Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 377: Chương 377




Bạch gia cùng Lăng gia đều giỏi về chiến đấu, sáu người này, ai cũng thực lực hùng hậu, cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch xông lên đầu. Theo trình độ học thuật không ngừng bay lên, chiêu Hóa Vật Quy Nhất được Mộ Thần vận dụng tới lô hỏa thuần thanh. Một chiêu này vừa ra, yêu thú cấp bậc võ thánh thất tinh cũng khó tránh được.

Chiến lực kinh người của Mộ Thần khiến hai nhà Lăng Bạch liên tục sợ hãi than.

Mấy người tìm được đầu tiên chính là Nguyên Thủy Minh Văn, Mộ Thần dễ dàng dùng Linh Tháp hút Nguyên Thủy Minh Văn vào trong.

“Thần nhi,cáithápnày của ngươikhông tồinha.” Bạch Hùng Đào nhìn Linh Tháp nói.

Diệp Thạch đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.Thápnàydùng đểđậpngườilàthích hợpnhất luôn đó.” Năm đó trong Thiên Cơ Bí Cảnh, Mộ Thần chính là dùng cái tháp này đập mấy tên tình nhân của Trang Cẩn để giúp y báo thù, lúc ấy đám người Bạch gia đi theo y đều sợ ngây người luôn cơ.

“Quả thật rất rắn chắc.” Mộ Thần cười cười nói.

Bạch Hùng Đào: “…”



“Tình huống cóbiến!” Lăng Khởi dùng linh hồn lực quét chung quanh một vòng, nói.

Diệp Thạch hỏi: “Sao vậy ạ?Có gì không bình thường sao?”

Lăng Khởi nhíu mày nói: “Yêu thú nhiềuhơnmấy năm trước, hơn nữacó vẻ nhưcàng sinh độnghơn.”

Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: “Yêu thú có thể sinhmà,đương nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.”

Lăng Khởi nhíu mày nghĩ thật đúng là như thế. Tu luyện giả trong bí cảnh có năng lực sinh dục thấp hơn yêu thú, mà ở loại địa phương này, một tu luyện giả muốn trưởng thành cũng khó hơn yêu thú, với lại yêu thú còn dễ thích ứng với năng lực nguyền rủa hơn, thế nên nếu tình huống này vẫn tiếp diễn, Vùng Cấm sớm muộn gì cũng là thiên hạ của yêu thú.

Đến ngày nào đó, có lẽ, người trong Vùng Cấm này sẽ chính là thức ăn trong miệng yêu thú.

Kỳ thật đã từng có võ thánh cường giả suy xét tới việc này, định liên hợp lại định kỳ giết yêu thú, nhưng thực lực chỉnh thể của yêu thú lại mạnh hơn tu luyện giả, ai cũng không dám đồng ý.



Nguyên Thủy Thuật Văn ở bên ngoài khó gặp, nhưng trong bí cảnh này lại tùy ý thấy được. Ngày đầu tiên xuất môn liền thu hoạch xa xỉ, Mộ Thần thật sự vô cùng thích loại cảm giác này.

Dung hợp Nguyên Thủy Thuật Văn vào Hóa Vật Quy Nhất, chiến lực Mộ Thần lần nữa tăng lên.

Đám người Mộ Thần liên tiếp xuất môn, khiến không ít người chú ý tới.

“Bạch gia cùng Lăng gia gần đây chịu khó xuất mônnhỉ.”

“Nghe nói là Mộ Thầnmuốn thuNguyên Thủy Thuật Văn,nênBạch giavớiLăng gia liền đi theo bảo hộ.”

“Ta nghe nóilần trướcbọn họđi tới chỗThạchLĩnh, độ nồng đậm nguyền rủaởchỗ kia cũng không thấpđâu!Nhưngchỗ kia cótớiba cái Nguyên Thủy Thuật Văn.”

“Đám ngườiBạch gia với Lăng cũng quásủngMộ Thầnrồi, thứ Nguyên Thủy Thuật Văn này tuy rằng tốt, nhưng mạo hiểm như vậy cũng quá liều lĩnh.”

“Ngươithìbiết cái gì, Mộ Thầnkiahình nhưcó thểxóanguyền rủađấy.”

“Nói giỡnà?!”

“Không biết thật không,nhưngBạch giavớiLăng gia quả thậtđãhồi lâuchưa có ngườiphát tác nguyền rủa.”

“Hơn nữa các ngươinghĩ coi,nếu như Mộ Thần khôngcó một chútbản lĩnhthì làm sao có thểkhiến choBạch giavớiLăng gia hồ nháo cùng hắn.”



Các tu luyện giả nhàm chán trong thành khí thế ngất trời nói chuyện trời đất, hồn nhiên không biết đám người Mộ Thần đang ở bên ngoài thăm dò Nguyên Thủy Thuật Văn rốt cục lần đầu tiên gặp phải phiền toái.

Đại lượng yêu thú chạy về hướng đám người Mộ Thần.

Mấy chục con yêu thú cửu cấp, từng con từng con đều hung hãn vô cùng.

Mộ Thần vận chuyển linh hồn lực tới cực hạn, nhắm ngay Mặc Vũ Vô Ảnh Ưng đang bay trên bầu trời.

Mặc Vũ Vô Ảnh Ưng là loại yêu thú phi hành mà tu luyện giả ghét nhất. Loại chim này có tốc độ phi hành nhanh gấp mấy lần một vị võ thánh cửu tinh toàn lực phi hành, đã vậy còn vô cùng giả dối, am hiểu đánh lén. Nếu võ thánh cửu tinh gặp phải thì cũng phải nhượng bộ lui binh.

Muốn lấy tốc độ đuổi theo Vô Ảnh Ưng là không có khả năng, chỉ có thể dùng linh hồn lực. Hồn kỹ Mộ Thần rất tốt, dùng linh hồn lực giết Vô Ảnh Ưng cũng có thể.

Có Mộ Thần kiềm chế Vô Ảnh Ưng, những người khác không còn lo lắng, lúc chiến với yêu thú cũng thoải mái không ít.

Trải qua vài canh giờ khổ chiến, mấy người thật vất vả mới thoát khỏi đám yêu thú theo đuổi không bỏ kia.

Nhìn thấy yêu thú không còn đuổi tới, Lăng Khởi thở ra một hơi, “Mẹnó!Mấy conyêu thúkiađiên rồi!”

“Đúng là điênthiệt.” Bạch Hùng Đào cũng nói.

Diệp Thạch vỗ vỗ ngực, vừa sợ vừa hưng phấn nói: “Thật mạo hiểm, đã lâurồi chưacó kích thích như vậy.”

Bạch Hùng Đào: “…” Kích thích!?

“Lần này tiêu hao cóhơi lớn, nếu khôngthìchúng ta nghỉ ngơi vài ngàyrồitiếp tục?” Diệp Thạch ý do chưa hết hỏi.

Lăng Khởi nhìn Diệp Thạch đầy mặt hưng phấn, liếc mắt xem thường. Không nghĩ tới Diệp Thạch lại còn muốn tiếp tục, quả nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp, bọn họ là già rồi!

“Mộ Thần ngươi cũng thật lợi hại!” Lăng Khởi nói.

Có câu ‘liệt hỏa luyện chân kim’, tuy rằng bọn họ đã sớm biết Mộ Thần lợi hại, nhưng thẳng đến khi gặp phải nguy cơ chân chính, bọn họ mới ý thức được Mộ Thần mạnh mẽ cỡ nào.

“Mộ Thần đương nhiênrấtlợi hại,số yêu thúMộ Thầngiết được còn nhiều hơn số thú mấytổ tônggiết được ấy chứ.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt nói.

Bạch Hùng Đào nghe Diệp Thạch nói vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mộ Thần bất đắc dĩ trừng nhẹ Diệp Thạch một cái: “Khoa trương.Không có nhiềutớivậy, không nên nói lung tung.”

Diệp Thạch ôm lấy cánh tay Mộ Thần, nói: “Thì sốyêu thútavớingươi giếtđược nhiều hơn số thúmấy tổ tông giết được cộng lại.”

Đám người Bạch Hùng Đào: “…”

Mộ Thần bất đắc dĩ sủng nịch nhìn Diệp Thạch: “Thạch Đầu lợi hại nhất.”

“Đúng vậy,đúng vậy! Diên Tinh lợi hại nhất!” Lăng Khởi nói.

Diệp Thạch nói: “Gần đâytalại lĩnh ngộ hai cái Nguyên Thủy Trận Văn,quả thậtlợi hạihơnrất nhiều.”

Nhìn thấy đoàn người Mộ Thần đi tới, đám người ở cửa thành đang đàm luận khí thế ngất trời đều im lặng.

Thẳng đến khi đám người Mộ Thần đi xa, bọn họ mới bắt đầu đàm luận lại.

“Các vị tiền bốicó vẻ hơichật vật.”

“Hẳn là gặp được đàn yêu thúnào đó.Gần đây ngoài thành ngày càng không yên ổn, hai ngày trước cómấyvị tiền bối đi ra ngoài,sau đókhông còn trở vềnữa.”

“Ai cũngnói gần đây yêu thú sinh độnghơnrất nhiều.”

“MộThầnthật đúng làcódũng khí!Lúc nàycòndámchạy ra ngoài.”

… …

Cung điện Trang Nghĩa Thiên.

“Lão tổ tông, bên ngoài cólờiđồnrằngMộ Thần có thểxóanguyền rủa.” Trang Ti Phong nói.

“Lời đồn?” Trang Nghĩa Thiên có chút mệt mỏi hỏi.

“Tuy rằng chỉlàlờiđồn, nhưngcũngcó thể tin,bởi vìBạch giavớiLăng gia giống nhưđều đã được xóa nguyền rủa rồi ấy.” Trang Ti Phong nhíu mày nói.

Mộ Thần đều có quan hệ không tồi với Bạch gia và Lăng gia, nhưng với Mệnh Tộc bọn họ lại như nước với lửa. Nếu thật sự đối đầu, sợ là Mệnh Tộc bọn họ phải ở hạ phong rồi.

Trang Nghĩa Thiên cùng Trang Nghĩa Phong tuy đều là võ thánh cửu tinh, nhưng thân thể cũng đã yếu đi, nhất là Trang Nghĩa Thiên, đã sắp gần đất xa trời.

Oán hận giữa Mệnh Tộc cùng Mộ Thần Bạch Diên Tinh chất chứa quá sâu, nếu như Mộ Thần thật có thể xóa nguyền rủa, lại không chịu ra tay giúp đỡ, vậy Mệnh Tộc bọn họ…

Trang Nghĩa Thiên cúi đầu nói: “Không cótình bạnvĩnh viễn cũng không cókẻ thùvĩnh viễn, chỉ có ích lợimớivĩnh viễn. Đểta đi tìm Bạch Tế Tuyết nói chuyện.”

“…Lão tổ tông, Bạch Diên Tinhrấtchán ghét Mệnh Tộc chúng ta.” Trang Ti Phong nói.

“Khôngsao, ta nghĩ Bạch Tế Tuyết sẽ chokhuôn mặt già nàymột chút mặt mũi.” Trang Nghĩa Thiên thở dài nói.

… …

Cung điện Bạch Tế Tuyết.

“Các ngươi gặp được đàn yêu thú?” Bạch Tế Tuyết hỏi Bạch Hùng Đào cả người chật vật.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúngthế.May màMộ Thần lợi hại,bằngkhôngcó thể đãkhông về được.” Lúc trước Diên Tinh nói không biết là ai bảo vệ ai, quả thật không có nói sai!

“Khuyên Mộ Thầnmấy ngày nàyđừngđi ra ngoài.” Bạch Tế Tuyết trầm tư một chút rồi nói.

Bạch Hùng Đào nói: “Mộ Thần cũng nóiphảidừng tay.” Mộ Thần yên tĩnh, Diệp Thạch lại vẫn cả ngày muốn ‘đi ra ngoài chơi’, nhưng Diệp Thạch nghe lời Mộ Thần nhất, Mộ Thần nói không đi, y nhất định sẽ nghe theo.

“Mộ Thần nói dừng tay?” Bạch Tế Tuyết có hơi ngoài ý muốn hỏi Bạch Hùng Đào.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúng vậy. Hắn nóibây giờmuốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tiêu hóa một chút thu hoạch gần đây để tăng lên thực lực.”

Bạch Tế Tuyết gật gật đầu nói: “Yên tĩnhmột chút cũngtốt. Đúng rồi, gần đây các ngươi ra ngoài có phát hiệnchuyệngì không ổnkhông?”

“Yêu thú nhiềuhơn, cũng càng ngày càng nóng nảy, hơn nữa,có vẻ nhưcó một ít đặc thùvềma thúnhư trongsách cổnhắc tới.” Bạch Hùng Đào lo lắng nói.

“Đặc thùvề ma thú?” Bạch Tế Tuyết đen mặt.

“Vâng. Nhưng dota không có tham dự đại chiến năm đó,nên đâychỉlà suy đoán lung tung.” Bạch Hùng Đào xoa ót, ha hả cười.

Bạch Tế Tuyết cau mày, sắc mặt không có một chút thư hoãn nào.

“Lão tổ tông, gần đây ngàiluônmặt co mày cáu, có phảiđanglo lắngchuyện gì?” Bạch Hùng Đào hỏi.

“Ta cảm thấysắpcó điềm,có thểnguyền rủasắpphun trào.” Bạch Tế Tuyết hít sâu một hơi.

Bạch Hùng Đào sửng sốt, sắc mặt đại biến, “Khôngthể nào!”

Bây giờ chỉ mới vừa có chút trông cậy vào, nếu như nguyền rủa phun trào, vậy còn sống như thế nào đây!

“Nguyền rủa phun tràosẽ như thế nào?” Diệp Thạch đi tới cửa, vừa vặn nghe được mấy lời hai người nói.

Bạch Hùng Đào hít nhẹ một hơi: “Độ dày nguyền rủa trongnguyên khí sẽ nháy mắttănglênrất nhiềulần, nguyền rủatrong ngườitu luyện giảcó thểsẽ đồng thời phát tác.”

“Bìnhthườngyêu thú sẽ không tới gần tiểu thành, nhưngkhinguyền rủa phun trào,cókhả năng sẽ có yêu thú vây thành.”

“Trong quá khứ từng có một lần nguyền rủa phuntrào, lần đó, chết không ít người...”

Bạch Tế Tuyết bổ sung thêm: “Nếu lần nàythật sựnguyền rủa phun tràothìsẽ càng phiền toáihơn.Lần đó thực lựccủatu luyện giả cùng yêu thú không phân cao thấp. Nhưng nhiều nămđã qua, tu sĩ bởi vì sợ chếtmàtừ từ mấtđinhuệ khí, thực lực yêu thú lại đang không ngừng tăng lên.”

Diệp Thạch trừng lớn mắt, bọn y không xui xẻo đến vậy chứ? Xui xẻo tiến vào cái địa phương quỷ quái này thì thôi đi, còn gặp được nguyền rủa phun trào vạn năm khó thấy.

Bạch Tế Tuyết nhìn sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt, nói: “Ngươi không cần quá lo lắng,có thể chỉlàta đoán sai.”

Sắc mặt Diệp Thạch cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn, “Ta… Ta đi tìm Mộ Thần.”

Bạch Hùng Đào nhìn bóng dáng Diệp Thạch chật vật rời đi, bất đắc dĩ: “Hình nhưDiên Tinh bị dọarồi.”

Bạch Tế Tuyết nói: “Khó khăncho y, mớicómấy tuổi lại gặpphảiloạichuyệnnày.” Lão đời này cái gì cũng đã hưởng thụ hết rồi, giờ chết cũng không có cái gì tiếc nuối, nhưng mà Diên Tinh chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.