Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 387: Chương 387




Trong tửu quán của một trấn nhỏ ở Trung Châu.

“Có nghe nói chưa? Mộđạisưđãtrở lại!Mộ đại sưcònlà võ thánh cửu tinh!”

“Ta nghe nói từ trong bí cảnh chạyrarất nhiều lão quái vật, những người đó đều lànhờMộ Thầnmới ra được.”

“Mộ đại sư thật sự quá lợi hại! Nghe nóinếukhông có hắn,cácvõ thánhtrongbí cảnh không biết cònphải bị nhốt tớikhi nàođâu.”

“Lần này chạy ra nhiều võ thánh như vậy, Trung Châusắpcóbiến!”



Lâm Ngọc ngồi ở một bên, nghe mọi người chung quanh nói chuyện, tâm vẹo thành một đoàn.

Lúc trước Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh vào bí cảnh, tiếng gió hơi lui, nàng đã bắt chuẩn cơ hội, dưới sự trợ giúp của mẫu thân mà trốn ra Lâm gia.

Nàng chân trước vừa chạy ra, chân sau Lâm gia liền kinh hoảng, liền tuyên bố nàng chết bất đắc kỳ tử.

Hai năm nay Lâm Ngọc chạy ngược chạy xuôi, nhận hết khổ sở. Ngay từ đầu Lâm Ngọc còn muốn báo thù, nhưng rất nhanh Lâm Ngọc liền phát hiện cái ý tưởng báo thù này không thực tế cỡ nào. Thân phận Lâm Tạ sớm đã xưa đâu bằng nay, Bạch gia còn chuyên phái võ tôn bảo hộ Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong.

Kỳ thật, cho dù không có võ tôn cường giả bảo hộ, nàng cũng đã không phải là đối thủ của Lâm Tạ. Mặt của nàng còn bị hủy dung, bởi vậy mà bị mọi người xa lánh.

Mất đi Lâm gia che chở, nàng sống rất túng quẫn, đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn bị người ta ám toán, tu vi vẫn luôn trì trệ không tiến.

Lâm Ngọc vẫn luôn âm thầm lưu ý động tĩnh của Lâm Tạ. Biết Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ có quan hệ rất tốt, Mộ Viễn Phong vô cùng trân trọng Lâm Tạ. Hai người dựa vào lượng lớn tài nguyên, tu vi tăng lên rất nhanh. Vì thế tâm ghen tị của Lâm Ngọc càng lớn dần.

Đêm khuya nằm mộng, Lâm Ngọc mãi luôn chờ đợi Mộ Thần và Diệp Thạch chết trong Vùng Cấm, như vậy Lâm Tạ sẽ không còn có thể kiêu ngạo.

Hiện giờ bí cảnh mở, Mộ Thần và Diệp Thạch chẳng những đi ra, tu vi rất cao, còn mang ra một đám lão quái vật.

Nghe nói những lão quái vật ra từ bí cảnh đều mang ơn Mộ Thần. Trong khoảng thời gian này, cánh cửa Bạch gia cũng sắp cũng bị đạp phá, người tặng lễ có vô số kể.

“Biếtgì chưa?Thất thiếuLâm TạcủaLâm gia mang thai.” Một vị tu luyện giả thần thần bí bí nói.

“Phúc khíthật tốt!”Một tu luyện giả khác nói.

“Đúng thế. Mà phải nói làThất thiếucủaLâm gia nửa đời trước mệnh đồquá xấu, nhưng hiện giờ thật sự là quý không thể nói!”

“Mộ Thần không để ý phụ thâncưới kế mẫu phụ?”

“Ngươi không biếtà, sinh mẫucủaMộ Thần chết sớm, hắnlạilà hiếu tử, không đành lòng nhìn phụ thân cô độc sống quãng đời còn lại,nênđối với hôn sựcủaphụ thân,hắn vui như mở cờ, khôngcó chútphản đốinào, đốixử với Thất thiếu cũng không tồi.”

“Thất thiếu thật sự là gặp may!”

“Chứ còn gì.Tuy nhiênThất thiếu mệnh tốt, nhưng Mộ Thần không có bởi vì Lâm Tạmàđối xử khácbiệt vớiLâm gia.”

“Trồng nhân gì thì được quả đó.Lâm gia đốivớiLâm Tạ không tốt, Lâm Tạ tấtnhiên cũng không cần chiếu cố Lâm gia.”

Lâm Tạ mang thai! Lâm Ngọc cảm thấy đau tim, thật muốn ói ra một búng máu.

Lâm Tạ mang thai, nếu sinh ra thì đó chính là đệ đệ muội muội của Mộ Thần. Nghe nói Mộ Thần đối với người của mình đều không tồi, có đứa bé này, Lâm Tạ có thể xem như mẫu bằng tử quý, địa vị càng là vững như núi Thái Sơn.



Bạch gia.

“Phụ thân.” Mộ Thần gọi Mộ Viễn Phong một tiếng.

Mộ Viễn Phong nhìn thấy Mộ Thần, lập tức đứng lên, “Ngươi đã đến rồi!”

Mộ Viễn Phong cười nói, “Mấy bữa nayngười tớitặng lễ nhiềuquá… Thật sựlà quánhiều.”

Mộ Viễn Phong cười khổ, nghĩ thầm trên đời này người sẽ bởi vì thu lễ quá nhiều mà đau đầu chỉ sợ không nhiều lắm, mà hắn vừa vặn là một người trong đó.

Mộ Thần cười: “Không sao, nếu người ta đưathìphụ thancứthu đi.”

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Những thứ kia quá quý.” Bắt người tay ngắn.

Mộ Thần không để bụng: “Cũng khôngquý lắm đâu.”

Mộ Viễn Phong cười, nói: “Đó là vớinhãn giớihiện tạicủa ngươi…” Chỉ sợ hiện tại có rất ít đồ vật có thể vào mắt nhi tử nhà mình.

“Phụ thân, ta nghe nói mẫu phụ mang thai.” Mộ Thần nói.

Vẻ mặt Mộ Viễn Phong nhất thời quẫn bách, trong quẫn bách lại mang theo vài phần vui sướng, “Đúng vậy!”

“Xem ra ta lập tứcsẽ có thêmđệ đệ muội muội.Phụ thân nênđể dànhchút gia sản cho đệ đệcướilão bà, hoặc là chomuội muội làm đồ cưới.” Mộ Thần nghiêng đầu nói.

“Ngươiđó! Nóigì vậy!” Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hài tử còn chưa có sinh ra đâu, Mộ Thần nghĩ quá xa rồi.

… …

Bạch Thần Tinh từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Thần. Mộ Thần nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Nhạc phụ, ngài nhìn ta như vậy làm gì?”

“Nghe nóimấy vịlão tổ Bạch gia đều làdongươi cứu?” Vẻ mặt Bạch Thần Tinh cổ quái.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch Thần Tinh đánh giá Mộ Thần, “Đầu óccủa ngươiđến cùng thìlớn lên thế nào vậy?!”

“Thì cứ bình thường thôi.” Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ thở ra một hơi: “Trường Giang sóng sauxôsóng trước! Lão tổ tông đối với ngươi khen không dứt miệngđấy!”

“Lão tổ tông quákhen rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

“Ngao ngao ngao…” Âm thanh ầm ĩ chợt truyền tới.

Bạch Thần Tinh dùng linh hồn lực đảo ra ngoài, trên trán nhất thời có ba cái hắc tuyến.

Đại Bảo Tiểu Bảo bị Diệp Thạch dùng nguyên khí vứt lên không trung, sau đó để rơi tự do, lúc sắp rơi xuống thì lần thứ hai bị Diệp Thạch dùng nguyên lực đưa lên cao.

“Thảycao cao!Thảycao cao…” Đại Bảo ngao ngao kêu.

“Cao cao, cao cao!” Tiểu Bảo kích động kêu.

“Bay bay bay, bay bay bay.” Đại Bảo huy động tay chân, ở trên bầu trời làm ra các loại động tác quái dị.

Bạch Thần Tinh đau đầu đỡ trán. Mộ Thần tài hoa tuyệt thế, nhưng nhi tử nhà mình lại gây cản trở như vậy. Chỉ số thông minh của Đại Bảo Tiểu Bảo thật là làm người ta ưu sầu!

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch cùng hai đứa con trai, vẻ mặt thản nhiên mỉm cười.

“Diên Tinh thật sựquáhồ nháo!Đại Bảo Tiểu Bảo là hài tử,khôngphảilà đồ chơi!” Bạch Thần Tinh giận dữ nói.

Mộ Thần cười nói: “Khôngsao, Đại Bảo Tiểu Bảo da dày,dù córơi xuống cũng sẽ khôngbị sao.” Mộ Thần biết hai hài tử này nhà mình xương cứng như thiết cốt, bởi thế không hề lo lắng.

Bạch Thần Tinh: “…” Ai nói nhi tử của hắn có vận khí tốt, nhi tử của hắn có vận khí vô cùng tốt mới đúng!

“Nhạc phụ, ta nghe nói Trung Châuvànước ngoàiđã córất nhiều thôngđạo nốiliềnvớinhau?” Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Khôngsai.”

Mộ Thần nhíu mày, vuốt ve ngón tay: “Phải tìm một cơ hộirồitiếp nhậnmấy vịsư phụ đếnthôi.”

Bạch Thần Tinh nhẹ hít một hơi: “Tađãphái người đi qua nước ngoài,mấy vịsư phụcủangươi đãrời đi, cũng không biết chạy đi đâu.”

Trần Đạt ngược lại đã nhận đến, hiện tại ở Bạch gia làm quản sự.

Năm đó thân thể Trần Đạt có bệnh cũ, giờ đã sớm được Mộ Thần dùng đan dược chữa khỏi, tu vi cũng đến võ hoàng.

Bạch Thần Tinh cùng Khúc Tâm Dương đều thực cảm kích và tôn trọng Trần Đạt. Trần Đạt tuy rằng tu vi ở Bạch gia cũng không cao, nhưng địa vị lại không thấp.

“Không biết sư phụ thế nào, có phảiđãđến Trung Châu hay không.” Mộ Thần nói.

“Ngươi lo lắng?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!”

Năm đó Diệp Thạch tới Trung Châu, thiếu chút nữa bị người Bạch gia xử lý. Khúc Khôn cũng kém chút đưa mạng trên tay người Bạch gia. Về Mộ Viễn Phong thì lại có những người không thức thời của Lâm gia tìm tra. Vì thế Mộ Thần không biết, nếu Hùng Uy tới Trung Châu sẽ gặp phải những gì.

“Ngươi không cần quá lo lắng.” Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần khó hiểu: “Vìsao?”

“Hai lão quái vật Mệnh Tộc đều hao hết vận số, chếttrongVùng Cấm, còn lại đềurời đi trong im lặng.Cây đổ bầy khỉ tan, hiện tại hẳn làsẽkhông cóai vô duyên vô cớ tìm tra.”

“Sư phụ ngươi dầu gì cũng là võ hoàng,vẫn phải cónăng lực tự bảo vệ mình.Với lại từ khi Lâm Tạ thành bạn lữcủaphụ thân ngươi, Trung Châuliềnbắt đầu lưu hành làm người tốt chuyện tốt.” Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần khó hiểu nhìn Bạch Thần Tinh: “Người tốt chuyện tốt?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Phải!”

Lâm Tạ giúp Mộ Viễn Phong một phen, liền thành thê tử của Mộ Viễn Phong, trở thành tiêu bản ‘chim sẻ biến phượng hoàng’ thành công nhất.

Hiện tại rất nhiều người đều nằm mơ rằng gặp được người có quan hệ chặt chẽ với Mộ Thần tới từ nước ngoài, để dễ mượn chuyện này một bước lên trời, kết bạn được với Mộ Thần.

Mộ Thần chỉ có một phụ thân, nhưng Mộ Thần không có khả năng chỉ có một người thân là Mộ Viễn Phong! Trong lúc nhất thời, bảy đại cô bát đại di, ca ca, tỷ tỷ, muội muội của Mộ Thần sôi nổi gặt hái…

Hiện tại thân phận Mộ Thần rất xuất chúng, lại có vết xe đổ của Mộ Viễn Phong, khiến rất nhiều thế lực đều ôm thái độ thà tin là có, chứ đừng không tin.

“Hiện tại Trung Châucórất nhiều kẻ lừa đảo, giả mạo huynh đệ tỷ muội,tẩu tử thúc thúc, sư phụ sư huynhcủa ngươi!Trừnhững ngườidiễn xuất quá kémthì bình thườngđềusốngkhông tồi… Ta nghĩ nếu như sư phụ của ngươi bại lộ thân phận, hẳn là sẽđượclễ ngộ.” Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần vô cùng ngoài ý muốn trừng lớn mắt, một lúc lâu mới gật đầu, sắc mặt có chút vặn vẹo: “Như thế cũng tốt.”

Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần: “Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?”

Mộ Thần do dự một chút mới nói: “Ta tính đi ngũtháp Trung Châu nhìn một cái.” Chỗ tốt của năm tòa phân tháp Mộ Thần đã thấy được, vậy nên năm tòa tổng tháp lợi hại cỡ nào, không nghĩ cũng biết.

Bạch Thần Tinh gật đầu; “Cũng tốt, ngươicũngquen thuộcrồi,chuyện ra taythu phục cũng không cần phải gấp gáp, ngươi còn trẻ, cách tuổi ba mươivẫn rấtxa.”

Mộ Thần gật đầu: “Ta biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.