Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 373: Chương 373




Được Mộ Thần đáp ứng, tâm tình Bạch Hùng Đào khoan khoái hơn rất nhiều.

Bạch Hùng Đào có chút oán trách Diệp Thạch: “Diên Tinh,saongươi không sớm nói ông ngoại ngươi làngườiLăng gia?”

Diệp Thạch ủy khuất nói: “Các ngài cũng không hỏi tamà.” Có mấy lần Diệp Thạch muốn nói, nhưng liếc thấy bộ dạng gia trưởng thiếu hưng trí, cũng liền không nói gì.

Bạch Hùng Đào: “…” Ngươi nói mẫu phụ ngươi là đến từ nước ngoài, thì ai mà nghĩ ra mẫu phụ ngươi là nhi tử của người Lăng gia.

“Nếu ông ngoại ngươivà mẫu phụ làngườinước ngoài,vậy saoông ngoạilại làngườiLăng gia?” Bạch Hùng Đào không hiểu.

Diệp Thạch đơn giản nói một chút về quan hệ giữa Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn gặp nhau trong bí cảnh, sau đó châu thai ám kết.

Bạch Hùng Đào nhíu mà, nói: “Thì ralà có chuyện như vậy, ông ngoại ngươi thậtđúnglà…” Bạch Hùng Đào dừng một chút, lại nói: “Ông ngoại ngươiđúnglà bại hoại.”

Diệp Thạch: “…”

“Ông ngoạitalà võ thánh đấy.” Diệp Thạch xoa mũi nói. Mặc dù là bại hoại, nhưng lại là một bại hoại hết sức lợi hại.

Bạch Hùng Đào: “…”

Bạch Hùng Đào kỳ lạ nhìn Diệp Thạch. Theo hắn hiểu biết, bên ngoài nguyên khí loãng, võ thánh đã càng ngày càng ít, kết quả phụ thân cùng ông ngoại của Bạch Diên Tinh đều là võ thánh. Huyết thống tốt như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã có thể trở thành võ thánh.

“Ông ngoại ngươicóđịa vị rất caoởLăng gia?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Địa vịcủa ông ngoạiở Lăng gia có chút tương tựvớiđịa vịcủaphụ thânởBạch gia.”

Bạch Hùng Đào trong lòng liền có cảm giác nguy cơ. Tuy rằng giữa phụ thân cùng ông ngoại thì phụ thân càng thân cận hơn, nhưng quan hệ ông ngoại cũng không xa.

“NgườiLăng gia trong Vùng Cấmrấtkỳ quái, ngươiđừngquá thân cận bọn họ.” Bạch Hùng Đào âm thầm đề phòng nói.

Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, ta khôngmuốnngủ trong quan tài.”

Bạch Hùng Đào: “…”

“Diên Tinh, trừ có huyết thống Bạch gia, huyết thống Lăng gia,thìcòn có huyết thốngcủagia tộc đặc biệtnàokháckhông?” Bạch Hùng Đào thử hỏi.

Diệp Thạch nói: “Có,nhưng chỉlà huyết mạch chi thứ, huyết thống cũng không cao.”

“Tộcnào?” Bạch Hùng Đào hỏi.

“Huyết thống Linh Tộc chi thứ.” Diệp Thạch nói.

Bạch Hùng Đào run run khóe miệng: “Huyết thống Linh Tộcà.Nghe nóiHuyết thốnggia tộc nàyrấtthần kỳ, đáng tiếc chỉlà chi thứ!”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Linh Tộcquả thực làthần kỳ, bọn họ đều nói mẫu phụ ta có thể nghịch thiên cải mệnh.”

Bạch Hùng Đào: “…” Chết tiệt, mẫu phụ Bạch Diên Tinh lại là tộc nhân Linh Tộc chi thứ có thể nghịch thiên cải mệnh!

Diệp Thạch đi theo Bạch Hùng Đào vào thành, ở trong thành phát hiện một người quen nhưng cũng không quen lắm.

“Làm sao vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có gì, ngày đó có người đánh cướp ta, vừa rồi ta thấyhắn.”

Bạch Hùng Đào không vui: “Có người đánh cướp ngươi?Ai?Ta đi thu thập hắn.”

Diệp Thạch lắc đầu: “Không cầnđâu, hắn cũng không chiếm được cái gì, hắnsốngquá thảmrồi, một võ thánhlạithànhranhư vậy.” Đồ mặc thì rách tung toé, mặt thì vàng vọt thiếu sức sống.

Trước đó Diệp Thạch không hiểu vì sao người nọ nhìn thấy y dùng trận pháp liền chạy đi, hiện tại Diệp Thạch đã hiểu, là do người nọ kiêng kị Bạch Tế Tuyết.

Bạch Hùng Đào: “…” Sống thành như vậy cũng có nhiều, ở Vùng Cấm này, võ thánh cũng không dễ sống.

Có biết bao nhiêu võ thánh ở bên ngoài hô phong hoán vũ, nhưng khi tiến vào đây liền trở nên thất vọng quẫn bách! Bởi vậy ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết vậy’.

“Được rồi, nếunhưngươi khôngmuốnso đo,vậychúng ta mau trở về thôi.” Bạch Hùng Đào nói.

“Vâng.” Diệp Thạch nói.

Đám người Bạch Hùng Đào vừa trở về không lâu thì Lăng Hiển cũng trở về.

Mấy người thủ cửa thành nhìn thấy Lăng Hiển trở về thì không khỏi kinh ngạc.

“Đây không phải là Lăng Hiển sao?Saolạitrở vềrồi?”

“Hắn sống quađược?Ta còn tưởng rằng lần này hắn phải chếtrồichứ.”

“Thật lợi hại,vậy mà cũngsống quađược.”

“Ýchícủa ngườiLăng gia thật có thể nói là khôngaisánhbằng, khó trách có thể nghiên cứuraluyện khí chi pháptự lấy thânmình thành nguyên liệu luyện khí.”

“Tinh thần Lăng Hiểnlại cònrất tốt nữa kìa.”

“…”

Trong trung tâm thành, cung điện của Lăng Thương.

“AHiển, ngươi trở lại?!” Lăng Khởi nhìn thấy Lăng Hiển, trong mắt hiện lên nét vui mừng cùng kinh ngạc. “Hửm, nguyền rủa trong cơ thể ngươi loãnghơn lúc trước?!”

Lăng Hiển gật đầu nói:“Đúng vậy!Lần nàyrangoài gặpđượcquý nhân.”

“Quý nhân?” Lăng Khởi không hiểu.

“Lão tổ tông đâu? Ta muốngặplão tổ tông, ta có chuyệnrất quantrọngmuốn nói vớilão tổ tông.” Lăng Hiển không chờ đợi được mà hỏi.

Lăng Khởinói: “Ngươi chờchút.”

Chỉ qua một hồi, trong cung điện Lăng gia, một đám người từ trong ‘quan tài’ đi ra, vây quanh Lăng Hiển.

“Ngươi nói là ngươi gặpđượcmộtngườiLăng gia, người này còn giúp ngươibỏ đimột phần nguyền rủa?” Lăng Thương đầy kinh ngạc hỏi.

Lăng Hiển gật đầu: “Đúng vậy!”

“Không có khả năng!Người Lăng giachúng ta đềuđang ởnơi đây, lão tổ tôngcũngđã cảm ứng, lần này không cóngườiLăng gianàotiến vào.” Lăng Khởi nói.

Lăng Khởi không biết rằng, lúc Lăng Thương cảm ứng thì Diệp Thạch vừa vặn trốn vào trong Linh Tháp của Mộ Thần, vì thế Lăng Thương tất nhiên là không cảm giác được.

“AHiển,có phải làngươi đautới mứchồ đồ cho nênmớinghĩ sai rồi?” Lăng Khởi hỏi.

Một người mới vừa tiến vào bí cảnh đã có thể xóa bớt nguyền rủa, đây cũng quá khoa trương.

Lăng Hiển lắc đầu nói: “Talúc đó rấtthanh tỉnh, sẽ khôngnhậnsai, hơn nữa chính người nọ cũng nói,y cũngcoinhưlà ngườiLăng gia.”

“Coinhưlà ngườiLăng gia? Cái gì gọi làcoinhưlà ngườiLăng gia?” Lăng Khởi không hiểu.

“Ông ngoạicủa y là người củaLănggia, phụ thânlạikhôngphải,ychỉ có thểcoi như là có chútquan hệvớiLăng gia,nêncũng không thểtính thànhchân chínhlà ngườiLăng gia.” Lăng Hiển nói.

“Vậyhiện tại người đâu?Nếungươiđãgặp gỡthì saokhông mangyvề đây?” Lăng Khởi hỏi.

“Phụ thânylà người Bạch gia,lúcta gặp đượcy,y đangđicùng Bạch Hùng Đào.” Lăng Hiển nói.

Hắn chỉ là một võ tôn, làm thế nào có thể cướp người từ trong tay một võ thánh như Bạch Hùng Đào được! Lúc ấy hắn có thể kiên trì bảo Diệp Thạch có rảnh tới đây gặp đã là cực hạn rồi.

Lăng Thương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếuyđãvào địa bàncủaBạch Tế Tuyết, ta đây cũngkhôngcảm ứngđược cũng là chuyện bình thường.”

“Lão tổ tông, chúng tacó cần đi tìm không?” Lăng Khởi hỏi.

Lăng Thương lắc đầu, “Việc này không thể nóng vội.”

Trong cung điện của Bạch Tế Tuyết.

“Cốc cốc cốc.”

Bạch Kỳ mở cửa, nhìn thấy là Bạch Hùng Đào thì có chút nghi hoặc: “Sao lần này sớmvề vậy, tìm được linh mạchrồi?”

Bạch Hùng Đào vội vàng gật đầu: “Tìm được, tìm được…”

“Tốc độ thậtnhanh.Xem ra bản lĩnh tìm kiếm linh mạchcủangươilại tăng lên.”Bạch Kỳ khen ngợi.

“Hừ,bản lĩnh tìm linh mạchcủa ta còncầnngươi nóià?LaDiễmQuỳnhTươngTửu gì đó của ngươicòn không?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Bạch Kỳ gật đầu hỏi: “Có, làm chi?”

“Ta đưa cho hai tiểu quỷ mới tớikianếm thử.” Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Kỳ run run khóe miệng, nói: “Ta còn không đủ để uống đâu, cònchobọn họ nếm thử.Không cho, không cho…”

“Ngươi nhỏ mọn như vậy làm gì? Đây chính là hậu bốicủaBạch gia chúng ta, tân huyếtcủagia tộcđấy!” Bạch Hùng Đào không vui nói.

Bạch Kỳ đen mặt: “Ngươinói hào phóng quá nhỉ, khôngphải làrượu này ngươi cũng có sao?”

“Ngươi còn không biếttínhtasao, ta đã sớm uống sạchrồi.” Bạch Hùng Đào có chút xấu hổ nói.

“Không cho!” Bạch Kỳ dứt khoát nói.

“Chomột chút đi, lần sau lão tổ tông phân rượu cho ta, tatrảcho ngươi còn không được sao?” Bạch Hùng Đào nói.

“Không được!”

“Ngươi thật tuyệt tình!” Bạch Hùng Đào không vui.

“Ngươi hôm nayquákỳ quái!” Bạch Kỳ khoanh tay, đầy nghi ngờ nói.

Diệp Thạch đã đi tới, tò mò hỏi: “Hai vị tổ tông, các ngàiđangtái gẫuchuyệngìthế?”

“Tađang đòichútLaDiễmQuỳnhTươngTửucho ngươivớiMộ Thầnuống,nhưngvịBạch Kỳ tổ tôngnày củangươilạikhông cho.” Bạch Hùng Đào trách cứ liếc nhìn Bạch Kỳ một cái, nói.

Bạch Kỳ hung hăng trừng lại Bạch Hùng Đào.

“LaDiễmQuỳnhTươngTửuuống rất ngonsao? Mộ Thần cũngbiếtnhưỡng rượuđó.” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Hùng Đào sợ hãi than: “Mộ Thần cònbiếtnhưỡng rượunữa?!”

Diệp Thạch gật đầu, tràn đầy đắc ý nói: “Đúng vậy! Mộ Thầnrất biếtnhưỡng rượu, Mộ Thầncòn rất biếtnấu cơmnữa.”

Bạch Kỳ cười khan: “Mộ Thần thật giỏinhỉ, học nhiều mônhọcthuậtnhư vậy còn chưatính, cònphảihọc nấu cơm.” Thật đúng là quá rãnh.

Bạch Hùng Đào lại vô cùng tán thưởng nói: “Mộ Thần thật lợi hại, cái gìcũng biết hết, ánh mắt Diên Tinh ngươiquátốt!”

Diệp Thạch đầy tự hào: “Tất cả mọi ngườiđềunói như vậy.”

Bạch Kỳ nhìn vẻ mặt siểm nịnh của Bạch Hùng Đào, sắc mặt vô cùng cổ quái.

“Ta đi tìm Mộ Thầnđây.” Diệp Thạch nói rồi rời đi.

Nếu là bình thường, có lẽ Diệp Thạch sẽ hỏi thăm về La Diễm Quỳnh Tương Tửu, nhưng hiện tại Diệp Thạch tương đối quan tâm tới Thôn Thiên Phong cùng nguyền rủa hơn.

“Ngươirất lạ!” Bạch Kỳ nghi ngờ nhìn Bạch Hùng Đào.

Bạch Hùng Đào chột dạ: “Lạlà lạ ở chỗ nào?”

Bạch Kỳ híp mắt nói: “Lạ ở chỗ nào? Cả người đềulạ! Ngươi khôngphảilà cái loại người sẽ xuất đầu vì hậu bối.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Tavẫnluôn làngười thíchbảo hộhậu bối mà.” Bạch Hùng Đào không vui.

Bạch Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Phải không? Mộ Thần cho ngươithứtốtgì?Ta nhớ rõ lúc trước ngươi nhìn hắnrấtkhông vừa mắtcơ mà?”

“Ngươi không nên nói bậy nói bạ!”Vẻ mặt Bạch Hùng Đào đoan chính nói.

“Ta nóibậy bạ cái gì? Lúctrước là ai mở miệng ngậm miệngđều là ‘tiểu bạch kiểm’,‘ăn cơm mềm’?” Bạch Kỳ hừ lạnh.

“Đây không phải là ta nói, ngươiđừngmơmuốnnói xấu ta!” Bạch Hùng Đào chính khí lẫm liệt chối bỏ.

Bạch Kỳ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.