Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 388: Chương 388




Một đoàn xe ở Minh thành.

Một lão giả hắc y vuốt râu mép, sâu không lường được nói: “Đồ đệ Mộ Thần của taấy à,đóchínhlà thiên thần hạ phàm! Nhớ năm đólúchắnởhọc viện Thánh Tinh chúng ta thí nghiệm tư chất, thạch trụ thí nghiệm tư chấtkialập tức liền náttan!”

“Lúc ấy thật sự là rầm rộ kinh người, muôn hình vạn trạng! Khi đó tất cả đệ tử thí nghiệm tư chất đều sợ ngây người.”

“Ta,viện trưởng học viện Thánh Tinh—— Liên Thành Không, lúcđấy liềnthuhắnlàm quan môn đệ tử.”

“Rất nhanh ta liền phát hiện, tiểu tử Mộ Thần này không phải vật trong ao! Tachọnracho hắnnămvịđại sư luyện đan, luyện khí, chế phù, minh văn, phù chú, dốc lòng giáo dục hắnhọcthuật.”

“Tài hoacủaMộ Thầntrênnăm môn học thuật quá kinh người, rất nhanh liền trò giỏi hơn thầy,các đạisưđều không bằng hắn.”

“Tuyệt thế thiên tài,chính làngườibìnhthườngkhôngthể sánh bằng!”



“Đại sư thật lợi hại!Không ngờ ngài lạicó thể dạyranhân tàinhưMộ Thần.” Một thiếu nữ đầy sùng bái nhìn “Liên Thành Không”.

“Liên Thành Không” vuốt râu mép, tràn đầy kiêu ngạo nói: “Ta cả đời này,chuyện ta cảm thấythành côngnhấtchính là dạy dỗra được mộtđồ đệnhư Mộ Thần.Có đồ như thế,tathật sự là chết cũng không tiếc.”

“Đại sư,vậyngài có thểdẫntađi gặpMộ Thầnkhông?” Thiếu nữ hỏi.

“Đương nhiên có thể, tiểu thư huệ chất lan tâm, tuổi còn nhỏ đã là luyện dược sư lục cấp, nếu gặp gỡ đồ đệ của ta, tasẽ thử bảohắn chỉ điểm ngươi một chút.” “Liên Thành Không” nghiêm trang nói.

Thiếu nữ kích động vẻ mặt ửng đỏ, “Cóđạisưtrợ giúp, tiểu nữ tử tấtsẽkhông quênândìu dắt lần nàycủađại sư.”

… …

“Uy, quỷgì vậy?Ta cũng không biếtthì ra sư phụMộ ThầnlàLiên Thành Khôngđấy, vậy ngươi làtừ đâu ra?” Cơ Phi Diễm cười như không cười truyền âm với Hùng Uy.

“Thúi lắm!Đồ đệ ta tân tân khổ khổ dạy dỗra có liên quan gì tớiviệntrưởng!” Hùng Uy đen mặt nói.

“Ta cũng không biếtviệntrưởnglại códạng này.” Kinh Sí Diễm tức giận nhìn lão giả đang chậm rãi kể lể kia, “Chết cũng không tiếc?Tênngu ngốc này thậtmuốnchếtrồi.”

“LúcMộ Thần thí nghiệm tư chấtcólợi hại như vậysao?Gì màdị tượng kinh người?” Cơ Phi Diễm tò mò truyền âm hỏi.

“Làm sao có thể!Đồ đệ của ta mới lợi hạicơ.Lúc ấy Trang Du, Diệp Thạch, Lam Nhược Phong, Mộ Thầncùng lúcthí nghiệm tư chất, Mộ Thần biểu hiện kém cỏi nhất, đồ đệ của ta biểu hiện tốt nhất!” Kinh Sí Diễm đắc ý dào dạt truyền âm.

“Đồ đệ của ngươi tư chất tốtthìcó ích lợi gì, tư chất không thể đại biểu hết thảy, đồ đệ của ta mới lợi hại đây nè.” Hùng Uy đắc ý nói.

Kinh Sí Diễm cười cười: “Năm đó nếu khôngnhờ cóDiệp Thạch, nói không chừng Mộ Thần căn bản khôngvào đượchọc viện.” Lúc ấy bốn người tham gia thí nghiệm, chỉ có mình Mộ Thần tư chất kém nhất, không được trưởng lão học viện thu làm đồ đệ, sau đó lại bị Lam Nhược Phong ngáng chân, thiếu chút nữa ngay cả thí nghiệm cũng không thông qua.

Hùng Uy khẽ hừ một tiếng, truyền âm nói: “Đồ đệ của ta khôngvào đượchọc việnthìcũng sẽ có đường rakhác.”

Năm đó bởi vì tu vi Mộ Thần tiến cảnh nhanh chóng, nên bị hoài nghi thí nghiệm tư chất sai lầm, sau đó thí nghiệm lại, quả nhiên tư chất sai lầm.

Người nào trong học viện đều cho rằng là do dụng cụ thí nghiệm có vấn đề, lúc trước Hùng Uy cũng cảm thấy dụng cụ có vấn đề, hiện tại nhớ tới, cp thể không phải là do dụng cụ xảy ra vấn đề.

Thứ mà Mộ Thần xuất sắc nhất, cho tới bây giờ không phải là tư chất của hắn, mà là tài trí của hắn.

Mộ Thần có lẽ đã sử dụng thủ đoạn nào đó đề cao tư chất của mình, cho nên mới có thể xuất hiện tình huống trước sau thí nghiệm ra tư chất khác nhau.

Cơ Phi Diễm đánh giá vị Điền gia tiểu thư kia, đầy khinh thường nói: “Người ở Trung Châu nàyđều là ngu ngốc sao?Chỉtùy tiện lừa dối một chútlà tin tớivậy sao?”

“Ai màbiết,chắc ngườiTrung Châu đềungốcđi.” Hùng Uy có chút bực mình nói.

Kỳ thật lúc trước Hùng Uy cũng nói với người khác rằng hắn là sư phụ của Mộ Thần, kết quả người khác còn mắng hắn không chuyên nghiệp, một chút khí độ cũng không có, người thì mập như heo còn muốn giả mạo sư phụ của Mộ Thần, thật khiến người ta cười đến rụng răng.

Cơ Phi Diễm ngại hắn dọa người, kêu hắn đừng nói lung tung.

Thấy khỏa đại thụ Mộ Thần này không thể dùng, đám người Hùng Uy chỉ có thể làm tiểu hộ vệ cho thương đội, kiếm chút nguyên thạch.

Cơ Phi Diễm đầy vui sướng khi người gặp họa nhìn Hùng Uy: “Nghĩ lại một chút đi, người tachỉ nóimấylờiđãcó thể thuận lợi lừa ăn lừa uống lừa mỹ nữ,còn mộtvịsư phụ hàng thật giá thậtcủaMộ Thầnnhư ngươilại chỉ có thể bị ngườita coithành kẻ lừa đảo.”

Hùng Uy: “…”

Kinh Sí Diễm cười cười, trấn an nói: “Tẩu tử,chuyệnnày thuyết minhrằngHùng huynh là mộtngườirấtthànhthật nha!”

Cơ Phi Diễm đầy bất đắc dĩ: “Ngươithậtngốc.Bị ngườicoithành kẻ lừa đảo, chỉ có thể thuyết minhrằnghắnngốc, không thể nóilàhắn thành thật được.”

Kinh Sí Diễm: “…”

Hùng Uy: “…”

“Thương đội thủ lĩnhlạilà một cái nha đầu ngốc, nha đầu kia sắpbịngườitalừa sạch sẽ rồi.” Hùng Uy thương hại nhìn Điền Oánh Oánh.

Cơ Phi Diễm bĩu môi nói: “Nha đầungười ta vội vàng bị lừathìngươi gấp cái gì? Tathấynha đầu kiarấtthích thúcơ mà.”

Hùng Uy gật đầu: “Cũngphải! Nha đầu kia đãsắpcao hứng điên rồi.”

Chậc chậc, nha đầu ở Trung Châu có đầu óc thật đơn giản.

Nhưng Trung Châu cũng không chỉ có nha đầu kia đầu óc đơn giản. Nghe nói lúc Diệp Thạch đến Trung Châu, thiếu chút nữa y đã bị huynh đệ của phụ thân làm thịt. Lúc Khúc Khôn đến Trung Châu lại bị người Bạch gia vây công. Vận khí Mộ Viễn Phong hơi tốt một chút, không bị gì trong tay người nhà, nhưng lại bị người ta xem thành kẻ cắp, may mà nhân họa đắc phúc, còn lấy được một lão bà xinh đẹp.

“Nhìn bộ dáng này, nha đầu kiacókhả nănglà xem tiểu thuyết màlớn lên.” Kinh Sí Diễm buồn cười nói.

Cơ Phi Diễm lắc đầu: “Nha đầu ngốc.” Muốn từ chim sẻ thành phượng hoàng làm gì dễ như vậy!



“Triệu quản sự, chúng ta cònphải chờbao lâumới tớiđịa giới Bạch gia?” Điền Oánh Oánh không thể chờ đợi được hỏi.

“Đại khái còn cần một tháng.” Triệu quản sự nói.

Điền Oánh Oánh nhíu mày: “Lâu như vậysao?Không thể nhanh hơnsao?”

“Đúng vậy,Triệu quản sự, ta đã lâuchưagặp đượcđồ đệ của ta, cũng không biết hắn hiện giờ như thế nào.” “Liên Thành Không” vẻ mặt vội vàng, chờ đợi nói.

Hùng Uy nhìn “Liên Thành Không”, đầy châm chọc truyền âm, “Người nàyvậy mà lạivội vã đi gặp Mộ Thần, vội vàng đi chịu chếtà?Thậtđúng làngốc.”

Cơ Phi Diễm liếc mắt xem thường: “Họcngười ta chút đi, nhìn người takìa, sovớingươi giốngbiết bao nhiêu! Ngươithìsao, rõ ràng là thật, lạibị coi làlừa đảo.”

Hùng Uy: “…” Hắn giống lừa đảo thì sao, dù sao hắn cũng là thật!

“Thời gian không còn sớm, tiểu thư, chúng tađitìm trước một chỗ nghỉ ngơi đi.” Triệu quản sự nói.

Điền Oánh Oánh tuy rằng vội vã mang “sư phụ của Mộ Thần” đi gặp Mộ Thần, nhưng nàng cũng không dám để “sư phụ của Mộ Thần” cùng xa mã mệt nhọc. Điền Oánh Oánh lúc này liền quyết định trước tiên vào thành nghỉ ngơi.

… …

Đám người Điền Oánh Oánh vừa vào thành liền phát hiện không khí trong thành vô cùng náo nhiệt.

“Mộ đại sư thật trẻ!”

“Đúng thế, thật sự là quá trẻ tuổi.”

“Khí độkia củaMộ thiếu thật sự là không người có thể sobằng.”

“Bạch thiếu cũng theo tới, còn có hai hài tử.Hài tửcủaMộ thiếu cùngBạch thiếu cũng khôngphảivật trong ao!”



Điền Oánh Oánh cản lại một thanh niên hỏi; “Hai vị đạo hữu, các ngươi đang nóitớiMộ Thần Mộ đại sư?”

“Đúng vậy! Mộ đại sưtớiMinhVănTháp! Lúctrướckhông có chúttin tứcnào, đột nhiên liền tới.Tiểu thư, ngươi tới thực xảo,nếuvận khí tốt, ngươi còn có thể nhìn thấy Mộ Thầnđạisư đâu.” Một tu luyện giả nói.

Điền Oánh Oánh hưng phấn nói: “Trongthương độichúng ta có sư phụcủaMộ đại sư!”

Hai vị tu luyện giả hai mặt nhìn nhau, sắc mặt một vị tu luyện giả có chút vặn vẹo nói: “Không dối gạt tiểu thư,trongthành nàycókhông ít sư phụ, huynh đệ, tỷ tỷ, muội muội, sư huynh, sư đệcủaMộ Thần,nhưng nhữngngười nàysau khiMộ thiếuvàBạch thiếu đột nhiên hiện thânthìtất cả đều chạy trối chết.”

Điền Oánh Oánh trong lòng giận dữ, miễn cưỡng cười nói: “Liênviệntrưởng sẽ không.”

Điền Oánh Oánh quay đầu nhìn “Liên Thành Không”, lại phát hiện, một “Liên Thành Không”nhất quán thong dong giờ phút này sắc mặt lại có chút mất tự nhiên, tay chân có chút cứng ngắc.

Trong lòng Điền Oánh Oánh nhất thời càng thêm bất an, nhưng rất nhanh liền ổn định tâm thần.

“Liên tiền bối, ngài không sao chứ?” Điền Oánh Oánh đầy thân thiết nhìn “Liên Thành Không”.

“Liên Thành Không” cứng ngắc cười: “Không có gì, ta chỉ làhơingoài ý muốn, không nghĩ tới nhanh vậyđãgặpđượcđồ đệ.”

Cơ Phi Diễm đánh giá “Liên Thành Không”, trong mắt hiện lên vẻ trêu tức, “Chậc chậc,tênlừa đảonàytâm tính thực tốt.” Đã tới lúc này còn không có sợ tới mức chạy trối chết.

Con đường cái nguyên bản ồn ào lại bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Cơ Phi Diễm đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch xa xa đi tới, bên cạnh hai người còn có hai tiểu bất điểm đi theo.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch ở phía trước, hai tiểu bất điểm thì ở phía sau.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Mộ Thần cùng Diệp Thạch.

Điền Oánh Oánh nhìn “Liên Thành Không”, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, đồ đệ của ngài đến.”

Vị nam tử vẫn luôn giả tiên phong đạo cốt giờ phút này đã mặt đỏ tai hồng, hai chân như nhũn ra. Giờ còn nghi ngờ gì nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Oánh Oánh liền trắng bệch, hiện lên vài phần xấu hổ và giận dữ. Tên lừa đảo!

“Nha đầu ngốchìnhnhưđãbiếtlàbị lừa.” Cơ Phi Diễm chớp chớp mắt nói.

“Đềuđãlúc nàymàcòn không biếtthìcũng quá ngốc.” Hùng Uy bất đắc dĩ nói.

Hai thân ảnh từ xa tới gần, ánh mắt Diệp Thạch đảo qua người trong thương đội, nhìn thấy vài người đứng trong thương đội, không khỏi vui vẻ hô, “Sư phụ!”

Điền Oánh Oánh nhìn thấy biểu hiện của “Liên Thành Không”, nhất thời mất hết can đảm, nhưng giờ phút này nghe được tiếng kêu của Diệp Thạch, Điền Oánh Oánh nhất thời tâm như tro tàn lại cháy.

Điền Oánh Oánh thầm nghĩ, bộ dạng mặt đỏ tai hồng, chột dạ hụt hơi này của “Liên Thành Không” chẳng lẽ là kích động?

“Liên Thành Không” nghe được tiếng Bạch Diên Tinh gọi, nhất thời cũng sửng sốt. “Liên Thành Không” thế nào cũng không nghĩ tới Bạch Diên Tinh sẽ hướng về phía hắn gọi “Sư phụ”.

“Liên Thành Không” tâm tư chuyển nhanh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bạch Diên Tinh này cũng là hàng giả?

“Đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu, được tới lại chẳng mất công phu.Sư phụ, đồ đệ cuối cùng lại gặp được ngài.” Mộ Thần nhìn Hùng Uy trong thương đội, cong khóe miệng cười nói.

Điền Oánh Oánh tâm tình kích động không thôi, hai mắt tha thiết nhìn “Liên Thành Không.”

“Liên Thành Không” tâm tình bất ổn, trong lòng hiện lên ngàn vạn con thảo nê mã. Bởi chưa từng nghĩ tới loại trường hợp này, “Liên Thành Không” nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Điền Oánh Oánh muốn mở miệng nói cái gì, đã thấy ba người trong thương đội bước ra.

“Mộ Thần, ngươi càng ngày càngsoái rồi.” Cơ Phi Diễm mỉm cười nói.

“Sư phụ, sư bá, Cơ tiền bối, các ngàilàmhộ vệchothương độisao?Sao các ngài không đến tìm ta cùng Mộ Thần?” Diệp Thạch kì lạ hỏi.

Theo y biết, làm hộ vệ cho thương đội thực vất vả, còn không được bao nhiêu nguyên thạch.

Cơ Phi Diễm cười nói: “Này đều phải trách sư bácủangươi,bộ dạng nhưmột kẻ lừa đảo, cònngốc nữa.Hắn nóivới người tahắn là sư phụcủaMộ Thần, thiếu chút nữađã bịngườitađánhmột trận.Không cócách nào, ta chỉđànhđi theo hắn làm hộ vệ, vừa lúc, trong đội ngũ này còn cómột vị“sư phụcủaMộ Thần”, ta cho sư bácủangươi đi theo họcmột chút.”

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.