Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 374: Chương 374




“Trở về nhanh vậy?” Bạch Tế Tuyết nhìn Bạch Hùng Đào.

“Lão tổtông, đây là nguyên thạch lần này.” Bạch Hùng Đào cung kính đưa nguyên thạch tới.

“Phẩm chất không tồi, ô nhiễm cũng không nghiêm trọng, sovới những lần trướcngươi tìmthấy thìtốthơn, lần này hiệu suấtcủangươi rất cao!” Bạch Tế Tuyết không chút nào keo kiệt mà khích lệ.

“Đều lànhờ phúc củaDiên Tinhcả.Tiểu tử Diên Tinh này năng lực tìm linh mạchlànhất lưu.Lão tổ tông không biếtchứ, Diên Tinh cómộtchút huyết mạch Linh Tộc, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trực giáclạithật sự linh mẫn.” Bạch Hùng Đào có chút sợ hãi than kể.

Bạch Tế Tuyết híp mắt, nói: “Huyết mạch Linh Tộc?”

Bạch Hùng Đào gật đầu, kể tiếp: “Đúng vậy.Ycòn cómộtchút huyết mạchcủaLăng gia, ngheynóithìông ngoạiylàngườiLăng gia,nhưngphụ thâncủaythìlà người Bạch gia chúng ta, cho nên quan hệ vẫn tương đối gầnvớiBạch gia chúng tahơn.”

“Chỉlà ông ngoại mà thôi, nếuyhọ Bạch,thì cũng không có quan hệ quá lớn vớiLăng gia.” Bạch Tế Tuyết trầm ngâm một chút mới nói.

“Lão tổtônghình nhưcó tâm sự?” Bạch Hùng Đào cẩn thận nói.

“Nguyền rủatrong người Cẩm Lý sắpáp chế khôngnổi nữa.” Bạch Tế Tuyết hít một hơi nói.

Bạch Hùng Đào sửng sốt một chút, lập tức nói: “Ta đi tìm Mộ Thần!”

Bạch Tế Tuyết nhíu mày không hiểu: “Tìm Mộ Thần?”

“Lão tổ tông, Mộ Thần cócách.” Bạch Hùng Đào chắc chắn nói.

Bạch Kỳ hoài nghi nhìn Bạch Hùng Đào: “Mộ Thần? Hắnchỉ mớitới Vùng Cấmthì làm saocócách nào được?”

“Ta tận mắt nhìn thấy đến hắn cấp Lăng gia Lăng Hiển lấy máu, nhổ Lăng Hiển trong cơ thể ngũ thành tả cổ nguyền rủa nói.” Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Kỳ sửng sốt, lập tức bắt lấy tay Bạch Hùng Đào: “Ngươi xác định? Loại chuyện này không thể nói giỡn.”

Bạch Hùng Đào gật đầu nói: “Đương nhiên. Vốn là Lăng Hiển nguyền rủa phát tác,đã sắpnổi điên đến chết,nhưng chỉ trong một chốcMộ Thần đãđènguyền rủaxuống. Ta trở về không lâuthìLăng Hiển liền vào thành, hẳn làcũngđãvề tớiLăng giarồi.”

Bạch Kỳ đen mặt: “Tađãnóimà,ngươisao lạiđột nhiên trân trọng hậu bốinhư vậy,thì ralàthế.Chuyện quantrọng như vậymàngươilại điche giấu, ngươimuốn làm gì?!”

Bạch Hùng Đào xấu hổ nói: “Ngươi không nên nói lung tung, ta không có che giấu, chỉlà chưa kịp nóithôi.” Chết tiệt, sao muốn cướp tiên cơ lại khó như vậy chứ.

“Rồi rồi, đãlúc nào rồi màcác ngươi còncãi nhau vìloạichuyện này?Nếu Mộ Thần có thể giải quyết thì mau đimờihắnđixemCẩmLý đi.” Bạch Tế Tuyết nói.

Mộ Thần rất nhanh bị mời ra, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, Mộ Thần nhờ Bạch Tế Tuyết ở bên cạnh áp trận.

Lăng Hiển chỉ là võ tôn nên Mộ Thần có thể dễ dàng đối phó, nhưng Bạch Cẩm Lý này lại chính là võ thánh! Nếu như trong quá trình trị liệu người này lại động tay động chân, vậy hắn liền phiền toái lớn.

Có một võ thánh cửu tinh như Bạch Tế Tuyết ở bên cạnh nhìn, Mộ Thần mới không còn lo.

Quá trình xóa bớt nguyền rủa cũng coi như thuận lợi, Mộ Thần có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này trấn định hơn nhiều.

Bạch Tế Tuyết thấy Mộ Thần dùng Thôn Thiên Phong để hấp thu nguyền rủa, sắc mặt bất định.



“Mộ Thần,saongươibiếtThôn Thiên Phong có thể hấp thu nguyền rủa?” Trong Linh Tháp, Diệp Thạch tò mò hỏi Mộ Thần.

“Tiểu hỏa long nói cho ta biết.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch trừng lớn mắt: “Tiểu hỏa longkianhất định biết cái gì đó, nó tỉnhrồi?”

Mộ Thần cười khổ nói: “Tỉnh, lại ngủtiếp.”

Diệp Thạch buồn bực, “Sao lại ngủnữa rồi, thậtđúnglàgấp chết người.”

Mộ Thần gật đầu cười khổ: “Đúng vậy.”

“Nếu ta nóisẽ gảlão hổ chonó,nócó thểsẽtỉnh nhanhhơn không nhỉ?” Diệp Thạch nói nhỏ. Nếu không thể cưỡng bức tiểu hỏa long, vậy thì cũng chỉ có dụ dỗ.

Lão hổ nghe thấy lời Diệp Thạch nói liền hướng lại đây, liên tục gào thét với Diệp Thạch.

“Cáitênvô liêm sỉnhà ngươi,chỉvìmuốnbiết một chút tin tứcmàđibán bản hổ.Lương tâmcủangươi đâu?Cáitênsong nhi tâm địa rắn rếtkia, ngươi thật hỗn đản, tađã nhìnthấu ngươirồi nhá…” Lão hổ mở miệng chửi Diệp Thạch một hơi thật dài.

Diệp Thạch: “…...” Chỉ đùa một chút thôi mà.

“Ngươi không cần kích động như vậy,cho dùta đưa ngươi cho tiểu hỏa long, tiểu hỏa long còn không nhất định nhìntrúngngươiđâu.” Diệp Thạch nói.

Lão hổ trên người cao thấp lông đều tạc.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng lão hổ giương nanh múa vuốt, nói nhỏ: “Ngươi hung như vậy, tiểu hỏa long nhất định chướng mắt.”

Mộ Thần: “…” Hung? Cũng không phải không ai thích hung dữ như vậy, nói không chừng tiểu hỏa long lại thích thì sao.

Lão hổ trợn tròn mắt hổ, giận dữ hét lên: “Ta muốn thiêu chết ngươi, thiêu chết ngươi!!”



Tiểu hỏa long chợt bay tới phía mấy người, duỗi đuôi rồng ngồi trên đều lão hổ.

Lão hổ vừa bị tiểu hỏa long áp, tức khắc nằm úp sấp xuống.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng không tiền đồ của lão hổ, âm thầm nghĩ, cái tên lão hổ này chỉ biết hung với mình, vừa mới gặp tiểu hỏa long một cái liền mềm nhũn, quả nhiên ác nhân phải có ác nhân trị!

“Các ngươi tìm ta?” Tiểu hỏa long hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu: “Ngươi có biết nguyền rủa là cái gì không?”

“Nguyền rủa? Các ngươi thật đúng là khôngcó kiến thức,lại đixưngvật kia là‘nguyền rủa’.” Tiểu hỏa long đầy coi thường.

Diệp Thạch nhíu mày,Mộ Thầnlạikhông để bụng nhìn tiểu hỏa long, “Chúng ta quả thật nông cạn, có thể nói cụ thểkhông?”

Tiểu hỏa long liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, sau đó kể: “Trên đời này có vô cùng nhiềuvị diện, có vị diện thấphơn vị diện này củacác ngươi, những vị diện đó có lẽngay cảcấp bậc võ sưcũngkhông có;nhưngcũng có vị diện caohơncác ngươi, tỷ nhưThầngiới, nơi đó tùy tiện đi ra một ngườicũngcó thể quét ngang vị diện nàycủacác ngươi;còn có vị diện cùng cấpvớicác ngươi, người những vị diệnđó cóthực lựckhôngkém các ngươi. Các ngươi hiểu không?”

Diệp Thạch gật đầu: “Hiểu.”

Tiểu hỏa long kinh ngạc nhìn Diệp Thạch: “Ngươivậy mà lạicó thể hiểu.”

Diệp Thạch nhất thời buồn bực, tiểu hỏa long này có ý gì! Y cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên có thể hiểu.

Tiểu hỏa long liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, rồi nói: “Vị diện cùng cấpvớicác ngươi có Ma giới.Ma giới cũng có người, có yêu thú, bọn họ khôngphảihấp thu nguyên khí thăng cấp, mà là hấp thu ma khí thăng cấp.”

Diệp Thạch gật đầu: “Biết,nhưngngươi nóimấy thứnàythì có liên quan gì tớinguyền rủa?”

Y có đọc sách cổ, giữa hai vị diện trên cơ bản tường an vô sự, nhưng dưới tình huống đặc biệt cũng sẽ tiếp giáp nhau. Trên sách cổ ghi lại, Ma tộc đã từng xâm lấn, phát sinh đại chiến với vị diện bọn họ.

Bởi vì đã quá lâu, nên những gì ghi lại trên sách cổ có chút giống một câu chuyện.

Tiểu hỏa long vung đuôi nói: “Cáithứ‘nguyền rủa’ kia chínhtiênma khí, làloạima khí cấp bậc rất cao.”

“Nếu các ngươi là Ma tộc, hấp thuđượctiên ma khínày thìtu vi có thể tăng mạnh, đột phá thành võ thần cũngcó thể.”

“Đáng tiếc, các ngươi đều hấp thu nguyên khímàlớn lên, thân thể cũng thích ứng nguyên khíhơn. Tiên ma khí cùng nguyên khí có rất nhiềuchỗxung đột, một khihấpthu quá nhiều tiên ma khíthì các ngươisẽ thống khổ, thậm chí nổ tan xác mà chết.”

Tiểu hỏa long nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, có chút thương hại: “Các ngươi khôngcóphúc khírồi! Tiên ma khí chính là thứ tốt cùng cấp với tiên nguyên khí!Nhưng với Ma giới mà nói thứ đó làmật đường,vớicác ngươithì chính làđộc dược.”

Diệp Thạch nhíu mày, nghe nói vào thời viễn cổ, Trung Châu còn tồn tại thần nguyên, trong thần nguyên ẩn chứa tiên nguyên khí, nếu hấp thu tiên nguyên khí, tu sĩ có thể thăng cấp thần cấp, nhưng hiện tại thứ này đã không còn.

“Có phảilà dị hỏanhư các ngươikhôngbịnguyền rủa ảnh hưởng?” Mộ Thần hỏi.

Tiểu hỏa long gật đầu: “Đúng vậy, hiện tạimảnhtiên vực nàycótiên ma khí cùng nguyên khí dây dưavới nhau,nên khicác ngươi hấp thu nguyên khí liền không thể tránh khỏi sẽhấpthucảtiên ma khívào.Dị hỏa chúng ta không cần hấp thu nguyên khí, cho nên khôngbịảnh hưởng.”

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “NhưngvìsaoThôn Thiên Phonglạikhông bị ảnh hưởng?”

“Các ngươi cho rằng Thôn Thiên Phongban đầusinh trưởngở vị diện này?” Tiểu hỏa long có chút xem thường.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Thạch lẩm bẩm.

Tiểu hỏa long lắc đầu: “Không phải.Thôn Thiên Phong vốn là ma trùng,nhưnglưu lạc đếnvị diện nàythời gian lâu, sinh sảntiếpmấy trăm, mấy ngànđời,dần dần biến thành như vậy.”

Diệp Thạch nhíu mày: “Còn có thể như vậy?!”

“Nếu các ngươi đến Ma giới,trongcác ngươicũng sẽcó người không chết, các ngươicókhả năng sẽ chậm rãi bị Ma giới đồng hóa, xuất hiện càng ngàycàngnhiều đặc thùcủaMa tộc, sau đó truyền thừatừng đời từng đời, từ từ biến thành Ma tộc.Chỉ là đáng tiếc, lần này thẩm thấu tới là tiên ma khí.”

“Tiên ma khíthìkhông được sao?” Diệp Thạch hỏi.

“Ngươi chomột đứa bé ăn thần đanthì ngươi nghĩ nó chịu nổi? Tiên ma khí chính làthứ cóphẩm chấtvô cùngcao đấy.” Tiểu hỏa long liếc Diệp Thạch một cái, vẻ mặt ‘ngươi đúng là ngốc’.

“Vậy nếuthứ này chúng tađãvô phúc tiêu thụ,thếcócáchnào loại trừkhông?” Mộ Thần hỏi.

Tiểu hỏa long lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Thạch thiếu chút nữa hộc máu. Tên tiểu hỏa long kia thao thao bất tuyệt nhiều như vậy, kết quả thứ mấu chốt lại để một câu ‘không biết’ là xong việc.

Mộ Thần đau đầu bóp bóp trán: “Kiathìkhông còncách nàorồi.”

“Có mộtcách,nhưng phải xemngươi có dám hay không.” Tiểu hỏa long nói.

“Cái gì?” Mộ Thần hỏi.

“Vạn vật tương sinh tương khắc, địa phương nồng đậm tiên ma khínhấtcó lẽ sẽ sinhra KhưMaThảo. Nếu có thểlấyđượcKhưMaThảo, luyện chế thànhKhưMaĐan,vậycó thểsẽthanh trừ tiên ma khí trong cơ thể các ngươi.” Tiểu hỏa long nói.

Đôi mắt Diệp Thạch sáng lên: “Nói như vậy, tìm được Khư Ma Thảothì có thể cứu rồi.”

Tiểu hỏa long đánh giá trên dưới Diệp Thạch, rồi cười nói: “Lấy cường độ thân thể hiện tạicủacác ngươi, một khi tiến vào địa phương nồng đậm tiên ma khí, tiên ma khí cùng nguyên khí xung đột, khôngquabao lâu sẽ nổ tan xác mà chết.”

Diệp Thạch: “…”

Diệp Thạch nhìn qua Mộ Thần, hỏi: “Làmsao đây?”

Mộ Thần cũng bất đắc dĩ: “Từ từ sẽ đến.Ít nhất hiện tại chúng ta đã biết tiên ma khí là cái gì.”

Trên đời này, thứ đáng sợ nhất chính là thứ không biết, bởi vì đoán không ra, cho nên càng dễ khiến lòng người sợ hãi.

Diệp Thạch gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”

“Ta cảm thấy hẳn là lão tổ tông biết gìđó.” Mộ Thần nói.

“Lão tổ tôngá?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần nói: “Đúng vậy.Dù saolão tổ tôngcũng đãsống nhiều năm, hẳn làcũngcó chút hiểu biếtvềtiên ma khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.