Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 72: Chương 72: Học viện chiêu sinh




Diệp Thạch đi dọc đường, trong lòng có một loại cảm giác quái dị, cảm giác kia thật giống như là đoạt lại đồ vật nguyên bản thuộc về mình.

Mộ Thần nhìn biểu tình Diệp Thạch như thế, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là viên mặc thạch vừa rồi Trang Du nhìn trúng kia, vừa vặn cũng là viên mà em nhìn trúng.” Diệp Thạch mê mang nói, y cùng Trang Du tựa hồ mỗi lần đều có thể đụng nhau.

“Ánh mắt của em thực tốt, viên mặc thạch kia hẳn không phải là mặc thạch phổ thông, mà có huyền cơ khác, cho nên phản ứng của Trang Du mới có thể như vậy.” Mộ Thần thản nhiên giải thích.

Diệp Thạch sửng sốt, quay đầu nhìn Mộ Thần, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Anh đã sớm biết?” Cho nên, lúc mua mặc thạch mới có thể sảng khoái như vậy.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc ta nhìn thấy viên mặc thạch kia, đã cảm thấy nórất kỳ dị, ta là luyện dược sư, linh hồn lực tương đối cường hãn, cảm giác cũng tương đối sắc bén.” Trên thực tế, một chút cảm giác Mộ Thần cũng không có, nếu Mộ Thần có cảm giác như vậy, thì cũng không tới phiên Diệp Thạch cùng Trang Du đến sửa mái nhà dột, cái thứ ánh sáng của nhân vật chính này, không phải là ai cũng có thể có.

“Vậy sao anh lại mua baviên? Chỉ có một viên cho cảm giác tương đối quái lạ mà thôi.” Diệp Thạch không hiểu.

Mộ Thần sáng lạn cười với Diệp Thạch, trả lời: “Tất nhiên là để che dấu tai mắt người khác.”

Diệp Thạch ngớ ra, sau đó áy náy nói: “Mộ Thần, thực xin lỗi, là em hiểu lầm anh, em còn tưởng rằng anh có nguyên thạch nên muốnphung phí.”

Mộ Thần cũng không để bụng, cười: “Không sao, ta sẽcho là em đang khen diễn xuất của ta tốt.”

“Trang Du kia cho em cảm giác giống như là địch nhân khắc tinh với em vậy, vừa rồi nếu như anh trả tiền chậm một bước, không biết sẽ như thế nào đâu!” Diệp Thạch thở ra một hơi, lắc đầu nói.

Mộ Thần híp mắt, nếu vừa rồi mình chậm một bước, kế tiếp hẳn là Lam Nhược Phong sẽ cùng mình tranh giành, cái đó có thể không còn là việc chỉ dùng hơn chín vạn nguyên thạch mua ba viên mặc thạch.

Thái độ vừa rồi của Lam Nhược Phong rõ ràng có vấn đề, hắn giống như cũng biết viên mặc thạch này không đơn giản.

Trong truyện, Trang Du có thiên sinh linh nhãn, giúp đỡ vài tên chính quy công nhặt được không ít hàng tốt. Trang Du hiện tại đã theo Lam Nhược Phong lâu như vậy, Lam Nhược Phong hẳn là cũng thu hoạch không ít chỗ tốt trên người Trang Du, vừa rồi Lam Nhược Phong ra mặt vì Trang Du, có lẽ không đơn thuần chỉ là lấy lòng Trang Du, mà là…

Mộ Thần vẫn luôn có suy nghĩ, nếu như Trang Du không có bản lĩnh thiên sinh linh nhãn, không chừng sẽ không giữ được mấy chính quy công kia, mấy chính quy công kia cũng chưa chắc là thật sự thích Trang Du, có lẽ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch không trở về công hội luyện dược sư cấp thấp nữa, Mộ Thần bỏ tiền ra thuê một tu luyện thất trong Hoàng đô, một ngày hai ngàn nguyên thạch, tuy mắc một chút, nhưng độ bảo mật của tu luyện thất rất cao, có làm gì bên trong thì ngoại nhân cũng không biết được.

Mộ Thần đến tu luyện thất, cứ dựa theo tác giả ghi lại trong truyện, mua linh thảo, điều phối thành Dung Hỏa Dịch, sau đó bỏ viên “mặc thạch” kia vào, vật chất ở mặt ngoài “mặc thạch” rất nhanh tan rã, lộ ra tướng mạo vốn có.

“Thật xinh đẹp!” Diệp Thạch nhìn yêu hạch trong tay Mộ Thần, nhịn không được thổn thức.

“Em nắm một chút thử đi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch một trảo giữ chặt yêu hạch, một dòng linh lực ôn hòa chảy vào trong thân thể Diệp Thạch, Diệp Thạch kích động khuôn mặt ửng hồng.

Mộ Thần phong bế tu luyện thất, cùng Diệp Thạch thay phiên sử dụng yêu hạch tăng lên thực lực.

… …

Ngoài cửa Thánh Tinh học viện, người đông nghìn nghịt.

Các thiếu niên ưu tú nhất ở Huyền Phong đế quốc đều tập trung ở tại nơi này.

Bích Lâm cau mày nói: “VịThất hoàng tử vừa nãyhình như mới mười bốn tuổi đã là võ sư hai sao.”

Thủy Thiên Thành cau mày, trong lòng thầm cười khổ, sau khi tiến vào Hoàng đô, thấy người sau còn ưu tú hơn người trước, Thủy Thiên Thành ẩn ẩn có dự cảm không tốt, giờ phút này, loại dự cảm này càng thêm mãnh liệt.

Sắc mặt Mộ Hồng có chút ảm đạm, hắn vẫn luôn cho rằng thực lực võ giả bốn sao của mình cũng đã coi như mạnh rồi, đến lúc này mới phát hiện, hắn cái gì cũng không phải.

Trần Việt Thiên cúi đầu, không nói được một lời, sắc mặt cũng không thể nào tốt được.

“Lần này, mấy người chúng ta sợ là tới không công.” Bích Lâm thở dài.

“Những người này rốt cuộc tu luyện như thế nào, tại sao có thể lợi hại như vậy!” Trần Việt Thiên cau mày, không hiểu.

Tiền Đông Đình cười, không để tâm mà nói: “Các ngươi cũng đừng ủ rũ, thiếu niên của các đại gia tộc ở đế đô từ nhỏ đã được ngâm dược dục rèn luyện gân cốt, bọn họ tu luyện sớm hơn so với các ngươi, công pháp tu luyện cũng cao hơnso với các ngươi một cấp, thậm chí vài cấp.”

“Nguyên thạch mà một năm các ngươi được dùng, có lẽ chỉ là tiền tiêu vặt một tháng của đệ tửcác đại gia tộc ở đế đô, các ngươi khởi bước không giống, đương nhiên cùng những người này sẽ có chênh lệch, tu luyện mà muốn lấy được thành tựu thì tài nguyên, cơ duyên, tư chất, một thứ cũng không thể thiếu.”

Tiền Đông Đình thản nhiên cười, sau đó lại thở dài nói: “Khi so sánh cùng những người này, việc các ngươi có thể làm chỉ có càng khắc khổ hơn, nhưng mà trên thực tế, thiếu niên của các đại gia tộc ở đế đô từ nhỏ đã phải cạnh tranh kịch liệt hơn so các ngươi, độ chuyên chú trong tu luyện vượt xa các ngươi.”

“Lần này đi ra, ta mới biết được trước kia ta có bao nhiêu ếch ngồi đáy giếng, sau khi về lại gia tộc, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện!” Trần Việt Thiên cắn răng nói.

Tiền Đông Đình cười nói: “Có lẽ trưởng bối trong gia tộc các ngươi cũng không có trông cậy vào việc các ngươi được tuyển, cho các ngươi đi ra, có thể là muốn cho các ngươi biếtnhìn xa trông rộng thêm.”

Trần Việt Thiên giật mình nhớ tới lời trước khi đi ông nội đã nói cho mình, lúc ấy, Trần Việt Thiên cảm thấy thái độ của ông nội quá mức tiêu cực, hắn còn chưa thử mà ông nội giống như đã nhận định hắn không có khả năng thành công, hiện tại nhớ tới, ông nội kỳ thật là dụng tâm lương khổ!

“Kỳ quái! Mộ Thần với Diệp Thạch hình như còn chưa tới.” Bích Lâm nói thầm.

“Ừ, phải nhỉ?” Trần Việt Thiên cũng kinh ngạc.

“Mộ Thần và Diệp Thạch đang làm cái gì vậy? Lấy thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ thông qua.” Bích Lâm nói.

Thủy Thiên Thành như có điều suy nghĩ: “Bọn họ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?”

“Mộ Thần không phải là khách khanh của công hội luyện dược sư cấp thấp sao? Hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được!” Trần Việt Thiên không cho là đúng, nói.

Thủy Thiên Thành nhăn mày: “Kỳ thật ta có nghe nói, Mộ Thần tựa hồ có xung đột cùng cháu gái hội trưởng của công hội luyện dược sư cấp thấp là Tạ Đan Yên, Mộ Thần với Diệp Thạch đã dọn khỏi công hội luyện dược sư cấp thấp rồi.”

Trần Việt Thiên kinh ngạc: “Hắn xung đột với Tạ Đan Yên? Vì sao?”

Thủy Thiên Thành nhún vai: “Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói là xung đột.”

… …

Diệp Vũ đứng ở gần đó, sắc mặt tái nhợt. Trước khi đi Diệp Tầm cho Diệp Minh năm vạn nguyên thạch, mẫu thân của Diệp Vũ cũng cho Diệp Vũ vốn riêng là hai vạn nguyên thạch, Diệp Vũ vẫn tưởng rằng nhiều nguyên thạch như vậy sẽ đủ dùng đến ngày chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, kết quả chứng minh hắn sai vô cùng.

Giá hàng ở đế đô mắc kinh người, một chút nguyên thạch trong tay bọn họ căn bản là không đủ dùng, trong đế đô tàng long ngọa hổ, tùy tiện một người cũng có thể giết chết bọn họ.

Ngày đầu tiên Diệp Vũ đến đế đô, liền xảy ra xung đột với một thiếu niên trong đế đô, sau đó bị người ta hung hăng thu thập, Diệp Vũ lập tức yên tĩnh không ít.

Khi còn ở trong Diệp gia, hắn là Diệp gia thiếu gia, người trong thành đều sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng mà tại Hoàng đô, hắn chỉ là một con kiến, bị người đánh, còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười mà chịu tội, Diệp Vũ từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị ủy khuất như thế.

Diệp Dung lo lắng nói: “Làm sao đây, những người đó hình như rất lợi hại!”

Mấy ngày này bọn họ quả thực nghèo túng, không tìm được chỗ ở, chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, người dân ở đế đô đều rất cao cao tại thượng, ánh mắt của những người đó nhìn bọn họ, giống như là đang nhìn ăn mày.

Diệp Thừa cắn chặt răng, âm thầm hối hận, sớm biết như vậy hắn không nên kêu cha mẹ đoạt thư chiêu sinh này cho mình, hắn căn bản khảo thí không nổi, lại bỗng dưng chịu nhiều tội như vậy.

Diệp Vũ cắn răng nói: “Nghe nói, việc chiêu sinh này không chỉ nhìn thực lực, còn phảinhìn tư chất.”

Diệp Dung khẽ thở dài, tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà Diệp Dung cũng biết, lấy trình độ của bọn họ thì chỉ sợ rất khó tuyển vào được, nếu tuyển không vào, bọn họ làm sao có thể trở về đây! Trên đường đi tới, nguyên thạch mà phụ thân đưa cho bọn họ đều đã tiêu xài phung phí hết rồi.

“Diệp Thạch thiếu gia còn chưa tới.” Diệp Minh nhíu mày nói.

“Có lẽ nó trên đường đã xảy ra chuyện gì, tới không được.” Diệp Dung híp mắt, ác độc nói.

“Hẳn là không đến mức đó.” Diệp Minh lắc đầu.

Đến hoàng đô, Diệp Minh đã triệt để minh bạch, Diệp Tầm trông cậy vào ba tử nữ này của hắn có thể gia nhập Thánh Tinh học viện để thay đổi vận mệnh Diệp gia, khả năng đó thật sự cực kỳ bé nhỏ, tương lai của Diệp gia hơn phân nửa đặt ở trên người Diệp Thạch, ở trên người một nhi tử mà không được Diệp Tầm yêu thích.

Trình Uyển Bạch đứng trong đám người, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua lại trên người một đám thiếu niên.

“Uyển Bạch, ngươi đang tìm cái gì?” Tạ Đan Yên hỏi.

Trình Uyển Bạch nhíu mày nói: “Ta đang tìm một thiếu niên tên là Mộ Thần, ngươi cónhận thức không? Hắn là luyện dược sư rất có tài hoa.”

Tạ Đan Yên liếc mắt xem thường: “Ngươi làm sao biết được kẻ lừa đảo kia?”

“Kẻ lừa đảo?” Trình Uyển Bạch nhíu mày hỏi.

Tạ Đan Yên gật đầu: “Đúng vậy! Hắn lừa ông nội ta sáu mươi vạn nguyên thạch, sau đó trốn đi, ta thấy, hắn hơn phân nửa là được tiền liền lẩn trốn.”

Trình Uyển Bạch lắc đầu: “Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi lại nói như vậy, nhưng mà ta cảm thấy Mộ Thần không giống loại người như thế, thuật luyện đan của hắn xác thực rất tốt.”

“Uyển Bạch, ta biết ánh mắt của ngươi tốt, nhưng mà lần này, ngươi chỉ sợ đã nhìn nhầm.” Tạ Đan Yên lắc đầu nói.

Trình Uyển Bạch không phủ nhận, chỉ cười, cũng không nói thêm gì, Tạ Đan Yên đã coi trọng Lam Nhược Phong, những nam tử khác hoàn toàn không lọt mắt nàng, cho dù Mộ Thần ưu tú hơn nữa thì nàng cũng sẽ không nhìn tới.

… …

“Nhanh, nhanh, nhanh!” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, bay phía trước Diệp Thạch.

Diệp Thạch bay nhanh, di động hai chân, gắt gao chạy theo phía sau Mộ Thần.

Hai người thục mạng chạy, thở hổn hển, rốt cục đuổi kịp trước lúc báo danh chấm dứt.

“Thế mà giờ mới đến, cũng quá không coi trọng chuyệnchiêu sinh, cái thái độ này còn muốn thông qua khảo hạch, nằm mơ!” Một nữ tử diện mạo diễm lệ, xem thường nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, nói.

Diệp Thạch mặt đỏ lên, y cũng không muốn như vậy, nhưng mà, dùng yêu hạch tu luyện thật sự là quá thư thái, thoải mái làm y quên luôn thời gian, một lòng một dạ sa vào trong tu luyện, Mộ Thần cũng thế, lúc hai người lấy lại tinh thần, thời gian đã qua nhanh.

“Ngô Duyệt lão sư, lần này ngươi đã nhìn nhầm, hai người này đều là võ sư, tư chất xác thực không tồi.” Bên cạnh Ngô Duyệt, Nhan Lập hơi chút thưởng thức nhìn hai người, nói đỡ.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch cảm kích nhìn qua nam tử nọ.

Ngô Duyệt nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, bĩu môi nói: “Thực lực mạnh thì có ích lợi gì, quỷ biết được hai người này là dùng biện pháp gì tăng lên tới thực lực như bây giờ, có lẽ tiềm lực đều cạn kiệt rồi.”

Nhan Lập bất đắc dĩ nói: “Ngô Duyệt đạo sư, trụ cột của hai thiếu niên này vẫn rất vững chắc.”

Ngô Duyệt đánh giá hai người, cười lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi đừng tưởng rằng mình có chút thiên phú mà có thể làm bộ làm tịch, ở Thánh Tinh học viện, có rất nhiều ngườicó thiên phú cao, thực lực mạnh hơn so với các ngươi.”

Mộ Thần nhăn chặt mày, thầm nghĩ, nhất định là nữ nhân này đang tới thời kỳ mãn kinh, đúng là nóng nảy.

Diệp Thạch không cam lòng cắn chặt răng, nhưng cũng không nói gì.

Nhan Lập đánh giá hai người, nói: “Nhìn bộ dáng của hai người các ngươi, hẳn là vừa mới mới thăng cấp, sau khi thăng cấp liền vội vàng chạy tới, các ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa phải tiến hành trắc nghiệm.”

Mộ Thần vội vàng kéo Diệp Thạch gật đầu với Nhan Lập: “Đa tạ đạo sư.”

Ngô Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Nhan Lập bất đắc dĩ cười, Ngô Duyệt có một nhi tử là Ngô Chiến, tư chất không tồi, là đệ tử của Thánh Tinh học viện, mười sáu tuổi đã là võ sĩ hai sao. Ngô Duyệt luôn lấy con mình làm vinh hạnh, giờ nhìn thấy hai thiếu niên có tư chất tốt hơn so với con mình, rồi lại là xuất thân bình thường, chung quy là thích nói hai câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.