Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 64: Chương 64: Giải đề




Trình Uyển Bạch nhìn sang phía Mộ Thần, ánh mắt Mộ Thần nhìn chằm chằm vào quang thạch, lúc thì nhíu mày suy nghĩ, lúc thì sáng tỏ, mới một lát đã giải được hơn mười đề.

Hai mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn Trình Uyển Bạch, đề phòng nói: “Mộ Thần đang kiếm tiền đó, Trình tiểu thư ngươi tới chỗ khác đi dạo đi.” Ngụ ý, ngươi nhanh nhanh rời đi đi, đừng ở chỗ này làm phiền người khác.

Trình Uyển Bạch nhíu mày, quay đầu nhìn Mộ Thần một cái, Mộ Thần tựa như hoàn toàn chìm vào trong việc giải đề, không nghe thấy gì.

Trình Uyển Bạch thấy tình hình như vậy, nhíu nhíu mày, thất vọng xoay người ly khai.

Diệp Thạch nhìn thấy Trình Uyển Bạch rời đi, nhất thời thở ra một hơi.

Diệp Thạch bóp trán, nhịn không được mà buồn bực, tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng Trình Uyển Bạch đích thực khiến y cảm thấy áp lực phi thường lớn.

Diệp Thạch nghiêng đầu nhìn Mộ Thần, nhịn không được có chút bất đắc dĩ, tại sao ai cũng thích nhìn chằm chằm Mộ Thần vậy? Trước kia là Trang Du, bây giờ là nha đầu chết tiệt này, Mộ Thần này thật là trêu hoa ghẹo nguyệt, đi chứng thực ở công hội luyện dược sư một chút thôi đã câu dẫn một nha đầu.

“Thương huynh, Trình tiểu thư tựa hồ rấtchú ýtới Mộ Thần kia.” Một thiếu niên khoanh tay, trêu chọc nói.

“Trình tiểu thư luôn ngưỡng mộ những thanh niên tuấn kiệt, Mộ Thần kia còn trẻ như vậy đã là luyện dược sư cấp hai, khó trách khiến cho Trình tiểu thư chú ý.” Người luôn không hợp với Thương Ngự là Chu Toàn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nói.

“Thương huynh đã sớm có thể luyện chế thành công đan dược cấp hai, chỉ là vận khí không tốt, cái người gọi là Mộ Thần kia chỉ mèo mùvớ phải chuột chết thôi, thực lực chắc là còn không bằng Thương huynh đâu!” Lý Bình đứng ở bên cạnh Thương Ngự, tranh luận.

Chu Toàn không cho là đúng mà nói: “Cho dù là mèo mù vớ phải chuột chết, người ta cũng tốt xấu vớ phải! Không quản ngươi nói như thế nào, người ta đã thành công chứng thực công hội luyện dược sư rồi.”

Quang thạch không ngừng chuyển động, Lý Bình nhăn mày, nói: “Tên kia đang làm gì vậy? Giải đề sao? Hắn đãgiải lâu như vậy nhưng vẫn không thấy tên của hắn hiện ra!”

“Chắc là muốn nặc danh để giải đề.” Thương Ngự nói.

Chu Toàn ném cho cái xem thường, nói: “Không phải chỉ là giải đề thôi sao? Làm gì mà phải thần thần bí bí như thế?”

“Có lẽ hắn sợ đáp án của hắn rất mất mặt, cho nên mới chọn như vậy.” Thương Ngự khinh thường nói.

Mộ Thần giải đề một lần này chính là một ngày trời, người bên trong công hội đã tán hết, Mộ Thần mới dừng viết lại.

“Hôm nay dừng ở đây thôi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch vội vàng gật đầu, nói: “Được.” Nếu Mộ Thần còn không tỉnh lại, Diệp Thạch sẽ nhịn không được mà gọi tỉnh Mộ Thần, y đã rất đói rồi. “Mộ Thần, ta đã xem qua, trong những đề ngươi đã làm cókhoảng mười sáu đề, những đề mục đó tổng cộng được treo giải thưởng hơn sáu vạn, ngươi chỉ cần giải đúng được một nửa, chúng ta có thể có hơn ba vạn nguyên thạch vào túi.”

Mộ Thần cười cười, nói: “Nghe không tồi nha.”

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Không biết sẽ được bao nhiêu nguyên thạch.”

Bạch y thị nữ nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch rời khỏi, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút.

“Đông Linh, nghĩ cái gì mà cười vui vẻ thế?” Một tử y thị nữ đi tới hỏi.

“Tử Phỉ, ngươi không biết đâu, ta hôm nay gặp được hai cực phẩm.” Khóe môi Đông Linh cong cong nói.

Tử Phỉ nhíu mày, hỏi: “Cực phẩm? Cực phẩm như thế nào?”

“Có một thiếu niên chắc mới chỉ mười lăm, lại giải hơn hai trăm đề, mỗi đề được treo giải thưởng đều không ít hơn một trăm nguyên thạch, và tất cả giải thưởng được treo không dưới sáu vạn, đồng bạn của người đó nói, chỉ cần giải đúng một nửa đề, thì sẽ có hơn ba vạn nguyên thạch vào túi.” Đông Linh nhịn không được cười khanh khách.

“Thật là không biết trời cao đất rộng. Giải đúng một nửa? Hai người này còn thật dám nghĩ tới.” Tử Phỉ lắc đầu nói. Đề mục có giá trên một trăm nguyên thạch, đề giải dễ trong thời gian nhanh nhất sẽ bị giải quyết, những đề còn lại trong công hội đều bởi vì rất khó giải mà bị lưu lại.

Đông Linh nhún vai nói: “Ta cũng thấy như vậy, ngươi nói xem, hắn giải hơn hai trăm đề được treo giải thưởng hơn một trăm nguyên thạch, hắn rốt cuộc là giải như thế nào?” Rất nhiều đề hẳn là không có cách nào xuống tay mới đúng.

Tử Phỉ nhún vai, nói: “Chắc là tùy tiện điền đi.”

“Tử Phỉ, Đông Linh, có tin tức lớn!” Một thanh y thiếu nữ thần sắc phấn chấn đi ra nói.

Đông Linh khó hiểu nhìn thanh y thiếu nữ, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngươi không biết à! Hôm nay có một cao thủ đến công hội, đề mục mà công hội chúng ta treo đã nhiều năm thậm chí vài chục năm, có mấy chục cái đều được giải, trong đó có vài cái là đề mà trước kia bị cho là khó giải.” Thanh Linh nắm chặt tay nói.

“Cái gì?” Đông Linh không dám tin trừng lớn mắt.

Thanh Linh thần sắc ửng hồng nói: “Thực khó tưởng tượng đúng không, bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, không ngừng có nguyên thạch từ tài khoản của công hội chúng ta chuyển ra ngoài, đều đi vào cùng một tài khoản, sau khi liên tiếp chuyển ra mấy chục lần, rốt cục khiến cho một nguyên lão trong công hội chú ý, nguyên lão kia của công hội sau khi xem qua, người này tổng cộng giải hơn hai trăm đề, nghe nói là đã có hơn một trăm đề được chứng nhận là đúng. Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!”

Đông Linh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Không thể nào.”

Tử Phỉ hướng phía Đông Linh nhìn qua, ánh mắt lóe sáng, nói: “Đông Linh, ngươi nói xem người kia và Thanh Linh nói sẽ không phải là cùng một người đi?”

“Hẳn là không phải đâu, tên kia nhỏ như vậy, hơn nữa, nghe nói, hắn vừa mới tấn chức luyện dược sư cấp hai mà thôi.” Đông Linh nhăn mày nói.

Thanh Linh nhìn hai người, không hiểu mà hỏi: “Hai người các ngươi đang nói về cái gì vậy?”

Đông Linh nhìn Thanh Linh, khẩn trương hỏi: “Thanh Linh, nguyên lão của công hội có nói người giải được đề là người nào hay không?”

Thanh Linh nhún vai, nói: “Người này tương đối khiêm tốn, chọn giải đề nặc danh, trưởng lão của công hội cảm thấy có thể là luyện dược sư cao cấp nào đó rảnh rỗi nhàm chán, cho nên mới qua đây giải đề.”

“Là thế à?” Đông Linh gật gật đầu, trong mắt bớt đi vài phần hồ nghi, tỉ lệ chính xác cao như vậy, hẳn là cao cấp luyện dược sư mới tương đối đáng tin đi.

Ngày hôm sau, Diệp Thạch kiểm tra thẻ nguyên thạch trên tay một chút, nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai.

“Mộ Thần, trong túi ngươi có thêm ba vạn nguyên thạch.” Diệp Thạch kích động nói.

Mộ Thần cười cười, “Vậy à? Vậy rất tốt!”

Diệp Thạch cắn răng, ghen tị nhìn Mộ Thần, “Luyện dược sư kiếm tiền sao dễ như vậy, tùy tùy tiện tiện giải cái đề đã có mấy vạn nguyên thạch, về sau, ngươi chỉ cần đi giải đề cũng không lo không có cơm ăn!”

Mộ Thần mỉm cười, không cho là đúng: “Cơ hội như hôm qua không phải lúc nào cũng có, những đề ngươi giúp ta chọn đều là những đề được treo giải thưởng cao, những đề ta biết làm, ta cũng đã làm gần hết rồi, những đề còn lại kia, ta lại không biết làm.”

Diệp Thạch gật đầu, “Thế à! Nhưng sao ngươi lại biết nhiều đề như vậy?”

“Đều là nhờ phúc của những phương thuốc đó, xem nhiều, tự nhiên là kiến thức rộng rãi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Trên mặt Diệp Thạch nhất thời hiện lên vài phần ngượng ngùng, “Là ta không tốt, ngươi đã đúng, chúng ta hẳn nên mua nhiều phương thuốc một chút, có trả giá mới có hồi báo, ngay bây giờ chúng ta đi mua phương thuốc đi!”

Mộ Thần: “…”

“Chúng ta đi tới công hội luyện dược sư cấp thấp mua phương thuốc đi, nghe nói phương thuốc bên đó tương đối nhiều, còn khá rẻ.” Diệp Thạch suy tư một chút nói.

Mộ Thần gật đầu: “Được rồi.”

Diệp Thạch cùng Mộ Thần đi vào cửa lớn của công hội luyện dược sư cấp thấp, nhất thời bị đám đông trong công hội dọa cứng người.

“Hôm nay sao lại nhiều người như vậy? Không phải nói là ngày hôm qua có sự kiện rồi sao? Chẳng lẽ là hôm nay còn có sự kiện nữa?” Diệp Thạch nhịn không được có chút hồ nghi nói.

Mộ Thần lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”

“Hai vị công tử tới rồi, không biết ta có thể giúp gì không?” Đông Linh nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch, vội vàng đi tới tiếp đón, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Đông Linh không nhịn được nghi hoặc.

Mới vừa rồi thôi, vị “cao thủ” giải đề ngày hôm qua đã được chứng nhận giải đúng hai trăm mười ba đề, đây quả thực là kỳ tích.

Sau khi rất nhiều đáp án của đề mục được công bố ra, tất nhiên là gây oanh động, hôm nay trong công hội xuất hiện nhiều người như thế, thật sự là do điều này.

“Nơi này có bán phương thuốc cấp một cùng phương thuốc cấp hai không?” Diệp Thạch hỏi Đông Linh.

Đông Linh gật đầu, nói: “Có ạ. Ở đây có bán rất nhiều phương thuốc cấp một và cấp hai, hơn nữa giá cả rẻ hơn bên ngoài không ít.”

Diệp Thạch tiến đến bên tai Mộ Thần, nói: “Ta rất thích giá rẻ.”

Mộ Thần: “…”

“Mộ công tử, hôm qua ngươi giải những đề mục đó, ngươi có kiểm tra qua đáp án đúng hay không?” Đông Linh thăm dò.

Mộ Thần lắc lắc đầu, nói: “Không có.”

“A.” Đông Linh không khỏi thất vọng.

“Mộ Thần không kiểm tra, có điều sáng nay ta thấy trong thẻ nhiều hơn ba vạn nguyên thạch, hình như là công hội của các ngươi chuyển tới, cái con số này còn đang không ngừng tăng lên, chắc là không ít đâu.” Diệp Thạch chớp chớp mắt.

Đông Linh: “…” Quả nhiên đúng là người này, hắn còn trẻ như vậy…

Đông Linh nhịn không được kính nể nhìn Mộ Thần, gia hỏa lợi hại như vậy, nàng thế mà còn cười nhạo người ta, nàng thật là ngu xuẩn.

Một nam tử thân y bào màu xanh đi ra, mặt mũi nam tử thoạt nhìn hiền lành, tươi cười hòa ái dễ gần, nhưng người vừa đi ra, Diệp Thạch cảm nhận ngay một cỗ áp lực vô cùng, đây là một võ linh!

“Hội trưởng!” Đông Linh nhìn thấy người tới, nhịn không được câu nệ gọi một tiếng.

Phó Tổ Toàn phất phất tay với Đông Linh: “Ngươi đi xuống trước đi, Mộ Thần công tử là khách quý của công hội chúng ta, ta tự mình chiêu đãi.”

Đông Linh sửng sốt một chút, vội vàng đáp, “Vâng.” Rồi lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.