Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 389: Chương 389




Điền Oánh Oánh không dám tin nhìn ba người hộ vệ kia, con mắt trợn tròn, sắc mặt xanh trắng.

Tâm tư Điền Oánh Oánh toàn tốn ở trên người “Liên Thành Không”, còn mấy hộ vệ trong đội, nàng căn bản không lưu ý tới.

Hai vị tu luyện giả đáp lời cùng Điền Oánh Oánh cũng ngây ngẩn cả người. Hai người đoán được vị sư phụ mà Điền Oánh Oánh nói tới là hàng giả, lại không nghĩ rằng hàng thật lại thật sự cũng ở trong đội ngũ. Trong ánh mắt mấy tu luyện giả nhìn Điền Oánh Oánh đều lộ ra vẻ thương hại.

Nha đầu kia thật đủ bi thảm, sư phụ thật của Mộ Thần, sư phụ của Bạch Diên Tinh, sư mẫu của Mộ Thần đều ở trong đội ngũ, nàng lại chỉ biết xum xoe đối với một cái hàng giả.

“Sư phụ, ngươi đi theo ta thôi.Ta muốn từ Bạch gia tách ra.Sư phụ có bằng lòngtớiphủta làmquản sự, thay ta quản lý một chútngườikhông nên thân?” Mộ Thần đi đến trước mặt Hùng Uy cung kính hỏi.

Hùng Uy gật đầu: “Tấtnhiênlà được! NgươiởTrung Châu thành lập phủ đệcủamình?”

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch gia đối với hắn không thể nói là không tốt, nhưng dù sao đó cũng là Bạch gia, Mộ Thần hắn cũng không thể mãi sinh hoạt ăn nhờ ở đậu như vậy!

Huống chi, phụ thân của hắn cùng mẫu phụ luôn ở Bạch gia cũng không được!

Đám người Hùng Uy cùng thương đội chỉ là quan hệ thuê mướn, song phương không có gì giao tình, thế nên đám người Hùng Uy đi vô cùng lưu loát.

Điền Oánh Oánh muốn giữ lại, nhưng đám người Hùng Uy cùng nàng chỉ đơn giản là quan hệ thuê mướn lâm thời, song phương căn bản là chưa nói tới cái gì giao tình.

Còn “Liên Thành Không” kia vừa gặp gỡ Mộ Thần và Diệp Thạch thì liền dọa đến chân mềm nhũn. Phải biết là hắn cùng sư phụ thật của Mộ Thần từng đồng hành một đường!

Điền Oánh Oánh không bắt được quan hệ với Mộ Thần, dưới cơn tức giận liền đánh tên lừa đảo “Liên Thành Không” gần chết.

Bởi vì chuyện ô long này, thương đội của Điền Oánh Oánh liền trở thành tiêu điểm cho mọi người đàm luận.

Trong lúc nhất thời, chuyện sư phụ thật của Mộ Thần trà trộn trong một cái thương đội làm hộ vệ, cùng một tên sư phụ giả của Mộ Thần cùng ăn cùng ở một tháng, biến thành trò cười cho mọi người trà dư tửu hậu.

“Đồ đệ, ngươi hiện tạithậtphát đạt, nghe nói hiện tạingười giàunhất Trung Châu chính là ngươi.” Hùng Uy nói.

Mộ Thần cười nói: “Sư phụ quá khen, tacăn cơ ít, khôngso bằngnhững gia tộc nội tình thâm hậukhác.”

Hùng Uy không cho là đúng: “Đồ đệ, ngươi quá khiêm nhường.Tên kia nóilúcngươi sinh ra,trên trời hiện lênNgũ Sắc Tường Vân,miệngngậmvàng ngọc, trời sinh dị tượng, làĐạiLa thần tiên chuyển thế, vừa thấy chính là mệnhđại phú đại quý…”

Mộ Thần: “…” Đây là cái quỷ gì?!

“Sư phụ,vậy tênlừa đảokia cónói làm sao tavớiMộ Thần biếtnhau không?” Diệp Thạch tò mò hỏi Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm run run khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Hắn nóilúcdòxétbí cảnh, Mộ Thần bị một con rắn độccắn,mắt bị mù, còn trúng độc.Khi đóngươi ở bên cạnh hắn chiếu cố hắn, gạo nấu thành cơm, sau đó vẫn luôn gắn bó làm bạn.”

Diệp Thạch: “…”

Diệp Thạch nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lúc này giận dữ, “Tênngu ngốckiacó ý gì! Mộ Thần nhất địnhphảimắt bị mùmớicoi trọng tahả?”

Rõ ràng lúc trước khi nhận thức nhau, là Mộ Thần theo đuổi mình trước mà!

Lúc ấy ánh mắt Mộ Thần rất tốt, tuy rằng y cũng không rõ vì sao Mộ Thần sẽ coi trọng y, nhưng mà Mộ Thần quả thật coi trọng y!

Kinh Sí Diễm: “…”

“Sớm biếtvậy nênđánhhắnmột trận đã.” Diệp Thạch rầu rĩ siết chặt tay.

Đại Bảo quơ đôi tay nhỏ thịt hồ hồ, kích động nói: “Tráibaquyền,phải baquyền.”

Tiểu Bảo hoa chân múa tay vui sướng kêu: “Hừ hừ ha ha.”

Mộ Thần: “…”

“Đồ đệ, ta nghe nóingươiđãlàvõ thánhcửu tinh?” Hùng Uy nói.

Mộ Thần gật đầu: “Vâng.”

Trước kia Mộ Thần che che lấp lấp tu vi của mình là bởi vì thực lực không đủ, sợ bị người khác kiêng kị. Nhưng hiện giờ thực lực Mộ Thần đã đạt tới võ thánh cửu tinh, ở Trung Châu không người địch thủ, tất nhiên cũng không cần phải lo rằng thực lực quá mạnh mẽ sẽ làm cho người khác cố kỵ.

Hùng Uy nhìn Mộ Thần, nhịn không được mà nói: “Đồ đệ, ngươi thật giỏi.” Hùng Uy cười khổ, mấy năm trước ở nước ngoài chỉ là võ tông, kết quả vừa mới qua bao nhiêu năm, Mộ Thần đã là một võ thánh.

“Đâu có.” Mộ Thần cười.

Hùng Uy nói: “Đồ đệ, hiện tại ngươi nuôi sống không ít kẻ lừa đảonha!”

Mộ Thần: “…” Đây cũng không phải là chuyện hắn nguyện ý! Nhưng mà người Trung Châu quả thật đầu óc đều rất đơn giản.

“Các ngươi sao lại đến nơi này?” Hùng Uy hỏi.

Diệp Thạch đáp: “Mộ Thần muốn thu phục ngũtháp Trung Châu, ta cùng hắn đến xem.”

Hùng Uy vuốt cằm nói: “Ngũtháp Trung Châuà?Nghe nói đó là thứ tốt.”

Mộ Thần gật đầu: “Đúng là thứ tốt, nhưngmàngũtháp hợp nhất mới là thứ tốt chân chính.”

Ngũ tháp Trung Châu bởi vì trải qua năm tháng dài lâu nên đã có chút tổn hại, hắn phải tu bổ một chút rồi mới thu phục được.

“Mộ Thần, ngươicứnhư vậy đoạt đồcủangũ thápsao?” Hùng Uy nói.

Năm tòa Linh Tháp ở Trung Châu đồng dạng đại biểu năm cỗ thế lực bất đồng. Mộ Thần muốn thu phục năm tòa Linh Tháp, tất nhiên sẽ đắc tội với không ít người.

“Khôngsao, những giá áo túi cơmđókhông phải là đối thủcủaMộ Thần.” Diệp Thạch bâng quơ nói.

Mộ Thần nhún vai nói: “Kỳ thật rất nhiều tác dụngcủangũtháp đềuđãthoái hóa,nói trắng ra thìý nghĩa tượng trưngcủanăm tháp cànglớn hơn.Nếu nhưtathuận lợi thu phụcngũ tháp,tasẽ luyện chế một cái phỏng chế Linh Tháp ra cho năm tháp.”

Hùng Uy gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

… …

Trung Châu, tân phủ Mộ gia.

Mộ Viễn Phong đối với việc đám người Hùng Uy đến đây rất vui sướng.

Người Bạch gia tuy rằng đối với Mộ Viễn Phong không tồi, nhưng trong xương người Bạch gia luôn có một loại khí tức cao cao tại thượng.

Tuy rằng người Bạch gia sẽ không ở trước mặt Mộ Viễn Phong tự cao tự đại, nhưng Mộ Viễn Phong vẫn luôn có chút không được tự nhiên.

Giờ phút này nhìn thấy cố nhân đến từ nước ngoài, Mộ Viễn Phong bỗng thấy tâm tình thư sướng.

“Hùng huynh, các ngươi rốt cục đến rồi. Thần nhi tìm các ngươi đã lâu rồi, nhưng tìm tới đều là lừa đảo.” Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ lắc đầu bật cười nói.

Hùng Uy đầy cảm khái: “Dạo nàylừa đảothậtnhiều.”

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúng vậy.À ta nghe nói trên đường ngươi gặpđượcmộttên‘sư phụcủaMộ Thần’?”

Hùng Uy gật đầu nói: “Đúng thế,tênkia nói chuyệncó thể lấy giả nói như thật.”

“Hắn nói Mộ Thần từnhỏthiên phú dị bẩm,nămtuổiđã có thểnắm taybóp nátkim thạch.” Hùng Uy nói.

Mộ Viễn Phong liếc mắt xem thường, nắm tay bóp nát kim thạch? Đó là Đại Bảo, Tiểu Bảo mới đúng! Con mình khi đó chỉ té ngã một cái đã khóc cả nửa ngày.

“Người nọ nói Mộ Thần từnhỏ rất được mọingười hoan nghênh, vạn chúng chú mục, nữ tử song nhi khôngaikhông thích.” Hùng Uy nói.

Mộ Viễn Phong cúi đầu xoa xoa mũi. Này thật sự là quá đề cao nhi tử của hắn, nhi tử của hắn năm đó chính là bị Trang Du hung hăng cự tuyệt, có lẽ cũng là bởi vì vậy mới cố gắng phấn đấu.

“Khó khănchongươi, nghe nói ngươi cùngtênlừa đảokiađồng hành hơn hai mươingày, nghetớichuyện ma quỷ hơn hai mươingày.” Mộ Viễn Phong đồng tình nói.

Hùng Uy khoát tay áo: “Chuyện đókhông có gì,chỉ coi nhưlànghe chuyện cười thôi.” Chỉ là nghe tên ngu ngốc kia nói dối hết bài này đến bài khác, mà hắn lại không thể phản bác, lúc ấy nghẹn thật là có chút khó chịu, “Ta nghe nói lúc trước lại có người động thủ trên đầu thái tuế, nói xấu ngươi…”

Mộ Viễn Phong cười: “Đều là chuyện quá khứ, cũng khôngcoi là gì.”

Hùng Uy gật đầu, vui vẻ nói: “Ta nghe nói ngươi nhân họa đắc phúc, cướiđược một vịtân phu nhân như hoa như ngọc.”

Mộ Viễn Phong cười ôn nhu: “Lâm Tạrấttốt.”

Hùng Uy nhìn bộ dáng cảm thấy mỹ mãn của Mộ Viễn Phong, nở nụ cười.

“Hùng huynh, Cơ phu nhân đối với ngươivẫncòn ngoan ngoãn phục tùngsao?!” Mộ Viễn Phong hỏi.

Hùng Uy tiếng cười im bặt, Cơ Phi Diễm có lúc nào đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng? Hắn ngoan ngoãn phục tùng đối với Cơ Phi Diễm mới đúng.



Mộ Thần tốn hơn nửa năm đi tới năm tòa Linh Tháp Trung Châu, tiến hành nghiên cứu cùng chữa trị.

“Bắt đầu.”Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần ở trung tâm tế đàn, nói.

Ở giữa năm tòa Linh Tháp có một tế đàn lâu năm ít tu sửa, hẳn là thần thuật sư năm đó lưu lại, Mộ Thần đang tiến hành chữa trị tế đàn.

Mộ Thần đứng ở trung tâm tế đàn, vầng sáng đủ mọi màu sắc từ trên người Mộ Thần chiếu ra, một tòa Linh Tháp hư ảnh tràn ngập khí tức thần thánh xoay vòng vòng trên đỉnh đầu Mộ Thần.

Các tu luyện giả nguyên bản đang tu luyện trong năm tòa Linh Tháp Trung Châu lập tức bị bắn ra, năm tòa Linh Tháp đột ngột nhảy ra khỏi mặt đất, đồng thời bay tới tế đàn.

Trận Pháp Tháp.

“Ông nội,Trận Pháp Thápbay đi!” Hà Tĩnh Nguyệt chạy tới nói với Hà Hiền.

Hà Hiền nhẹ hít một hơi, nói: “Ta biết.Nên đithìlưu khôngđược.Chỉlà không nghĩ tới nhanh như vậyđãbay đi. Thôi thì cứbay đi đi.”

Hà Tĩnh Nguyệt thở dài.

Trận Pháp Tháp thật vất vảm mới nhận được một thiên tài —— Diệp Thạch, kết quả, đó lại là nhi tử Bạch Diên Tinh của Bạch Thần Tinh thuộc trận pháp thế gia Bạch gia.

Trận Pháp Tháp thật vất vả lại thu thêm một thiên tài —— Trần Mộc, kết quả, đó lại là song tế Mộ Thần của Bạch Thần Tinh thuộc trận pháp thế gia Bạch gia.

Bây giờ, Trận Pháp Tháp, kiêu ngạo của trận doanh Trận Pháp Tháp đều đã bay đi, thật sự là…

Hà Hiền an ủi Hà Tĩnh Nguyệt: “Thôi, Tĩnh Nguyệt, Mộ Thầnđã nói là sẽluyện chế phỏng chế phẩm, ngươi không cần lo lắng.”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Ta biết.”

Hà Hiền nhìn sau khi Trận Pháp Tháp bay đi thì lưu lại mặt đất bằng phẳng, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ xui xẻo cũng không chỉ mình Trận Pháp Tháp của hắn. Đan Tháp, Luyện Khí Tháp, Minh Văn Tháp, Phù Tháp khẳng định cũng chạy không thoát tràng này.

Mộ Thần hiện giờ đã là võ thánh cửu tinh, là đệ nhất Trung Châu danh xứng với thực, hắn muốn cái gì, chẳng lẽ còn có ai đỡ nổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.