Sau khi thú triều chấm dứt, Mộ Thần liền cả ngày ngâm mình trong Linh Tháp nghiên cứu gì đó.
“Ngươiđangvội gìvậy? Thú triều đãbị đánh lùirồi mà?” Diệp Thạch đi vào Linh Tháp, buồn bực hỏi Mộ Thần.
Mấy vị tổ tông kia hiện tại cả ngày uống rượu ăn thịt, sống đến tiêu diêu tự tại, Mộ Thần lại vẫn là cái bộ dạng sắp vội chết này.
“Yêu thútuy đã bịđánh lui, nhưngmà nguyền rủavẫncòn.Chỉ cần nguyền rủavẫncònthìchúng tavẫnra không được.”Mộ Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Diệp Thạch cũng buồn rầu nói: “Nguyền rủa thật báđạo.”
Mộ Thần cười nói: “Không vội, còn có hai nămnữa lận mà. Cứchậm rãi nghiên cứu,sẽ nghĩ ra đượccách nào đó thôi.”
“Mộ Thần nhất định có thể nghĩđược cách!” Diệp Thạch vô cùng chắc chắn nói. “Đây là cái gì?” Diệp Thạch nhìn thứ tạo hình yêu thú quái dị trước mặt Mộ Thần.
“Ta nghiên cứuracon rối.” Mộ Thần nói.
“Có ích lợi gì?” Diệp Thạch hỏi.
“Tiểu hỏa long nói, địa phương nồng đậm nguyền rủanhất cókhả năngcóKhư Ma Thảodùng đểluyện chếKhư Ma Đan.Nhưngmànơi đónguyền rủa quá nồngđậm, chúng ta lại không thể đi, cho nên ta suy nghĩtới việccóthểđưahai con rối yêu thú vào xemkhông.” Mộ Thần nói.
Tức khắc đôi mắt Diệp Thạch sáng lên, “Đúng vậy! Nếu như là con rốithìkhông cần sợ nguyền rủarồi.Mộ Thần thật thông minh!”
Mộ Thần cười: “Quá khen!”
Lúc trước bên khởi nguyên nguyền rủa có rất nhiều yêu thú lợi hại, nếu bỏ con rối vào, chỉ sợ con rối sẽ bị những yêu thú đó xé thành mảnh nhỏ. Tuy nhiên hiện tại yêu thú nơi đó cũng không còn bao nhiêu, vậy nên cũng không cần cố kỵ.
…
Cung điện Bạch Tế Tuyết.
“Mộ Thần đang làm gì đóvậy? Đã lâu khôngthấyhắn lộmặt ra rồi.”Bạch Hùng Đào hỏi.
Thú triều đã qua, Vùng Cấm lập tức bình tĩnh trở lại. Bên ngoài khá ít yêu thú nên người trong Vùng Cấm đều sẽ kết bạn đi ra ngoài thuận tiện tiêu trừ yêu thú còn sót lại, tránh cho đám yêu thú ngóc đầu trở lại.
“Nói là bế quan.” Bạch Cẩm Lý nói.
“Hẳn làbế quan nghiên cứucáchđi ra ngoài.” Bạch Hùng Đào nói.
“Có thể đánh lui thú triều đã là may mắn,cònmuốnnghĩ tới việcrờikhỏi bí cảnh,chuyện này thật sự không quácókhả năng.” Bạch Cẩm Lý nhíu mày, thở dài một hơi thật sâu.
Bạch Hùng Đào cười nói: “Điều này cũng không nhất định, có lẽ Thần nhi sẽ cócách.”
“Diên Tinh vàThần nhi khôngphảilà người thường.” Bạch Cẩm Lý cười bảo. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Cẩm Lý cũng không có ôm quá nhiều hy vọng.
“Nghe nói hai lão Mệnh Tộcsắp khôngchốngnổi nữa rồi.Trongmấy ngày naythôi.” Bạch Hùng Đào nói.
Bạch Cẩm Lý híp mắt, nhẹ hít một hơi nói: “Người có mạnh mẽ cỡ nào thìvẫn không chạy khỏi số mệnh!”
Cho dù là võ thánh cửu tinh thì sống quá lâu cũng sẽ chết. Còn võ thần trong truyền thuyết có thể trường sinh bất tử, nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi.
“Lần này Thần nhi bế quanđãhơn nửa năm, cũng không biết đang làm gì, cả ngàycứthần thần bí bí.” Bạch Cẩm Lý nói.
“Có lẽkhihắn đi ra sẽ cho chúng ta một kinh hỉ đâu.”Bạch Hùng Đào cười tủm tỉm nói.
… …
Trong Linh Tháp.
Mộ Thần hưng trí bừng bừng thưởng thức một chai chất lỏng màu đen.
“Mộ Thần!Cáitên điên ngươi dám đemTiên Ma Dịch vàotrong LinhTháp nghiên cứu!Cáitênngu ngốc!Kẻ điên!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào. Cái thứ gọi là Tiên Ma Dịch chính là Tiên Ma Khí hoá lỏng thành ma khí.
Mộ Thần nhìn Tháp Linh, tâm bình khí hòa nói: “Ngươi không cần kích động như vậy, đây chính là thứ tốtđấy! Ma tộc đềumuốncướplấyhấp thu đây này.”
Tháp Linh trợn tròn mắt nhìn Mộ Thần, đôi cánh hoảng loạn vỗ vỗ, “Cáitênngu ngốc ngươi muốn tìm cái chết còn muốn liên lụy ta!”
Mộ Thần liếc mắt xem thường. Hắn sao lại đi tìm chết? Nếu không nghiên cứu Tiên Ma Dịch rõ ràng, hắn làm thế nào nghiên cứu ra Khư Ma Đan được?
Tiểu hỏa long chỉ biết là có loại đan dược như vậy, nhưng lại không biết phương thuốc. Nếu như hắn bại não đi thí nghiệm lung tung, không chừng nghiên cứu cỡ mấy trăm năm cũng không nhất định có thể nghiên cứu được đan dược ra. Mà hắn cũng không có tới thời gian mấy trăm năm, huống chi Khư Ma Thảo cũng có không nhiều.
“Ngươi không hiểuthìđừng nói lung tung.” Mộ Thần lạnh lùng trừng Tháp Linh một cái.
Tháp Linh nhào qua Diệp Thạch, “Diệp Thạch Diệp Thạch! Tướng công nhà ngươi bị Tiên Ma Khí ăn mòn đầu ócrồi kìa!Hắn điên rồi!Hiện tại hắncòn ngốc hơn cảngươi. Ngươinhanhkhuyên hắn đi!”
Diệp Thạch lạnh lùng trừng Tháp Linh: “Đừng nói lung tung, Mộ Thần thông minh như vậy, sao lạibảo hắn ngốc.Ngốcchính là ngươi đấy.”
Tháp Linh đảo mắt suy nghĩ nhìn Diệp Thạch, bỗng nhiên kêu rên một tiếng, “Ta sai, ta sairồi!Tháp chủcó ngốc thìcũngkhông bằngngươi!”
Diệp Thạch: “…” Tháp Linh đúng là hỗn đản.
Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Tađangsuy nghĩxemcó thể chuyển hóa Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khíhay không.” Mộ Thần thưởng thức Tiên Ma Khí trong bình thủy tinh, nói.
Tháp Linh trợn to mắt: “Tháp chủ,ngươi thật quá si tâm vọng tưởngrồi! Ngươi thậtsựđiên không nhẹ!”
Mộ Thần cười nói: “Sự tạinhânvi.”
Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám thì làm sao có thể thành công được? Kỳ thật đây vẫn là chuyện có chút khả thi, dù sao Tiên Ma Khí cũng như Tiên Nguyên Khí, đều có thể dùng cho tu luyện.
“Diệp Thạch!Tháp chủmất thầntrírồi, hắn muốn tìm đường chếtkìa!!” Tháp Linh kêu lên.
Diệp Thạch xem thường nhìn Tháp Linh: “Khôngnênnói bừa.Tìm đường chết khôngphảilàchuyệnMộ Thần sẽ làm ra, Mộ Thần là mộtngườicó chừng mực.Một hồi Mộ Thần chuyển hoán Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí, nói không chừng có thể thành thầnluôn.”
Tháp Linh không dám tin nhìn Diệp Thạch, “Ngươi cũng thậtbiết nghĩ.” Còn thành thần? Khả năng chết trước đó còn cao hơn ấy.
Diệp Thạch nhún vai nói: “Đó cũng làchuyệncó khả năngmà.”
“Ngươithậtngu ngốc!Một hồi Mộ Thần hạingươichếtmàgiờngươi còn giúp hắn kiếm tiền.” Tháp Linh hết sức khinh thường nói.
Diệp Thạch trừng Tháp Linh, “Ngươi mới là ngu ngốc, chếtrồi thìsao cònkiếm tiền.”
Tháp Linh: “…”
Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Chuyển hóa Tiên Ma Khíchỉ mới làýtưởngthôi.Việcquan trọng bây giờvẫn làphảilàm raKhư Ma Đan,như vậy thì chuyện kia cũngkhông khác gì đã hoàn thoành.”
“À phải rồi, hai lão bất tử Mệnh Tộc sắp tắt rồi đấy.” Diệp Thạch kể cho Mộ Thần.
“Vậy sao.Vậy vừa lúc, có thể bớt đi một viên Khư Ma Đan.” Mộ Thần nói.
Mệnh Tộc và Mộ Thần, Diệp Thạch chất chứa oán hận đã sâu. Cho dù hiện giờ đã biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng trong lòng Mộ Thần cũng vẫn có chút khó chịu.
“Đúng rồiMộ Thần, Khư Ma Đan nghiên cứu thế nàorồi?” Diệp Thạch hỏi.
“Ta đã nghiên cứu ra một phương thuốc, cũngtừng thửthí nghiệmtrongLinh Tháp nhiều lần.” Mộ Thần nói.
“Thành công sao?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Thành công.Tuyvậy,nócóđượccái hiệu quả kiakhông thì ta không chắc lắm.”
“Nhất định có thể!” Diệp Thạch vô cùng tin tưởng vào Mộ Thần.
… …
Mộ Thần vừa từ Linh Tháp đi ra đã bị mọi người vây quanh.
Võ thánh từ mọi nơi sôi nổi tiến đến an ủi, dẫn tới Mộ Thần thụ sủng nhược kinh.
“Thần nhi cuối cùngcũngxuất quan.” Bạch Hùng Đào vô cùng vui mừng nói, “Lần nàyngươixuất quanlàcó chuyện gì phải làm sao?”
Mộ Thần nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Ta tính luyện chế một ít đan dược.”
Bạch Hùng Đào gật đầu ra vẻ hiểu: “Luyện chế đan dượccũng tốt.Trong bí cảnhcó rất nhiềulinh thảo. Từ từ sẽ được, không vội.”
Mộ Thần gật đầu nói: “Ta biết.”
Mộ Thần đã chuẩn bị hơn nửa năm cho Khư Ma Đan, bởi vậy lúc luyện chế quen thuộc như đang cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Ở ngoài thành, Mộ Thần ngoắc một ngón tay, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong đan lô, các loại linh thảo nhanh chóng biến thành nước thuốc.
“Mộ Thần dùng chủ dược là cái gì vậy?Saota chưa từnggặp quanhỉ?” Bạch Hùng Đào nghi hoặc hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không biết.”
Bạch Hùng Đào kinh ngạc nhìn Diệp Thạch:“Ngươi không biết?”
Diệp Thạch gật đầu: “Không biết!”
Bạch Hùng Đào nghi ngờ nói: “Không ngờMộ Thần còn có chuyệngiấungươi…”
“Khôngphải vậy!Làdota không có hỏi cho nênmớikhông biết!” Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch hơi chột dạ cúi đầu. Chuyện Khư Ma Đan thật ra Mộ Thần đã lộ tiếng gió với Diệp Thạch, nhưng Diệp Thạch lại không dám nói cho những người khác. Dù sao hiệu quả của Khư Ma Đan tạm thời không thể chứng thật, Mộ Thần sợ mọi người hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.
Khư Ma Đan vừa luyện chế ra thì rất nhanh đã được chứng thật. Ban đầu Mộ Thần muốn bắt một con yêu thú đến thực nghiệm hiệu quả của Khư Ma Đan, kết quả không biết như thế nào, tin tức bị lộ.
Có mấy tu luyện giả xung phong chạy đến trước mặt Mộ Thần tỏ vẻ nguyện ý lấy thân thử thuốc, sinh tử có mệnh, mặc kệ kết quả gì đều tiếp thu.
Mộ Thần không lay chuyển được nhiệt tình của mọi người, liền chọn ra ba người dùng đan dược.
Ba người dùng xong đan dược, lập tức nguyền rủa trong cơ thể hoàn toàn bị xóa sạch, cũng có thể đi ra khu nguyền rủa. Có một người đi ra khu nguyền rủa, lại dễ dàng đi vòng trở về, lại bình an đi ra ngoài.
Còn có hai người sợ trở lại rồi ra không được, nên không dám trở về.
“Có người bình an đi ra Vùng Cấm!!!!” Tin tức này nháy mắt bùng nổ trong Vùng Cấm. Trong nhất thời, Mộ Thần một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
… …
Cung điện Bạch Tế Tuyết.
“Thạch Đầu,khi nàoMộ Thầnmớiluyện chếtiếpnhóm Khư Ma Đan thứ haithế?” Bạch Hùng Đào xoa xoa tay, vô cùng nóng bỏng nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc đầu tiếc nuối nói: “Ta không biết.”
Bạch Hùng Đào buồn bực nhìn Diệp Thạch, “Không biết?Saongươilạikhông biếtchớ?”
Diệp Thạch nhún vai nói: “Mộ Thần nóilàphải đợi con rối yêu thúmangKhư Ma Thảora đã.Chỉlàtavẫnchưabiếtkhi nàocon rối yêu thúmới mangKhư Mara.”
“BảoMộ Thầncố gắng nhanh nhanh một tí! Thậtđúnglàgấp chếtmà.” Bạch Hùng Đào đầy khẩn trương nói.
“Không cần phải gấp gáp, nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng.” Diệp Thạch thâm sâu nói một câu.
Vẻ mặt Bạch Hùng Đào hết sức đau khổ: “Sao có thể không vộiđây!” Hắn đã đợi mấy vạn năm rồi mới chờ được một ngày như thế.
Diệp Thạch nhíu mày nói: “Tổ tông,lúctrước ngươitừng nói vớiMộ Thầnlàtừ từ sẽ được, không cần phải gấp gáp.”
Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường. Lúc trước là do hắn không biết thứ Mộ Thần luyện chế lại là cái loại đan dược này.
Bạch Hùng Đào nghiến răng lo lắng nói: “Khư Ma Thảocóđủ không khôngbiết nữa.”
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không biết.”
Bạch Hùng Đào kích động: “Cái gì gọi là không biết?!!!”
Thật vất vả mới có cơ hội đi ra ngoài, nếu như đến cuối cùng bởi vì Khư Ma Thảo không đủ, đan dược luyện không được, lại bị vây ở đây, hắn chắc chắn sẽ khóc chết. Trước kia không có hy vọng còn dễ, hiện giờ có hy vọng, Bạch Hùng Đào lập tức trở nên lo được lo mất.
Diệp Thạch bĩu môi nói: “Không biết,takhông biếtgì cả đâu!”
Bạch Hùng Đào bất an đi vòng vòng trong phòng: “Sớm biếtthếlúc trước talàmthí nghiệm phẩmlà được rồi…” Ba tên gia hỏa lúc đầu kia thật đúng là nhặt đại tiện nghi.
Diệp Thạch vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Hùng Đào, nói: “Lúc trước không phảingàisợ chết sao?”
Bạch Hùng Đào bối rối nói nhỏ: “Ai sợ chết…”
Bạch Tế Tuyết đi đến trừng Bạch Hùng Đào: “Ngươi gấp cái gì? Khôngcótiền đồ!”
Bạch Hùng Đào cười khan, vẻ mặt đau khổ đứng một bên.
Hiệu quả của Khư Ma Đan vừa được chứng thật xong thì đừng nói là đám người trong bí cảnh trông chờ mong mỏi, ngay cả bản thân Bạch Tế Tuyết cũng động tâm vô cùng. Chỉ tiếc rằng, tăng nhiều cháo thiếu!
Bạch Tế Tuyết híp mắt, Mộ Thần là loại người có chừng mực. Nếu như Khư Ma Thảo có hạn, hắn chưa chắc sẽ cho ba người không thân cũng chẳng quen hắn làm thí nghiệm.