Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 390: Chương 390




Năm tòa Linh Tháp bay về phía Mộ Thần, Mộ Thần mở mắt, song đồng biến thành kim sắc, lưu quang tràn đầy màu sắc, rực rỡ loá mắt.

Năm tòa Linh Tháp hòa thành nhất thể, tiến vào thân thể Mộ Thần.

Thân thể Mộ Thần trong khoảnh khắc tuôn ra một trận kim quang, mấy chục cái linh mạch cao cấp trong giây lát đã bị Mộ Thần hấp thu không còn một mảnh.

Một cỗ uy áp khó nói thành lời từ trên người Mộ Thần hiện ra.

Đám người Bạch Thần Tinh nhất thời cảm nhận được một cỗ cảm giác hít thở không thông.

Thiên địa nguyên khí cùng Mộ Thần hòa hợp nhất thể, Bạch Thần Tinh bỗng nhiên có loại cảm giác, Mộ Thần chính là trời, hắn chính là chúa tể nẵm trong tay sinh tử của mọi người.

Đại Bảo Tiểu Bảo bên người Diệp Thạch tu vi cọ cọ căng vọt, lưu loát tiến vào cảnh giới võ thánh nhất tinh.

Cảm nhận được nguyên lực dư thừa trong thân thể Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bạch Thần Tinh nhịn không được mà trợn mắt.

Mộ Thần thành công tiến vào võ thần, huyết mạch của hắn bị kích hoạt. Đại Bảo, Tiểu Bảo thân là nhi tử của Mộ Thần, huyết mạch đồng dạng cũng bị kích hoạt.

Một cây cột chẳng chống vững nổi nhà, nhưng trên lịch sử, mỗi một gia tộc khi xuất hiện một võ thần, gia tộc này trong khoảnh khắc có thể trờ nên dị thường cường uy. Đây dựa vào không phải là một mình võ thần, mà chỉ cần một người trở thành võ thần, người trong gia tộc của người này đều có thể đi theo được lợi.

Nghe nói trong lịch sử có một vị sau khi trở thành võ thần thì liền cưới một đống tiểu thiếp, đẻ con nối dòng, truyền thừa Thần Huyết xuống.

Con của võ thần thường thì đều chính là võ thánh, huyết mạch cứ thế kéo xuống, Thần Huyết sẽ từ từ trở nên loãng. Nếu gia tộc này lại có võ thần xuất hiện, huyết mạch sẽ lần nữa kích hoạt.

Bạch Thần Tinh nhìn Đại Bảo, Tiểu Bảo bên người Diệp Thạch, vừa vui mừng, đồng thời nhịn không được cũng có chút lo lắng.

Đại Bảo Tiểu Bảo vốn đã khó quản, hiện giờ trở thành võ thánh, sợ là càng khó quản thúc.

Xa xa ở trong phủ đệ của Mộ Thần, tu vi Mộ Viễn Phong bỗng nhiên tăng lên võ thánh, thẳng khiến đám người Bạch gia, Lăng gia phái tới bảo hộ Mộ Viễn Phong kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

… …

Trung Châu có người trở thành võ thần! Tin tức này ngay tức khắc truyền khắp thiên hạ.

“Ngươi kế thừa truyền thừacủavị thần thuật sư luyện chếNgũ Linh Tháp kia?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Mộ Thần gật đầu nói: “Vâng.Thăng cấp võ thầncần cóTiên Nguyên Khí, mà Tiên Nguyên KhíởTrung Châu trải qua lịch đại cường giả tiêu hao đã khôngcònbao nhiêu.Không chỉ như thế, vị tiền bối kiacònphát hiện, thôngđạogiữa thếgiới nàycủachúng ta cùng Tiên giới đã bị phong bế.”

“Thôngđạohai giới bị phong bế, Tiên Nguyên Khíkhông thểtruyền tống lại đây,như vậyTrung Châu tiếp quathêmmấy triệu nămnữasẽ khôngcòntồn tạicủavõ thần.”

“Vậy ngươi…” Bạch Thần Tinh khó hiểu nhìn Mộ Thần.

“Vị tiền bối kia không đành lòng thấy thần lộcủaTrung Châubịđoạn tuyệt, đem một phần Tiên Nguyên Khí cuối cùng trữtrongNgũ Linh Tháp.Nếu cóai kế thừađượcngũ Linh Thápthì người đócó thểnhờNgũ Linh Thápmàthành thần.” Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Thì ra là thế, vị tiền bối kia như thế nào?”

Mộ Thần nói: “Vị tiền bối kia đã từngcóý mở ra thôngđạogiữa Tiên giớicùngthếgiớinày, nhưngthất bại.Hắn để lại di mệnh,nếu đãkế thừaNgũ Linh Thápthì phảinghĩ biện pháp thay hắn làm đượcchuyện đó.Mấy năm nay nguyên khíởTrung Châu càng ngày càng loãng,nguyên nhân rất lớncũng là bởi vì thôngđạo giữaTiên giớicùngthếgiớinàybị phong bế.”

Nếu như thông đạo vẫn luôn không mở, nguyên khí ở Trung Châu càng ngày càng loãng, linh thảo cửu cấp, linh thảo bát cấp cũng sẽ giảm bớt, có lẽ về sau sẽ không còn có võ thánh nữa, thậm chí là võ tôn.

Bạch Thần Tinh suy tư: “Mở ra thông đạohai giớicầntinh thông năm môn học thuật?”

Mộ Thần gật đầu, “Khôngsai.”

“Khó trách muốn kế thừa Linh Tháp cầntinh thông năm môn học thuật, thì ra là thế.” Bạch Thần Tinh đã hiểu.

Mộ Thần gật đầu, “Vịthần thuật sưkiathủ đoạn thần quỷ, khôngphảilà ta có thể với tới.”

Bạch Thần Tinh hỏi Mộ Thần: “Người mạnh mẽ như thế cũngphảingã xuống.Vị tiền bối kia là vìđả thông thông đạoTiêngiới cùng một giới này mà chết sao? Nếu như làthế, vậy ngươi…”

Mộ Thần cười nói: “Vị thần thuật sư kia tiêu phí rất nhiều tâm lựctronghọc thuật.Tuy rằng thành thần, nhưng tố chất thân thể cóhơikém,vớilại khihắn thành thần đãlàmấy vạn tuổi, thân thể cóhơibiến chất, cho nên mới có thể hao hết tâm huyết mà chếttrong lúcđả thông thông đạo hai giới.Nhạc phụ yên tâm, ta sẽ không xằng bậy.”

Bạch Thần Tinh thở ra một hơi: “Ngươi có chừng mựcthìtốt.”

… …

Tám năm sau.

Mộ Thần thành công mở ra thông đạo giữa Tiên giới cùng Trung Châu.

Trong khoảnh khắc, Trung Châu giống như thức tỉnh từ trong cơn ngủ say. Nguyên bản mạch khoáng nguyên thạch khô kiệt từng chút xuất hiện nguyên thạch; nguyên bản khô cạn linh tuyền lập tức dũng mãnh chảy vào dòng nguyên khí nồng đậm; các nơi Linh Thảo Viên không ngừng sinh trưởng ra linh thảo cao cấp …

Theo Tiên Nguyên Khí dũng mãnh tràn vào, Trung Châu một mảnh vui sướng.

“Mộ Thần!” Lăng Xuyên gọi một tiếng.

“Ông ngoại đếnrồi.” Mộ Thần tiến lên đón.

Lăng Xuyên cười nhìn Mộ Thần: “Lão tổ tông nóiđãcảm ứng được dự triệu thành thần.”

Mộ Thần nói: “Lão tổ tông vốnđãlà võ thánh cửu tinh, hiện giờ Tiên Nguyên Khí dũng mãnhtrànvào Trung Châu,lão tổ tôngbước ra một bước này cũng là thuận lý thành chương.”

Nếu như Lăng Thương trở thành võ thần, như vậy Thần Huyết trong cơ thể người Lăng gia sẽ tỉnh lại, Lăng gia hẳn là lại có thêm mấy cao thủ.

“Đây đều lànhờphúc của ngươi!” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần cười: “Cũng là lão tổ tông phúc trạch thâm hậu.”

“Đại Bảo Tiểu Bảo đâu?” Lăng Xuyên hỏi.

“Haiđứa nóngày hôm qua không cẩn thận đả thươngmtvõ thánh,giờ vẫn còn bịphạt.”

Lăng Xuyên nhíu mày, “Phạtthế nào?”

Mộ Thần mỉm cười, kiêu ngạo nói: “Nói đến vẫn làThạch Đầunghĩ ra biện pháp —— thêu hoa.”

Lăng Xuyên: “…”

Hai đứa nhỏ này da rất dày, không dễ đánh, không dễ mắng, còn nếu cấm chỉ bọn nó ăn cái gì, hai đứa này sẽ từ trong phòng bếp trộm đồ ra, hủy ván cửa nướng thịt ăn, thiếu chút nữa đốt cả biệt viện thành bụi.

Đại Bảo Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, thực lực lại rất mạnh. Bọn nhỏ còn nhỏ, căn bản không biết dùng nguyên lực một cách hợp lý. Thân phận của bọn nhỏ lại cao, người bình thường căn bản quản không nổi hai cái tiểu quỷ này.

… …

Trận Pháp Tháp.

“Tiểu thư, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đến.” Một thị nữ vội vội vàng vàng thông báo với Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Hà Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút, nhất thời mừng rỡ như điên đứng lên. Mộ Thần và Diệp Thạch lúc này đến, hẳn là chỉ có một việc…

“Mộ tiền bối, Bạch tiền bối,làmkhó hai vị tự mình đăng môn.” Hà Hiền đã ẩn lui, Trận Pháp Tháp bây giờ là do Hà Tĩnh Nguyệt làm chủ.

“Hà tiểu thư khách khí, lúc trước thu Linh Tháp tađãtừng nhận lời luyện chế một tòa Trận Pháp ThápchoTrận Pháp Tháp, hiện giờ chậm trễ nhiều năm như vậy, thật sự hổ thẹn.” Mộ Thần có chút chột dạ nói.

Mộ Thần phất tay, một tòa Trận Pháp Tháp càng đẹp đẽ quý giá hơn trước đứng sững ở vị trí ban đầu của Trận Pháp Tháp.

Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được thở ra một hơi, Linh Tháp là thứ tượng trưng của Trận Pháp Tháp, mất đi tòa tháp này, Trận Pháp Tháp căn bản hữu danh vô thực.

Đưa Trận Pháp Tháp cho Hà Tĩnh Nguyệt xong, Mộ Thần và Diệp Thạch hàn huyên vài câu cùng Hà Tĩnh Nguyệt, liền vội vàng ly khai.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Mộ Thần cùng Diệp Thạch, không khỏi thở dài thật sâu.

“Ngươi luyện chế năm tòa Linh Tháp cũng đồng dạng dung hợp Tiên Nguyên Khí?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.Năm đónhờvị thần thuật sư kia dung nhập Tiên Nguyên Khí vào trong năm tòa Linh Thápmàtamớithành thầnđược.Nếunhưthông đạogiữamột giớinày và Tiêngiớilạilần thứ hai phong bế, ta đâyphải làm sao. Coi như là vìcon đườngthành thầncủamột giới này, để lạinhấttuyếnsinhcơ.”

Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần: “Mộ Thần thật thiện lương.”

Mộ Thần cười cười. Hắn không phải là thiện lương, mà là tin tưởng nhân quả, nếu như chiếm hết mọi chỗ tốt, sợ là sẽ gặp báo ứng!

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần: “Mộ Thần, chúng ta đi nước ngoài nhìn xem,được không?”

Mộ Thần gật đầu: “Được!”

… …

Thánh Tinh học viện.

“Đạo sư, học trưởng Mộ Thầncủahọc viện chúng ta thật sự đến Trung Châu, còn thành đệ nhất Trung Châu?” Một cái thiếu nữ mặt tròn sùng bái hỏi Tân Như Ca.

Tân Như Ca gật đầu, cảm xúc có chút mênh mông, đáp: “Đúng thật là vậy.”

Thông đạo Trung Châu cùng nước ngoài bị đánh thông, nguyên bản người Trung Châu khá là xem thường nước ngoài, nhưng bởi vì có Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh, thái độ của người Trung Châu đối với người nước ngoài tốt hơn rất nhiều.

“Vị học trưởng kia thật sự thành võ thần?”

“Còn cóthể làgiảsao, tin tức đềuđãtruyền khắprồi.” Tân Như Ca hào phóng nói.

“Đạo sư, vị học trưởng kia có phảilàcó ba đầu sáu taykhông vậy?”

Tân Như Ca run run khóe miệng: “Khônghề, rất bình thường.” Hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng.

“Đạo sư, học trưởng Bạch Diên Tinh có phảilàcó diện mạokhuynh quốc khuynh thànhkhông?”

Vẻ mặt Tân Như Ca nhăn nhó một chút, khuynh quốc khuynh thành? Diện mạo Bạch Diên Tinh chỉ có thể coi như bình thường. Năm đó Trang Du mới xem như khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà cũng không biết là Mộ Thần nghĩ như thế nào, làm thịt cái vị Trang Du khuynh quốc khuynh thành kia.

“Sư tỷ.” Một tiếng kêu quen thuộc bỗng truyền đến.

Tân Như Ca có chút cứng ngắc xoay mình, nhìn thấy người phía sau, Tân Như Ca vừa không dám tin, vừa mừng rỡ như điên.

“Các ngươisao lại đến đây?” Tân Như Ca kích động nói.

Bảy năm trước Mộ Thần từng trở về đưa vài linh mạch vào học viện Thánh Tinh. Hiện giờ học viện Thánh Tinh nồng đậm nguyên khí vô cùng. Học viện Thánh Tinh dĩ nhiên trở thành thánh địa tu luyện thật sự trong lòng mọi người ở nước ngoài.

“Đếnnhìn một chút.” Diệp Thạch cười nói.

Tân Như Ca cười cười nhìn hai người đang dắt tay nhau, nói: “Các ngươi tùy tiện nhìn đi, dù sao các ngươi cũng không phảilàngoại nhân.”

“Từ biệtbao nhiêunăm, thực lực sư tỷ càngngày cànglợi hại.” Mộ Thần nói.

“Tathìtính cái gì.” Tân Như Ca lắc đầu, nàng hiện giờ đã là võ hoàng, đã thành tồn tại từng mong muốn mà không thể thành, hiện tại nó đã biến thành sự thật, chỉ là võ hoàng cũng không có gì đáng giá.

Tân Như Ca một quyền đánh tới trên người Mộ Thần, đắc ý dào dạt thu hồi tay, vui sướng nói: “Ôi ôi! Tađãđánhđượcvõ thần, về sau có thể khoe khoangrồi.”

Mộ Thần: “…”

“Sư tỷ, ngươi thật sựkhông muốn cùngta điTrung Châusao?” Diệp Thạch hỏi.

Tân Như Ca khoát tay áo, nói: “Không cần, sư tỷ khôngcóchí lớn, có thể ởđâycócơm ăn cũngđãrất thỏa mãn.”

Diệp Thạch nhìn Tân Như Ca, nói thầm: “Sư tỷ, khi tachuẩn bịtớithìphụ thânta cónhắc tới ngươiđấy.”

Vẻ tươi cười của Tân Như Ca cứng ngắc một chút.

Năm đó nàng không biết thân phận của Bạch Thần Tinh, một câu một lời đều là tiểu bạch kiểm, sau mới biết được, người nọ thật sự đúng là phụ thân của Diệp Thạch, nghe nói còn là một võ thánh. Nàng năm đó không bị người ta cho một chưởng, thật sự là may mắn!

“Làm phiền phụ thân ngươi nhớ thương.” Tân Như Ca có chút cứng ngắc nói.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi qua một địa phương quen thuộc, cảm xúc của Diệp Thạch không khỏi phập phồng, “Ngươi còn nhớ rõ sao? Ở chỗ này ngươi đã chặn thay ta một kích của Sư Tử Ngọc, ta lúc ấy đã nghĩ, ngươi nếu chết thì làm sao ta có thể tìm được một người đối tốt với ta hơn ngươi đây.”

Mộ Thần cười nhìn Diệp Thạch, “Đứa ngốc, là ta tìm không thấy người càng đối tốt với ta hơn ngươi.”

“Nháy mắt mà đã qua nhiều năm như vậy!” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật đầu, cũng cảm thán, “Đúng thế.”

Diệp Thạch tựa vào trong ngực Mộ Thần, Mộ Thần ôm vai Diệp Thạch ngồi trên sườn núi, ánh chiều tà hoàng hôn làm nền cho cảnh tượng hai người dựa sát vào nhau, dị thường tốt đẹp.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.