Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 375: Chương 375




“Hai ngươi tìm ta?” Bạch Tế Tuyết ngồi xuống cạnh Mộ Thần Diệp Thạch hỏi.

“Đúng vậy lão tổ tông, lão tổ tông có biết cái gì là tiên ma khíkhông?” Diệp Thạch hỏi trước.

“Nguyền rủa quả nhiên là tiên ma khí sao?”Bạch Tế Tuyết nhăn mày, bình tĩnh hỏi.

Mộ Thần có chút kinh ngạc nhìn Bạch Tế Tuyết: “Lão tổ tông có biết?”

Bạch Tế Tuyết hít nhẹ một hơi, nói: “Sáu vạn năm trước,trongbí cảnh từng có một luyện dược sư cửu cấp trung kỳ, mà trước lúc tẩu hỏa nhập ma,hắnvì muốnlàm rõnguyền rủa làthứ gìmà không tiếc lấy thân thửnghiệm, xâm nhập địa phương nồng đậm nguyền rủamang nguyền rủa đinghiên cứu.”

“Vậynghiên cứu rađượckết quả thế nào?” Diệp Thạch nóng lòng hỏi.

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Có một chút kết quả. Hắnnói nguyền rủacó nhiều chỗrấtgiốngnguyên khí, nóiđócó thể là nguyên khí biến dị, saunày cũng córất nhiều người đoán đó là ma khí.”

“Các ngươi có lẽ không rõ ràng lắm. Mấy vạn năm trước cólầnMa tộc xâm lấn, lúc ấy Ma tộc có mang ma nguyên thạchtớiđây, tu luyện giả đốivớikhí tức ma nguyênrấtkháng cự, nhưng ma nguyênlạikhông có dữ dằn như vậy. Bây giờ nghĩ lại, ma nguyên và nguyền rủa rất nhiềuchỗrất giống nhau.” Bạch Tế Tuyết nói.

“Thật sựkhông còncách nào sao?” Diệp Thạch lẩm bẩm.

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Nếu như cócách, ngươi cho là còn sẽ có nhiều võ thánh như vậy ở lại địa phương quỷ quái này?Ma tộc là một chủng tộc tràn đầydục vọngchinh phục, không thể đồng hóatấtdiệt sát.” Tiên ma khí có thuộc tính rất tương tự Ma tộc!

“Lão tổ tông,sau đóluyện dược sưkiathế nào?” Diệp Thạch cẩn thận hỏi.

Bạch Tế Tuyết lắc lắc đầu, thở dài nói: “Hắn chết. Nguyền rủa xâm thể, điên cuồngđến chết.”

“Lão tổ tông, chúng ta phải đivàotrung tâm nguyền rủa, cócáchgì không?” Diệp thanh hỏi.

Sắc mặt Bạch Tế Tuyết lập tức trầm xuống, chặt đinh chém sắt nói: “Không thể đi!”

Diệp Thạch: “Tạisao?”

Bạch Tế Tuyết siết chặt tay, “Chỗ đó, trước kia có lẽ còn có thể nghĩcáchđi vào, nhưng hiện tại nơi đó đã có rất nhiều yêu thú bị nguyền rủa ảnh hưởng.”

“Chỉlà yêu thú mà thôi.” Diệp Thạch nhướng mày nói.

Bạch Tế Tuyết nhìn vẻ mặt Diệp Thạch như vậy thì giải thích: “Ngươi căn bản không biết những yêu thúkiađáng sợcỡ nào.Lực thích ứngcủayêu thúmạnh hơntu sĩ, cóvài conyêu thú trải qua mấy vạn năm đã bắt đầu thích ứng tiên ma khí, nếu bọn nó thuận lợi chuyển hóathànhma thú,bọn nócó thể hấp thu tiên ma khí, đạt tới thần cực!”

“Nếu thực sựcómột ngày như vậy, ngườitrongVùng Cấmnàycăn bản khôngthểngănnổibầy yêu thú này, có lẽ đến lúc đó,trongVùng Cấmsẽkhôngcònngườinàosốngđược.”

Diệp Thạch biến sắc, “Sao có thể?”

Bạch Tế Tuyết lắc đầu, nói: “Chỉlà đoán mà thôi.Nếuthực sựcómột ngày như vậythì đócũnglàmấy chục vạn nămsau, bây giờ còn không cần quá lo lắng.” Bạch Tế Tuyết vừa nói xong liền chuyển, nghiêm túc nói: “Nhưngquả thật đã có yêu thú bắt đầu đồng hóatiên ma khí, hơn nữa, Mộ Thần tathấyThôn Thiên Phongcủangươi đốivớitiên ma khírấtthích ứng.”

Mộ Thần gật đầu:“Đúnglàvậy.” Bọn họ đối với tiên ma khí tránh như tránh tà, nhưng Thôn Thiên Phong lại không hề, có vài con Thôn Thiên Phong, nguyên khí trong cơ thể tựa hồ đã từ từ chuyển hóa thành ma khí.

“Tốt quá hoá lốp, ngươiphảikhống chế tốt.Thôn Thiên Phong hấp thu ma khí tính tìnhcó thểsẽtrở nênthô bạo, thậm chícókhả năng sẽ thoát ly chủ nhân khống chế, ngươi phải cẩn thậnkẻobị phản phệ.” Bạch Tế Tuyết nhắc nhở.

Mộ Thần nói: “Ta biết.” Hắn đã thu hồi Thôn Thiên Phong lại, ở nơi đây, mấy thứ này trưởng thành quá nhanh.

Bạch Tế Tuyết quay qua nói với Diệp Thạch: “Người Lăng giađãtớiđây mấy lần,mấy lầntrước các ngươivẫnluôn vộivàng làm gì đó,nênta chắn mấy lần,nhưng nếuchắnthêmvài lầnnữa, sợrằnglão quỷ Lăng gia kiacũngsẽđi tớiđây.”

Diệp Thạch: “…”

“Tìm thời gianrồicác ngươi đigặplão gia hỏaLăng Thươngkia đi.” Bạch Tế Tuyết ngừng một chút rồi nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.”

… …

Mộ Thần và Diệp Thạch từ trong cung điện Bạch Tế Tuyết đi ra không lâu, liền có chút bất hạnh gặp phải Trang Nghĩa Phong.

Trang Nghĩa Phong nhìn Mộ Thần Diệp Thạch, trong đôi mắt tràn đầy nét hung ác nham hiểm.

Trang Nghĩa Phong nhìn chăm chú hai người hồi lâu, mới căm giận ly khai.

Diệp Thạch nhìn theo Trang Nghĩa Phong: “Nhìn tay chân già cả của lão gia hỏa kia,sợ là chỉmộtchútnguyền rủa nhập thể thôi thì không bao lâulãosẽ chết.”

Mộ Thần bất đắc dĩ cười: “Làm gìdễtớivậy.” Nói như thế nào thì cũng là một võ thánh cửu tinh cơ mà. Nhưng nhìn bộ dáng lão nhân kia thì thật sự có khả năng là sắp xong đời rồi.

Diệp Thạch buồn bực nhíu mày, “Tai họa dingànnăm.Mộ Thần, tương lainếucócách nàođi ra ngoài, nhất định khôngnênmangtheobọn họ!”

“Tấtnhiên sẽ không mangtheobọn họ,nhưnghiện tại nóichuyện này thìcòn quá sớm.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch mất mát hít một hơi, “Cũngđúng.”

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Được rồi, đừngnghĩ nữa, đi thôi.”

Diệp Thạch gật gật đầu: “Ừm.”

Mộ Thần thầm nghĩ, có lẽ hắn nên dụng tâm hơn trên Linh Tháp, Mệnh Tộc coi trọng Linh Tháp như vậy, hẳn là Linh Tháp có thêm càng nhiều công năng không được ai biết. Lấy năng lực hiện tại của hắn, hẳn là có thể thử thăng cấp Linh Tháp. Theo hắn quan sát được thì Linh Tháp tựa hồ có thể che chắn nguyền rủa.

… …

Cung điện Lăng Thương.

“Các ngươi cuối cùngđãtới, tatới cung điện Bạch Tế Tuyết tìm các ngươi mấy lần,nhưngBạch Tế Tuyếttiền bốiđều nói hai ngươiđangbế quan, có phảilà doBạch Tế Tuyếttiền bốikhông cho các ngươiđi?” Lăng Khởi có chút không vui hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không cókhông có.Là thậtsựbế quan.”

“Mau vào đi.” Lăng Khởi nói.

“Tổ tông, ta nghe nói các ngài đều nằmngủtrong quan tài?” Diệp Thạch nhỏ giọng mà vi hỏi.

“Là do lão tổ tông Lăng Thương phát hiện một loại nguyên liệu luyện khí có thểngăncách nguyền rủa, chỉlàsố lượngloạinguyên liệu nàykhôngnhiều, cho nên chỉ có thể tạonhỏmột chút, cũng không tínhlàquan tài.” Lăng Khởi giải thích.

Diệp Thạch nói: “Thì ralà như vậy!”

“Ngươicóhọc luyện khíkhông?” Lăng Khởi hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có.”

“Thật đáng tiếc,nhìnngươihẳn là một hạt giốnghọc tập luyện khí tốt.” Lăng Khởi có chút ảm đạm.

“Mộ Thần có họcnày.” Diệp Thạch kéo Mộ Thần đến trước mặt Lăng Khởi, như hiến vật quý mà nói.

Lăng Khởi đánh giá Mộ Thần, nói: “Nghe Lăng Hiển nói là ngươi đã cứuhắn, đa tạ ngươi.”

“Tiền bối không cần khách khí.” Mộ Thần chắp tay.

Diệp Thạch đi theo Lăng Khởi vào cung điện, Diệp Thạch đầy tò mò đánh giá chung quanh.

Nhìn thấy trong gian phòng có một quan tài trống, Diệp Thạch không khỏi híp mắt thầm nghĩ không gian thật quá chật chội, tuy rằng có thể ngăn cách nguyền rủa, nhưng mà không gian nhỏ như vậy, có muốn lăn gường cũng không thể lăn, Mộ Thần ở trên giường chính là rất thích chơi nhiều kiểu!

Y mới không muốn nằm trong thứ quỷ này đâu. Nghe nói vài vị tổ tông Lăng gia ở trong bí cảnh đều thích nằm trong quan tài.

Lăng Khởi thấy Diệp Thạch nhìn chằm chằm quan tài thì hỏi: “Quan tàikialàcủata, thích không? Còn có haibộđể đó không dùng, ngươi muốnthìcho ngươi mang vềđó.”

Diệp Thạch vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần.”

Lăng Thương đi ra, Diệp Thạch nhìn người nọ, trong lòng nhất thời cảm nhận được vài phần thân thiết.

“Đều ngồi đi.” Lăng Thương nói

Diệp Thạch cùng Mộ Thần bị vài người Lăng gia vây quanh, mấy người trò chuyện với nhau cũng khá vui.

Mộ Thần thỉnh giáo Lăng Thương không ít vấn đề về luyện khí, Lăng Thương lúc đầu còn không để bụng, từ từ trở nên thận trọng hơn.

Luyện khí thuật của Mộ Thần đã tới cửu cấp, cộng thêm bốn môn học thuật mà Mộ Thần tinh thông khác có lĩnh vực tương quan với luyện khí, nên hắn lĩnh ngộ rất sâu, có một ít vấn đề khi đề cập đến, trong nhất thời Lăng Thương thế nhưng cũng đáp không được.

Lăng Thương vẫn luôn si mê luyện khí, cho dù đã vào Vùng Cấm thì hứng thú đối với luyện khí cũng vẫn như cũ không giảm, càng nói chuyện với Mộ Thần thì càng cảm thấy có tiếng nói chung, rất nhanh, thân tôn tử như Diệp Thạch cũng bị Lăng Thương để qua một bên, Mộ Thần ngược lại cùng Lăng Thương tán gẫu đến khí thế ngất trời.

… …

Kế tiếp, Mộ Thần sống một đoạn ngày khá quy luật: tu luyện, trợ giúp Bạch gia và Lăng gia, đi theo Bạch Tế Tuyết học trận pháp, đi theo Lăng Thương học luyện khí.

Phỏng chừng là cảm thấy ra không được, trận pháp thuật cửu cấp cùng luyện khí thuật cửu cấp cũng không giúp được gì, thế nên Bạch Tế Tuyết cùng Lăng Thương không có gì bảo lưu với Mộ Thần. Dưới sự trợ giúp của hai vị học thuật đại sư cửu cấp cao cấp, trận pháp cùng luyện khí thuật của Mộ Thần đều tăng mạnh.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói nhỏ: “Trận phápvớiluyện khí có phải sắplêncửu cấp trung kỳrồi không?”

“Đúng vậy.” Mộ Thần gật đầu cười.

Tuy nói vì có nguyền rủa nên Vùng Cấm khá là giống một căn nhà giam, nhưng từ phương diện khác thì nơi này cũng là một cái nhà giam không tồi. Những tri thức học thuật đó ở bên ngoài được các đại gia tộc coi như tánh mạng, nhưng ở trong này, nó chỉ là rác rưởi. Nếu như vẫn còn ở bên ngoài, năm môn học thuật của hắn chắc chắn không hề có khả năng tăng nhanh như thế.

“Không biếtởnơi này, minh vănvớiphù chú có thể dùngkhông.” Diệp Thạch thì thầm.

Mộ Thần cười: “Họcnhiềumột chútcũngkhôngcóhại.”

Mộ Thần không ngừng học trận pháp cùng luyện khí. Hắn còn tìm tòi thêm một đống sách đan thuật, minh văn, phù chú. Tuy rằng đám người Bạch Hùng Đào cảm thấy Mộ Thần cả ngày toàn nghiên cứu mấy thứ vô bổ, nhưng cũng không ngăn cản.

“Thật đáng tiếc, chúng ta hiện tạiở trongVùng Cấm, nếu như ở bên ngoài, ngươiđãcó thể thử thu phụcNgũTháp Trung Châurồi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần nói: “Chuyệnnày không vội.”

Hiện tại việc cấp bách nhất là phải tăng lên thực lực. Tuy rằng Bạch Tế Tuyết nói trung tâm khu nguyền rủa rất nguy hiểm, không dễ đặt chân vào, nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Mộ Thần luôn muốn đi tới đó tìm hiểu, đương nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc.

Hiện tại cấp bậc của hắn là võ hoàng tam tinh. Do sợ căn cơ bất ổn, nên những đan dược tăng lên nguyên lực kia, Mộ Thần vẫn chưa dùng.

Mộ Thần cảm thấy, nếu phối hợp với đan dược, tốn thêm một năm tu luyện trong Linh Tháp, thì tu vi của hắn tăng lên tới lục tinh cũng không có vấn đề gì.

Muốn thăm dò chỗ kia thì tu vi không thể thấp, phù chú cũng không thể ít được, những yêu thú kia lợi hại bao nhiêu hắn không biết, nhưng chỉ cần hắn lấy mấy trăm tờ phù chú cửu cấp đi đập, có lợi hại cỡ nào thì cũng có thể đập chết ngắc!

Tháp Linh vỗ vỗ cánh bay quanh Mộ Thần.

Diệp Thạch nhìn Tháp Linh, nói: “Mộ Thần,saotalại cócảmgiácTháp Linhngưng thựchơnvài phầnnhỉ?!”

Mộ Thần nói: “Đương nhiên, gần đây thăng cấp không ít lần cho nó.”

Trình độ học thuật của Mộ Thần vô cùng thâm sâu, theo các môn học thuật tăng lên, ban đầu Linh Tháp ở trong mắt Mộ Thần huyền ảo vô cùng, từ từ cũng trở nên dễ hiểu.

“Hìnhnhư lại béohơn.” Diệp Thạch nói.

“Ai béo?!Ngươi mới béo!!” Tháp Linh kêu gào.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, gần đây ta gầy hơn nhiềurồi!” Diệp Thạch bất mãn nói.

Tháp Linh bay quanh Diệp Thạch một vòng, nói: “Béochính làbéo.”

Mộ Thần: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.