Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 369: Chương 369




Diệp Thạch cùng Mộ Thần phi hành theo Bạch Tế Tuyết một đoạn thời gian, sau đó thấy được một cái tiểu thành.

“Bạch tiền bối trở lạià.” Vệ binh nhìn thấy Bạch Tế Tuyết, lập tức tràn đầy cung kính bồi khuôn mặt tươi cười.

Bạch Tế Tuyết gật đầu với vệ binh, rồi mang theo Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào.

“Bạch tiền bối mangvàohai ngườikia là ai vậy?”

“Phỏng chừng là hậu bối Bạch giarồi, ba ngàn nămqua đilạicómột đám ngu ngốcxui xẻotiến vào.”

“Bạch tiền bốivẫnluôn không ra khỏi thành, chỉ cókhicảm ứng được hậu bối Bạch gia đếnthìmới có thể đi ra ngoài.”

“Haitên đóvận khí thật tốt, có quan hệ vớiBạch tiền bối, hẳn là có thể ởtrung tâmthành.”

“Haitên đónhìn trẻquá nhỉ! Cũng không biết sao lại chạy đến nơi đây.”

“Nhất định làbọn họthiếu niên đắc chí, không chỗ nào cố kỵ, cũng không biết bọn họ có thể sống bao lâu ởđây.”

“Đừng nói lung tung, đây chính là ngườicó quan hệ vớiBạch tiền bốiđấy.”

Lời mấy thủ vệ nói đều truyền vào trong tai Mộ Thần, Mộ Thần trong lòng hiện lên vài phần khó hiểu.

Mộ Thần nhìn thấy tiểu thành giống một đống vòng tròn đồng tâm, càng hướng vào trong, cấp bậc càng cao.

Trung tâm tiểu thành có vài toà tiểu cung điện.

“Đừng lộn xộn dùng linh hồn lực.” Bạch Tế Tuyết cảnh cáo nói với Mộ Thần.

Mộ Thần ngượng ngùng cười.

Bạch Tế Tuyết giải thích với Mộ Thần cùng Diệp Thạch: “Trungtâmthành lànơi mấylão quái vậtở, tính tình đều không tốt lắm.”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Mộ Thần vội cảm tạ.

Bạch Tế Tuyết không nói nữa, mang Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào một tòa cung điện trong đó.

Mộ Thần chú ý tới, Bạch Tế Tuyết tại môn khẩu cung điện thiết lập một cái trận pháp cửu cấp, vô cùng huyền ảo.

Về tới cư thất, Bạch Tế Tuyết lấy ra một tờ bản đồ đưa cho hai người xem.

Diệp Thạch một đường đi tâm tình bất ổn, trong lòng có một cỗ áp lực nói không nên lời, lúc này nhìn thấy bản đồ, tâm tình Diệp Thạch lại càng không tốt.

Trên bản đồ có một mảnh lớn địa vực bị bôi đen, trên mặt Mộ Thần có chút nghi hoặc: “Tiền bối,phầnmàu đenkialà gì?”

“Ta cũng không biết là cái gì,nhưngtất cả mọi ngườiđềuxưng là nguyền rủa.” Bạch Tế Tuyết nói.

“Nguyền rủa?” Diệp Thạch cùng Mộ Thần không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Tổgia gia, nguyền rủa là cái gì?” Diệp Thạch nhịn không được hỏi.

Bạch Tế Tuyết mờ mịt cười, thần sắc có chút vô lực, “Không có người nói đó là cái gì, nhưngmàthứ nàyngay cảvõ thánh cửu tinhcũngphải nhượng bộ lui binh.”

“Tại mấy chục vạn năm trước Vùng Cấm cònchưatồn tại nguyền rủa thứ này, saunàykhông biết có phảilà cóngười nào xúc động cái gì, nguyền rủa liền xuất hiện.Chỉ cần ngươi xuất hiệntrongkhu vực nguyền rủa,thìkhông thể tránh khỏimàlây dính nguyền rủa.”

Diệp Thạch vội vàng hỏi Bạch Tế Tuyết: “Vậy ta cùng Mộ Thần…”

Bạch Tế Tuyết đầy thương hại nhìn hai người, nói:“Các ngươi cũngbịlây dính.”

Diệp Thạch gắt gao cắn môi, tuy rằng không biết nguyền rủa là cái gì, nhưng nhìn thần sắc Bạch Tế Tuyết như vậy, Diệp Thạch cũng biết thứ này thực phiền toái.

“Nếu lây dínhthìsẽ như thế nào?” Mộ Thần hỏi.

“Khi đã dính vào,ngươisẽkhông thểra ngoài nữa, ngươi chỉ có thể sốngtrong phạm vinguyền rủa bao phủ.”Bạch Tế Tuyết uống chén linh rượu, lẩm bẩm.

Diệp Thạch nhíu mày, nói: “Ra không được?”

Bạch Tế Tuyết gật đầu: “Đúng vậy! Bằng không ngươi chorằngvìsao lạicó nhiều người như vậy ởđây không ra.”

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch cố gắng hỏi Bạch Tế Tuyết: “Thật sự không còncách nào?”

“Có lẽ có,nhưngkhông ai biết.”Bạch Tế Tuyết lắc đầu.

Bạch Tế Tuyết nhìn Diệp Thạch, ông chú ý tới Diệp Thạch nhíu mày lại, nhưng xem ra cũng không phải đặc biệt sốt ruột, ông chỉ bất đắc dĩ cười.

Bạch Diên Tinh mới hai mươi mốt tuổi, tâm tính thiếu niên, cũng là thiếu niên đắc chí, ở bên ngoài hẳn cũng là nhân vật phong vân có một không hai.

Hiện tại dù ông kể về nguyền rủa nghiêm trọng cỡ nào thì y cũng sẽ không tin nhiều.

Nhớ năm đó lúc ông vừa mới bị vây trong Vùng Cấm, ông cũng không có một chút nóng nảy, luôn nghĩ rằng mình có thể nghĩ ra được biện pháp đi ra, rồi sau đó, ông lại chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thời gian trôi qua cực nhanh, hoang độ trong Vùng Cấm một năm rồi lại qua một năm.

“Nhưng tiền bối, tachưa từngnghe nóinhững chuyệnvề nguyền rủa Vùng Cấm.” Mộ Thần nói.

Bạch Tế Tuyết liếc mắt nhìn Mộ Thần, nói: “Ngươi đương nhiênlàkhông biết, bởi vì người trúng nguyền rủa không đi rađược, tin tức cũngkhôngtruyềnra, mànhữngngười có thể may mắn trở về cũng không biếtchuyện đó,như thế thìcác ngươi làm sao biếtđược.”

“Vùng Cấm là một địa phương thần kỳ, mười mấy vạn năm trước, nơi này tuy rằngrấtnguy hiểm,nhưngđông đảo linh mạch, linh mạch cực phẩm cũng không khó tìm, linh thảo cửu cấp mọc thành bụi, các loại linh dịch, linh ngọc cũng nhiều đếm không xuể. Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, người tới nơi này tìm kiếm cơ duyên nhiều đếm không xuể.”

“Nhưngsau khinguyền rủa bùng nổ, nơi này liền từ từ biến thành‘vùngcấm’chân chính, một khi bước vào phạm vi nguyền rủa bao phủ, ngươiliền không thoát được.Mười mấy vạn năm nay, phạm vi nguyền rủa bao phủvẫn đềumở rộng,màmấy ngàn năm gần đây, tốc độ nguyền rủa lan tràn lại càng lúc càng nhanh, dựa theo tốc độ này, hẳn khôngquabao lâunữa, Vùng Cấm này sẽ không có mộtnơi nào cho chúng ta ở.”

Mộ Thần nhíu mày hỏi: “Nếu nguyền rủa tích lũythìsẽ như thế nào?”

“Một khi nguyền rủatrongcơ thể tích lũy đếnmộttrình độ nhất định,ngươisẽ điên cuồng.” Bạch Tế Tuyết nói.

“Điên cuồng?” Diệp Thạch không hiểu.

Bạch Tế Tuyết nói: “Đúng vậy! Điênđến chết.Một khi nguyền rủa tích lũy tới trình độ nhất định,nósẽ định kỳ phát tác.Lúc nóphát tác, đầusẽđau muốn nứt ra, sống không bằng chết. Rất nhiều người đều nhịn khôngnổiđauđớn màchết.”

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch: “…”

“Trúng nguyền rủathìnhất địnhphải ởtrong phạm vinguyền rủasao?Chẳng lẽ không cóaithử mạnh mẽ đột phá ra ngoài sao?” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Tế Tuyết tái nhợt nói:“Sao lại không có, nếu cócáchkhác, ai sẽ nguyện ýở trong cáiđịa phương quỷ quái này.”

Diệp Thạch cắn môi: “Vậykết quảthì sao?”

Bạch Tế Tuyết bất đắc dĩ trả lời: “Chết. Nổ tan xác mà chết.”

Diệp Thạch: “…”

“Hơn vạn năm trước cómộtvõ thánh bát tinh chịu không nổi, muốn xông rangoài, kết quả,hắn vừa mới xông rathìchỉ tronggiây lát liền thất khiếu chảy máu, già nua cực nhanh, biến thành một đống bạch cốt.” Bạch Tế Tuyết vẻ mặt có chút tái nhợt, nghĩ lại mà sợ nói.

Mộ Thần nhíu mày, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác gấp gáp.

“Võ thánhbát tinh?” Diệp Thạch thì thào.

Bạch Tế Tuyết: “Đúng.”

“Tổgia gia,vừa rồi tênvõ thánhkiamuốn cướpnguyên thạchcủa chúngta, trongVùng Cấm không có linh mạch sao?” Diệp Thạch hỏi.

“Có! Sao lại không có?” Bạch Tế Tuyết dừng một chút, nói: “Đáng tiếc, nguyên thạchtrong khunguyền rủa đều bị nguyền rủa ô nhiễm,hấpthu loại nguyên thạch nàychỉ làmtốc độ tu luyện giả điên cuồng nhanh hơn, cho nên rất nhiều người tình nguyện không tu luyện, tình nguyện tu vi rút lui cũng không dùng những nguyên thạchđó.”

“Tổgia gia, vậy ngài làm như thế nào?” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Tế Tuyết nhìn Diệp Thạch: “Ta cómộttrận pháp có thể tinh luyện nguyên thạch, có thể tinh lọcmột chútnguyền rủatrongnguyên thạch,trong căn phòngphíaĐông cònmộtluyện dược sư cửu cấp, ta có thể dùng nguyên thạchđãtinh lọc đổi lấy một ít đan dược, tinh lọc nguyền rủa trong thân thể.”

“Đan dượcđó cóhiệu quảkhông?” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Tế Tuyết lắc đầu thở dài, nói: “Hiệu quả khônglớn,lạicònphi thườngmắc,nhưng cómột chúthiệu quảđãtốt lắmrồi.”

“Mộ Thần cũngbiếtluyện đan.” Diệp Thạch nói.

“Hửm,hắnmới hai mươi hai tuổi, vừabiếttrận pháp, lạibiếtluyện đan,đúng làkhông ítnhỉ!” Bạch Tế Tuyết cười nói.

Diệp Thạch gật mạnh đầu: “Đúng vậyđúng vậy! Mộ Thầnbiếtrất nhiều…”

Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần một cái, nói: “Xem ra ngươi học không ít!Nhưngnguyền rủa sẽ không bởi vì ngươi học nhiềumàkhônglâynhiễm ngươi.”

Mộ Thần vội vàng nói: “Tiền bối nóiphải.”

Diệp Thạch có chút rầu rĩ nói: “Mộ Thầnrất…” Lợi hại.

“Đừng nói nữa.” Mộ Thần kéo Diệp Thạch lại.

Diệp Thạch buồn bực im miệng.

“Trong trung tâmVùng Cấm còn năm cung điệnnữa,ở đó cóhaitênvõ thánh bát tinh, batênvõ thánh cửu tinh, đều lànhững ngườikhông dễ đối phó, các ngươi không cần lung tung trêu chọc người ta.” Bạch Tế Tuyết nhắc nhở.

Mộ Thần sắc mặt đổi đổi: “Đa tạ lão tổ tông chỉ điểm.”

“Tổ gia gia, ngài có biết chỗ nào cósáchvềminh văn cùng phù chúkhông?” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Tế Tuyết nhướng mày nhìn Diệp Thạch, nói: “Tòa tiểu thànhnàychia làm trungtâmthành, nội thành, trung thành, ngoại thành.Ở trung thành có mộttiệmtạp hoá, hẳn làở đócó.”

“Tiệm tạp hoá? Ở đóthìcó thể có thứgìtốt?!” Diệp Thạch nhíu mày nói.

“Thứ khác thìkhông có,nhưng ở đóphù chú, minh vănlại cókhông ít,đều là sáchbát cấp, cửu cấpnhưng lạikhông cóai muốn.”Bạch Tế Tuyết nói.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, kinh nghi: “Vìsao…”

Bạch Tế Tuyết: “Vì không dùng được.”

Mộ Thần cùng Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện ra vài phần tò mò.

Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Có rất nhiều tu luyện giả vừa tới đây đều cảm thấy hứng thú đối với thứ khó gặp bên ngoài như cao cấp minh văn, phù chú, nhưng mà không qua bao lâu họ sẽ phát hiện, mấy thứ này không có chỗ dùng tới, sau đó liền buông tha.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch tay dắt tay, đi tới trung thành.

Theo Bạch Tế Tuyết nói, tòa thành này không biết bắt đầu tồn tại từ khi nào, tiểu thành rất kỳ quái, nó là địa phương loãng nguyền rủa nhất trong Vùng Cấm, cũng là Vùng Cấm một nơi duy nhất không chịu ảnh hưởng từ bão cát.

Càng tiếp cận trung tâm thành, nguyền rủa càng loãng, cho nên, càng tiếp cận trung tâm thành, địa vị tu luyện giả càng cao.

Bạch Tế Tuyết là một trong những người có địa vị cao nhất trong Vùng Cấm này.

Mệnh Tộc cũng có một lão nhân ở trong này. Lão nhân kia cũng là võ thánh cửu tinh, nhưng nghe nói người nọ bệnh sắp chết, rất nhiều người đều đang quan vọng ngóng trông lão nhân đó chết đi, như vậy dễ đoạt cung điện của lão. Sở dĩ bây giờ còn chưa động thủ, là vì lo lắng lão nhân kia lúc sắp chết giết ngược lại.

Hiện giờ Mệnh Tộc lại vào thêm vào một võ thánh cửu tinh, tính toán của những người đó sợ là phải thất bại.

“Sớm biếtvậyta không nênđưangươi đếnđây.” Mộ Thần quay đầu, áy náy nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch gắt gao nắm chặt tay Mộ Thần, lắc lắc đầu, nói: “Không.Không phải như thế. Làchínhta muốn tới.”

“Nếu chỉ có ngươi tiến vào, ba năm sau ngươilạithật sự ra không được, mà ta lại vào không được,như vậy tiếp quaba ngàn năm tacũng vẫnsẽ tiến vào tìm ngươi.Ta khôngmuốntách ravới ngươi, ta khôngmuốn sốngtiếpnhững ngàyhoảng sợ bất lựcnhưlúc trướckhimộtmình điđến Trung Châu.”

Mộ Thần nhìn bộ dáng thất kinh của Diệp Thạch, khẽ vuốt gương mặt Diệp Thạch, nói: “Thực xin lỗi.”

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không có,chỉlàchúng ta đúng là cólỗivớiĐại Bảo, Tiểu Bảo. Nhưng cũng maykhông cómanghai đứa nhỏvào,may màphụ thân cùng mẫu phụ đềuởbên ngoài, bọn họ sẽ chiếu cốtốt hai đứa.”

“Nếu, chúng ta ra không được,vậy thìlàmsao?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.

“Nếuđãra không được,vậychúng ta có thể ở trong nàysống tiếp!” Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, nói.

Ngày cũng phải trôi qua, người đều phải sống tiếp, lão tổ tông nói, rất nhiều người tới nơi này, phát hiện ra không được, liền lựa chọn mọc rể nẩy mầm ở ngay tại nơi này.

Mộ Thần cười cười, nói: “Ngươi nói đúng.”

Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ ở trong cổ mộ sinh họat một đời, ngoại nhân nhìn thấy cổ mộ âm lãnh tịch liêu, nếu như sinh hoạt ở trong đó, nhất định sẽ sống không bằng chết, nhưng nếu có người mình yêu làm bạn, như vậy dù nơi nào thì vẫn là chốn yên vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.