Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 65: Chương 65: Tầm bảo




Diệp Thạch co rụt mắt, trong lòng nhịn không được run lên. Hội trưởng? Trên đời này phàm là người nào mang cái chữ ‘trưởng’, thì chắc chắn không phải là người bình thường, chỉ là, người không tầm thường như vậy, sao lại tìm tới bọn họ?

Mộ Thần có chút câu nệ nói: “Sao dám làm phiền hội trưởng đại nhân.”

Phó Tổ Toàn không để bụng mà nói: “Được phục vụ Mộ thiếu gia là vinh hạnh của ta.”

“Hội trưởng đại nhân cứ đùa.” Mộ Thần kính sợ nói.

“Mộ Thần công tử có thể nghĩ đến việc dùng Minh Hoa Lan cùng Đan Thược Hoa thay thế Tuyết Linh Hoa để giảm phí tổn, không hổ là ý tưởng của thiên tài! Minh Hoa Lan cùng Đan Thược Hoa tương khắc, người bình thường đều không muốn dùng chúng cùng nhau, mà Mộ công tử lại hoàn toàn lợi dụng đặc tính tương khắc của chúng, rất giỏi…” Phó Tổ Toàn tán thưởng.

Mộ Thần xấu hổ cười: “Hội trưởng quá khen, ta chỉ là tùy tay viết, có thể dùng hay không thì thật không biết.”

Khi Phó Tổ Toàn xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người trong sảnh, Mộ Thần phát hiện ánh mắt nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình, giống khỉ trong vườn thú mặc người thưởng thức, làm cho Mộ Thần không khỏi có chút quẫn bách.

“Tên kia là ai? Sao lại kinh động tới cả hội trưởng đại nhân vậy?” Tử Phỉ nhịn không được nhíu mày hỏi.

“Hắn chính là cao thủ giải đề ngày hôm qua đó!” Đông Linh ở trong lòng không tiếng động nói.

“Mộ Thần kia rốt cuộc là ai vậy? Hội trưởng đại nhân thế mà lại tự mình tiếp kiến hắn.” Lý Bình kinh ngạc hỏi.

Chu Toàn lắc đầu nói: “Không biết, hắn không phải là người địa phương, có điều, hắn còn trẻ như vậy mà đã là luyện dược sư cấp hai, có lẽ có chút lai lịch.”

Thương Ngự híp mắt, trong con ngươi hiện lên ghen tị, hắn mấy lần cầu kiến Phó Tổ Toàn nhưng đều bị cự tuyệt, chỉ là, người này lại đi coi trọng Mộ Thần, Mộ Thần này, rốt cuộc có bản lĩnh gì?



Phó Tổ Toàn đánh giá Mộ Thần, hỏi: “Mộ thiếu, nghe nói ngươi đang thu thập phương thuốc đan dược cấp một, cấp hai?”

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

Phó Tổ Toàn chắp tay sau lưng, nói: “Công hội của chúng ta có rất nhiều phương thuốc thú vị, Mộ thiếu hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.”

Mộ Thần nói: “Làm phiền tiền bối.”

“Mộ thiếu, ngươi có nguyện ý trở thành khách khanh của công hội chúng ta không?” Phó Tổ Toàn hỏi.

Mộ Thần hơi nhăn mày, ngại ngùng nói: “Tiền bối, ta lập tức sẽ phải rời khỏi thành này.”

“Là muốn tới Thánh Tinh học viện sao?” Phó Tổ Toàn hỏi.

Mộ Thần gật đầu, hỏi: “Đúng là vậy, tiền bối làm sao mà biết được?”

“Thiếu niên anh tài đa phần thích hướng tới Thánh Tinh học viện, hiện tại đang lúc Thánh Tinh học viện chiêu sinh, ta nghĩ Mộ thiếu gia hơn phân nửa cũng đi tới đó.” Phó Tổ Toàn thản nhiên cười.

“Tiền bối liệu sự như thần.” Mộ Thần khen ngợi nói.

“Công hội luyện dược sư cấp thấp của chúng ta trải rộng toàn quốc, tại hoàng đô nơi Thánh Tinh học viện vừa lúc có tổng bộ công hội luyện dược cấp thấp sư của chúng ta, dù ngươi rời khỏi thành này thì vẫn có thể trở thành khách khanh của công hội chúng ta.” Phó Tổ Toàn nói.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: “Trở thành khách khanh phải làm những việc gì?”

“Cũng không có gì khó, chính là định kỳ thì đến công hội tham gia một ít hoạt động, giống làm đề như ngày hôm qua thôi.” Phó Tổ Toàn nói.

Diệp Thạch nghiêng đầu, thiếu hưng phấn nói: “Vậy à…”

Phó Tổ Toàn nhìn Diệp Thạch, nói: “Trở thành khách khanh của công hội chúng ta, đến mua đồ tại công hội đều sẽ được giảm giá, nếu về sau Mộ thiếu muốn thu thập nguyên liệu cũng có thể đưa đến công hội của chúng ta, công hội sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”

Diệp Thạch tiến đến bên tai Mộ Thần, nói: “Không tồi đâu, có thể được giảm giá.”

Mộ Thần cúi đầu, âm thầm cười cười, đúng là không tồi, nhưng mà thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí, nếu như mình trở thành khách khanh của công hội, khi trình độ mình tăng lên, bị dán nhãn của công hội, về sau, công hội luyện dược sư cấp thấp nếu có chuyện gì cần tới mình, mình cũng không dễ từ chối, có điều, hiện tại hội trưởng của công hội đều đã mở miệng, mình cũng không thể cự tuyệt được.

Mộ Thần cười cười, nói: “Nếu tiền bối đã nói vậy, Mộ Thần tự nhiên nguyện ý, chỉ sợ tiền bối ghét bỏ Mộ Thần tài sơ học thiển.”

Phó Tổ Toàn không cho là đúng: “Mộ thiếu vừa thấy chính là nhân trung tuấn kiệt, tiền đồ sau này tất nhiên không thể đo lường.”

“Tiền bối quá khen.” Mộ Thần xấu hổ nói.

Mộ Thần lấy ra ba vạn nguyên thạch mua hơn sáu mươi phương thuốc cấp một và hơn hai mươi phương thuốc cấp hai trong công hội luyện dược sư cấp thấp, sau đó rời đi.

Lúc Diệp Thạch đi ra cửa, biểu tình trên mặt có chút thất hồn lạc phách.

“Sao vậy?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là, tiền kiếm nhanh, xài cũng nhanh, không thì ngươi lại đi giải chút đề, kiếm thêm một chút thu nhập?”

Mộ Thần lắc lắc đầu, nói: “Không cần, đến hoàng đô rồi nói đi.” Nhìn bộ dáng của một biển người bên trong công hội là biết ngày hôm qua hắn đã gây động tĩnh không nhỏ, thời gian này mà đi giải đề nữa thì rất rêu rao.

Diệp Thạch gật đầu: “Được rồi, ngươi đang nhìn gì đấy?”

“Cái này là đơn thuốc Thú Linh Đan.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Sao ngươi cái gì cũng mua thế, hội trưởng kia đã nói, một loại linh thảo trong Thú Linh Đan đã sớm tuyệt tích, phương thuốc này không hữu dụng.”

Mộ Thần không cho là đúng: “Nghĩ biện pháp là được thôi, tìm ra phương thuốc thay thế cũng có thể dùng, nghe nói, Thú Linh Đan có thể trợ giúp thuần phục yêu thú, nếu như có thể nghiên cứu ra thật, tất nhiên là cung không đủ cầu.”

Diệp Thạch bĩu môi: “Vậy cũng phải nghiên cứu ra mới có thể dùng! Ngươi không nghe hội trưởng công hội kia nói đó, tham nhiều nhai không nổi, rất nhiều luyện dược sư cấp thấp lãng phí rất nhiều thời gian vào phương thuốc này nọ, nên cảnh giới mới bị dừng lại.”

Mộ Thần thu hồi phương thuốc, nói: “Được rồi, ta không xem nữa, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi tìm vật kia.”

Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên một tia sáng, vui sướng nói: “Được!”

Căn cứ theo địa đồ, Thanh Minh Diễm đang ở núi Minh Lĩnh, núi Minh Lĩnh không tính là lớn, cũng không coi là nhỏ, trong núi có không ít yêu thú cấp một, cấp hai, rất nhiều mạo hiểm giả lẻn vào trong đó bắt giết yêu thú.

Giữa núi rừng, một cây phi tiễn thẳng tắp xuyên qua cổ của một con linh dương, Diệp Thạch vội vàng nói với người bên cạnh: “Được rồi, được rồi, ta đã giết con linh dương kia rồi, ngươi đừng lãng phí phù.”

Trước khi vào núi, vì để ngừa vạn nhất, Mộ Thần bỏ ra một vạn nguyên thạch mua một đống phù cấp một, cấp hai, cấp ba.

Trên đường gặp phiền toái, Mộ Thần đều lưu loát ném phù ra, cứ thế vài lần, Mộ Thần không cảm thấy gì, Diệp Thạch lại tiếc đứt ruột, sau đó gặp chuyện gì cũng xông lên giải quyết trước.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, khuyên: “Thạch Đầu, em đừng liều mạng như vậy.”

Diệp Thạch không cho là đúng, nghiêm túc nói: “Có thể đánh thì phải đánh.”

Mộ Thần gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được, được, nghe lời em.”

Diệp Thạch nghe được lời của Mộ Thần, nhất thời nở nụ cười.

“Hẳn chính là nơi này… Sao lại không có gì! Chẳng lẽ bản đồ là giả?” Diệp Thạch có chút bất an nói, thật vất vả mới giúp đỡ được Mộ Thần một lần, nếu bản đồ là giả, vậy… mình còn có thể làm gì cho Mộ Thần đây?

Mộ Thần vỗ vai Diệp Thạch, nói: “Không nên gấp gáp, nếu thứ này dễ tìm như vậy, cũng sẽ không quý hiếm đến thế, tìm không thấy cũng không có gì cả, phụ thân tìm thứ này vài năm mà vẫn không tìm được, chúng ta không nên nóng vội.”

Diệp Thạch nghe được lời Mộ Thần nói, nhất thời bình tĩnh lại.

“Hình như ở hướng kia.” Diệp Thạch đã tỉnh táo lại, chỉ vào hướng đông nói, “Nhưng mà, chỗ kia không có đường.”

“Sao em biết là hướng kia?” Mộ Thần nhướng mày hỏi.

“Trực giác.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần híp mắt, trong lòng do dự, Diệp Thạch nói trực giác, là bị nội dung của truyện chỉ dẫn, hay là có nguyên nhân khác?

“Chỗ kia chắc là có ảo trận, hẳn là vẫn có đường.” Mộ Thần suy tư nói.

Diệp Thạch quay sang, tò mò hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Ta có nghiên cứu qua trận pháp, nhưng mà chỉ có một chút thôi.” Mộ Thần bình tĩnh giải thích.

Diệp Thạch sùng bái nhìn Mộ Thần: “Ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết.”

Mộ Thần cười cười, nói: “Có gì đâu.”

“Ngươi biết phá trận không?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không biết, có điều ta biết đi vào như thế nào.”

Diệp Thạch tò mò mở to mắt nhìn, hỏi: “Như thế nào?”

“Nhắm mắt lại là được, khi nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy ảo cảnh, tự nhiên sẽ không bị nó ảnh hưởng, đây là phương pháp đơn giản nhất.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu, cảm thán: “Thì ra là như vậy à!”

Dựa theo lộ tuyến trong nguyên tác, Diệp Thạch không tìm được đường bèn xông vào xông ra, gây ra động tĩnh không nhỏ, tuy rằng lúc sau tìm được đường, nhưng cũng đưa tới không ít ruồi bọ, Diệp Thạch tốn rất nhiều công sức mới đào thoát được.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch từ từ nhắm mắt, quả nhiên đi xuyên qua núi đá, tiến vào một thạch động.

Diệp Thạch ngạc nhiên: “Quả nhiên có động thiên khác.”

Mộ Thần cùng Diệp Thạch tới trước một cửa đá, sắc mặt Mộ Thần nhất thời thay đổi, hắn vốn tưởng rằng linh hỏa này là trời sinh mà có, có điều nhìn tình huống giống như hỏa đã có chủ, vậy… vì sao lại ở chỗ này?

Diệp Thạch gõ gõ cửa đá, nói: “Cửa đá này trông có vẻ không dễ mở.”

“Ở đây có chữ này! Vật trong cửa là ta lưu lại cho hậu nhân, người ngoài nếu dám can đảm lấy, thì chính là tự tìm tử lộ.” Diệp Thạch thì thào đọc chữ trên tấm bia đá.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Bản đồ này của em ở đâu ra? Mẫu phụ em có quan hệ gì với chủ nhân của ngọn lửa?”

Diệp Thạch lắc đầu: “Không biết, mẫu phụ chưa nói.”

“Nơi này có dấu bàn tay, em đè xuống thử đi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật gật đầu, đem bàn tay đặt lên dấu. Diệp Thạch hừ một tiếng, sau đó cửa đá liền mở ra.

Diệp Thạch nâng tay, phát hiện lòng bàn tay thế mà lại xuất hiện một miệng vết thương rất nhỏ.

Mộ Thần thấy tình hình như vậy, âm thầm nghĩ, hình như Diệp Thạch có không ít quan hệ với chủ nhân của cái động này! Vậy thì, thân phận của Diệp Thạch chẳng lẽ có huyền cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.