Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 370: Chương 370




“Lão tổ tông.” Một nam tử diện mạo thô cuồng đi tới, cung kính gọi Bạch Tế Tuyết.

Bạch Tế Tuyết nhìn người nọ, hỏi: “Khôngsao chứ?”

Trong cung điện của Bạch Tế Tuyết không chỉ có mình Bạch Tế Tuyết, còn có vài võ tôn, võ thánh của Bạch gia. Những người này đều đang bế quan, nên Mộ Thần cùng Diệp Thạch đều không có nhìn thấy.

Vừa rồi Bạch Hùng Đào phát tác nguyền rủa, Bạch Tế Tuyết bất đắc dĩ phải an trí hắn vào trong một gian trận pháp thất.

“Sốngqua được. Có mấy lần thật muốn chết, đáng tiếc vẫn là luyến tiếc.”Bạch Hùng Đào có chút xấu hổ gãi gãi ót.

Bạch Tế Tuyết cười khổ, “Đừng nói như vậy, có đôi khi, sốngcòngian nanhơn cảchết.”

Có thể sống thì ai lại thật sự nguyện ý đi tìm chết? Con kiến còn ham sống, huống chi là người.

Tuy rằng đi ra ngoài là một hy vọng xa vời, nhưng còn sống thì còn hy vọng.

“Lão tổ tông, có phải trong gia tộc lạiđưangười đến?” Bạch Hùng Đào cau mày hỏi.

Bạch Tế Tuyết gật đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ, “Đúng vậy.Gia tộcđưađếnmộttiểu song nhi tu luyện Luyện Trận Nhập Thể, hai mươi mốt tuổiđãthành võ thánh.”

Bạch Hùng Đào mày cau chặt, nóng nảy nói: “Người trong gia tộc nghĩ như thế nàovậy!Sao lại đưamộtnhân tài nghịch thiên như vậy vào loại địa phương này?”

Theo hắn hiểu biết, nguyên khí ở Trung Châu đã càng ngày càng loãng, thăng cấp cũng càng ngày càng khó, võ thánh hai mươi mốt tuổi, có thể đoán ra thiên phú người này tốt cỡ nào.

“Cũng không thể trách bọn họ, bọn họ cũng không biết tình huống trongnày thếnào.” Bạch Tế Tuyết lắc đầu nói.

Bạch Hùng Đào trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài.

Bạch Tế Tuyết cười khổ nói: “Tiểu song nhi kia còn dẫn theo bạn lữ tớiđây, một võ thánh hai mươi hai tuổi, nghe nói hiểu trận pháp, còn hiểu luyện đan, hiểuđượckhông ít.”

Bạch Hùng Đào nhất thời ngay cả cười khổ cũng cười không nổi, “Bọn họcoiVùng Cấmthànhđịa phương ngắm cảnh du lịch à?!Nhưngnhư vậy cũng tốt, ít nhất cóđôi có cặp, sẽ khôngquácô đơn. Chỉ là không biết gia tộcthếnàorồi?”

Bạch Tế Tuyết nói: “Chuyệnnàythì không cần ngươi lo lắng, trừ bỏ tiểu song nhi kia, trong gia tộc còn có ba võ thánh, đủ để tự bảo vệ mình.”

Bạch Hùng Đào yên lòng, sau đó hỏi: “Vậy thìtốt, đúng rồi lão tổ tông, bọn họ hiện tạiđi đâurồi??”

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Đitớitiệmtạp hóaởtrung thành.”

Bạch Hùng Đào đen mặt: “Đitiệmtạp hóa?Bọn họ đitớihắc điếm đó làm gì?” Tên điếm trưởng kia cũng không phải hiền lành gì.

“Muasách thì phải.” Bạch Tế Tuyết nói.

Bạch Hùng Đào càng đen mặt: “Muasách? Muasách làm gì!”

Bạch Tế Tuyết nhún vai nói: “Diên Tinh nóimuốnsách minh văn cùng phù chú.”

“Mua sách này làm gì?Không cótác dụnggì.” Bạch Hùng Đào không hiểu.

Trong bí cảnh này ngược lại từng có cửu cấp minh văn sư cùng phù chú sư, nhưng đều đã chết sạch. Hiện giờ minh văn sư cùng phù chú sư dư lại đều chỉ là gà mờ, không dùng được, nên liền dần dần xuống dốc.

Bạch Tế Tuyết nhún vai nói: “Ai biết được.Bạn lữcủatiểu song nhikiahìnhnhưbiết chútminh vănvớiphù chú,hẳnlàmua chobạn lữy.”

“Đây là Vùng Cấm! Cũng không phải làởbên ngoài.Cho dùminh văn cùng phù chúcóđạt tới cửu cấpthìkhông dùng được chính là không dùng được.Lão tổ tông,sao ngàikhông ngăn cảnbọn họ?!” Bạch Hùng Đào lắc đầu, vô cùng không đồng ý.

Bạch Tế Tuyết uống một ngụm linh trà, “Vừa mới tiếnvào, khó tránh khỏi không rànhtìnhtrạnghiện nay,chịuchút thiệt thòi mới nhớ lâu.Cònngăncản?Chuyện này căn bảnngăn không được.” Bạch Tế Tuyết lắc đầu nói.

Có thể đi vào bí cảnh này thì ở bên ngoài đều là nhân vật lợi hại. Ở ngoài bọn họ hô phong hoán vũ, không gì làm không được, nên khi tiến vào, lập tức thích ứng là không có khả năng.

Tuy rằng minh văn cùng phù chú không có nhiều trọng dụng ở Vùng Cấm, nhưng ở Trung Châu lại không giống! Hai người vừa mới đến, muốn lập tức chuyển biến quan niệm, đó là không có khả năng.

Bạch Tế Tuyết năm đó cũng từng ngăn cản Bạch Hùng Đào, nhưn, Bạch Hùng Đào căn bản không nghe theo Bạch Tế Tuyết, chịu mấy lần thiệt mới yên tĩnh.

“Lúc ngươi vừa đến khôngphải cũngcảm thấy chính mình thiên hạ vô địch, người khác đều ra không được, chỉ có ngươimớicó thể nghĩrađượcbiện pháp đi ra ngoài sao?” Bạch Tế Tuyết liếc Bạch Hùng Đào một cái.

Bạch Hùng Đào cười khan, gãi gãi mặt, vô cùng xấu hổ nói: “Đềulàchuyện đã qua, lão tổ tông bây giờ cònnhắc tớinó làm gì…”

“Đếnrồi.”Mộ Thần dừng cước bộ nói.

“Thật đúng làtiệmtạp hóanha!”Diệp Thạch kinh ngạc nói.

Trên cửa tiệm chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản ‘Tiệm tạp hóa’, trực tiếp khiến người ta líu lưỡi.

“Tiệm này nát như vậy?Thật sự sẽcó đồ chúng ta muốn sao?” Diệp Thạch rầu rĩ nói nhỏ.

“Vào xem sẽ biết.” Mộ Thần nói.

“Vậyđi thôi.” Diệp Thạch bảo.

Mộ Thần: “Được.”

Lão bản đang ngủ gật trước quầy, cảm giác thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch, lập tức thanh tỉnh lại.

“Hai vị muốn cái gì?Thương phẩmtrong bổn điếm không lừa già dối trẻ, hàng thật giá thật, tuyệt đốikhiến hai vị cảm thấykhônghề hối hận khitới đây!” Lão bản tươi cười đi tới trước mặt hai người.

Mộ Thần nhìn bộ dáng lão bản như tiêm máu gà nhìn bọn họ như nhìn thấy dê béo, tâm tình nhất thời có chút quỷ dị.

Diệp Thạch tại trong tiệm nhìn nhìn, nhất thời sợ ngây người, sách bát cấp minh văn cùng cửu cấp minh văn ném như ném rác rưởi, chủ tiệm này thật ra là một tên lừa đảo phải không? Mấy thứ này nếu như đều là thật thì tại sao có thể để như vậy?

Diệp Thạch tại khu sách trận pháp tìm được mấy quyển sách trận pháp bát cấp, cửu cấp.

Diệp Thạch có chút kinh nghi phát hiện, những quyển sách đó đều là thật, trong đó có mấy quyển sách trận pháp, lại còn là sách trận pháp cao nhất của Bạch gia, Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác khó tin.

Lão bản quan sát thấy sắc mặt Diệp Thạch, trong lòng nhất thời nắm chắc,“Hai vịmuốncái gì, trongtiệm có rất nhiềuthứ tốt.Chỗchúng ta chỉ có ngươi không thể tưởng được thứ tốt, không cóthứ nào mà ngươikhôngtưởng ra.”

Mộ Thần cầm lên một quyển minh văn cửu cấp, hỏi: “Quyển sách này bao nhiêu?”

“Tiểu ca, ánh mắt ngươi thật tốt, thứ này chính là trấn điếm chi bảotrong tiệmchúng ta.Nhìn tiểu huynh đệ ngươi anh tuấn tiêu sái hơn người,nhìn là biếtchính là nhân trung long phượng, tương lai nhất định có thể trở thành minh văn sư cửu cấp a…” Lão bản thao thao bất tuyệt khen ngợi.

Mộ Thần run run khóe miệng. Trấn điếm chi bảo? Phía trên trấn điếm chi bảo tất cả đều là bụi đây này!

“Bao nhiêu?” Mộ Thần cắt lời lão bản.

“Hai mươi vạn khối nguyên thạch trung phẩm…” Lão bản nói.

Diệp Thạch trừng to mắt, hai mười vạn nguyên thạch trung phẩm? Thứ này nếu đem ra bên ngoài, hai mươi vạn nguyên thạch thượng phẩm cũng không thể mua được. Vùng Cấm thật điên cuồng.

Lão bản nhìn bộ dáng Diệp Thạch, trong lòng cười thầm.

“Quá mắc!” Mộ Thần như đinh đóng cột nói.

Diệp Thạch lần thứ hai trừng mắt, thầm nghĩ Mộ Thần cũng thật điên cuồng.

“Tiểu ca, ngươi nói bao nhiêu?!” Lão bản hỏi.

“Hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.” Mộ Thần nói.

“Tiểu ca, ngươi thậtbiếtnói giỡn, đây chính làsáchminh văn cửu cấpđó nha! Hai ngàn nguyên thạch trung phẩm,mộttrang sách cũng khôngmua được đâu.” Lão bản oán hận nói.

Mộ Thần bất động thanh sắc cười, hai mắt trêu tức nhìn lão bản.

“Tiểu ca, ngươi thậtbiết chặt chém,bởi vìngươi là đơn sinh ý thứ nhất hôm nay, bán cho ngươi.” Lão bản hào sảng nói.

Diệp Thạch đứng ở một bên nhìn mà sửng sốt. Sách minh văn cửu cấp chỉ có giá hai nghìn nguyên thạch trung phẩm? Chuyện này nếu như để đám minh văn sư bên ngoài biết, đám người kia sẽ khóc chết.

Mộ Thần mua không ít sách học thuật, mang Diệp Thạch rời đi.

“Tiểu huynh đệ đi thong thả, lần sau lại đến.” Lão bản mặt mày hớn hở tiễn bước Mộ Thần cùng Diệp Thạch.

Nhìn hai người đi xa, sắc mặt lão bản tiệm tạp hóa rốt cục thay đổi.

“Ba ngàn năm, lạithêmba ngàn nămtrôiqua. Nguyên thạch cònchưabị nguyền rủa ô nhiễm, khí tức thậtđúnglàkhiếnngườitasay mê!”

“Lão quỷ,cóhaiđứa ngốc vừa đến! Người ngốc,lạinhiều tiền, mặc dù là võ thánh, nhưng hẳnchỉmới lênvõ thánh.Ngươithấychúng tacó nênthừa dịp bọn họ ra khỏi thànhmàđộng thủkhông?Cũng là một sinh ý lớn đấy!”

Lão bản tiệm tạp hóa cười tủm tỉm nói với không khí, trong thành không được động thủ, đây là nhận thức chung của mọi người, nếu ai dám động thủ trong thành, quấy nhiễu mấy lão quái vật trong trung tâm thành, vậy thì chết như thế nào cũng không biết.

“Không thể độnghaitênđó.” Nam nhân áo đen từ trong bóng ma đi ra nói.

“Vìsao?” Bạch y lão bản hỏi.

“Haitên đólàdoBạch lão quáiở trung tâmthành tự mìnhmangvề,hìnhnhư có quan hệvớiBạch lão quái.” Nam nhân áo đen nói.

“Là người Bạch gia?Cònlà Bạch lão quái tự mìnhmangvề?Ta nóimà,bình thường đámbao cỏ mới tới sớm đã bịgiátađưa rahùđứng hình,làm gìcònbiếttrả giá giốngtên kia, còntrảác như vậy.Bạch lão quái nhất địnhtừngnhắc nhở bọn họ.” Bạch y lão bản bĩu môi nói.

“Thoả mãn đi, ngươi kiếm không ítrồi.” Nam nhân áo đen nói.

Bạch y lão bản ha hả cười: “Cũng không có bao nhiêu, không bao nhiêu cả, sinh ýnhỏmà thôi, có thể kiếm bao nhiêu!”

Bạch y lão bản dời qua đề tài khác: “Không phải ngườiBạch gia đều nghiên cứu trận pháp sao? Vừarồihaitênkia mua rất nhiềusách khác, còn sách trận pháp thì muarất ít.”

“Haitên đó cókhả nănglàđánh chủ ý mang ra ngoài,sau đóđầu cơ trục lợi.” Nam nhân áo đen có chút trào phúng.

Bạch y lão bản bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Niên thiếu vô tri.”

Nam nhân áo đen nhìn bộ dáng bạch y lão bản thở dài thở ngắn, bất đắc dĩ nói:“Đủ rồi,đừng cómèo khóc chuột giả từ bi, nếu người ta không vô trithìngươikiếm được nguyên thạch à.”

Bạch y lão bản nở nụ cười hàm hậu: “Rồi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.