Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 379: Chương 379




Diệp Thạch kéo Mộ Thần ra ngoài, dạo qua một vòng.

Rất nhiều pháo đài đã được kiến thiết, trận pháp cửu cấp thì tùy ý có thể thấy, tu luyện giả trong thành phần lớn đang vội vàng gia cố thành lâu.

Diệp Thạch nói với Mộ Thần: “Lão tổ tông nói,sau khiđại trận hoàn thành sẽ dư lại sáunơinhập khẩu, đến lúc đó, mỗinơinhập khẩu đều sẽ phái cao thủ gác.”

Trong mắt Mộ Thần hiện lên vẻ khâm phục, nói: “Lợihại!”

Đều là những lão quái vật sống mấy ngàn năm, mấy vạn năm, bình thường một bộ ngủ không tỉnh được, nhưng đụng tới lúc sinh tử, một đám lực hoạt động lại vô cùng kinh người.

Mộ Thần nhìn thành lâu rực rỡ hẳn lên, cảm xúc hết sức phập phồng, vẫn là người nhiều lực lượng lớn!

“Minh văn? Minh văn cửu cấp cao cấp?” Mộ Thần nhìn minh văn trên tường thành, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Vùng Cấm có người hiểu minh văn sao?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nói: “Có.Ban đầutưởng rằng không có, nào biếtlại thậtcó ngườibiếtminh văn, hơn nữa vẫncókhông ít người đâu.Trongphần lớnnguyênliệuminh văncóẩn chứakhá nhiềunguyền rủa, cho nênlúctrước minh văn sưcùngminh văn thuật đềubịhoang phế, bây giờ có thểxóanguyền rủa, những người nàycũng bớtcố kỵ.”

“Mộ thiếu đi rarồi sao?Đã lâu không gặp đượcngươirồi đó.” Lão bản tiệm tạp hoá cười tủm tỉm đi tới trước mặt Mộ Thần.

“Phải không? Có lâu như vậyà?” Mộ Thần có chút kỳ lạ nói.

“Có một đoạn thời gian.” Hơn một tháng đối với mấy lão quái vật mà nói thật sự không coi là gì, nhưng vấn đề là, thời gian Mộ Thần biến mất thật sự rất đúng dịp.

“Mộ thiếu, nếungươi cònkhông ra lộ mặt, tất cả mọi ngườihẳn sẽ cho rằngngươi đắc tộiBạch thiếu, bị gia bạonhốt không cho ra đấy.” Lão bản áo trắng đùa giỡn.

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần trốn tránh không lộ diện, chuyện xóa nguyền rủa lại đều giao cho Bạch gia và Lăng gia, khiến không ít người bên ngoài đoán mò.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, hết sức buồn bực nói nhỏ: “Ta saocó thểlàm như vậy?!”

Mộ Thần nhanh chóng dời qua đề tài khác: “Tiền bối, ngươi có biếtlà ai vẽ raminh văntrên tườngthànhkhông?”

“Mộ thiếu thấy minh văn này thế nào?” Lão bản áo trắng hỏi.

“Điêu luyện sắc sảo!Nếu ta không nhìn lầm,trênthành lâu cótớihai loại minh văn. Một loại là phòng hộ, có thể tănglênlực phòng ngựgấp mười lần. Một loại khác là hồi văn, hẳn là có thể hấp thu công kíchrồibắn ngược về.” Mộ Thần có chút sùng kính nói.

Diệp Thạch sửng sốt nói: “Nghenó khá tốt nhỉ.”

“Mộ thiếu tuệ nhãn như đuốc,khiếnngười bội phục!” Lão bản áo trắng khen.

Mộ Thần cười cười: “Ta không coi là gì, minh văn sư có thể vẽraminh văn này mới càng làm cho ngườikhácbội phục.”

Lão bản áo trắng tươi cười nói: “Mộ thiếu thực sựcókiến thức, ánh mắtcũng vô cùng tốt, khó trách mọi ngườiđều ghen tịngươitới đỏ mắt. Hiện giờngườigiốngnhưngươi cũng không nhiều.”

Diệp Thạch nhíu mày nói: “Lão bản, ngươi còn chưa nóilà ai vẽminh văn này đâu.”

Lão bản áo trắng sờ sờ râu mép, nói: “Nói ra thật xấu hổ, minh văn này chính là tại hạ vẽ.”

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần: “…”

Lão bản áo trắng quay đầu, đắc ý dào dạt nói với nam nhân áo đen phía sau: “Hắc quỷ,giờngươibiết chưa hả,thứta vẽracũng không phải là vẽ bùa quỷgì đó đâu nha.”

Mộ Thần: “…”

Một vị minh văn sư cửu cấp cao cấp, ở trong Vùng Cấm lại chỉ có thể mở một tiệm tạp hóa, dựa vào “giả danh lừa gạt” lừa một chút nguyên thạch, còn vì mấy ngàn nguyên thạch trung phẩm mà đắc chí…

Mộ Thần cảm thấy nhận tri của mình lập tức đóng băng. Võ thánh ở Vùng Cấm thực sự là… sống quá thảm.

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi dạo tiểu thành một vòng, rất nhanh đã quen được mấy vị thuật sư cao cấp.

“Kế tiếp ngươi có tính toán gì không sao?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần cười nói: “Hìnhnhưtu vi của tađang gặp phảibình cảnh, tamuốnluyện chế đan dược cửu cấp.”

Diệp Thạch nói: “Được. Tađãhỏi lão tổ tông, linh thảo cửu cấp bị ô nhiễm trong bí cảnh vẫn có thể luyện chế đan dược, chỉlànhư thếđan dược sẽ hỗn tạp nguyền rủa. Nhưnghiện tạiđãcó biện phápxóanguyền rủa,vấn đề này cũng không khó giải quyết.”

Mộ Thần gật đầu: “Trong bí cảnhcórất nhiều linh thảo, hơn nữacòn rất dễ kiếm!Nếu bỏ lỡ cơ hộinày rồi, đi ra ngoàicũngkhôngthể có cơ hội tốt như vậy.”

“Cũngphải.” Diệp Thạch nói.

Trong Vùng Cấm có đông đảo thuật sư cửu cấp, vì đang chuẩn bị chiến tranh nên mỗi ngày đều có các loại lôi kiếp nổ vang, vì thế ngay từ đầu Mộ Thần luyện chế đan dược cửu cấp cũng không bị bao nhiêu người chú ý. Nhưng, Mộ Thần luyện ra đan dược với tần suất rất cao, mọi người muốn không chú ý cũng khó.

“Diên Tinh, Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp trung kỳ? Ta nghe nói gần đây hắn luyệnrakhông ít đan dược?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch gật đầu trả lời: “Đúngthế.”

“Sao ta chưa từngnghe ngươi nóitới?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch nhíu mày nói: “Sao lại chưatừngnói?Ta đã sớm nói với các ngàilàMộ Thầnbiết rất nhiều, Mộ Thầnbiếtđan thuật, trận pháp, luyện khí, minh vănvàphù chú.”

Bạch Hùng Đào: “…” Ngươi chỉ nói hắn làm việc chần chừ, chưa nói hắn là một luyện dược sư cửu cấp trung kỳ!

“Xác xuất Mộ Thần luyện đan thành công rất cao?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.Mộ Thần giỏinhấtvề khống chế linh hồn lực, luyện chế đan dược chẳng những xác xuất thành công cao, hơn nữa phẩm chấtcũng rấttốt.”

“Mộ Thần thậtlàlợi hại!” Bạch Hùng Đào cảm thán.

Diệp Thạch: “Tất nhiên rồi.” Diệp Thạch liếc mắt nhìn Bạch Hùng Đào, bĩu môi nói: “Ngươi vậy mà hiện tại mới biết Mộ Thần lợi hại.”

Bạch Hùng Đào: “…” Được rồi, đích thật là hắn có mắt không tròng.

“Diên Tinh, ngươi có thểnói vớiMộ Thầnlà nhờhắncho tahaiviênđan dượcđược không?” Bạch Hùng Đào xoa xoa tay nói.

Diên Tinh nói: “Được,chờ ta ănngán rồixemcòn có dưkhông.”

Bạch Hùng Đào: “…” Khẩu vị của ngươi tốt như thế, chờ ngươi ăn ngán thì chắc tro cũng không còn.

… …

Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ vì đan thuật của Mộ Thần thì Mộ Thần lại bắt đầu chuyển qua luyện phù chú. Một đống lớn phù chú cửu cấp liền bị luyện chế ra.

Mộ Thần mỗi ngày đều luyện đan cùng luyện chế phù chú, mỗi lần hao hết linh hồn lực và nguyên khí thì trở lại Linh Tháp tu chỉnh. Mộ Thần đều có thể cảm giác được nguyên khí cùng linh hồn lực đang tăng trưởng mỗi ngày.

Đôi tay Diệp Thạch vuốt ve trên người Mộ Thần. Đây là vì Mộ Thần mà Diệp Thạch đặc biệt học thuật xoa bóp.

“Ngươi đừngliều mạng như vậy.” Theo động tác vuốt ve của Diệp Thạch, một cỗ nguyên khí tinh thuần đã nhập vào thân thể Mộ Thần, Mộ Thần cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống.

Mộ Thần cũng không muốn liều mạng như vậy, nhưng liều mạng còn tốt hơn là không có mạng.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Lo trước khỏi hoạ. Lão tổ tôngcũngđãnóirồi đó, lần này nguyền rủa phun tràokhôngtầm thường, nói khôngchừngsẽ chết không ít người.”

Diệp Thạch cúi đầu thở nhẹ một hơi, trong lòng có chút do dự.

Mộ Thần hỏi, “Làm sao vậy,nhớĐại BảovàTiểu Bảo?”

Diệp Thạch sửng sốt nói: “Không có, không có.”

“Còn nói không có, đều viết trên mặthết rồi này.” Mộ Thần kéo Diệp Thạch qua, đặt Diệp Thạch ở dưới thân, cười nói: “Chúng ta sinhchoĐại BảovàTiểu Bảomột tiểu muội muộiđi.”

Diệp Thạch bĩu môi nghĩ, đã lúc này mà Mộ Thần còn không chịu đứng đắn. Tuy rằng trong lòng bị đè nén, nhưng thân thể Diệp Thạch vẫn mềm nhũn, để Mộ Thần dễ hành động.

Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch như vậy thì không chờ đợi được cởi quần áo Diệp Thạch ra.

Làn da Diệp Thạch trắng như ngọc, sờ vừa bóng loáng lại không mết đi mềm dẻo, khiến Mộ Thần yêu thích không buông tay.

Nhìn thấy nét mê luyến trong mắt Mộ Thần, trong lòng Diệp Thạch rất vui sướng, chính mình vẫn có chút mị lực.

Diệp Thạch nghĩ, tuy rằng Trung Châu có rất nhiều người đều cảm thấy diện mạo y không tồi, nhưng ở nước ngoài vẫn có rất nhiều người cảm thấy y là người quái dị, thế nên đôi khi y vẫn lo lắng Mộ Thần sẽ sửa lại khẩu vị, sẽ cảm thấy y xấu.

“Ưm.” Diệp Thạch rên một tiếng, hơi oán trách liếc nhìn Mộ Thần, không chào hỏi đã đâm trái đâm phải rồi.

Mộ Thần ghé vào bên tai Diệp Thạch cười cười, người này cứ rãnh rỗi là lại miên man suy nghĩ.

Diệp Thạch thu lại suy nghĩ, nhìn Mộ Thần, thiếu niên thanh tú trong quá khức giờ đã càng ngày càng có hương vị nam nhân, nhưng mà, hắn vẫn là Mộ Thần kia.

… …

“Mộ Thần đâu?” Bạch Tế Tuyết hỏi Bạch Hùng Đào.

“Đã vàoLinh Tháprồi.Linh ThápcủaMộ Thần như làThậpToànĐạiBổHoànvậy ấy, mỗi lần đi vào không bao lâu, Mộ Thần liền tinh thần sung túc đi ra.” Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Tế Tuyết cười bảo: “KhôngphảilàThậpToànĐạiBổHoàn, mà hẳn là có thểkéo dàithời gian.”

Bạch Hùng Đào sửng sốt, “Kéo dàithời gian?”

Bạch Tế Tuyết thản nhiên: “Ừ.”

Đối với loại người có thực lực như Bạch Tế Tuyết mà nói, thời gian trăm ngàn năm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhưng Mộ Thần còn đang ở thời kỳ tăng lên, thiếu nhất chính là thời gian.

“Ta nóimà, Mộ Thần cho dù làcóthiên tàithế nàocũng không có khả năngtrong vònghai thángđãtăngliên tiếpthành võ thánh ngũ tinh!Thì ralà như vậy.”Bạch Hùng Đào thở ra một hơi nói.

Bạch Tế Tuyết cười bảo: “Cho dù Linh Tháp có hiệuquả kéo dàithời gianthìMộ Thần như trướcvẫnlà thiên tài,mạnh hơnngươi nhiều.”

Bạch Hùng Đào gật đầu liên tiếp: “Đúng thế đúng thế,tasaocó thểbằng Mộ Thầnđược.ÀDiên Tinh đâurồi nhỉ?Khôngphải là gần đâyhayđi theo tổ tông học trận pháp sao?”

Bạch Tế Tuyết cười khổ nói: “Mộ Thần không rảnhthìymới đi theo ta học trận pháp,còn nếuMộ Thần khôngbận thì ymới mặc kệ lão đầu tachết sống thế nào đâu.”

Bạch Hùng Đào nhíu mày nói: “Diên Tinh cùng Mộ Thầnthật không lo lắng chút gì luôn?”

Bạch Hùng Đào thầm nghĩ, hai người kia hẳn là đang lăn giường rồi. Bọn họ thì đều vội muốn chết, Mộ Thần với Diên Tinh lại vô cùng tiêu dao.

Bạch Tế Tuyết rất là hiểu biết nói: “Dù saovẫn còntrẻ,nên huyết khí phương cươnglà chuyện bình thường. Lại nói, song tu cũng không có chỗ hỏnggì.”

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Cũngphải. Cũng khóchoMộ Thần, tuổi còn trẻ đãbước vàoloại địa phương này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.