Đại lượng Khư Ma Đan được luyện chế ra, phân phát xuống.
Mộ Thần cũng không phải thiện nam tín nữ gì, muốn có đan dược thì phải dùng đồ vật đổi lấy.
Pháp quyết, sách học thuật, nguyên liệu luyện khí, linh thảo gì đó đều nhận. Giá cả cũng không thấp, nhưng vì có thể đi ra khu nguyền rủa, mọi người đều không để ý chút đồ vật như vậy.
Những pháp thuật bất truyền nhiều thế hệ của những gia tộc bên ngoài, toàn đều hội tụ đến tay Mộ Thần.
Kỳ thật lấy giá trị con người hiện giờ của Mộ Thần, chút đồ vật này của mấy võ thánh trong Vùng Cấm kỳ thật hắn không cần thiết lắm, nhưng mà dù hắn chướng mắt, thì không có nghĩa là hắn vui lòng làm không công!
Dùng Khư Ma Đan xong, mọi người vẫn như trước có thể ở trong khu nguyền rủa, hơn nữa không cần lo lắng bị nguyền rủa ăn mòn.
Có rất nhiều người dùng đan dược xong lại sợ biến cố, lập tức ly khai khu nguyền rủa ngay. So với nguyền rủa, tu luyện giả càng quen ở nơi không có nguyền rủa hơn, dần dà, người trong khu nguyền rủa càng ngày càng ít.
Mộ Thần tốn hơn một tháng thời gian mới luyện ra đủ đan dược cho tất cả người trong khu nguyền rủa rời đi.
… …
Cung điện Bạch Tế Tuyết.
“Mộ Thần cònchưatính rờikhỏi khunguyền rủa sao?” Bạch Hùng Đào hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Vẫn chưa.”
Bạch Hùng Đào vẻ mặt kỳ lạ: “Hiện tạivẫnkhông đi?Hắn muốn gì!” Thật vất vả mới có thể đi ra ngoài, đừng có sinh ra biến cố gì đó nhá!
Diệp Thạch nhún vai nói: “Mộ Thần có quyết định củahắn.”
Bạch Hùng Đào nhíu mày nói: “Hiện tại tu luyện giả đềuđã hoặc đangrút khỏi Vùng Cấmrồi,người còn dư lại trongVùng Cấmchỉ còn một ít.Tuy rằnglầntrước những yêu thúkiađều bị đánh lui, nhưngcung vẫn còncálọt lưới.Nếu như xảy ra chuyệngì, các ngươingay cả ngườicầu cứu cũngkhông có.”
Bạch gia và Lăng gia cũng để một phần người đi ra ngoài, chỉ còn dư lại vài người chưa đi.
Diệp Thạch nhíu mày nói: “Tổ tông, ngài cũng đi ra ngoài trước đi. Nếuxảy ra chuyện, ta sẽ giúp Mộ Thần, không có vấn đềgì đâu.”
Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường, “Ngươi tuycũnglợi hại, nhưngchỉ một mình ngươi thìcó thểlàm gì?”
“Còn có Mộ Thầnmà, Mộ Thần rất lợi hại.” Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi nói luôn.
Bạch Hùng Đào bất đắc dĩ: “Thôi thôi, ta lưu lạiở thêmvớicác ngươi một đoạn thời gian.Nhưng mà rốt cuộc thìMộ Thần muốnlàmgìvậy?! Đã tới lúc này rồi màcòn khôngchịuđinữa.”
Diệp Thạch do dự một chút, sau đó nói cho Bạch Hùng Đào: “Mộ Thần nóilàhắn muốn thử xem có thể chuyển hóa Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khíhay không. Nếu có thể thành công,hắncó thể biến phếthànhbảo,có lẽcòndựa vào Tiên Ma Khí thành thần khôngchừng!”
Bạch Hùng Đào trừng lớn mắt không dám tin: “Mộ Thần thật đúng làcó nhiềuý nghĩ kỳ lạ!”
Diệp Thạch nhún vai nói: “Nói không chừng thànhcông thì sao.”
Bạch Hùng Đào: “…”
“Hai vị lão tổ tông đều cảm thấy có khả năng thànhcông.” Diệp Thạch nói thêm.
Bạch Hùng Đào sửng sốt, thầm nghĩ Mộ Thần nổi điên một mình thì thôi đi, còn đi kéo cả Lăng Xuyên và Bạch Tế Tuyết xuống nước.
Lăng Thương và Bạch Tế Tuyết ngay từ đầu cũng thấy Mộ Thần suy nghĩ kỳ lạ, nhưng dù không tin thì cũng không đại biểu rằng bọn họ không động tâm!
Hai người đều là nhân vật võ thánh cửu tinh đỉnh phong, nếu đổi thành mấy chục vạn năm trước, khi nguyên khí vẫn còn nồng đậm, chắc chắn hai người đã sớm trở thành võ thần.
Hai người sở dĩ không trở thành võ thần được, không phải là tư chất hai người không đủ hay cố gắng không đủ, mà là do Tiên Nguyên Khí trong thiên địa ở ngoại giới đã bị hao hết, mà muốn thành thần thì phải có Tiên Nguyên Khí.
Không có một võ thánh cửu tinh nào có thể đỡ nổi hấp dẫn thành thần, Lăng Thương và Bạch Tế Tuyết đương nhiên liền bị Mộ Thần xúc động.
… …
Một người kế ngắn hai người kế dài. Vì đạt được đủ thời gian, Mộ Thần mang theo Bạch Tế Tuyết và Lăng Xuyên vào Linh Tháp.
Mộ Thần nghĩ ra được một cách chính là, nghiên cứu ra một cái trận chuyển hoán, sau đó chuyển hoán Tiên Ma Khí trong đây. Trận pháp xây dựng như thế nào, Bạch Thần Tinh cung cấp không ít ý kiến, còn những khí cụ cần cho bố trí trận pháp, Lăng Xuyên cũng cho không ít ý kiến.
Ba người nghiên cứu mấy phương án, cuối cùng quyết định thử một lần.
Năm tháng sau, nghiên cứu của ba người Mộ Thần có được tính đột phá.
“Có thể hấp thu! Mộ Thần quả nhiên lợi hại!” Diệp Thạch vô cùng hưng phấn.
Tiểu hỏa long nhìn nguyên khí mà trận pháp chuyển hóa ra ngoài, hết sức kinh ngạc liếc nhìn Mộ Thần: “Không nghĩ tới ngươilạithành công.”
Mộ Thần híp mắt nói: “Đáng tiếc,hìnhnhưhơikém một chút.”
Tiểu hỏa long gật đầu bảo: “Không sai, ngươi vốn ký hy vọng chuyển hoán Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí, nhưng trong quá trình chuyển hoán,Tiên Ma Khíđã bịloại bỏThần tính. Nguyên khíđượcchuyển hoán racó thể dùng cho tu luyện, đáng tiếclạikhông có hiệu quảgiúpvõ thánh thăng cấp võ thần.”
Bạch Tế Tuyết nhẹ hít một hơi, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng.
“Thôi, mọi việc không thể cưỡng cầu.” Lăng Thương bất đắc dĩ lắc đầu.
Bận việc một hồi lại có kết quả này, Lăng Thương cũng không khỏi thất vọng. Nhưng dù sao Lăng Thương cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh đã thích ứng với chuyển biến này.
“Thần nhi, Diên Tinh, tuy rằng nguyên khí này không thểgiúpngười thành thần, nhưng phẩm chấtcũngcực cao, ngươi hấp thu một chútcũngcó lợi.” Bạch Tế Tuyết an ủi.
Mộ Thần gật đầu: “Ta biếtrồi.”
Mộ Thần hít nhẹ một hơi. Tuy rằng không thể lợi dụng nguyên khí này trở thành võ thần, nhưng nếu cứ để trận pháp này vận chuyển tiếp, như vậy nguyền rủa trong Vùng Cấm có thể bị tinh lọc, đó cũng là một chuyện tốt.
… …
Bạch gia.
“Bí cảnh quathêmmấy thángnữa là mở rồi.” Khúc Tâm Dương nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng thế.”
Khúc Tâm Dương khẩn trương siết chặt tay, “Không biết Diên Tinh cùng Thần nhi thế nào.”
Bạch Thần Tinh đặt tay lên mu bàn tay Khúc Tâm Dương an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ khôngsao đâu.Nói khôngchừng còncó đại cơ duyên trongđó đấy.”
Khúc Tâm Dương cười: “Có lẽlà vậy. Có lẽkhiDiên TinhvớiThần nhi đi ra, thực lực đã vượt qua ngươirồi ấy.”
Bạch Thần Tinh hơi oán trách liếc Khúc Tâm Dương một cái, “Chuyện này thì không chắc, ta dầu gì cũng là võ thánhngũ tinhcơ mà.” Ba năm này hắn cũng không nhàn rỗi.
“Võ thánhngũ tinhmà thôi.Nói không chừng Diên TinhvàMộ Thần đềuđãlà bát tinhhaycửu tinhrồi.” Khúc Tâm Dương chọc ghẹo.
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nhìn Khúc Tâm Dương: “Tới cấp bậc võ thánhrồi thìnàodễ tăng cấp như thế.”
Khúc Tâm Dương bĩu môi nói: “Con của chúng ta có bản lĩnhhơn ngươi.Ngươi làm không được, không có nghĩa là con của chúng ta làm không được!”
Bạch Thần Tinh tươi cười nói: “Đúng thế đúng thế, bản lĩnhcủaDiên Tinhtấtnhiênlà lớn hơn ta.”
… …
Vùng Cấm.
Diệp Thạch hưng phấn cảm nhận nguyên lực trong thân thể, “Ta là võ thánh bát tinhrồi!” Tuy rằng sau khi Tiên Ma Khí chuyển hóa thành nguyên khí đã mất đi Thần tính, nhưng dùng để tu luyện vẫn là chỗ tốt rất lớn.
Mộ Thần nói: “Đúng vậy! Diên Tinh lợi hại nhấtcơ mà!”
Diệp Thạch lại lắc đầu nói: “Nào có.Mộ Thần mới lợi hạinhất!Mộ Thần đãlà võ thánh cửu tinhrồi,tiếp đóđi ra ngoài thu phục Linh Tháplà ngươicó thể thành thần.Nghe nói thành thầnlàcó thể thoát phá hư không, đitớithần giới, trường sinh bất lão…”
Mộ Thần khoanh tay ôn nhu nhìn Diệp Thạch, nhẹ giọng nói: “Chỉ ao ước uyên ương không ao ướcthànhtiên.Nếutathành thần, đitới Thầngiớimà có thể mang theo ngươi, tatất nhiênsẽ đi. Nhưngnếunhưchỉ mộtmình tađi,vậy thìcó ýnghĩagìnữa.”
Trên gương mặt Diệp Thạch hiện lên nét đỏ ửng, gắt gao nắm chặt tay Mộ Thần: “Ngươi đãnói rồiđó nha! Ngươi thành thầnrồi cũngkhông thể đi, phải chờ ta thành thần, chúng ta cùng đi thần giới!”
“Được!” Mộ Thần nói.
Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, âm thầm liếc mắt.
Thành thần! Lão tổ tông cố gắng mấy vạn năm vẫn chỉ là một võ thánh cửu tinh, còn giờ Mộ Thần và Diệp Thạch mới lớn bao nhiêu đã mong muốn thành thần. Quả nhiên là thiếu niên ít kiến thức!
Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Chờ đếnThần giới,ta bắt một conthần thú nấu cho ngươi ăn.”
“Được! Ta cònchưaănthửthần thú đâu.” Diệp Thạch hưng trí bừng bừng nói.
Bạch Hùng Đào lần thứ hai liếc mắt. Thần thú? Trời má, hai người này tâm cũng thật lớn.
“Vùng Cấmsắpmở rarồi kìa.” Bạch Hùng Đào nói. Hắn cuối cùng có thể thấy ánh mặt trời lại rồi. Mẹ kiếp, ở địa phương quỷ quái này trong thời gian dài như vậy, hắn thật sắp chết luôn rồi.
“Tổ tông,nếungài đi ra ngoài, nhất định sẽlàm cảBạch gia giật mình.” Mộ Thần nói.
“Đúng vậy!Không chừng còn bị cho rằng làxác chết vùng dậy.” Diệp Thạch nói.
Bạch Hùng Đào tức giận trừng Diệp Thạch: “Cái gìmàxác chết vùng dậy!”
Diệp Thạch nhún vai nói: “Vốn chính làvậy mà.Trong từ đường củaBạch gia có bài vịcủangài,còncung phụng đã lâu.”
Bạch Hùng Đào: “…”
… …
Ngày Vùng Cấm mở ra rốt cục đã đến trong niềm tha thiết chờ đợi của đám lão quái vật.
“Ngaooo,phụ thânsắpđi ra.” Đại Bảo kêu lên.
“Ngaooo, mẫu phụsắpđi ra.” Tiểu Bảo cũng kêu lên ngay sau đó.
Khúc Tâm Dương nhìn hai tiểu quỷ bên chân, vô cùng bất đắc dĩ thở dài. Thầm nghĩ này hai tiểu tử này cũng không biết bị sao, cả ngày cứ ‘ngao ngao’, ai không biết còn tưởng Bạch gia bọn hắn nuôi hai con sói đâu.
Bạch Thần Tinh có chút khẩn trương nhìn chằm chằm nơi vào, tâm tình hơi thấp thỏm.
“Thần nhivớiDiên Tinhchắc sẽkhôngsao.” Khúc Tâm Dương dù nói vậy nhưng vẫn thấy bất an.
Bạch Thần Tinh miễn cưỡng cười, tuy rằng trong lòng bất ổn, nhưng vẫn nói với Khúc Tâm Dương: “Chắc chắnlà khôngsao.Ngươi còn khôngrõnăng lựccủahai người bọn họ sao?”
“Ngaoo,phụ thânthiên hạ vô địch.”
“Ngaoo, mẫu phụ thiên hạ thứ hai.”
Đại Bảo, Tiểu Bảo chạy vòng vòng bên chân Khúc Tâm Dương kêu.
Khúc Khôn ôm Lăng Cố đứng ở một bên, trong mắt có nét bất an thản nhiên.
Lăng Cố từ từ nhắm hai mắt, nằm trong lòng Khúc Khôn nhắm mắt dưỡng thần.
“Yên tâm đi, Thần nhi với Diên Tinh khôngsao đâu.” Lăng Xuyên nói với Khúc Khôn.
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng: “Thần nhivớiDiên Tinh đương nhiênsẽkhôngsao, nhưng nếu thayngươi vào,không chừng đãbị gặmchokhôngcòntromà chônấy.”
Lăng Xuyên: “…”
Lăng Cố mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xương của phụ thânrấtcứng.” Ngụ ý, vẫn sẽ dư lại xương cốt.