Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 376: Chương 376




Bạch Hùng Đào đi tới, đưa cho Mộ Thần một cái nhẫn không gian, “Thần nhi,đây là nguyênliệu phù chúmàngươi cần.”

“Đa tạ tiền bối.” Mộ Thần vội đứng lên cảm tạ.

Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nhiềunguyênliệu phù chú như vậy làmgì?”

“Tamuốn nghiên cứu phù chú công kích, dùngđểđối địch.” Mộ Thần nói.

Bạch Hùng Đào do dự rồi nói: “Linh thực cùng các loạinguyên liệu trongVùng Cấm đều có nguyền rủa, tiếp xúcnguyênliệu lâu cũng sẽ lây dính nguyền rủa.”

Mộ Thần gật đầu nói: “Tahiểu, tiền bối yên tâm đi, ta sẽ định kỳ lấyramột phần nguyền rủa trong cơ thể, như vậysẽkhông có vấn đề.”

Theo Mộ Thần biết, phù chú cùng minh văn sở dĩ xuống dốc, khả năng rất lớn là bởi vì hai môn học thuật này không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều vật chất có mang nguyền rủa, mấy thứ này sẽ tăng tốc độ nguyền rủa nhập thể, nhưng hắn có Thôn Thiên Phong, nên hắn không có loại băn khoăn này.

Bạch Hùng Đào: “…Ngươi có suy tínhthìtốt. Đúng rồi,chuyệnngươi có thểxóamột phầnnguyền rủađã bịtruyền rangoài.”

“Truyền ra?Tổ tông, có phải ngài uống nhiều rượurồinói cho người khác biết không đó?” Diệp Thạch trợn tròn mắt.

“Đương nhiên không có, ngươi nghĩtahồ đồ như vậysao.Loại chuyện nàyta sao dámnói lung tung.” Bạch Hùng Đào đen mặt, tức giận nói.

“Vậy chuyện nàylàmthế nào truyền rađược?”Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

“Thiên hạ không cóbứctườngnàokhông thông gió. Tuy rằng Bạch gia cùng Lăng gia đều có đúng mực, nhưng lànhững têncáo già sống mấy vạn nămtrongVùng Cấm cũng không phải ăn chay.” Bạch Hùng Đào nói.

Lăng Hiển nguyên bản hết thuốc chữa, vậy mà chỉ qua một lát liền tốt hơn, lúc ấy có lẽ không có ai hoài nghi, nhưng sau mấy ngày, những người đó khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Huống chi, nhờ có Mộ Thần, trong thời gian này Bạch gia cùng Lăng gia không có ai phát tác nguyền rủa.

“Sớm muộn gìcũngsẽ bị người biếttới, cũng khôngsao, dùgìcũng không phảichuyện xấu gì.” Mộ Thần thong dong nói.

Tin tức truyền ra thì cũng là người khác tới cầu hắn, hắn không cần sốt ruột.

“Ta phải đi ra ngoài mộtlúc.” Mộ Thần đứng lên nói.

“Điđâu vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.

“Đicửa hàngtạp hóaởTrung thành, lần trước mua không ítsáchở nơi đó, đều rất hữu dụng.Ta nhớ rõ nơi đóhìnhnhư cũng cònkhôngít thứhữu dụng.” Mộ Thần nói. Lần trước đi khá vội, lão nhân ở cửa hàng tạp hóa kia hẳn là cũng có không ít thứ tốt. Những tiểu quán ‘lừa nguyên thạch’ khác cũng có thể đi tới xem thử, nói không chừng cũng có hàng tốt.

Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường, thầm nghĩ ngươi đã bị lừa một lần còn không bỏ, bị lừa đến nghiện à?!

“Có muốn tađi vớingươikhông?”Bạch Hùng Đào hỏi.

Mộ Thần cười: “Tổ tông, ta cũng không phải tiểu hài tửmàmuavài thứcòn muốncó trưởng bối đi theo.”

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Được rồi, vậy ngươi đi đi.” Biết Mộ Thần tài đại khí thô, trong Linh Tháp có tới mấy chục cái linh mạch, Bạch Hùng Đào cũng không nói thêm gì.

… …

Lão bản cửa hàng tạp hóa nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch nhất thời lắp bắp kinh hãi, âm thầm nghĩ chẳng lẽ hai người kia đến khởi binh vấn tội.

“Khách quý!” Tuy rằng trong lòng do dự, nhưng lão bản vẫn cười tủm tỉm tiến lên đón, “Hai vị lần này đếnđâylà cần thứ gìsao?”

“Sách lần trước mua đềuđã đọcxong rồi, còn cóthứ gì kháckhông?” Diệp Thạch hỏi.

Lão bản run run khóe miệng, nhiều sách như vậy thế mà đều đã đọc xong rồi, Bạch Tế Tuyết lại còn không khuyên nhủ một chút luôn.

“Còn có, không biết hai vịmuốnloại nào?” Bạch y lão bản hỏi.

“Sách họcthuậtcửu cấp trung cấp, cửu cấp cao cấp cònkhông?Sách thần thuật có không?” Diệp Thạch tùy ý hỏi.

Lão bản giật giật khóe miệng, nghĩ thầm yêu cầu thật cao. “Sách họcthuậtcửu cấp trungcấp,cao cấp còn có một ít,sáchthần thuậtthìkhông có.”

“Không phảingươinóilàcái gìcũngcó sao?” Diệp Thạch bất mãn nói.

Lão bản: “…” Nói lung tung mà thôi, không phải mấy thương gia đều làm vậy sao?

“Cóthìlấytớiđây hếtxemthửđi.”Mộ Thần nói.

Lão bản áo trắng nghe vậy, nhanh chóng lấy hết ra.

Bởi vì giá thật sự ‘rẻ’, thứ Lão bản lấy ra, Mộ Thần cơ hồ toàn bộ thu mua.

“Lão bản,chỗngươi cóNguyênThuỷMinhVăn,hayNguyên Thủy Trận Văngì đó không?” Mộ Thần mở miệng hỏi.

Lão bản lắc đầu, cười khổ nói: “Không có.” Hắn chỉ là buôn bán nhỏ, loại hàng sa hoa này thật sự lấy không ra.

“Không cósao?Ta nghe nói mấy thứ nàytrongVùng Cấmcó rất nhiều mà?” Diệp Thạch hỏi.

“Thứ này rất khómang đi, cho nên mấy thứ này trongcửa hàngchúng ta không có,nhưng chúng tacómộtphần bản đồ, các ngươi có thể tự mình đi tìm.” Lão bản suy nghĩ một chút rồi nói.

Diệp Thạch mắt sáng lên, nói: “Lấy tới đây đi.”

Lão bản vội vàng đáp: “Được được được.”

“Nhiều như vậysao?!” Diệp Thạch nhìn số lượng Nguyên Thuỷ Thuật Văn đánh dấu trên bản đồ, âm thầm sợ hãi than.

“Bạch thiếu vừa lòng thì tốt.” Trên bản đồ có rất nhiều địa phương nồng đậm nguyền rủa, không ai dám sớ rớ tới.

Mua xong, Diệp Thạch cùng Mộ Thần mỹ mãn rời đi.

“Không ngờlại đưa lên cửa.” Lão bản bất đắc dĩ cười, “Xem ra hai tiểu quỷnàymangtheokhông ít nguyên thạchtớiVùng Cấm.Thậtđúng làđủ tài đại khí thô.”

Nam nhân áo đen đi ra, “Bạch Diên Tinhkiađều có quan hệvớilão quái vật Bạch giavàLăng gia, hậu trườngrất cứng.”

“Ta nghe nói Mộ Thầnkia cũng khá có khả năng, hắn có thểxóanguyền rủa.” Lão bản áo trắng nói.

“Xóanguyền rủa? Thậthaygiảvậy?” Nam nhân áo đen vội hỏi.

Lão bản cười: “Chỉlà có lời đồnnhư vậy, ai cũng không biết là thậthaygiả.”

Nam nhân áo đen nói: “Mặc kệlời đồn này là thậthaygiả, ngươiđều nênbắt lấy cơ hội lấy lòng bọn họ,làm tốt quan hệvới bọn họ.”

“Ta cómà!” Lão bản nói.

“Ngươi có sao?” Nam nhân áo đen liếc mắt xem thường.

Lão bản gật đầu: “Có chứ! Ta cógiảm giácho bọnhọ đó.”

Nam nhân áo đen: “…Ai cũngnói ngươi khôn khéo, talại thấyngươi càng ngày càngngốc.”

… …

Bạch gia.

Bạch Hùng Đào trợn tròn mắt nhìn Diệp Thạch: “Ngươi nói cái gì?Ngươi muốn chiếutheobản đồ này đi tìmNguyênThuỷ Thuật Văn?”

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.Tổ tông, ngài có đề nghịgì không?”

Bạch Hùng Đào đau đầu đỡ trán: “Tiểu tổ tông ơi! Ngươi không thể yên tĩnhmột chútsao? Bên ngoài có rất nhiều yêu thú, nguyền rủa cũng rất lợi hại.”

Diệp Thạch: “Tổ tôngsao lạigọitalàtiểu tổ tông.Loạn bối phậncảrồi.”

Bạch Hùng Đào hít sâu một hơi, đầy bất đắc dĩ nói: “Ngươi cònkhôngphảichính là tiểu tổ tôngcủata sao? Tiểu tổ tông, ngươi yên tĩnhmột chútcó được không?!Coi nhưtổ tông ta cầu ngươiđó.”

“Tổ tông cầu ta làm gì? Ta yên tĩnh đã lâu rồi, yêu thúthì sao, đánh chết từng con là được, nguyền rủa cũng không có vấn đề gì, Mộ Thần sẽ giải quyết.” Diệp Thạch tự tin nói.

Bạch Hùng Đào: “…”

Ở trong mắt Bạch Hùng Đào, Diệp Thạch mới đến Vùng Cấm không đến một tháng, hẳn nên tu thân dưỡng tính, thích ứng sinh hoạt trong Vùng Cấm. Nhưng trong mắt Diệp Thạch thì y đã ở trong Linh Tháp sống hơn một năm, hẳn nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

“Quá nguy hiểm.” Bạch Hùng Đào nói.

“Sợ cái gì, ta là võ thánh tam tinhcơ mà, Mộ Thần cũng sắp tứ tinhrồi.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Bạch Hùng Đào miễn cưỡng cười, vô luận là trước khi tiến vào Vùng Cấm hay là sau khi vào Vùng Cấm, Bạch Hùng Đào đều chưa gặp được ai tu luyện nhanh hơn Diệp Thạch với Mộ Thần.

“Được rồi,nếu các ngươinhất định phải đi,vậyta cũng điđểbảo hộ các ngươi.” Bạch Hùng Đào nói.

Diệp Thạch bĩu môi thì thầm: “Ta có Mộ Thần bảovệ.”

Bạch Hùng Đào ôm ngực, trái tim đau quá, hắn lại còn bị ghét bỏ: “Rồi rồi rồi, Mộ Thần bảovệngươi, ta bảovệMộ Thần.”

Diệp Thạch gật đầu: “Được rồi,nhưng màai bảo vệ ai cònchưa chắcđâu.”

Bạch Hùng Đào: “…”

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch muốn đi ra ngoài, trưởng bối Bạch gia cùng Lăng gia đều không yên lòng, vì muốn hai người an toàn, hai nhà đều phái ra hai võ thánh đi theo bảo vệ.

Dù là võ thánh Bạch gia hay là Lăng gia, bản tính đều là hiếu thắng, lúc trước sở dĩ co đầu rút cổ ở trong thành đó là bởi vì nguyền rủa, hiện giờ Mộ Thần có thể khống chế nguyền rủa, mấy người này cũng rất thích ý đi ra ngoài dãn gân.

“Đi tìm Nguyên Thủy Khí Văn trước đi.” Lăng Khởi nói.

“Nguyên Thủy Khí Văngì chứ! Tìm Nguyên Thủy Trận Văn đi.” Bạch Hùng Đào nhíu mày.

Diệp Thạch bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng cãi, Nguyên Thủy Thuật Văngì cũngđều là mục tiêu của chúng ta, tấtnhiên làtìmnơi gần nhất.”

“Diên Tinh thật thông minh.” Bạch Hùng Đào khen.

Diệp Thạch cười:“Đó là tấtnhiên.”

Đám người Mộ Thần một chuyến đi ra cửa thành, khiến cho không ít người chú ý.

“Võ thánhcủaBạch gia cùng Lăng giađi chung?Hai nhànàyliên hợpà?”

“Lần nàyvịBạch Diên Tinhvừa vào kiavừa có huyết mạch Bạch gia, lại cóthêmhuyết mạch Lăng gia, hai lão quái vậtcủa haitộc kia tựa hồrấtcoi trọng!”

“Hai lãoquái vật đóhình nhưcàng coi trọngvịsong tế Mộ Thầnhơn.”

“Mộ Thần kia rất lợi hại phải không?”

“Ta cũng không rõ,nhưngnghe nói người nàykhábí ẩn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.