Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 371: Chương 371




“Trởvề rồi à.” Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.” Trên mặt Diệp Thạch áp không nổi hưng phấn.

“Vị này chính là Bạch Hùng Đào, cũng là trưởng bối của các ngươi.Trừhắnra,trong cung điện còn có nămngườiBạch gia,nhưngđềuđangbế quan.” Bạch Tế Tuyết không nhìn vẻ mặt kích động của Diệp Thạch, giới thiệu với Mộ Thần Diệp Thạch.

“Xin chàotiền bối.” Mộ Thần và Diệp Thạch cùng kêu.

Bạch Hùng Đào khoát tay áo, nhăn mày hỏi: “Nghe nói các ngươitớitiệmtạp hóa, mua những gì?”

“Mua rất nhiềusách về phương diệnminh văn, phù chú, luyện đan, trận pháp, luyện khí, đềurất rẻ, mua mấy trămquyển, tổng cộng mớichỉ tốnmột ngàn khối nguyên thạch thượng phẩm.” Diệp Thạch đắc ý nói.

“Cái gì?!Một ngàn khối nguyên thạch thượng phẩm?!” Bạch Hùng Đào đen mặt, tức giận kêu lên.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.” Một ngàn khối nguyên thạch thượng phẩm liền có được mười chồng sách học thuật cửu cấp, cảm giác này thật sự là quá sung sướng.

Bạch Hùng Đào tức giận nói: “Xài nhiềudữvậy?”

Diệp Thạch: “…” Một ngàn khối nguyên thạch thượng phẩm rất nhiều sao? So với bán phá giá còn rẻ hơn quá trời.

Nếu ở ngoài mà y đi nói, y chỉ tốn một ngàn khối nguyên thạch thượng phẩm liền mua được một đống sách học thuật bát cấp, cửu cấp, những tu luyện giả khác nhất định sẽ nghĩ là y điên rồi.

Lúc Mộ Viễn Phong lập gia đình, tùy tiện một người có chút thân phận đưa hạ lễ, tặng kèm nguyên thạch cũng chỉ cỡ đó thôi.

“Rấtmắcsao?” Diệp Thạch có chút không hiểu.

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Ở bên ngoài mà nói,tấtnhiênlàkhôngmắc,nhưng ở trong đâymà nói,rất mắc, vô cùng mắc.”

Diệp Thạch: “…”

Bạch Tế Tuyết âm thầm ở trong lòng lắc lắc đầu, tăng nhiều cháo thiếu mà!

Vùng Cấm chỉ có ở lúc tân nhân tiến vào mới có khả năng có được nguyên thạch không bị ô nhiễm, mà Vùng Cấm ba ngàn năm mới mở ra một lần, bình thường tu luyện giả cũng sẽ không mang theo quá nhiều nguyên thạch.

Bạch Hùng Đào nhìn vẻ mặt không hiểu của Mộ Thần cùng Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi không biết giá thị trường,chứvài thứ kia ở trong mắt tu luyện giả bên ngoàiđúnglà vật báu vô giá,nhưng ởtrong mắt ngườitrong khunguyền rủaởVùng Cấm,đóchính là rác rưởihết.Các ngươi mua nhữngquyển sách đó, trên tay rất nhiều ngườiởVùng Cấm đều có, chỉ là những người đó cảm thấy không cótác dụng gì, cho nênđềukhông lấy ra bán.”

Diệp Thạch: “…” Bên ngoài là vật báu vô giá, ở đây lại chỉ là rác rưởi.

Mộ Thần: “…” Vùng Cấm thật đúng là địa phương khiến người ta điên cuồng.

Bạch Tế Tuyết nhìn vẻ mặt không cho là đúng của Diệp Thạch, cũng không nói thêm gì, thời gian sẽ thay đổi hết thảy. Giá trị quan của Diệp Thạch còn dừng ở giá trị quan của người Trung Châu, thay đổi cần có thời gian.

Bạch Hùng Đào nhíu lại mày, không hiểu: “Khôngphảilàđimuasáchminh văn cùng phù chúthôi sao?Sao ngay cả sáchtrận pháp, đandược, luyện khícũngmua?”

“Mộ Thần hiểu minh văn, phù chú, trận pháp, đan thuật, luyện khí cũng hiểu.” Diệp Thạch vô cùng tự hào, đắc ý dào dạt nói, nhiều sách như vậy, đều có tác dụng hết.

“Ngươi hiểuđúng làkhông ít.”Bạch Hùng Đào nói.

Diệp Thạch rầu rĩ nhìn Bạch Hùng Đào. Lại là như vậy, lại là như vậy. Dù là Bạch Hùng Đào hay là Bạch Tế Tuyết, bọn họ đều không đồng ý đối với việc Mộ Thần hiểu rất nhiều, còn mang theo một chút châm chọc.

Diệp Thạch vừa định muốn tranh luận một chút, lại bị Mộ Thần dùng ánh mắt ngăn lại.

Bạch Tế Tuyết phân phòng cho Mộ Thần cùng Diệp Thạch xong, liền bế quan.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch vừa vào phòng, liền trốn vào trong Linh Tháp.

Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, ngươinghĩnguyền rủa kia là cái gì?”

Mộ Thần nói: “Ngươi chorằngta là thần tiênkhông gì làm không được, khônggìkhông biếttới à?”

Diệp Thạch nâng cằm, rầu rĩ thở dài một hơi.

“Ủy khuất ngươiđitheo taở nơi này.” Mộ Thần áy náy nói.

“Ta không có gì ủy khuấtcả, chỉlà nếu thật sự ra không được,thì thật sự rất có lỗi vớiĐại Bảo Tiểu Bảo.” Diệp Thạch cúi đầu, có chút ảm đạm nói.

Mộ Thần ôm Diệp Thạch vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Thạch.

“Tin tưởng ta, ta sẽ cócáchmang ngươi rờikhỏi đây,chuyệnngười khác làm không được, ta nhất định có thể làm được.”Mộ Thần nói.

Diệp Thạch cười: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”

Mộ Thần cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

“Mộ Thần, nếu như chúng ta thật có thể đi ra ngoàithìliền phát tàirồi.Những thứ kiarẻnhư vậycơ mà.” Diệp Thạch mặt mày hớn hở nói.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tháp Linh, nguyền rủa là cái gì, ngươi biết không?” Mộ Thần hỏi Tháp Linh đang một bên thật cẩn thận vỗ cánh.

Tháp Linh đầy xấu hổ nói: “Không biết.Tháp chủ đại nhân, ta chỉ làmột Tháp Linhkiến thức thiển cận, vấn đềhuyềnảonhư vậy,ngươi hỏi ta, ta làm sao biếtđược!”

Mộ Thần đen mặt: “Ngươiđúng làngốc muốn chết.”

“Tuy rằng ta không biết, nhưng mà tiểu hỏa longcókhả năng biết.” Tháp Linh do dự nói.

“Tiểu hỏa long?” Diệp Thạch hỏi.

Tháp Linh nói: “Tháp chủ đại nhân, thật ra tiểu hỏa long có khả năng là không thuộc về thế giới này, nó chỉ là lưu lạc ở thế giới này mà thôi. Cái nguyền rủa kia huyền ảo như vậy, ngay cả võ thánh cửu tinh cũng phải nhượng bộ lui binh, ta cảm thấy có khả năng không phải là của thế giới này.”

Mộ Thần híp mắt, bất giác nghiêm nghị. Cũng phải, thế giới này hiển nhiên cao cấp hơn địa cầu rất nhiều, nhưng phía trên thế giới này hẳn là còn có thế giới cao hơn nữa. Nghe nói trước kia sau khi võ thánh thăng cấp võ thần, tất cả đều phi thăng đến thần giới.

“Tiểu hỏa long đâu, hiện tại thế nào? Tìm nó hỏi một chútđi.” Diệp Thạch hỏi.

“Nó đanghôn mê.” Mộ Thần nói.

Lúc trước trong hội đấu giá đổi một viên đan dược cửu cấp được một khối tinh phách hỏa hệ thật lớn. Sau khi tiểu hỏa long có được thì thường xuyên ôm vật kia đi ngủ, mỗi lần lão hổ muốn cướp thì đều bị tiểu hỏa long một đuôi đánh bay. Hai ngày trước tiểu hỏa long nói cho Mộ Thần, nó có khả năng sẽ đột phá, dặn Mộ Thần trong lúc này đừng tìm nó.

“Khi nào nócó thể tỉnh?!” Diệp Thạch hỏi.

“Không biết, trướccứtừ từ đi, hẳn là nhanhthôi.” Mộ Thần nói.

Tiểu hỏa long tính tình không tốt lắm, nếu mạnh mẽ thức tỉnh nó, nói không chừng nó sẽ phun lửa nháo, còn không bằng chờ một chút, dù sao việc này khẳng định không phải nhất thời là có thể giải quyết, không vội.

“Vậy ngươi trướctăng hếtnăm môn học thuật tới cửu cấp đi.” Diệp Thạch đề nghị.

Mộ Thần gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Biết được nguyên thạch trong Vùng Cấm rất hiếm, Mộ Thần liền cấm chỉ Tháp Linh hấp thu nguyên thạch. Tháp Linh tựa hồ cũng biết mình gây họa, Mộ Thần không cho Tháp Linh hấp thu nguyên thạch, Tháp Linh cũng không ồn không nháo.

Những ngày kế tiếp, Mộ Thần không có việc gì liền ở trong linh tháp nghiên cứu học thuật, còn Diệp Thạch không có việc gì liền sẽ đi ra ngoài đi dạo, hiểu biết một chút và thưởng thức Vùng Cấm.

Rất nhanh Diệp Thạch liền biết, một đám người mới như bọn họ khi vừa bước chân vào khu nguyền rủa, nếu có hậu trường thì phần lớn đều bị tiếp vào trong thành, không hậu trường thì thường bị đánh cướp, nếu may mắn thì có thể bảo trụ một cái mệnh, nếu không may mắn thì chết không toàn thây, Mệnh Tộc đi vào sáu người, chết một võ tôn, còn lại cũng đã vào thành.

Trang Nghĩa Phong vừa vào thành, bên phía Mệnh Tộc liền có hai võ thánh cửu tinh.

Biết Diệp Thạch Mộ Thần và Mệnh Tộc ở bên ngoài từng xung đột, nhưng Bạch Tế Tuyết cũng không để bụng.

Đã đến Vùng Cấm, thì ấn theo quy củ, ân oán trước kia phải xóa bỏ, hơn nữa theo lời Bạch Tế Tuyết đã nói, Trang Nghĩa Thiên đã sắp chết già, Trang Nghĩa Phong hẳn là cũng không khác lắm.

Trong thành Vùng Cấm nghiêm cấm tư đấu, Bạch gia cũng không cần sợ Mệnh Tộc.

“Diên Tinh, đi radạo hả?” Bạch Hùng Đào hỏi Bạch Diên Tinh.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bạn lữ của ngươiđang làm gì đó?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch đương nhiên mà nói: “Đangnghiên cứu minh văn cùng phù chú.”

Bạch Hùng Đào nhíu mày: “Minh văn cùng phù chú?! Hắn cũng thật rảnh. Nghiên cứura đượckết quảgì chưa?”

Diệp Thạch gật đầu: “Có!Phù chú cùng minh văn thuậtcủaMộ Thầnđãđến bát cấp hậu kỳ, rất nhanhsẽ lêncửu cấp.”

Bạch Hùng Đào ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không tồi không tồi, thậtnhanh thật nhanh.”

Diệp Thạch nhìn vẻ mặt Bạch Hùng Đào không cho là đúng, trong lòng nhất thời rầu rĩ.

“Ngài muốn đi đâusao?” Diệp Thạch hỏi.

“Đi tìm linh mạch.” Bạch Hùng Đào nói.

“Tìm linh mạch?Không phảilàlinh mạch đều bị ô nhiễmrồisao?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Bạch Hùng Đào nghiêm mặt nói: “Đúng là như thế,nhưng có cáibị ô nhiễm nhẹ, cũng cócáibị ô nhiễmnặng.Giờ chúng taphảitìm chính là cái loại ô nhiễm khôngnặng, sau đó tìm lão tổ tông chuyểnđổi.Trận phápcủalão tổ tông có thểtách ra chín phầnnguyền rủatrongnguyên thạch.”

“Thật lợi hại.” Diệp Thạch lẩm bẩm.

Bạch Hùng Đào: “Quả thật.” Bạch Tế Tuyết có địa vị cao thượng trong Vùng Cấm này, một phần là bởi vì thực lực mạnh, một phần khác chính là bởi vì có trận pháp này.

“Ta cũngmuốnđi.” Diệp Thạch nói.

Bạch Hùng Đào gật đầu đồng ý: “Cũngđược, ta mang ngươi đixem cho biết.”

“Mộ Thần cũng đi.” Diệp Thạch nói tiếp.

Bạch Hùng Đào nhíu mày: “Tiểu bạch kiểmkia của ngươicóbiếtđánhđá không?Ở đây córất nhiều yêu thú khó giải quyếtlắm đấy!”

“Mộ Thần là võ thánh, đương nhiênbiếtđánhrồi.” Diệp Thạch bất mãn nói.

Diệp Thạch thầm nghĩ, Bạch Hùng Đào mặc dù là võ thánh lục tinh, nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Mộ Thần, vậy mà người này lại coi thường Mộ Thần, thật là…

Diệp Thạch tu luyện Luyện Trận Nhập Thể, lại là người Bạch gia, sau khi tiến vào bí cảnh thì tu vi lại lên tới võ thánh nhị tinh, Bạch Hùng Đào không có chút nghi ngờ gì về năng lực của Diệp Thạch.

Nhưng Mộ Thần lại không được, ở trong mắt người Bạch gia, Mộ Thần chính là một tên ăn cơm mềm, cả ngày nghiên cứu đường ngang ngõ tắt.

“Biếtđánhthìtốt.” Bạch Hùng Đào tuy rằng không cho là đúng, nhưng cũng không muốn làm Diệp Thạch mất mặt.

Bạch Hùng Đào từ trong nhẫn không gian lấy ra hai bộ pháp y đưa cho Diệp Thạch rồi nói: “Mộtlát nữađi ra ngoàinhớmặcbộpháp y này vào, còn một bộthì đưacho vị kiacủangươi đi.”

Diệp Thạch vuốt quần áo, nói: “Trênpháp ynày códấu hiệucủaLăng gia.”

Diệp Thạch lăn lộn vài ngày trong thành, biết được ở trung tâm thành có bốn vị võ thánh cửu tinh, một người là Bạch Tế Tuyết, một người là Trang Nghĩa Thiên của Mệnh Tộc, một người là Lăng Thương của Lăng gia, còn một người thì y chưa rõ.

Diệp Thạch muốn đi bái phỏng Lăng Thương, nhưng lại nghe nói người Lăng gia đều đã ngủ, mà một khi đã ngủ thì không dễ tỉnh lại, nên y liền đánh mất suy nghĩ.

“Đích thật làngườiLăng gia làm ra,ở mộttrình độ nhất định, pháp y này có thể ngăn cách nguyền rủa.” Bạch Hùng Đào dừng một chút, chua chua nói: “Mấy ngườiLăng gia kia cả ngày ngủ trong quan tài, chết cũng không cần nhặt xác,quátiệnrồi.”

“Vì sao bọn họphảingủ trong quan tài?” Diệp Thạch khó hiểu hỏi.

“Bởi vì quan tàikiacó thể ngăn cách nguyền rủaởhạn độ lớn nhất.” Bạch Hùng Đào giải thích.

Diệp Thạch gật đầu ra vẻ đã hiểu:“À,vậy ngườiLăng gia đều ngủ trong quan tài sao?”

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, việc đi bái phỏng Lăng gia vẫn là từ từ đi, miễn cho mình vừa đi qua cũng bị bắt ngủ trong quan tài.

Bạch Hùng Đào nhìn thấy Mộ Thần vừa đi ra, lập tức vô cùng kinh ngạc: “Ngươiđãthành võ thánh tam tinh?!”

Mộ Thần cười cười, nói “May mắnthôi.”

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, cũng có chút kỳ quái hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”

Mộ Thần nhún vai nói: “Ta cũng không biết.”

Năm môn học thuật của hắn đều đã tiến lên cửu cấp. Năm môn học thuật vừa toàn bộ tiến lên cửu cấp, một cảm giác ngộ ra lập tức dâng lên trong lòng Mộ Thần.

Một loại cảm giác huyền diệu ‘vạn vật đều về một’ tràn ngập trong thức hải, kéo theo linh hồn lực cùng thực lực Mộ Thần tăng nhanh.

“Hay làngươidùng biện pháp đầu cơ trục lợi gìđótăng lên tu vi?” Bạch Hùng Đào nhăn mày nói.

Cũng không trách Bạch Hùng Đào hoài nghi, Mộ Thần vừa mới tiến vào đây chỉ là võ thánh nhất tinh, hiện tại mới qua mấy ngày, Mộ Thần lập tức liền lên tới võ thánh tam tinh. Bạch Hùng Đào thật sự chưa từng gặp được tu luyện giả nào có thể tăng nhanh như vậy.

Diệp Thạch buồn bực trừng Bạch Hùng Đào, nói: “Tổ tông, Mộ Thần không phải là người như thế.”

Bạch Hùng Đào nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nhận thua: “Rồi rồi rồi, đều là lỗi của ta, ta sai.”

Mộ Thần cúi đầu. Hắn nhìn ra, mấy trưởng bối Bạch gia trong Vùng Cấm này đều rất coi trọng đối với tiểu bối là Diệp Thạch, nhưng đối với ‘ngoại nhân’ là hắn thì lại không hề có chút thân mật.

Tại trong mắt người Bạch gia, Diệp Thạch tư chất xuất chúng, thực lực mạnh mẽ, chắc hẳn nên phong cảnh cưới một người, mà không phải ủy khuất gả đi.

Bạch Hùng Đào nói với Mộ Thần và Diệp Thạch: “Nếu ngườiđã tớiđủ,vậy chúng ta đi thôi.”

“Được!” Diệp Thạch háo hức hô.

Mộ Thần Diệp Thạch đi theo Bạch Hùng Đào ra khỏi thành.

Diệp Thạch từ lần trước bị Bạch Tế Tuyết mang về thì vẫn chưa rời thành lần nào, lần này bị Bạch Hùng Đào mang ra khỏi thành, nên cảm thấy rất mới lạ.

Một tiếng kêu to thê lương bỗng truyền tới. Mộ Thần ngẩng đầu lên nhìn, thấy một con yêu thú đầu chim ưng đuôi rắn, trên lưng mọc hai cánh đang vọt về phía bọn họ.

Song mâu yêu thú ẩn chứa nồng đậm lệ khí, một bên cánh lộ ra một đoạn bạch cốt.

Thấy được đám người Mộ Thần, hung quang trong mắt yêu thú càng tăng lên.

Trong mắt Mộ Thần hiện lên lệ quang, hắn giơ tay lên, đánh ra một quyền về phía yêu thú.

“Oành!!” Một tiếng vang thật lớn, thân thể yêu thú tức khắc chia năm xẻ bảy.

Diệp Thạch mở to mắt, một quyền này của Mộ Thần nhìn như giản dị tự nhiên, kì thực huyền ảo vô cùng.

Trong mắt Bạch Hùng Đào hiện lên vài phần kinh nghi. Con yêu thú kia cùng cấp bậc với Mộ Thần, nhưng Mộ Thần chỉ dùng một chiêu đã giết chết nó!

Bởi vì nghĩ tới việc một thiên tài Bạch gia như Bạch Diên Tinh lại phải ‘khuất thân’ gả cho một tên ‘không học vấn không nghề nghiệp’ còn ‘chần chừ’ như Mộ Thần, thế nên Bạch Hùng Đào có chút khó chịu với Mộ Thần, cộng thêm Mộ Thần luôn mãi ru rú trong nhà, cả ngày nghiên cứu mấy học thuật, vì vậy Bạch Hùng Đào theo bản năng mà oán thầm Mộ Thần là tiểu bạch kiểm.

Nhưng, tu luyện giả vừa ra tay liền biết người đó mạnh yếu ra sao. Một chiêu của Mộ Thần lập tức đánh mất hình tượng ‘tiểu bạch kiểm’, ‘ăn cơm mềm’ trong lòng Bạch Hùng Đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.