhữngthứ tốt màngươi tưởngmà không tìm thấy,ởbên trongVùng Cấmcái gì cần có đều cóhết.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần híp mắt nói: “Chỗ kia hẳn là rất nguy hiểm.”

Lăng Xuyên gật đầu, “Đâu chỉ là nguy hiểm.Trongđấy córất nhiều yêu thú kỳ quái chiếm cứ.Những yêu thúđórấtlợi hại,có rấtnhiềuconlà cửu cấp.”

“Đến trongđấy, cái gì cũng không thể coi thường, đi sai bướchaynhầm một bướcthôi cũngsẽ chết. Trong truyền thuyết, có mộtvịvõ thánhngũ tinhđạp phảimột consâu trongđấy, kết quảliềnchết.”

“…Một consâu?” Mộ Thần run run khóe miệng hỏi.

“Đúng vậy! Tuy rằngconsâukianhìnkhôngđặc biệt, nhưnglại cóđộc tính kinh người, lúc ấy có người thấy người nọ chết, muốn đitớilấy nhẫn không giancủavõ thánhkia, sau đó hắn cũng bị độc chết.” Lăng Xuyên kể.

Mộ Thần: “…”

Lăng Xuyên nói tiếp: “Ở nơi đó,một đóa hoa, một thân cây cũng không thể coi thường.Ta nghe nói trongVùng Cấmtrong có mộtgốc liễuthích uống máungười, lực công kích rất mạnh, mỗi lần bí cảnh mở ra,ngườichếttrêngốcliễukianhiều đếm không xuể.”

Mộ Thần: “…”

“Vùng Cấmcũng sắpmở rarồi, ngươi có hứng thúkhông?” Lăng Xuyên hỏi.

Vùng Cấm chỉ truyền lưu giữa các võ tôn và võ thánh, người bình thường không biết tới. Mỗi lần Vùng Cấm mở ra đều sẽ chôn vùi không ít võ tôn, võ thánh. Võ thánh ở Trung Châu ít như vậy cũng là có liên quan tới Vùng Cấm.

Không sai, theo đuổi thực lực là số mệnh của mỗi võ tu. Cho dù Vùng Cấm từng chôn vùi vô số võ thánh, thì vẫn sẽ có không ít võ thánh can đảm xông vào Vùng Cấm một lần.

Mộ Thần nhịn không được nhíu mày.

Tháp Linh nhảy ra, nói nhanh như bắn pháo hoa: “Điđi! Điđi!Nếu như ngươi không đithì phải chờthêmba ngàn nămnữa,màba ngàn năm sau, ngươiđãthành lão nhâncả rồi.”

Lăng Xuyên nhíu mày: “Ngươi mớichỉ làvõ tôn cửu tinhthôi, Vùng Cấm đối với ngươi mà nóithìvẫn có chút nguy hiểm.Ngẫm lại, minh văn cùng phù chú thuậtcủangươisẽcó thểtớibát cấp hậu kỳmà.”

Mộ Thần siết chặt tay, nhẹ hít một hơi nói: “Ta còn muốnnghĩ thêm.”

Nếu hắn chỉ có một mình, hắn sẽ không để ý xông vào đó một lần. Sống làm người kiệt xuất, chết cũng làm ma anh hùng. Nhưng, bây giờ hắn đã là người có thê có tử!

Lấy thân phận luyện dược sư cửu cấp của hắn, không hẳn không thể dùng đan dược cửu cấp đổi lấy điển tịch minh văn, phù chú của các thế gia tu luyện, nếu chỉ là bát cấp hậu kỳ, hẳn là không quá khó khăn.

“Điđi chứ! Nhanh đi! Nghĩ cái gìmà nghĩ!” Tháp Linh vỗ cánh nói.

“Ngươiồn quá đấy!” Mộ Thần tức giận quát.

Tháp Linh chớp mắt nhìn Mộ Thần, có chút chột dạ nói: “Bát cấp hậu kỳvẫnkhông đủ, năm môn học thuật phải toànbộđạt tới cửu cấp ngươimớithu phụcđượcngũtháp Trung Châu.”

Mộ Thần đen mặt, nhìn chằm chằm Tháp Linh: “Nói như vậy,lúctrước là ngươi gạt ta?”

Tháp Linh vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.Ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bát cấp hậu kỳ làđược,chỉ làthời gian ngũtháp tồn tạiquá dài,nên có chútvấn đề, điều kiện thu phụcliềntăng lên,ban đầubát cấp hậu kỳ là đủ rồi, hiện tạiphải tớicửu cấplận.”

Mộ Thần cau mày: “Ngươikhinào biết bát cấp hậu kỳ không được?”

Tháp Linh xấu hổ vỗ cánh nói: “Trướcđó lúcngươi đi trận pháp tháp, Tháp Linh nói cho ta biết.”

“Ngươiđãbiết,vậy tại saokhông nói cho ta?” Mộ Thần tức giận hỏi.

Tháp Linh vỗ cánh, chột dạ nói: “Kí chủ, ta là vìtốtchongươi! Ta sợ ngươi làm sợ!”

“Vậysaohiện tại ngươilạichịu nói?” Mộ Thần tức giận trừng Tháp Linh.

“Bởi vì kí chủđãtrưởng thành, thành thục, ta cảm thấy bây giờ ngươi làmộtnam nhân có trách nhiệm, hẳn là sẽ không dễ bị dọasợ…” Tháp Linh đảo mắt nói.

Mộ Thần nghiến răng cười: “Thậtđúnglà cám ơnlờikhencủangươi!”

Tháp Linh: “Kí chủ đại nhân, hai talàai với aichứ! Ngươi không cần khách khí như thếđâu…”

Mộ Thần: “…”

“Tacóbáo cáo, tacóbáo cáo!” Lão hổ bỗng nhảy ra.

“Báo cáo cái gì?” Mộ Thần hỏi.

“Ban đầuchỉ cần bát cấp hậu kỳlàcó thể thu phục ngũtháp Trung Châu, chỉlà cáitên ThápLinh nàyănquánhiều,căng bụng, cho nên điều kiện thu phục ngũtháp Trung Châu cũngtăng lên.” Lão hổ nói.

Mộ Thần:“…Sao hiện tại ngươi mới nói?”

“Trướcđóta quênmất,tạibát cấp hậu kỳvớicửu cấp cũng không kémnhaulà bao.” Lão hổ gãi cằm nói.

Mộ Thần: “…” Hắn sao lại nuôi ra một đám ngu xuẩn như vậy? Bát cấp hậu kỳ cùng cửu cấp còn không kém nhau là bao?

“Cáiđồvô liêm sỉnhà ngươi!” Mộ Thần nhìn chằm chằm Linh Tháp.

Lăng Xuyên bất đắc dĩ nói: “Việc đã đến nước này, nhiều lờicũngvô dụng.Nếu khôngphảiLinh Tháp thăng cấp, tốc độ thời gian cũng sẽ không chậm như vậy.”

Mộ Thần nhẹ hít một hơi, nói: “Cũngphải.”

Tháp Linh thân thể ngã xuống, giả chết.

Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần: “Ngươi tính xông vàođómột lần?”

Mộ Thần thở dài, sau đó nở nụ cười: “Nếu ta không xông vào một lần, ta nghĩ về sau ta sẽ hối hận.”

“Vậy trướctiênngươibỏ qua mấy học thuật đi, toàn lực đề cao thực lựcđã.” Lăng Xuyên đề nghị.

Mộ Thần gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.